Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 37

Nãy giờ ngoan ngoãn ngồi yên sau yên xe, Dương Kim giờ bỗng trở nên bướng bỉnh, đẩy ngực Lương Dã, cố gắng nhìn vào mặt anh lo lắng hỏi: "Anh bị sao thế?"

Lương Dã nhíu mày, giọng chẳng mấy dễ chịu: "Không cho anh ôm à?"

Người trong vòng tay anh nhỏ giọng đáp, nghe vừa ấm ức vừa tủi thân: "Em cho, đâu có bảo không cho."

Nghe cái giọng đáng thương ấy, Lương Dã lại nổi lên ý muốn trêu chọc. Anh cố tình buông Dương Kim ra, cúi đầu quan sát biểu cảm của cậu.

Vừa thả tay, Dương Kim lập tức không chịu vội vòng tay ôm anh chặt hơn, đến mức kính cậu đập vào ngực anh, chắc hẳn đau lắm.

Lương Dã bèn kéo cậu ra kiểm tra sống mũi, bật ra một tiếng "Chậc" rồi hỏi: "Không đau à em?"

Dương Kim đẩy kính lên liếc anh một cái đầy trách móc: "Anh nói ôm mà tự nhiên buông ra. Anh không giữ lời."

Được rồi, trách thì trách. Bị đôi mắt vừa lạnh lùng vừa ấm ức ấy liếc qua, Lương Dã đành chịu thua.

Anh không nhịn được búng nhẹ vào trán cậu: "Vậy cũng không cần tự làm mình đau. Đừng có làm thành ngốc thật đấy."

Dương Kim cãi lại: "Em không phải ngốc—"

Cậu chưa nói hết câu, Lương Dã đã đưa tay tháo kính của cậu xuống.

Dương Kim khựng lại, còn Lương Dã cũng ngây người.

Đây là lần đầu tiên anh thấy Dương Kim không đeo kính.

Không có cặp kính tròn gọng mảnh, đôi mắt Dương Kim trông càng dài hơn, càng lạnh lùng hơn. Nhưng chính vì bất ngờ bị tháo kính nên trong mắt cậu lại thoáng hiện lên chút kinh ngạc.

Chính vẻ kinh ngạc ấy làm ánh mắt Dương Kim thêm phần sinh động.

Và sự sinh động ấy là do anh mang lại. Nghĩ đến điều này, dòng máu trong người Lương Dã không khỏi sục sôi.

Anh lại ôm chặt lấy Dương Kim.

"Tháo kính ra ôm sẽ không bị cấn nữa. Nghe chưa, đồ ngốc."

Dương Kim bị gọi là ngốc mà không phản bác, chỉ im lặng rúc vào ngực anh.

Lương Dã cúi xuống nhìn nhưng chẳng thấy được mặt cậu, chỉ thấy đôi tai đã đỏ bừng. Không nỡ trêu thêm nữa, anh chỉ siết cậu trong vòng tay giữ thật chặt.

Im lặng rất lâu, Dương Kim rúc trong lòng anh khẽ hỏi: "Anh hôm nay kiếm đủ tiền chưa?"

Lương Dã thành thật đáp: "Chưa."

"...Ồ." Dương Kim ngừng một lúc, nhỏ giọng nói: "Vậy anh cố gắng nhanh lên nha."

Lòng Lương Dã mềm nhũn. Anh chỉ muốn ngay bây giờ mở thêm tám trăm cửa hàng để kiếm tiền. Những thất bại trong ngày như tan biến, hóa ra Dương Kim lại có sức mạnh kỳ diệu đến thế với anh.

Dương Kim bất chợt ngẩng đầu lên hỏi: "Tối nay anh có phải đi kiếm tiền không? Nếu không thì anh chở em đi qua trường Đại học Công Nghiệp xem được không?"

Lương Dã ngạc nhiên: "Đại học Công Nghiệp?"

Dương Kim cúi xuống không nhìn anh: "Ừm, em muốn thi vào trường đó. Hôm nay em xin thầy bảng điểm chuẩn các năm trước, chắc đủ điểm để đậu."

"Sao lại là Đại học Công Nghiệp?"

Lương Dã hỏi nhưng lòng đã có đáp án.

