Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 34

Lương Dã không có biểu cảm gì, chỉ cụp đôi mắt một mí xuống nhìn cậu rất lâu sau khi cậu nói câu ấy, rồi châm một điếu thuốc, không biết đang nghĩ gì.

Hút một hơi thuốc, Lương Dã hỏi: "Cô ta nói gì với em? Thằng khốn ấy đến miền Nam làm gì?"

Dương Kim đáp: "Không học nữa, đi làm thuê."

Lương Dã nhíu mày: "Nó trả lại tiền cho em chưa?"

Dương Kim khẽ lắc đầu: "Chưa. Nhiều tiền như vậy chắc không trả nổi đâu."

Lương Dã chậc một tiếng, đưa tay không cầm thuốc nhẹ nhàng búng một cái lên trán cậu.

"Em là đồ ngốc à? Em biết là nhiều tiền như thế mà vẫn đưa." Anh ngừng một chút rồi nói tiếp, "Sau này có chuyện gì thì nói với anh, nghe rõ chưa?"

Dương Kim sờ trán mình. Lương Dã búng rất nhẹ, chắc chỉ bằng một phần nghìn lực anh dùng khi vung chai bia đánh người, không đau, thậm chí còn cảm nhận được chút nhiệt độ từ ngón tay anh.

Cậu hạ tay xuống giấu ra sau lưng, bí mật siết chặt nắm tay mình như muốn giữ lại chút hơi ấm của anh.

"Sau này..." Cậu đáp lời Lương Dã, "Cậu ta đi miền Nam làm thuê rồi, sẽ không ai bắt nạt em nữa, anh..."

Cậu không tự nhiên đẩy gọng kính, nhưng không dám nhìn thẳng anh, "Anh không cần đưa đón em nữa đâu."

Lương Dã lại chậc một tiếng, giọng nói có chút khó chịu hơn: "Thứ nhất, nó đi miền Nam trước khi đi cũng phải trả lại tiền cho em. Thứ hai—"

Anh đột nhiên dừng lại. Dương Kim ngẩng lên nhìn anh. Có vẻ như anh đang giận nhưng lại cố gắng kiềm chế. Dương Kim không hiểu vì sao.

"Thứ hai, anh thích đưa đón em, không được à học sinh ngoan?" Lương Dã ngang nhiên hỏi.

Dương Kim cảm thấy tim mình khẽ rung lên.

Ý anh là gì vậy?

Nhưng mẹ anh thì sao? Mỗi ngày anh đều đưa đón em, lỡ bị ai nhìn thấy rồi lời đồn không hay truyền ra ngoài thì sao?

Dương Kim siết chặt bàn tay giấu sau lưng nhưng hơi ấm từ Lương Dã đã vuột khỏi lòng bàn tay cậu, dù cậu có nắm chặt thế nào cũng không giữ lại được.

Cậu ngẫm nghĩ rất lâu mà không biết nói gì, cuối cùng lại buột miệng: "Dì vẫn khỏe chứ anh? Một tuần rồi em không đến thăm dì, em muốn qua xem dì thế nào."

Nghe xong, Lương Dã khẽ nhíu mày như thể có chút đắn đo. Anh hít liên tiếp mấy hơi thuốc, cuối cùng dập tắt điếu thuốc trong tay rồi bảo: "Đi thôi."

Hôm nay Lương Dã không đi xe đạp, điều này thật kỳ lạ. Dương Kim không biết lý do.

Họ sóng bước trên con ngõ nhỏ. Dương Kim nhớ lại buổi tối đầu đông khi cậu gặp Lương Dã. Anh đã cứu cậu rồi đưa cậu về nhà. Khi ấy, đèn đường cũng tối mờ thế này, kéo bóng của họ lúc ngắn lúc dài.

Nhiều năm về sau liệu họ có còn như vậy không? Thời gian có thể khoan dung mà dừng lại vì cậu không?

Dương Kim cúi đầu rất thấp, khẽ hỏi: "Sau khi tốt nghiệp, anh sẽ làm gì?"

Lương Dã liếc nhìn cậu, đáp: "Mở tiệm tạp hóa. Mở thật nhiều tiệm tạp hóa ở Cáp Nhĩ Tân để kiếm tiền."

Ở Cáp Nhĩ Tân.

