Kể từ đó, "Hôm nay anh kiếm đủ tiền chưa?" trở thành câu đầu tiên Dương Kim nói mỗi khi gặp Lương Dã.
Mỗi lần cậu nói câu này đều dùng ánh mắt nhìn thẳng đầy mong đợi, như thể muốn khơi dậy mọi nhiệt huyết trong người anh. Dương Kim lại sở hữu một đôi mắt lạnh lùng, nhưng khi ánh mắt lạnh lùng đó chất chứa cảm xúc, nó khiến Lương Dã cảm thấy toàn thân bức bối không thể nào chịu nổi.
Mùa hè thực sự đã đến rồi. Mẹ kiếp, nhưng sao tiền vẫn chưa tới?
Vì vậy, Lương Dã lập tức bắt tay vào khai trương cửa hàng mới. Anh tận dụng triệt để cấu trúc của mặt bằng, biến phòng ngoài thành một tiệm tạp hóa nhỏ chủ yếu bán đồ ăn vặt, nhu yếu phẩm được sinh viên ưa chuộng và một số mặt hàng đặc biệt.
Anh biến phòng trong thành một rạp chiếu phim mini, kê khoảng chục cái ghế, dựng một kệ đầy đĩa phim và sắm một chiếc máy chiếu.
Đĩa phim và máy chiếu là do anh năn nỉ ông chủ đầu tư, không tốn của anh đồng nào. Anh chỉ cần hứa rằng trong vòng ba tháng sẽ hoàn trả cả vốn lẫn lãi cho chiếc máy chiếu.
Ý tưởng mở cửa hàng phim không phải tự nhiên mà có mà là do anh đã phát hiện trong một tháng rong ruổi khắp các ngõ ngách của Cáp Nhĩ Tân.
Ở một số khu dân cư đã bắt đầu xuất hiện những cửa hàng chiếu phim kiểu này. Chỉ cần một chiếc máy chiếu, một vài đĩa phim là có thể chiếu liên tục để kiếm tiền. Đa số những phim chiếu ở đây là các bộ phim nước ngoài chưa được phát hành ở nội địa, phim HongKong và những bộ phim khuya đầy tính "giải trí" mà mọi người đều yêu thích. Hiện tại loại hình kinh doanh này chưa phổ biến, thị trường vẫn chưa bão hoà, đặc biệt là gần Đại học Công Nghiệp hoàn toàn chưa có cửa hàng nào. (*)
Thế là khi cửa hàng khai trương, Lương Dã thường xuyên đứng ở cổng Đại học Công Nghiệp để tiếp thị, gặp ai cũng giới thiệu về cửa hàng của mình, bảo rằng ở đây có những thứ "hay ho" đảm bảo làm hài lòng tất cả.
Cứ như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm. Cả khu vực đều biết đến cửa hàng nhỏ trong ngõ gần Đại học Công Nghiệp. Họ đồn rằng tiệm tạp hóa đó có dịch vụ chiếu phim, ban ngày chiếu phim HongKong, tối chiếu phim kinh dị, nửa đêm thì chiếu "phim gì đó" hoạt động 24/7. Một vé xem cả ngày chỉ một đồng, rẻ hơn rạp chiếu phim nhiều!
Chỉ trong tháng đầu tiên, Lương Dã đã kiếm đủ tiền trả cho chiếc máy chiếu, mỗi ngày đếm tiền tính toán đến mức hoa cả mắt.
Cuối tháng, anh quyết định nghỉ nửa ngày để chở Dương Kim đến nhà hàng Nga Tados nổi tiếng ở đại lộ trung tâm thưởng thức một bữa ăn.
Nhưng Lương Dã không thấy món ăn có gì đặc biệt, dao nĩa cũng không quen dùng. Nhìn qua người đối diện cũng chẳng có vẻ gì là vui vẻ, Lương Dã bực mình nghĩ, thật chẳng đáng chút nào.
Dương Kim nhai từng miếng rất chậm, dường như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng cúi đầu khẽ nói: "Dạo này anh bận quá, em chẳng còn thấy anh nữa."
Một miếng bánh mì Nga khô khốc như mắc kẹt trong cổ họng, Lương Dã cố nuốt xuống, rồi bật cười. À, hóa ra đây là lý do em ấy không vui.
Lương Dã không đứng đắn hỏi: "Học sinh ngoan, muốn gặp anh đến vậy à?"
Dương Kim không đáp, chỉ cầm dao nĩa chọc chọc vào miếng thịt vô tội trên đĩa.
Lương Dã bèn dỗ dành: "Giờ mới bắt đầu, anh phải tự tay trông cửa hàng. Nhìn tình hình này chẳng mấy chốc sẽ kiếm được kha khá, lúc ấy anh sẽ thuê người coi quán rồi dành toàn bộ thời gian để bên em, nhé?"