Dương Kim ngẩng lên nhìn anh. Không còn cặp kính chắn, đôi mắt ấy hiện rõ hình bóng anh. Khi một ánh mắt lạnh lùng lại vì ai đó mà trở nên ấm áp, ai mà không động lòng được đây.

Tai Dương Kim đỏ ửng, cậu không trả lời thẳng câu hỏi mà nói quanh: "Nhưng em cũng không biết gia đình sẽ sắp xếp thế nào. Em chỉ biết mình sẽ cố gắng..."

"Ở lại đi em." Lương Dã nghe chính mình ngắt lời cậu.

Dương Kim sững người nhìn anh, hàng mi lay động như bóng trăng bị mây quét qua.

Nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt phải của cậu gần ngay trước mắt. Không còn bị kính che, nó càng rõ ràng và cuốn hút đến lạ. Lương Dã đưa tay khẽ chạm vào nốt ruồi ấy.

Hàng mi Dương Kim khẽ run dưới đầu ngón tay anh.

Lương Dã nhẹ giọng nói: "Ở lại Cáp Nhĩ Tân, đừng đi."

Hàng mi Dương Kim rung rinh rất lâu. Từng rung động chạm vào ngón tay khiến trái tim anh xao động.

Nếu cứ tiếp tục, mọi thứ sẽ đi quá giới hạn. Dù không nỡ, Lương Dã vẫn rút tay lại, nhẹ nhàng đeo kính lại cho cậu rồi giữ một khoảng cách nhỏ.

Đeo kính xong, Dương Kim nhìn anh rất chăm chú, gọi: "Lương Dã."

"Ừ?"

Gọi anh rồi lại im lặng. Đôi tai cậu đỏ rực, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ. Làm sao có người nào tự nhiên khiến người khác say mê đến thế?

Nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng Dương Kim nói: "Anh thật sự không biết lý lẽ."

Lương Dã bật cười: "Tổ tông ơi, anh lại làm gì sai nữa?"

"Vừa ôm, vừa nắm tay, lại chạm vào em, bây giờ còn bảo em ở lại." Dương Kim nhỏ giọng trách. "Không phải trước đây bảo em có thể đi bất cứ nơi nào tốt nhất sao? Anh có phải đang lừa em không?"

Lương Dã hỏi lại: "Trong mắt em anh tệ đến vậy sao? Anh là người như thế nào trong mắt em?"

"Ngày xưa mới gặp, anh còn muốn đuổi em đi. Bây giờ lại thế này, bảo em ở lại." Dương Kim quay đi không nhìn anh nữa. "Anh cứ thay đổi như vậy, em cũng thấy lo chứ."

Tội đồ, đúng thật là kẻ tội đồ không thể tha thứ.

Dương Kim cúi đầu, ánh mắt mang theo nỗi buồn tĩnh lặng. Giọng nói trầm lắng ấy khiến Lương Dã cảm thấy mình đúng là đáng bị phanh thây vạn mảnh, xuống địa ngục cũng không đủ đền tội.

Mùa hè của tháng năm bắt đầu thử đưa tay chạm vào thành phố băng giá này. Gió nhẹ len lỏi giữa những mùa giao nhau, tâm tư của Lương Dã trồi lên lặn xuống. Anh khao khát mãnh liệt muốn kiếm được thật nhiều tiền để cho Dương Kim một câu trả lời chắc chắn nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Kẻ trắng tay như anh hiện tại chỉ có chiếc xe đạp trước mặt. Vì thế, anh cố gắng thực hiện điều ước của Dương Kim: "Đi thôi, anh chở em qua Đại học Công Nghiệp."

Khả năng xác định phương hướng của Lương Dã vẫn chẳng khá hơn. Anh phải dừng lại hỏi đường rất nhiều lần, loanh quanh qua không biết bao nhiêu ngõ ngách, mãi mới tới được đích.

Đại học Công Nghiệp hiện ra trước mắt.

Trước mặt anh là những sinh viên bước ra, trông họ thật tự do. Đây là một cuộc sống mà anh mãi mãi không thể nào chạm tới. Lương Dã lại nhớ tới ba mình, nhớ tới quyển sách rơi khỏi tay ông vào ngày định mệnh ấy.