Dương Kim nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

"Em thì sao, học sinh ngoan? Em sắp lên lớp 12 rồi, sẽ thi đại học chứ? Muốn thi vào đâu?"

"... Em không biết."

"Có phải định đi Macao học đại học không?"

Dương Kim mím môi, không trả lời thẳng. Cậu chỉ nói: "Không muốn."

Họ đi ra khỏi con ngõ nhỏ, bước lên đường lớn.

Những con phố ở Cáp Nhĩ Tân luôn rộng rãi. Tháng năm sắp tới, trên cây đã bắt đầu xuất hiện sắc xanh. Thành phố này thật đẹp – Cáp Nhĩ Tân, nơi mà Lương Dã sẽ ở lại.

Giấc mơ "thoát khỏi nơi này" gần như đã bị Dương Kim phong kín. Cậu nghĩ, hay là thôi đừng đi nữa. Cứ ở lại đây đi, dù sao Dương Thiên Cần cũng sắp chết rồi.

Ấy vậy mà Lương Dã lại nói: "Trên thế giới có biết bao nơi tốt đẹp. Em có thể đến bất kỳ nơi nào, em xứng đáng ở nơi tốt nhất."

Nhưng những nơi ấy không có anh. Dương Kim thầm nghĩ.

Cậu rất muốn nói câu này ra, nhưng cậu và Lương Dã là gì của nhau đâu? Họ đã ôm nhau, nắm tay nhau, nhưng Lương Dã chưa từng nói gì với cậu.

Họ đến trước tiệm tạp hóa nhà Lương.

Chiếc xe đạp hiệu Khổng Tước vẫn dựng trước cửa tiệm. Sợi xích xe không hiểu vì sao đã đứt, rơi xuống đất.

Dương Kim đi theo Lương Dã vào trong nhà.

Thấy cậu, Tôn Hiền nở nụ cười niềm nở mời cậu ngồi lên giường đất, nhưng bà không nhìn thẳng vào mặt Lương Dã lấy một lần.

Lương Dã đặt túi xuống, rót một ly nước cho mẹ nhưng bà không nhận.

Lương Dã hỏi: "Mẹ, mẹ còn định giận đến bao giờ nữa?"

Tôn Hiền quay mặt đi: "Có Dương Kim ở đây, mẹ không muốn nói với con."

Dừng lại một chút, bà không nhịn được lại hỏi: "Đêm qua con đi đâu?"

Tim Dương Kim chợt thắt lại, cậu bỗng thấy chột dạ.

Lương Dã liền bịa một cách trơn tru: "Con nói rồi mà, bạn khóa trên đang làm ăn, dẫn con đi gặp vài ông chủ rồi tụ tập ăn uống."

Tôn Hiền không tin: "Đi suốt một đêm được à?"

"Sao lại không được? Mẹ à, con sắp tốt nghiệp rồi, mẹ phải quen với chuyện này chứ."

"Tốt nghiệp xong thì ở lại tiệm. Một cái tiệm tạp hóa này cũng đủ cho hai mẹ con mình sống. Nếu muốn kiếm nhiều hơn thì mở thêm vài cái tiệm nữa, cần gì đi uống rượu hút thuốc cả đêm?"

"Mẹ không mong con lấy vợ sao?" Lương Dã liếc nhìn Dương Kim một cái rồi nói, "Chỉ với số tiền của tiệm tạp hóa này thì lấy kiểu gì? Ai muốn theo con chứ?"

Tôn Hiền không nói gì nữa.

Dương Kim nhìn Lương Dã một cái, ra hiệu bảo anh đừng nói thêm. Cậu quay sang vụng về an ủi bà: "Dì ơi, dì đừng giận mà."

Tôn Hiền liền cười, còn xoa đầu cậu: "Vẫn là con ngoan nhất. Học hành cho tốt, sau này thi vào nhà máy, đừng học hút thuốc uống rượu như nó nhé?"

"Hôm nay có thư đến không?" Lương Dã không chịu yên, lại hỏi.

Nụ cười trên gương mặt Tôn Hiền lập tức biến mất, bà đáp như thể đã biết rõ câu trả lời: "Thư gì? Mẹ không biết."

