Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 36

Sáng hôm sau, Lương Dã đạp xe đến khu chung cư Hữu Nghị để chở Dương Kim đi học.

Dây xích xe đạp là do anh tự sửa vào tối hôm trước. Hẻm Lương Hữu có một tiệm sửa xe, nhưng khi anh về tới thì tiệm đã đóng cửa. Anh gõ cửa đánh thức ông chủ nói rằng nhất định phải sửa ngay trong tối đó, thêm tiền cũng được.

Học sinh ngoan ngoãn da dẻ mỏng manh nào đó đi bộ nhiều sẽ mệt lắm. Lương Dã không nỡ để cậu phải chịu khổ thêm nữa.

Lúc chia tay, Dương Kim dúi vào tay anh hai quả trứng luộc bảo rằng đã chuẩn bị cho anh.

Lương Dã nghi ngờ: "Em không phải lấy phần ăn sáng của mình cho anh đấy chứ học sinh ngoan?"

Dương Kim cúi đầu nhìn anh một cái, rồi tháo cặp sách xuống cho anh xem. Trong cặp còn hai quả trứng khác. Cậu hơi ỉu xìu đáp: "Là chuẩn bị cho anh mà, sao anh không tin chứ."

Lương Dã thật sự không chịu nổi vẻ mặt của cậu.

Cậu cúi đầu, hàng mi dài khẽ quét qua nốt ruồi nhỏ dưới mắt, thoạt nhìn lạnh lùng nhưng thật ra trong lòng đang tủi thân muốn chết. Ai không biết còn tưởng rằng vừa xảy ra chuyện gì lớn.

Anh đúng là muốn "làm gì đó" thật, để xem cậu có còn bộ dáng này không. Liệu đây là cố ý tỏ vẻ hay bản chất trời sinh vậy nhỉ? Dáng vẻ khiến người ta động lòng nhưng cậu lại chẳng hề hay biết.

Lương Dã khẽ ho một tiếng để che đi sự bối rối: "Em luộc thêm mấy quả trứng mà mẹ em không nói gì à?"

Dương Kim lắc đầu: "Hình như dạo này mẹ không quản em như trước nữa. Cũng có quản, nhưng ít hơn. Chắc vì bà biết ba em sắp chết rồi."

Sau tối qua, khi nghe tin về ba của Dương Kim, lòng Lương Dã vẫn có chút khó chịu. Nhưng anh tự nhắc bản thân công ty nhà họ không giống nhau, mà vùng Đông Bắc lại nhiều thương nhân buôn lúa gạo, không thiếu những cánh đồng đen mênh mông. Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế, đừng nghi ngờ linh tinh.

Lương Dã không nói thêm gì, chỉ bảo: "Ừ, em vào lớp đi."

Dương Kim chưa vội vào, đôi mắt sau kính nhìn anh với vẻ đầy mong đợi pha chút bồn chồn, nhỏ giọng hỏi: "Chiều tan học gặp lại nhé?"

Lương Dã bất giác mỉm cười, hỏi lại: "Chà, mong anh đến vậy sao?"

Có lẽ nhận ra mình lại bị trêu, tai Dương Kim đỏ bừng lên. Cậu xoay người chạy đi, bỏ lại một câu: "Ai thèm chứ!"

Dõi theo Dương Kim vào trường, Lương Dã thu lại nụ cười, tiếp tục đứng ngoài cổng chờ.

Rất nhanh sau đó, anh đã thấy mục tiêu của mình: Điền Kim Lai và Diêu Văn Tĩnh.

Đúng như dự đoán, Điền Kim Lai vẫn theo sau Diêu Văn Tĩnh, mà cô thì chẳng đuổi gã đi – không rõ là không nỡ hay chỉ giả vờ không nỡ.

Lương Dã tiến lên chặn đường, nhìn thẳng vào Điền Kim Lai: "Nghe nói mày sắp đi rồi."