Anh quay sang nhìn Dương Kim. Cậu chỉ khẽ đẩy kính, ánh mắt có chút mơ màng, dường như không thực sự cảm nhận được khung cảnh của ngôi trường này, hoặc nói cách khác, không có khát vọng cơ bản nhất dành cho nó.

"Em thấy thế nào?"

"Cũng được."

"Vào đi dạo thử không?"

"Ừm."

Ở trong trường không tiện nắm tay, nhưng Dương Kim đi sát anh, bàn tay thỉnh thoảng chạm nhẹ vào mu bàn tay anh.

Tay Dương Kim lúc nào cũng lạnh. Lương Dã rất muốn nắm lấy nhét vào túi mình để làm ấm, nhưng khi nhìn những sinh viên tự do, tràn đầy sức sống trong khuôn viên trường, anh lại nhận ra — việc ích kỷ nắm chặt tay cậu cũng là một loại trói buộc.

Huống hồ đôi tay của anh bây giờ chẳng có gì trong đó.

Lương Dã trầm giọng nói với Dương Kim: "Dương Kim, lựa chọn của em chỉ nên vì bản thân em, tuyệt đối không phải vì anh — hoặc chí ít, không thể chỉ vì anh."

"Anh nói muốn em ở lại, điều đó là thật, em đừng nghi ngờ. Nhưng anh cũng nói hy vọng em tới một nơi tốt hơn, điều đó cũng thật. Em hiểu không?"

Kính của Dương Kim khẽ rung lên sau lớp tròng kính, ánh trăng chiếu vào đôi mắt cậu long lanh như phủ một lớp nước.

Giọng của Lương Dã dần hạ thấp, trở nên dịu dàng: "Em phải tìm ra nơi mà em thật sự muốn đến, điều mà em thật sự muốn học, công việc mà em thật sự muốn làm. Đừng để bất kỳ ai cản trở quyết định của em — dù là anh hay ba mẹ em."

"Anh hy vọng em có thể tự do."

Lời nói vừa dứt, ánh mắt Dương Kim cũng cụp xuống, rơi vào mặt đất. Không biết cậu đang nghĩ gì.

Một lúc sau, Dương Kim hỏi: "Anh không học tiếp là vì chuyện của ba anh sao?"

Lương Dã im lặng một lát rồi đáp: "Có thể coi là vậy."

Thực ra còn nhiều nguyên nhân khác. Đó như một chuỗi phản ứng dây chuyền của những vụ nổ liên tiếp. Vì chuyện của ba anh, gia đình càng trở nên túng quẫn, và là con trai duy nhất, anh buộc phải chọn giữa việc học và sinh tồn.

Nghèo khó là không tự do. Lương Dã từng nghĩ có tiền thì sẽ tự do, nhưng Dương Kim đã chỉ cho anh thấy không phải vậy. Giàu sang cũng chẳng đồng nghĩa với tự do.

Vậy, tự do thật sự ở đâu?

"Thật đáng tiếc." Dương Kim nói. "Nếu anh tiếp tục học, nhất định sẽ học rất giỏi."

Lương Dã thoáng bối rối không biết phải đáp lại ra sao. Đột nhiên, anh cảm thấy rất muốn hút một điếu thuốc.

Dương Kim lại hỏi: "Vậy nơi mà anh thật sự muốn đến, điều mà anh thật sự muốn học, việc mà anh thật sự muốn làm là gì?"

Lương Dã không trả lời được.

Dương Kim bèn nhìn anh thật nghiêm túc, chậm rãi nói: "Lương Dã, anh cũng nên tự hỏi chính mình."

---

Vì thế Lương Dã dành hai tháng tiếp theo không ngừng tự hỏi chính mình.

Trong hai tháng cuối cùng trước khi tốt nghiệp, Lương Dã chỉ đến trường vỏn vẹn mười ngày. Thời gian còn lại anh trốn học, rong ruổi khắp các con phố ngõ hẻm ở Cáp Nhĩ Tân để tìm cơ hội kinh doanh.

Anh rất rõ mình muốn kiếm tiền. Có lẽ lý tưởng này nghe qua khá tầm thường nhưng thực tế không cho phép anh nghĩ đến những điều vĩ đại hơn.

Điều quan trọng là kiếm tiền bằng cách nào và làm sao để kiếm được.