Lương Dã bị mẹ chọc cười bất lực, tự mình bắt đầu lục lọi khắp nơi.

Thấy anh làm lộn xộn cả giá hàng, Tôn Hiền lớn tiếng quát: "Đừng tìm nữa! Thư của con tuần trước mới gửi đi, chắc còn chưa đến tay bác dâu con, làm sao nhanh thế được chứ?"

"Vả lại bác dâu con sẽ không đến đâu. Bác ấy ở quê trồng trọt yên ổn, lên đây làm gì? Để chăm một người què chân như mẹ sao? Vậy còn ruộng nhà bác ấy thì ai sẽ lo?"

Lương Dã cãi lại: "Nhà bác ấy có bao nhiêu con trai, chẳng lẽ không ai lo được? Hơn nữa con đâu bắt bác ấy đến không công, con sẽ trả tiền."

Giọng Tôn Hiền cao hẳn lên: "Con lấy đâu ra tiền? Cái tiệm tạp hóa nhà mình mỗi tháng kiếm được bao nhiêu? Con còn muốn chia cho người thứ ba, thật là phí công vô ích! Hiện tại thế này đã rất tốt rồi, vừa đủ thôi!"

Lương Dã im lặng một lúc rồi thở dài nặng nề, bước đến trước mặt mẹ ngồi xuống.

Giọng anh dịu lại một chút: "Mẹ, rốt cuộc mẹ giận gì thế? Ngay cả xích xe cũng cắt, sửa lại còn tốn tiền nữa. Con thật sự... thật sự muốn quỳ lạy mẹ luôn đấy."

"Chẳng lẽ con phải đi Bắc Kinh, Thượng Hải làm thuê thì mẹ mới vui lòng? Chuyện của ba đã qua gần bảy năm, chuyện của chú Khổng cũng qua gần một tháng. Nói trắng ra họ chỉ là những người qua đường trong cuộc đời mẹ. Người ta sống phải nhìn về phía trước, tại sao mẹ cứ để mấy chuyện này níu kéo mãi thế?"

"Hồi đó mẹ dẫn con lên thành phố tỉnh lỵ chẳng phải vì muốn kiếm nhiều tiền hơn, sống cuộc sống tốt hơn ở quê sao? Vậy giờ con muốn cuộc sống tốt hơn nữa, muốn mẹ sống tốt hơn nữa, chẳng lẽ con sai à?"

Tôn Hiền im lặng rất lâu. Khi bà mở miệng lại, giọng đã nghẹn ngào: "Chẳng phải mẹ sợ con vất vả sao..."

Nước mắt bà lăn dài chảy qua những nếp nhăn trên gương mặt, rơi xuống chiếc ống quần rỗng loang ra thành một vệt lớn.

Ngực Dương Kim nhói đau. Cậu lấy khăn tay trong cặp ra đưa cho bà lau nước mắt.

Cậu nhỏ giọng nói với Lương Dã: "Anh đừng nói nữa."

Lương Dã thò tay vào túi như định lấy thuốc lá nhưng lại ngừng động tác.

Tôn Hiền lau nước mắt, quay sang xin lỗi Dương Kim: "Xin lỗi con, để con chê cười rồi. Nhà con chắc không bao giờ thế này đâu nhỉ? Chắc chắn là vậy."

Bà ngừng một lát rồi hỏi: "Các con học cao, nhà có điều kiện, tầm nhìn rộng hơn. Dì hỏi con, dì và Lương Dã, ai đúng ai sai đây?"

Dương Kim không biết nói gì. Khả năng diễn đạt của cậu có hạn, cũng không phân rõ được đúng sai. Nếu phải nói ai sai, thì có lẽ là cậu – người đã được Lương Dã cứu giúp nhưng lại cố chấp bám theo anh suốt, không hiểu chuyện tẹo nào.

"Đi nào, đưa em về."

Dương Kim còn chưa kịp phản ứng, Lương Dã đã bước đến kéo cậu đi. Tay anh nắm thật chặt khiến cậu bước đi loạng choạng, lời chào tạm biệt với Tôn Hiền cũng lắp bắp không tròn câu.