Rồi anh quay sang Diêu Văn Tĩnh cười nhạt: "Chúc mừng cô cuối cùng cũng được yên bình."

Điền Kim Lai bước lên một bước: "Mày—"

Lương Dã chẳng để gã nói hết, nâng giọng áp chế: "Trước khi đi nhớ trả lại tiền cho Dương Kim. Không thì đừng hòng sống sót rời khỏi Cáp Nhĩ Tân."

"Thằng khốn—"

"Bây giờ tao chỉ tính chuyện tiền nong. Còn vụ mày đánh em ấy, tao chưa động đến đâu." Giọng Lương Dã lạnh lẽo, sắc mặt cũng u ám: "Đừng bảo tao cũng từng đánh mày. Mày đánh em ấy bao nhiêu lần, tao trả lại mày bấy nhiêu lần, thằng ngốc nào cũng tính ra được."

Diêu Văn Tĩnh kéo Điền Kim Lai lùi lại chắn phía trước gã, chân thành nói với Lương Dã: "Cậu ấy sẽ trả."

Cô quay đầu nhìn Điền Kim Lai, hỏi: "Đúng không?"

"Trả." Lương Dã nhại lại từ đó, cười lạnh: "Khi nào? Hôm nay, năm sau, hay kiếp sau?"

Diêu Văn Tĩnh không nói được gì nữa, chỉ có thể nhìn Điền Kim Lai với vẻ mặt đầy lo lắng.

Điền Kim Lai tỏ vẻ bất mãn liếc nhìn Diêu Văn Tĩnh mấy lần rồi cố gắng nén giận xuống.

Lương Dã chẳng buồn để ý đến cảm xúc của gã, trực tiếp mở cặp lấy ra một tờ giấy, một cây bút và một hộp mực in nhỏ.

"Đây là giấy nợ. Từ tháng mười một năm ngoái, mỗi tuần tính 50 đồng. Nghỉ đông và khoảng thời gian Dương Kim không ở Cáp Nhĩ Tân, tao đã không tính, chỉ trừ đi chứ không tăng lên. Rất đơn giản, mày chỉ cần ký tên và lăn tay là được. Mực in tao đã chuẩn bị sẵn rồi."

"À, tờ giấy này là tao nhờ các chú công an trong đồn viết. Không lừa mày đâu. Vụ án giết người hàng loạt mày biết chứ? Hung thủ bị bắt ngay trước cửa nhà tao, chính nhà tao cung cấp không ít bằng chứng. Quan hệ với công an rất tốt, không tin mày cứ đến đồn công an trong hẻm Lương Hữu hỏi. Nhưng mà..."

Lương Dã nhếch môi cười nhạt, liếc qua con số trên giấy nợ, tiếp lời: "Nếu mày dám đến hỏi, với con số này chắc là mày sẽ được mời vào ở trại giam luôn đấy."

Điền Kim Lai lao đến định giật lấy tờ giấy.

"Cái đéo gì đây! Tao không ký!"

Lương Dã nhanh tay giơ cao tờ giấy. Điền Kim Lai giống như một con chó nhảy loạn trước mặt anh. Trông vừa buồn cười vừa đáng khinh.

Diêu Văn Tĩnh kéo Điền Kim Lai lại, hai tay yếu ớt đấm lên vai gã, nghẹn ngào: "Ký đi. Chúng ta đã nói rồi mà. Những việc cậu làm, cậu phải chịu trách nhiệm. Bây giờ cậu còn muốn gì nữa... coi như tôi cầu xin cậu được không?"

"Không ký cũng được." Lương Dã nhếch mép cười, ánh mắt liếc qua Diêu Văn Tĩnh, giọng đầy châm chọc: "Sau khi mày đi rồi, tao chẳng dám chắc cô ấy còn an toàn đâu. Mày cũng biết trường nghề quan hệ nam nữ lộn xộn, mà cô ấy lại xinh đẹp như vậy..."

