Dương Kim trở lại lớp, chỉ thấy Diêu Văn Tĩnh ngồi một mình.
Diêu Văn Tĩnh ngồi cạnh chỗ cậu, hai bím tóc đuôi sam yên lặng rủ xuống hai bên vai. Nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại, gương mặt bình thản nhưng ẩn hiện nỗi u sầu.
Dương Kim ngồi xuống ghế, nhìn cô.
Diêu Văn Tĩnh nói: "Dương Kim, cậu đừng lo. Họ sẽ không bắt nạt cậu nữa đâu. Số tiền cậu đã đưa, cậu ta đã hứa với tôi là sẽ trả lại hết."
Dương Kim không để tâm đến chuyện đó. Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến Diêu Văn Tĩnh. Cậu hỏi: "Giờ thể dục cậu đã đi đâu?"
Diêu Văn Tĩnh nhìn ra cửa sổ lớp học, nơi có ánh trăng lưỡi liềm sáng rực trên bầu trời.
Rất lâu sau, cô chậm rãi nói: "Cậu có biết học viện nghệ thuật trên đường Trung Xuân không? Cậu chắc hẳn biết rồi, nhiều cuộc thi piano thường được tổ chức ở đó."
Dương Kim gật đầu. Cậu biết nơi đó cách Trung học số 3 không xa, chỉ khoảng mười phút đi bộ.
Diêu Văn Tĩnh nói tiếp: "Giờ thể dục tôi đi cùng cậu ta đến đó."
"Hồi nhỏ mẹ tôi từng dẫn tôi đến nhà cậu mượn đàn piano để chơi. Nhưng không mượn được, nhà tôi cũng không có tiền mua đàn, mà tôi thì lại rất muốn chơi. Cậu ấy biết chuyện đó, thế là dẫn tôi trèo tường vào phòng piano của học viện nghệ thuật để tôi lén chơi ở đó."
Cô dừng lại, trên gương mặt thoáng hiện một nụ cười vừa hoài niệm vừa buồn bã.
"Dương Kim, trước đây cậu từng hỏi tôi tại sao thích cậu ấy." Cô ngập ngừng, cúi đầu khẽ nhíu mày, "Tôi không biết, nhưng... cậu ấy nắm tay tôi, dẫn tôi lẻn vào trong, mỗi đêm trăng đều đẹp lắm."
Ồ, thì ra vì thế mà cô luôn nhìn trăng.
"Tôi cứ nghĩ chúng tôi lớn lên rồi cũng sẽ như thế." Lông mày cô bỗng nhíu chặt hơn, "Dương Kim, cậu nói xem... tại sao con người lại thay đổi?"
Tại sao?
Dương Kim nghĩ đến ba mẹ mình, chính cậu cũng không hiểu.
"Dương Kim, gần đây tôi cứ nhớ lại hồi nhỏ lúc chúng ta chơi trốn tìm, đuổi bắt, hay làm diều bằng lịch treo tường và nan tre rồi mang ra bãi đất trống của nhà máy thả."
"Lúc đó là mùa hè, chúng ta ai cũng chạy đến đổ mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng bừng, nóng muốn chết. Khi ấy, dường như Cáp Nhĩ Tân không phải là một thành phố lạnh lẽo."
Theo lời kể của Diêu Văn Tĩnh, Dương Kim dần nhớ lạ. Khi còn nhỏ, cô và Điền Kim Lai lúc nào cũng quấn quýt bên nhau. Khi chơi trốn tìm, nếu Diêu Văn Tĩnh bốc thăm làm người bắt, cô không muốn bắt, Điền Kim Lai sẽ thay cô. Nếu cả hai cùng làm người trốn, họ chắc chắn sẽ trốn cùng nhau.
"Cậu ấy nói không có tiền cưới tôi, cậu ấy nói muốn dành dụm thật nhiều tiền để mua piano cho tôi. Tôi thật sự đã nghĩ cậu ấy có thể trở nên tốt hơn, nhưng một khi đã trở nên tồi tệ, sẽ không bao giờ quay lại được nữa."
"Tôi nói với cậu ta rằng cậu ta đã thay đổi, rằng tôi không còn tin cậu ta nữa. Cậu ta nói đã không muốn học hành từ lâu, ở lại trường chỉ để mỗi ngày được nhìn thấy tôi."
Diêu Văn Tĩnh mỉm cười, cuối cùng cô không còn nhìn trăng nữa mà quay sang nhìn Dương Kim.
"Dương Kim, tôi có phải rất ngốc không? Trước đây tôi thật sự đã cảm động vì những lời như thế."
Dương Kim nhìn cô, không trả lời.