Hai người đi bên nhau trong con hẻm nhỏ. Dương Kim lén liếc nhìn tay và túi áo của Lương Dã, nghĩ thầm, lúc nãy đến đây anh không nắm tay cậu, giờ dường như cũng không muốn. Vậy thì cái đêm ở đoạn đường sắt bỏ hoang đó chẳng lẽ chỉ là mơ sao?

Thôi đi. Nếu cậu muốn giấc mơ thành hiện thực thì mẹ của Lương Dã sẽ bị tổn thương. Đừng nên nghĩ đến nữa.

Như thể cảm nhận được ánh mắt của cậu, Lương Dã liếc nhìn cậu một cái qua đôi mắt một mí rồi đột nhiên kéo tay cậu đặt vào túi áo mình.

Dương Kim giật mình, vội vàng rút tay ra. Nhưng tay Lương Dã nắm quá chặt, cậu làm cách nào cũng không rút được.

Lương Dã hỏi cậu: "Giờ để anh đưa đón được chưa, học sinh ngoan?"

Chốc lát sau, anh lại nói thêm: "Còn hai tháng nữa là tốt nghiệp rồi. Sau khi tốt nghiệp chắc không còn thời gian để gặp em mỗi ngày nữa đâu."

Tháng năm ở Cáp Nhĩ Tân không có tuyết rơi, tiếng ồn ào từ đường phố vọng vào từng đợt, nhưng tại sao giọng nói của Lương Dã vẫn có thể xuyên thẳng vào tai cậu rõ ràng đến vậy?

Dương Kim chỉ cảm thấy tim mình rung động tựa như đang ngân lên một bản Dreaming.

Phải làm sao đây? Bản nhạc này dường như sẽ mãi văng vẳng trong lòng cậu.

Cậu cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Lương Dã, hỏi: "Sau khi tốt nghiệp anh thật sự muốn mỗi tối đều uống rượu và hút thuốc sao?"

"Em không muốn anh đi à?" Lương Dã đáp lại rất nhanh.

Nghĩ một lúc, Dương Kim trả lời: "Em có thể hiểu cho dì, anh sẽ rất vất vả đúng không?" – Dì đau lòng, em cũng đau lòng.

Dương Kim lại nói thêm: "Anh đừng quá hung dữ với dì."

Cậu ngập ngừng rồi tiếp: "Em có thể cho anh tiền, thật đấy. Sau khi ba em mất, em sẽ có rất nhiều tiền."

Lương Dã không nói gì, chỉ khẽ xoa nhẹ tay cậu trong túi áo.

Dương Kim cảm thấy tim mình rung lên theo từng cử động của tay anh. Điều đó nghĩa là gì đây, Lương Dã? Cậu muốn hỏi nhưng lại không dám vì sợ làm xáo trộn cuộc sống vốn đã nặng gánh trách nhiệm của anh.

Họ đến khu nhà Hữu Nghị.

Đứng dưới tòa nhà, Lương Dã thả tay cậu ra nhưng Dương Kim không nỡ rút tay mình khỏi túi áo anh, cứ để yên như thế không chịu đi.

Lương Dã cúi đầu nhìn túi áo rồi lại ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt như đang cười.

Dương Kim giấu mình sau cặp kính, nghĩ rằng ánh mắt mong đợi của mình đã được che giấu kỹ càng –

Nhưng không, tất cả đều bộc lộ.

"Qua đây chút nào." Lương Dã nhìn sâu vào mắt cậu, nói.

"Hả?" Dương Kim không hiểu.

Lương Dã khẽ cười, nói: "Em đứng xa thế này thì làm sao anh ôm được."

Dương Kim tim đập mạnh, lập tức bước lên một bước. Đó là bước chân rụt rè, nhỏ bé, không đủ để cậu lại gần Lương Dã. May mắn thay, Lương Dã sẵn sàng bước đến bên dang tay ôm cậu vào lòng, giống như buổi tối hôm qua ở đường ray cũ kỹ.

Hương khói thuốc lá bao quanh cậu. Dương Kim nhắm mắt lại, cảm thấy Lương Dã như một điếu thuốc vừa khiến người ta an tâm lại vừa không an tâm. Cậu không chỉ muốn vài cái ôm như thế này, mà là muốn ôm mãi mãi. Không tự chủ được, cậu đã nghiện mất rồi.