"Đưa đây!" Điền Kim Lai gằn giọng, mắt hằn lên tia lửa giận trừng trừng nhìn Lương Dã.

Lương Dã đưa giấy nợ cho gã, đứng nhìn Điền Kim Lai ký tên và lăn tay xong rồi thu tờ giấy lại.

Điền Kim Lai trừng mắt chỉ tay vào mặt anh quát lớn: "Hai đứa chúng mày tốt nhất đừng để tao nắm được nhược điểm."

Nói xong, gã kéo Diêu Văn Tĩnh định đi vào trường. Diêu Văn Tĩnh gạt tay gã ra, tự mình lau nước mắt rồi bước đi trước.

Lương Dã cất giấy nợ vào cặp, quay người leo lên xe đạp.

Hôm nay anh không đến trường.

Gần tốt nghiệp, lớp học đã vơi đi một nửa. Người bỏ học đi làm, người chuẩn bị vào nhà máy đã yên tâm, không còn ai quan tâm đến chuyện học hành.

Bao giờ mới kiếm được thật nhiều tiền đây? Lương Dã sốt ruột lắm rồi nhưng hiện tại không tìm được hướng đi.

Anh tự nhủ, lo lắng chẳng giải quyết được gì, chỉ hành động mới kiếm được tiền.

Đạp xe đến chỗ nhà phân phối quen thuộc, anh đưa thuốc lá cho mấy người lao động nói muốn gặp ông chủ của họ.

Mấy người cầm điếu thuốc, vừa hút vừa nhìn anh như thể nhìn một thằng ngốc.

"Ôi cậu em, cậu là ai mà đòi gặp ông chủ? Chúng tôi bốc vác hàng ở đây quanh năm suốt tháng có thấy mặt ông ấy ngày nào đâu!"

Lương Dã không chịu bỏ cuộc, hỏi: "Thế ông ấy thường ở đâu?"

"Trời ơi, cậu nhóc, hành tung của ông chủ mà chúng tôi biết được thì có mà loạn à?" Mọi người cười phá lên, cười nhạo sự ngây thơ của anh.

Lương Dã đi đến mấy chỗ nhập hàng khác, tất cả đều không có kết quả.

Anh nhớ lời Nhậm Thiếu Vĩ nói muốn mở thêm cửa hàng thì phải thuê mặt bằng, liền đạp xe tới đại lộ trung tâm, nghĩ rằng ở đây làm ăn có thể khá hơn. Nhưng anh đi hết cả con phố mà không thấy cửa hàng nào cho thuê.

Đi qua đi lại trên đại lộ trung tâm, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một góc có treo biển cho thuê. Hỏi thử giá, anh suýt chút nữa thì ngã ngửa. Giá cao đến mức thuê vào chắc chắn lỗ vốn.

Trời đã về chiều, anh vẫn chưa ăn trưa nhưng cũng chẳng có khẩu vị gì. Lương Dã cảm thấy chán nản, ngồi xuống mép đường trên đại lộ trung tâm châm một điếu thuốc.

Thật trùng hợp, bên kia đường chính là nhà hàng Nga tên Tados mà Dương Kim từng nhắc đến. Phía ngoài dán bảng giá, treo biển hiệu lớn.

Chết tiệt, cái gì mà đắt khủng khiếp thế này, chẳng qua chỉ là đồ ăn của người Nga thôi mà. Tados, Tados, ngay cả đọc tên tiếng Trung cũng khó nghe, đúng là lừa bịp.

Lương Dã đứng dậy, leo lên xe đạp. Trong đầu đầy mông lung chẳng biết đi đâu. Thế là anh cứ đạp xe lang thang khắp các ngõ ngách ở Cáp Nhĩ Tân.

Anh vốn không giỏi định hướng, đi lòng vòng mãi, rẽ vào mấy con hẻm nhỏ, cuối cùng chính anh cũng chẳng biết mình đang ở đâu nữa.