Miếng thịt dưới nĩa của Dương Kim đã chi chít vết đâm. Cậu cúi đầu khẽ nói: "Đâu có nói muốn anh ở bên."
Ôi, cứng đầu quá đi thôi. Nhìn dáng vẻ ấy của cậu, Lương Dã bỗng thấy thèm thuốc.
Trời ơi, xin hãy để tiền đến nhanh hơn chút đi.
Sau khi ăn xong, Lương Dã đưa Dương Kim về nhà, sau đó quay về hẻm Lương Hữu thăm mẹ. Tôn Hiền hỏi công việc tiến triển thế nào, anh hùng hồn đáp: "Mẹ cứ yên tâm, con sắp đưa mẹ đến cuộc sống tốt đẹp rồi."
Sắp thôi.
Đó là ảo tưởng thuần khiết nhất của một chàng trai trẻ mới chập chững bước vào đời, cũng là bài học đầu tiên mà xã hội dạy anh.
Lương Dã đạp xe trở lại hẻm Đại học Công Nghiệp, miệng ngậm điếu thuốc huýt sáo, nhưng vừa đến trước cửa tiệm thì chết lặng.
Hai tờ giấy niêm phong đỏ chói dán trên cửa sắt, phía dưới là chữ ký của đội quản lý khu vực, lý do thì không rõ ràng.
Lương Dã bối rối không hiểu chuyện gì xảy ra. Ngay cả đội quản lý nằm ở đâu anh cũng không biết, huống hồ là tìm người để giải quyết. Anh lập tức lên xe, trong đêm hè như con ruồi mất đầu chạy khắp nơi.
Sau một hồi mồ hôi ướt đẫm, anh mới tìm được đội quản lý và hỏi thăm, nhận được câu trả lời là: chiếu phim không đứng đắn, cần chỉnh đốn lại.
"Nhưng những tiệm băng đĩa khác cũng chiếu mà—"
"Người khác là người khác, cậu là cậu. Cậu không 'làm cái này'..." Đội trưởng vỗ túi áo mình, "Thì làm sao giống người ta được?"
"'Cái này' là cái gì? Là đóng tiền phạt à? Phải đóng bao nhiêu?"
Lương Dã nóng lòng, không hiểu ý ngầm trong lời nói, chỉ nghĩ rằng cửa hàng của mình sắp đóng cửa, mà anh thì chẳng thể giữ được Dương Kim nữa.
Đội trưởng nói giọng mỉa mai: "Đóng bao nhiêu? Trời ạ, làm ăn mà lại không tinh ý thế này?"
Lương Dã sốt ruột, giọng cũng trở nên gay gắt: "Không phải chứ anh, nếu phạt thì phải có biên lai chứ. Phạt bao nhiêu cũng cần có căn cứ, nếu không làm sao tôi biết phải đưa bao nhiêu?"
Sắc mặt đội trưởng thay đổi, quát lớn: "Cậu hét vào mặt ai đấy? Cút, cút ngay cho tôi!"
"Không phải, nhưng cửa hàng của tôi—"
"Đi, đi, đi, chín giờ rồi, đội sắp đóng cửa! Cửa hàng của cậu? Hừ, niêm phong rồi thì đừng hòng mở!"
Lương Dã bị đuổi thẳng ra khỏi đội quản lý.
Anh vừa lo vừa giận liền chạy đến đồn công an ở hẻm Lương Hữu, kể lại sự việc với viên cảnh sát quen biết.
"Chàng trai trẻ, cậu còn non lắm. Chắc là bị rạp chiếu phim báo cáo rồi. Cậu đụng vào miếng bánh của người ta, người ta tất nhiên không bỏ qua."
Lương Dã nghe mà ngơ ngác. Bánh gì cơ? Tiệm anh làm gì có bán bánh, cái quái gì thế này?
Lương Dã tuyệt vọng hỏi: "Giờ phải làm sao đây anh? Anh là cảnh sát, có giúp tôi được không—"
"Chúng tôi đâu quản được họ?" Người cảnh sát lập tức ngắt lời, "Không cùng khu vực, chức năng cũng không giao thoa. Cậu—"
Anh ta liếc xung quanh, hạ giọng: "Cậu phải đưa tiền chứ, họ có đòi phí bảo kê không? Cậu đưa cho họ là xong, đưa nhiều thì họ bảo kê, đưa ít hơn rạp chiếu phim thì—"
Anh ta nhún vai: "Chịu thôi!"
Lương Dã cuối cùng cũng hiểu ra. Anh buột miệng chửi thề, lẽ ra lúc ở đội quản lý phải tinh ý hơn mà nhận ra điều này. Giờ thì xong rồi, đã đắc tội đội trưởng, tiền phí bảo kê chắc chắn sẽ cao hơn hẳn.