Đứng ở góc nhìn của người ngoài cuộc ai cũng có thể lý trí, nhưng người trong cuộc thì mê muội, huống chi cô và gã đã quen nhau từ khi mới sinh ra. Đây là câu chuyện của một cô gái suốt mười tám năm cuộc đời. Dương Kim không nỡ dùng những lời nói quá tàn nhẫn để đánh giá.
May thay, có lẽ Diêu Văn Tĩnh cũng không mong chờ cậu trả lời. Đến hôm nay, cô đã tự hiểu được đáp án.
Cô nói: "Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, hình như tôi cũng đã thay đổi rồi."
"Ở Nhà máy Cơ khí số Hai, tôi như có tất cả. Tôi có ba mẹ, có cậu ấy, tốt nghiệp cấp ba xong vào nhà máy là có công việc. Trước đây, tôi thật sự nghĩ mình có thể sống và chết ở đây."
"Nhưng... như vậy thật sự tốt sao?"
Dương Kim không trả lời. Là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình luôn khao khát "thoát khỏi nhà máy", cậu không phân tích được điều gì là tốt hay không. Cậu chỉ biết rằng bất kỳ sự thay đổi nào tách rời khỏi số đông đều mang lại rủi ro — một rủi ro khổng lồ.
Diêu Văn Tĩnh cũng không tự trả lời. Có lẽ cô vẫn đang trên con đường tìm kiếm đáp án. Bài toán cuộc đời chỉ có thể tự mình giải.
Cô lại nhắc đến Điền Kim Lai: "Cậu ta sắp đi rồi, rất nhanh thôi sẽ rời khỏi Cáp Nhĩ Tân. Cậu ta nói sẽ đi làm công ở phía Nam, muốn chứng minh mình không phải là kẻ hèn nhát, muốn dùng đôi tay mình kiếm tiền cho tôi thấy."
"Trong phòng piano, cậu ta bảo tôi chơi một bài cuối cùng cho cậu ta nghe. Tôi đã chơi. Cậu ta hỏi tôi có đợi cậu ta quay lại không. Tôi nói có."
Dương Kim bất giác nhíu mày, khẽ khuyên: "Cậu đừng như vậy."
Diêu Văn Tĩnh mỉm cười, nói: "Cảm ơn cậu. Tôi sẽ không đâu, tôi lừa cậu ta thôi."
Một lúc sau, nụ cười trên môi cô biến mất.
"... Xin lỗi cậu, Dương Kim."
Dương Kim không nói gì. Cậu vẫn không hiểu vì sao cô lại xin lỗi mình.
"Cấp ba sắp kết thúc rồi. Cậu đã nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ đi đâu, học trường nào chưa?" Diêu Văn Tĩnh hỏi. "Tôi không muốn ở lại Cáp Nhĩ Tân cũng không muốn vào nhà máy nữa. Tôi muốn đến thủ đô học tài chính, nghe nói ngành đó rất hot."
Tốt nghiệp à. Đi Macao sao?
Dương Kim cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trăng treo cao trên bầu trời, ánh trăng mờ ảo khiến người ta không khỏi cảm thấy lạc lối.
Cậu không có ước mơ. Thứ từng được xem như ước mơ — tự do — nay cũng vì sự hiện diện của Lương Dã mà bị cậu gác lại.
Lương Dã lớn hơn cậu một tuổi, còn hai tháng nữa sẽ tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, anh sẽ đi đâu làm gì nhỉ?
Diêu Văn Tĩnh hỏi: "Cậu sẽ cùng cậu trai tóc húi cua ở trường nghề số 3 đi đến thành phố khác chứ?"
Sẽ sao? Chắc là không. Lương Dã còn phải chăm sóc mẹ mình. Anh đã nói anh không có tiền.
Nãy giờ luôn bình thản lắng nghe Diêu Văn Tĩnh kể chuyện, đến giờ phút này, ngực Dương Kim mới hơi nhói đau. Nhắc đến Lương Dã, cảm giác ấy là không thể tránh được. Đêm qua Lương Dã nói anh đau lòng vì cậu, cậu nào phải không biết đau lòng vì anh.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không nói với ai đâu." Diêu Văn Tĩnh ngập ngừng. "Anh ấy... trông có vẻ rất thích cậu. Hai người... nhất định phải bảo vệ bản thân, đừng như thầy giáo nhảy lầu ở trường họ."
Dương Kim hơi sững sờ: "Nhảy lầu?"
"Không biết là tự nhảy hay bị rơi xuống, có người nói thế này, có người nói thế khác." Diêu Văn Tĩnh nói, sau đó ngẩn người một lát. "Hả? Cậu không biết à? Tôi còn tưởng cậu rõ chi tiết hơn tôi chứ."
Dương Kim hơi ngơ ngác, hỏi Diêu Văn Tĩnh đã xảy ra chuyện gì. Cô bắt đầu kể cho cậu nghe về sự việc của thầy Phương.