Đạp xe suốt nửa ngày, anh nhìn thấy một ông lão tóc bạc ngồi sâu trong hẻm bày quán xem bói. Bên cạnh ông còn có một cậu bé gầy gò, dáng người nhỏ xíu, trông cũng chạc tuổi anh khi mới lần đầu đến Cáp Nhĩ Tân.

Không hiểu vì sao Lương Dã lại dừng xe trước quán của ông lão.

Anh hỏi: "Coi bói bao nhiêu tiền một lần?"

Ông lão quan sát anh từ đầu đến chân, đáp: "Năm đồng một lần, siêu chuẩn xác."

Năm đồng? Nghe ông lão ba hoa mà mất năm đồng, đúng là cướp còn hơn cướp. Giờ đây kiếm tiền dễ thế sao, tại sao không đến lượt anh kiếm được chút ít? Lương Dã tự nhủ, liệu có khi nào anh cũng thử kinh doanh coi bói không nhỉ, đúng là một ngành siêu lợi nhuận.

Bật cười nhạt một tiếng, anh leo lên xe định rời đi.

Ông lão không giữ anh lại, chỉ thong thả nói: "Có những kiếp nạn trong đời phải tự mình vượt qua thì mới hiểu, cũng giống như bây giờ cậu còn chưa biết mình đã thích ai."

Lương Dã khựng lại, động tác đạp xe cũng dừng, nhíu mày nhìn ông lão.

Ông lão chẳng thèm nhìn thẳng vào anh, quay sang cậu bé bên cạnh nói: "Sao rồi đồ đệ? Nhìn thử xem người này thế nào, tập luyện chút đi."

Cậu bé gầy gò quan sát anh như mèo rình mồi, ánh mắt sắc lạnh khiến sống lưng Lương Dã bất giác lạnh toát.

Cậu bé nhìn anh rất lâu, cuối cùng cất tiếng: "Người anh thích là một cậu con trai đeo kính. Nhưng về sau—"

Ông lão cắt ngang: "Ê ê ê, thầy đã dạy con thế nào? Chuyện tương lai không được nói bừa, cái đó gọi là thiên cơ bất khả lộ! Nếu muốn biết phải để người ta 'tùy hỷ', nếu không thì tổn thọ của con đấy hiểu chưa?"

Cậu bé nghiêm túc hỏi: "Thầy ơi, 'tùy hỷ' là gì ạ?"

Ông lão gõ vào đầu cậu một cái, rồi liếc mắt nhìn Lương Dã, bóng gió mắng: "Đồ ngốc, là đưa tiền chứ sao!"

Lương Dã suýt nữa thì chửi thề.

Thật đúng là giỏi lừa người, may sao lại đoán trúng người anh thích là một cậu con trai đeo kính. Cáp Nhĩ Tân nói lớn cũng không lớn, ai biết được liệu một ngày nào đó anh và Dương Kim ở cùng nhau chẳng may gặp lại hai tên bịp bợm này thì sao.

Nếu không phải vì thấy cậu bé kia còn nhỏ, có lẽ Lương Dã đã chửi mắng toáng lên rồi.

Nhạt nhẽo. Lương Dã đạp xe rời đi nhưng trong lòng lại càng thêm bực bội.

Mặc dù đã tự nhủ rằng hai người kia là kẻ lừa đảo nhưng dường như trong lòng anh không thể ngừng nghĩ đến những gì họ nói, nghĩ đến những lời mà cậu bé suýt nữa đã nói ra. Anh suy nghĩ mãi, không biết "sau này" giữa anh và Dương Kim là gì.

"Kiếp nạn trong đời" nghĩa là gì? "Cậu còn chưa biết mình đã thích ai" nghĩa là gì? Và "nhưng về sau" lại có nghĩa gì?