Quả nhiên hôm sau khi Lương Dã quay lại đội quản lý, anh bị gây khó dễ. Đội trưởng bóng gió rằng số tiền anh đưa quá ít, chẳng đáng gì. Nhưng đây là con số mà anh đã hỏi thăm từ các cửa hàng băng đĩa khác, họ bảo chỉ cần đưa từng ấy là đủ.
Muốn đưa thêm cũng khó vì tiền anh có đều đã trả cho ông chủ đầu tư mua máy chiếu.
Ra khỏi đội quản lý, bầu trời xám xịt như tâm trạng anh.
Tiền không còn tác dụng, quyền lực và mối quan hệ thì anh chẳng có. Người duy nhất anh biết là ông chủ đã đầu tư cho anh nhưng ông vừa rời khỏi Cáp Nhĩ Tân hôm trước. Giờ anh cũng không biết tìm ai để giúp.
Lương Dã ngồi xổm bên lề đường suy sụp hút hết điếu này đến điếu khác. Trong đầu anh chỉ vang lên câu hỏi của Dương Kim: "Hôm nay anh kiếm đủ tiền chưa?"
Ngồi chờ chỉ có chết, hành động mới là con đường sống. Anh dập tắt đầu thuốc, nhảy lên xe đạp và theo một ý nghĩ kỳ lạ, tìm đến nơi mà trước đây anh từng khinh thường.
Trong con hẻm nhỏ, ông lão và cậu học trò nhỏ của mình vẫn ngồi bán hàng xem bói.
Lương Dã dựng xe trước mặt họ.
Ông lão nhận ra ngay: "Ồ, đây chẳng phải cậu trai trẻ thích chàng đeo kính lần trước sao!"
Lương Dã ném vài tờ tiền lẻ lên quầy: "Xem một quẻ năm đồng."
"Xem gì? Tình yêu? Sự nghiệp? Gia đình?"
"Xem quán của tôi còn mở được không và cách nhanh nhất để tiếp tục là gì."
Ông lão nhận tiền bỏ vào túi, chậm rãi nói: "Cậu nói đúng, quán có mở được hay không còn tùy cậu giải quyết thế nào. Còn giải quyết thế nào thì..."
Ông ngừng một chút: "Cần có quý nhân phù trợ."
Nói cũng như không!
Lương Dã gặng hỏi: "Quý nhân ở đâu?"
Ông lão phất tay: "Ô, ô, năm đồng một câu hỏi. Đây là câu hỏi mới, cậu phải trả thêm năm đồng nữa."
Lương Dã bật cười vì tức: "Ngài còn nhận học trò không? Tôi thấy ngài kiếm tiền còn nhiều hơn tôi! Tôi thắc mắc không hiểu sao đội quản lý không đến kiểm tra chỗ ngài. Phim không được chiếu, thì bói toán cũng không được xem, đây chẳng phải là mê tín dị đoan sao?"
"—Cụ à, câu hỏi này chắc cũng phải trả thêm tiền đúng không?"
Ông lão nhìn anh một cái, từ tốn nói: "Cậu trai, cậu quá nôn nóng. Cậu biết không? Sau này cậu sẽ chịu thiệt lớn vì tính này đấy."
"Con người có nhu cầu. Có nhu cầu ăn uống thì cũng có nhu cầu xem bói, và cả nhu cầu mua sắm, xem phim. Tôi xem bói miễn phí cho người trong đội, lại xem rất chuẩn, bất kể là đội quản lý hay đội nào khác, ai cản nổi tôi?"
"Còn cậu đâu phải tay trắng. Cậu hoàn toàn có thể tận dụng tài nguyên hiện tại để tạo ra tài nguyên mới. Đội quản lý không cần đồ của cậu nhưng sẽ có người cần. Trong số những người cần, chắc chắn có kẻ có thể dẹp đội quản lý, cậu thấy đúng không?"
Lương Dã nửa tin nửa ngờ rồi rời đi.
Anh về nhà thông báo với Tôn Hiền rằng sắp tới sẽ không về nhà, lý do là công việc kinh doanh bận rộn nên cần ở lại trông tiệm.
Sau đó, anh đến đón Dương Kim tan học, nói rằng vài ngày tới có lẽ sẽ không thể đưa đón cậu nữa vì có quá nhiều việc phải làm.
Dương Kim nghe xong chỉ ôm anh, dụi nhẹ trong vòng tay rồi lo lắng dặn dò: "Được rồi. Nhưng anh đừng để bản thân mệt quá nhé."