Ban đầu, mọi thứ với anh còn rất mông lung. Lương Dã phải chăm sóc mẹ, thời gian bị bó buộc khó lòng xoay sở. Sau đó bà cô từ làng lên ở cùng, mẹ anh đã có người chăm lo, thời gian của anh cũng trở nên linh hoạt hơn.

Qua sự giới thiệu của ba mẹ Nhậm Thiếu Vĩ và sự kiên trì đeo bám các tiểu thương ở nơi lấy hàng, cuối cùng anh cũng quen biết được vài ông chủ.

Trùng hợp thay một trong số đó có một cửa hàng gần trường Đại học Công Nghiệp muốn sang lại. Cửa hàng này nằm trong hẻm, sinh viên không thích lui tới, hiệu quả kinh doanh không quá tốt.

Đại học Công Nghiệp.

Nghe đến hai từ này, Lương Dã lập tức quyết tâm phải giành được cửa hàng đó.

Bởi vì Dương Kim đã nói với anh: "Anh cũng nên tự hỏi chính mình." Mẹ anh lại bảo anh hãy sống một đời yên ổn. Ba mẹ Nhậm Thiếu Vĩ thì khuyên anh vào nhà máy cho chắc chắn. Không một ai từng hỏi anh thực sự muốn gì.

Để có được cửa hàng này, Lương Dã phải cùng ông chủ uống rượu, ăn cơm, nhiều lần nài nỉ ông cho anh thuê. Ban đầu ông không đồng ý, nói rằng muốn bán đứt vì cho thuê thu hồi vốn quá chậm.

Không cam lòng, hôm sau Lương Dã dò hỏi và biết được ông chủ này có một lô hàng lớn cần vận chuyển vào miền Nam. Anh lập tức làm lao động không công suốt mấy ngày liền. Đến một ngày, ông chủ và bên vận chuyển xảy ra mâu thuẫn, tranh cãi ngày càng gay gắt, cuối cùng lao vào đánh nhau. Lương Dã vốn giỏi đánh đấm, hôm đó đánh đến mặt mũi be bét máu, bảo vệ được ông chủ và giải quyết xong chuyện thuê cửa hàng.

Không có tiền trả tiền thuê, Lương Dã đề nghị: "Thế này đi, chú cứ coi như đầu tư. Nếu cửa hàng làm ăn có lời, mỗi tháng cháu chia phần trăm lợi nhuận cho chú. Ba năm sau, nếu tổng số tiền chú nhận được từ phần trăm này ít hơn số tiền lẽ ra nhận được từ tiền thuê, cháu sẽ mua lại cửa hàng này. Thế nào, chú cũng không lỗ đúng không?"

Ông chủ ngay lập tức ký hợp đồng với anh, thỏa thuận thành công.

Cầm bản hợp đồng trên tay, Lương Dã chạy như bay về nhà hào hứng báo tin cho mẹ.

Nhưng bà chỉ thở dài: "Ở thành phố, mấy người làm ăn đều là cáo già. Con giống hệt ba con, thật thà, trọng tình nghĩa. Mẹ chỉ lo con bị người ta lợi dụng, bị lừa mất thôi."

Dù đó là sự thật, nhưng những lời này như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Mà cảm giác này càng khó chịu hơn khi anh là một thanh niên vừa chập chững bước vào đời, trong lòng vẫn tràn đầy nhiệt huyết với việc kinh doanh.

Mang tâm trạng bực bội, Lương Dã rời khỏi nhà, đạp xe đến trường Trung học số 3 chờ Dương Kim tan học.

Vừa thấy cậu bước ra, anh liền khoác vai cậu đẩy thẳng lên xe: "Chở em đến một nơi."

Đến cửa hàng, Lương Dã dừng xe dẫn Dương Kim vào trong.

"Đây là đâu vậy?" Dương Kim hỏi.

"Cửa hàng mới vừa thuê được của anh, vẫn chưa sắp xếp xong." Lương Dã tiện tay khép cửa, bật đèn lên. "Thế nào, học sinh ngoan?"

Bên trong vẫn còn lộn xộn, các kệ hàng và đồ đạc chất đầy lung tung. Cảnh tượng chẳng mấy đẹp mắt nhưng Dương Kim đảo mắt nhìn quanh thật lòng đáp: "Rất tốt."