Nỗi bất an xâm chiếm tâm trí, sự bực dọc lan tràn, đến cả những đám mây trên trời cũng như nặng nề thêm.

Lòng càng thêm gấp gáp, tốc độ đạp xe của Lương Dã càng nhanh. Vốn dĩ đã kém phương hướng, chẳng mấy chốc, anh đã vô tình đạp đến cổng trường Trung học số 3.

Còn một tiếng nữa mới tan học, bụng anh cồn cào vì chưa ăn trưa. Thế là anh lấy hai quả trứng mà Dương Kim đưa cho nuốt vội vàng. Ăn xong dạ dày mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Dương Kim. Dương Kim.

Tại sao vào những lúc quan trọng, người cứu rỗi anh vẫn luôn là cậu ấy?

Dương Kim lúc nào cũng nghĩ sai rồi. Không phải anh cứu Dương Kim mà là Dương Kim đã cứu anh. Nếu không có cậu ấy, có lẽ anh đã ngoan ngoãn sống cả đời trong tiệm tạp hóa nhỏ như ý của Tôn Hiền.

Chính Dương Kim đã khiến anh bắt đầu cố gắng sống, dù có bị vấp ngã, anh cũng đang trên con đường đi tìm tự do.

Lương Dã dựa lưng vào tường hẻm không bước tiếp được nữa. Anh muốn gặp Dương Kim ngay lúc này, ngay lập tức.

Nhưng thời gian thì tàn nhẫn, một giờ đồng hồ dài tựa cả thế kỷ.

Cuối cùng một tiếng cũng trôi qua, anh chăm chú nhìn dòng người từ cổng trường ùa ra.

Người đầu tiên anh thấy là Diêu Văn Tĩnh. Lần này, bên cạnh cô không còn có Điền Kim Lai.

Lương Dã bước tới xin lỗi cô: "Sáng nay tôi ăn nói không hay lắm, không phải cố ý đâu. Đừng để bụng. Xin lỗi, tôi chỉ đành lấy cô ra để uy hiếp."

Diêu Văn Tĩnh bảo không sao, chân thành nói với anh: "Anh và Dương Kim nhất định phải thật tốt nhé."

Nói xong, cô rời đi.

Năm phút sau, Dương Kim mới xuất hiện. Lương Dã lập tức đi tới, vòng tay qua vai cậu kéo ra chỗ để xe đạp.

"Có chuyện gì vậy anh?" Dương Kim bị anh kéo lảo đảo, đi cũng không vững.

Lương Dã không nói một lời kéo cậu thẳng ra xe rồi nhét lên yên sau, sau đó không ngừng chân lập tức đạp đi.

Một đôi tay nhẹ nhàng vươn từ phía sau lén lút luồn vào túi áo anh, siết chặt lấy eo anh vô cùng thân thiết.

Dương Kim không hỏi anh định đi đâu, chỉ dịu dàng hỏi: "Lương Dã, anh làm sao thế?"

Như một chú thỏ nhỏ tin tưởng anh tuyệt đối nhưng cũng lo lắng cho anh, mềm mại nép sát bên cạnh, dù anh đưa cậu đi đâu cũng sẵn sàng.

Anh muốn đưa chú thỏ nhỏ đi thật xa đến nơi an toàn, muốn giữ cậu bên mình mãi mãi nhưng cũng muốn cho cậu tự do.

Tiền ở đâu, tự do ở đâu?

Gió và nỗi mê mang phả vào mặt Lương Dã khiến chàng trai mười chín tuổi không kịp trở tay.

Cuối cùng, anh cũng đạp xe đến đường ray bỏ hoang.

Không có ai ở đó, không gian yên tĩnh, có thể thoải mái không kiêng nể.

Vậy nên ngay khi dừng xe, Lương Dã quay lại ôm chầm lấy Dương Kim vẫn còn ngồi trên yên sau.

Bình Luận (0)
Comment