Một câu nói của Dương Kim còn hữu ích hơn cả mười bữa cơm. Ngày hôm sau, Lương Dã bắt đầu tận dụng những mối quan hệ đã xây dựng với đám phụ tá ở nhà cung cấp hàng, từ đó lần theo từng người mà gặp được vài ông chủ nhỏ, rồi mỗi đêm đều ăn nhậu, đánh bài cùng họ.
Vốn là người dày dạn trong ba năm ở trường nghề, tay nghề đánh bài của Lương Dã chẳng hề tệ. Anh biết cách vừa thua khéo léo vừa đủ khiến các ông chủ cảm thấy mình thật xuất sắc.
Thế nhưng, anh vẫn suy nghĩ quá đơn giản. Đánh bài và kinh doanh khác nhau hoàn toàn.
Mỗi khi anh mở lời: "Ông chủ, tiệm của tôi bị đội quản lý gây khó dễ, ông xem có cách nào không..."
Mặt các ông chủ lập tức biến sắc. Có người thẳng thừng từ chối, có người mỉa mai anh ngay cả đội trưởng đội quản lý cũng không xử lý được.
Sau mười ngày uống đến mức nôn thốc nôn tháo, cuối cùng một cơ hội đã xuất hiện — một cơ hội đầy nham hiểm.
Một ông chủ hói nói với anh: "Giúp cậu thì được thôi, tôi sẽ mua lại cửa hàng của cậu. Tôi làm chủ, cậu làm thuê. Doanh thu cửa hàng là của tôi, mỗi tháng tôi trả lương cố định cho cậu. Thấy sao?"
Phản ứng đầu tiên của Lương Dã là không đồng ý. Làm thuê cho người khác và làm chủ chính mình vốn chẳng giống nhau. Hơn nữa, anh đã ký hợp đồng với nhà đầu tư trước đó, giờ lại tự ý sang nhượng tiệm thì chẳng khác gì vi phạm nguyên tắc.
Anh bèn thành thật nói rõ về việc tiệm còn có nhà đầu tư.
Ông chủ hói cười lớn: "Làm ăn phải biết buông bỏ, làm sao mà cứ muốn cả hai! Cái gì mà nguyên tắc chứ, làm ăn không cần đến lòng tin! Tôi có thể giúp cậu vượt qua khó khăn trước mắt, còn nhà đầu tư của cậu thì đang ở xa tận chân trời. Người thông minh đều biết chọn ai!"
"Nghĩ đi, tùy cậu quyết định. Tối mai tôi vẫn ở đây uống rượu, cậu có một ngày để cân nhắc. Quá hạn thì khỏi nói."
Khi Lương Dã rời khỏi quán nhậu đã là mười một giờ đêm. Mười ngày uống liên tục khiến dạ dày anh như bị thiêu đốt, đau đớn đến không chịu nổi.
Anh loạng choạng tìm đến xe đạp của mình. Trên đường về cửa hàng, anh ngã xe hai lần, mắt hoa cả lên không nhìn rõ đường.
Vậy mà khi thấy bóng dáng gầy gò, lạnh lẽo quen thuộc trước cửa tiệm, anh ngỡ rằng mình đang say đến mức sinh ảo giác.
Lương Dã cấu mạnh vào người ép bản thân tỉnh táo. Hiện tại đã 11 giờ đêm, Dương Kim chắc chắn đã chờ ở đây rất lâu.
Anh lập tức bước đến hỏi: "Em chờ bao lâu rồi?"
Dương Kim nhìn chằm chằm anh chất vấn: "Anh đi đâu vậy? Sao giờ mới về?"
Cậu tiến lại gần, chợt sững lại, giọng dịu đi đôi chút: "Anh uống rượu à? Anh... vẫn ổn chứ?"
"Anh không sao." Lương Dã đáp nhanh.
Trước mặt Dương Kim, anh tuyệt đối không thể để lộ những khó khăn, bất lực của mình. Dương Kim mới là người cần được anh bảo vệ.
Anh nhanh chóng xoay chuyển câu chuyện, lặp lại câu hỏi: "Em chờ bao lâu rồi?"
Dương Kim quay đi như muốn lảng tránh. Lương Dã bèn giữ lấy khuôn mặt cậu, buộc cậu nhìn thẳng vào mắt mình.
Dương Kim đành phải đầu hàng, nhỏ giọng đáp: "... Không lâu, chỉ cả buổi tối thôi."
Men say khiến Lương Dã bóp nhẹ má cậu, hơi mạnh tay hơn bình thường, giả vờ trách móc: "Em là đồ ngốc thật à?"
Má cậu đỏ ửng lên nhưng Dương Kim không phản kháng, chỉ ấm ức nói: "Đã mười ngày rồi em không gặp anh. Tuy anh bảo bận, nhưng..."
Đôi mắt đẹp đẽ ấy ướt át nhìn anh.
"Lương Dã, mười ngày thật sự lâu quá rồi đó."