Dựa vào ngực anh, lòng Dương Kim tràn ngập lo âu. Cậu biết thế này đã là quá tốt, dù không rõ ràng nhưng cũng đủ khiến cậu hạnh phúc. Nhưng khác biệt giữa hai gia đình, giới tính không thể công khai, tuổi đời còn trẻ và không có gì trong tay – bất cứ cơn gió nào cũng có thể quật ngã họ.

Nhưng, nhưng mà.

Dương Kim ghét sự không chắc chắn. Cậu luôn muốn giải bài toán đến cùng, hoàn thành một bức tranh không hoàn hảo cậu cũng không chịu được. Bản năng thúc đẩy cậu theo đuổi câu trả lời. 

Rất lâu sau, Dương Kim vẫn nhẹ giọng hỏi: "Lương Dã, anh sẽ ôm người khác sao?"

Giọng Lương Dã trầm thấp vang lên từ trên đầu cậu: "Em nghĩ anh là loại người gì thế?"

Dương Kim vô thức siết chặt lấy áo của anh, ngập ngừng nói: "Vậy... anh ôm em là có ý gì chứ?"

"Em đúng là..." Giọng Lương Dã mang theo chút bất lực, "Em đúng là đồ ngốc à? Tối qua anh nói gì mà em còn không hiểu sao?"

Dương Kim không biết nên trả lời thế nào. Nếu nói là không hiểu liệu có phải sẽ trông rất ngốc nghếch chăng? Nhưng tối qua Lương Dã nói là "đau lòng". Đau lòng không có nghĩa là thích, thích không nhất định là yêu, giống như một cộng một chỉ có thể bằng hai, mọi câu hỏi đều cần một câu trả lời dứt khoát.

Trong lòng Dương Kim lo lắng vô cùng, cậu ngẩng đầu lên từ trong vòng tay Lương Dã, nhìn anh với ánh mắt nghiêm túc và gấp gáp: "Anh đã ôm em rồi, chúng ta... chúng ta không thể chỉ là người bình thường nữa."

Lương Dã cúi xuống nhìn cậu rất lâu, đến mức tim cậu như muốn nhảy ra ngoài.

Cậu sợ bị từ chối, sợ sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa, lại sợ rằng nếu không bị từ chối, sự xâm nhập không lý do này của cậu sẽ mang đến cho gia đình Lương Dã những rắc rối không đáng có.

Lương Dã nhìn cậu rất lâu, đột nhiên bật cười, hỏi: "Ồ, muốn làm bé người yêu của anh à?"

Dương Kim mím môi, cảm thấy có chút tủi thân. Cậu thấy Lương Dã cười nhăn nhở quá, trông chẳng nghiêm túc tẹo nào.

Nhưng có lẽ cậu đã phán đoán sai, bởi ngay giây sau nụ cười của Lương Dã liền tắt, giọng nói cũng trầm xuống.

"Anh không nỡ để em ở bên một người như anh. Em không đáng như vậy. Anh phải kiếm tiền, phải trở nên tốt hơn, phải cho mẹ anh một câu trả lời, phải cho ba mẹ em một lời giải thích, phải sống cho đàng hoàng như em. Anh không biết liệu mình có làm được không, nhưng—"

"Anh rất muốn làm được."

"Trước khi điều đó thành hiện thực, em có thể chọn bất kỳ cuộc sống nào mà em mong muốn."

Từng chữ Dương Kim đều hiểu, nhưng khi những chữ ấy ghép lại thành câu, phát ra từ miệng Lương Dã, cậu lại cảm thấy không thực.

Dreaming lại vang lên bên tai cậu. Thật sự, thật sự giống như đang mơ vậy.

Cậu tìm kiếm sự xác nhận: "Vậy... kiếm được tiền rồi thì có thể—"

Làm bé người yêu của anh sao?

Dương Kim cảm thấy nói như vậy thật kỳ quặc, nhưng cũng ngại không dám nói những từ như "yêu đương" hay "ở bên nhau".

Cậu hơi sốt ruột, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Lương Dã. Khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, cậu thấy trong mắt anh toàn là cậu.

Rồi, Lương Dã nói: "Ừ."

Tim Dương Kim run lên: "...Ừ?"

Lương Dã nhìn cậu đầy chân thành, chắc chắn lặp lại: "Ừ."

Bình Luận (0)
Comment