Cậu ngừng lại một chút rồi hỏi: "Sao anh lại chọn chỗ này?"

Cửa hàng có hai gian, bên trong có một phòng nhỏ với chiếc sofa mà trước khi đưa cậu đến, Lương Dã đã lau dọn sạch sẽ.

Anh dẫn Dương Kim vào trong, kéo cậu ngồi xuống sofa bên cạnh mình, đáp: "Vì gần trường Đại học Công Nghiệp."

Sofa không lớn, Dương Kim buộc phải co người tựa sát bên cạnh anh, nhẹ nhàng hỏi lại: "Sao phải chọn chỗ gần Đại học Công Nghiệp?"

Câu trả lời vốn dĩ đã quá rõ ràng.

Thời gian gần đây, Dương Kim thường yêu cầu Lương Dã dẫn mình dạo quanh Đại học Công Nghiệp. Họ đã cùng nhau đi qua nhiều khu giảng đường và phòng thí nghiệm, thậm chí còn lén lút ôm nhau trên sân thượng của trường.

Dương Kim dường như rất thích những cái ôm. Lúc đầu còn ngượng ngùng dựa vào vòng tay anh, giờ đã biết tựa đầu cọ cọ trong lòng anh. Hễ có người đi ngang, cậu liền bật dậy chỉnh lại kính, giả vờ nghiêm túc. Nhìn giống hệt một chú thỏ con.

Mỗi lần thấy cậu như vậy, Lương Dã đều phải hút vài điếu thuốc khi về nhà để giải tỏa những cảm xúc bực dọc khó hiểu trong lòng.

Giờ đây, anh lại muốn trêu đùa chú thỏ con ấy. Anh cố ý nói: "Ừ thì chỗ này gần Đại học Công Nghiệp, có nhiều sinh viên. Làm ăn chắc sẽ được. Dù nằm trong hẻm hơi khuất, nhưng nếu biết cách quảng cáo, anh nghĩ cũng kiếm được kha khá."

Nghe xong, Dương Kim im lặng vài giây, trông có vẻ thất vọng. Một lát sau, cậu nhỏ giọng nói: "Vậy ra là vì chỗ này tốt nên anh mới chọn."

"Chứ còn gì nữa?" Lương Dã kéo cậu sát vào mình. "Học sinh ngoan, em hy vọng anh vì điều gì?"

"Em chẳng hy vọng gì cả." Dương Kim đã rất gần anh nhưng vẫn cố gắng không nhìn vào anh: "Em không hy vọng gì hết."

Ồ, buồn rồi đây.

Lương Dã mỉm cười, giơ tay giữ lấy mặt cậu. Nhưng Dương Kim cứng đầu hơn anh nghĩ, cậu chống cự quyết liệt khiến anh mất khá nhiều sức mới xoay được khuôn mặt cậu về phía mình.

Tai cậu đỏ, chóp mũi đỏ, đuôi mắt cũng đỏ. Suy nghĩ của Lương Dã trở nên hỗn loạn.

Bàn tay đặt dưới cằm dường như có ý chí riêng, bất giác kéo Dương Kim lại gần hơn. Hơi thở của cậu phả lên môi anh, chỉ cần một chút nữa anh có thể cướp đi hơi thở ấy.

Khi nào cửa hàng mới có thể khai trương? Khi nào anh mới kiếm đủ tiền? Khi nào mới có thể làm những điều vượt xa những cái ôm hay cái nắm tay?

Lương Dã cố kiềm chế cơn bốc đồng không thể kiểm soát, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nốt ruồi nhỏ trên khuôn mặt cậu, không đi xa hơn.

Anh nói: "Chờ anh thêm chút nữa, anh sẽ sớm kiếm được tiền thôi."

Dương Kim ngơ ngác mở mắt ra. Hàng mi cậu khẽ run, cuối cùng khép xuống phủ bóng lên đôi mắt, vừa đẹp vừa mang nét u buồn.

Một lát sau, cậu đưa tay ôm lấy anh, tựa đầu vào ngực anh, khẽ khàng đáp:

"Vậy anh nhanh lên nhé."

Bình Luận (0)
Comment