Lúc này, cậu mới bừng tỉnh nhận ra đó là khoảng thời gian trước khi cậu đi Macao để thăm Dương Thiên Cần đang bị bệnh. Không lạ gì khi cậu không biết chuyện, cũng không lạ gì... ngày cậu trở về, Lương Dã lại vội vã kéo cậu đến phòng điện công như vậy.
Nhận thức muộn màng, mọi thứ dần có liên kết nhân quả.
Thì ra đằng sau đoạn chất vấn đầy uất ức trong phòng điện công lại ẩn chứa một câu chuyện bi thương đến thế.
Lương Dã không hề mập mờ gần gũi rồi xa cách. Phòng điện công là như vậy, tối qua cũng là như vậy.
Dương Kim mất đi tiền trong heo đất, trở nên tay không tấc sắt. Còn Lương Dã mười tám tuổi mang trên vai nhiều áp lực hơn bất kỳ ai cùng lứa, đã làm tất cả những gì anh có thể làm trong hiện tại để bảo vệ cậu.
Trái tim Dương Kim bất chợt đập mạnh mẽ.
"Chúng ta đi thôi." Dương Kim đứng dậy.
"Hả?" Diêu Văn Tĩnh chưa kịp phản ứng.
Dương Kim nói: "Có người đang chờ tôi." Ngừng lại một chút, cậu bổ sung: "Anh ấy đã chờ tôi rất lâu rồi."
Sân trường đã vắng bóng người, Dương Kim bước đi rất nhanh. Trời đã tối, nếu không lo lắng cho sự an toàn của Diêu Văn Tĩnh, cậu đã chạy thật nhanh.
Cuối cùng cũng ra đến cổng trường.
Ánh sáng từ đầu điếu thuốc lóe lên trong bóng tối không xa. Khi ánh mắt Dương Kim chạm vào ánh mắt của Lương Dã, cậu cảm nhận được mình như bị anh bắt giữ.
Điếu thuốc bị dập tắt, Lương Dã bước về phía họ.
Diêu Văn Tĩnh hiểu ý nói: "Vậy... tôi về trước nhé."
Dương Kim hoàn hồn, hỏi: "Khi nào Điền Kim Lai đi phía Nam?"
"Tuần sau." Cô trả lời.
"Cậu đi về một mình được chứ?" Dương Kim quay sang nhìn Lương Dã, "Chúng ta đưa cô ấy về đi."
Hai người đưa Diêu Văn Tĩnh về khu tập thể cũ xong vẫn chưa rời đi ngay.
Dương Kim đứng trước cửa sổ ngôi nhà cũ, nhìn vào bên trong.
Cậu thấy dường như gia đình mới chuyển vào là một gia đình ba người: ba, mẹ và một cậu con trai nhỏ. Cậu thấy đôi vợ chồng trẻ đang kể chuyện cho đứa trẻ.
Diêu Văn Tĩnh nói rằng con người ai rồi cũng thay đổi.
Vậy thì liệu câu "đau lòng" mà Lương Dã nói tối qua có thay đổi không? Có giống như tình yêu của ba mẹ dành cho cậu một ngày nào đó sẽ biến mất không?
Dương Kim nhìn Lương Dã, hỏi: "Thầy giáo Phương ở trường anh là tự nhảy xuống sao?"
Lương Dã khựng lại, "Em làm sao biết—" Anh ngừng lại, khẽ nhíu mày như đang lo lắng, "Em đừng hỏi quá nhiều về chuyện này." Ngừng một chút, anh bổ sung bằng giọng chắc chắn: "Em sẽ rất an toàn."
Trong vài giây ngắn ngủi, những thay đổi trên khuôn mặt của Lương Dã đều lọt vào mắt Dương Kim.
Diêu Văn Tĩnh nói mình là kẻ ngốc, trước đây từng vì tình yêu mà cảm động, ánh mắt cô ấy tràn đầy hối hận. Nhưng Dương Kim lại rất muốn làm một kẻ ngốc, rất muốn tin rằng câu "đau lòng" mà Lương Dã nói tối qua sẽ kéo dài mãi mãi.
Cậu nghe thấy mình nói bằng giọng rất nhẹ: "Lương Dã, tối nay em cũng không muốn về nhà."
Anh có thể đưa em đi không? Chúng ta đi đi, rời khỏi Cáp Nhĩ Tân.
Trước căn nhà nhỏ thấp bé ở đầu con hẻm Lương Hữu vẫn có một chiếc xe đạp hiệu Khổng Tước đậu đó. Nhưng dường như anh không thể đi được.
Dòng chảy của tình cảm vẫn bị hiện thực xô tan.
Dương Kim quay đi, nói: "Em đùa thôi. Tối qua anh không về, chắc dì sẽ lo lắm. Anh mau về với dì đi."