Dương Kim chưa từng làm ăn buôn bán nên không biết việc kinh doanh lại có thể bận rộn đến thế.
Mười ngày chờ đợi không thể nói là đau khổ nhưng nó khiến người ta cô đơn khôn cùng. Một mình đi học, một mình về nhà, sau khi bị Liễu Chi Quế mắng mỏ cũng chẳng có ai để an ủi. Mỗi sáng nấu thừa hai quả trứng mà chẳng biết đưa cho ai.
Những ngày không thấy bóng dáng và hơi thở của người ấy, nỗi nhớ cứ dai dẳng không dứt, cuối cùng biến thành căn bệnh khắc khoải.
"Lâu không?" Lương Dã bóp mặt cậu, hỏi ngược lại.
Lực tay của Lương Dã rất mạnh, các ngón tay như muốn in hằn lên da thịt Dương Kim. Đau, nhưng nỗi đau do Lương Dã gây ra lại như một dạng hạnh phúc mà cậu muốn gánh chịu.
Nước mắt đã chực trào, nhưng Dương Kim không muốn tỏ ra yếu đuối. Cậu cố kìm lại, khẽ trả lời: "Lâu, rất lâu."
Lương Dã bật cười, nụ cười vừa giống dáng vẻ thường ngày lại pha lẫn chút bối rối, hoang mang và lo âu.
Mùi rượu theo nhịp thở của anh phả vào mặt Dương Kim. Cậu khẽ hỏi: "Anh uống nhiều rượu lắm phải không?"
"Không." Lương Dã buông tay, bước về phía cửa mở khóa.
Dương Kim nhận ra trên cánh cửa có dán thứ gì đó, hình như đã bị xé rách. Khi cậu tiến lại gần định nhìn kỹ hơn thì nghe một tiếng "oẹ" vang lên—
Lương Dã đã gục vào tường và nôn. Toàn thân anh cong lại, như thể muốn nôn ra tất cả lục phủ ngũ tạng.
Dương Kim hoảng hốt chạy tới vỗ nhẹ lưng anh.
Lương Dã nhíu mày gạt tay cậu ra, khó nhọc nói: "Bẩn."
Bẩn gì chứ? Không hề bẩn chút nào. Lúc anh không ngần ngại cứu cậu trong con hẻm bị người ta mắng là "thỏ", anh đã không thấy cậu bẩn. Giờ đến lượt cậu cũng không thấy Lương Dã bẩn.
Chỉ là đau lòng quá. Tim cậu như một chiếc khăn nhúng nước bị người ta vắt kiệt, quặn lại, co thành một mớ hỗn độn.
Dương Kim chưa từng chăm sóc ai, chỉ biết luống cuống nhìn Lương Dã nôn đến mức chẳng còn gì trong bụng, tay ôm chặt bụng, tay kia đè lên thái dương rồi xiêu vẹo ngã xuống chiếc ghế sofa trong phòng trong.
Dương Kim vô thức đi theo vào, đứng một hồi rồi mới lục tìm trong tiệm một chiếc ấm đun nước. Cậu loay hoay cả buổi để bật bếp, đun một ấm nước sôi, dọn sạch chỗ nôn ngoài cửa, rồi rót một cốc nước ấm đem đến cho anh.
Lương Dã nhắm mắt, mày nhíu chặt, trông như đang ngủ nhưng lại chẳng yên.
Không nỡ làm phiền, Dương Kim đặt cốc nước bên cạnh sofa, quỳ xuống bên cạnh lo lắng nhìn anh.
Dù dường như đã ngủ, nhưng khi cậu vừa đến Lương Dã liền mở mắt.
Nhìn thấy Dương Kim, chân mày của Lương Dã nhíu càng sâu hơn. Anh nghiêm giọng nói: "Muộn rồi, mau về nhà đi."
Nói rồi anh gắng gượng ngồi dậy: "Để anh đưa—"
"Anh đừng động đậy." Dương Kim nhẹ nhàng đè vai anh lại không cho anh ngồi dậy.
Lương Dã nhìn cậu rất lâu, sau đó chậm rãi đưa tay lên nhẹ nhàng lướt qua má cậu, lòng bàn tay và mu bàn tay đều lướt qua.
Đó là bàn tay trái. Vết sẹo do thanh thép đâm xuyên vẫn còn trên mu bàn tay ấy. Dương Kim cảm nhận được những đường nét sần sùi trên vết sẹo, như một dấu ấn mà số phận đã khắc sâu kết nối cậu vào cuộc đời Lương Dã.
Thật kỳ lạ, dường như chiếc kính không còn rõ nữa. Sao dáng hình của Lương Dã trước mắt lại trở nên mờ nhòe đến thế?
"Ngốc à, khóc gì thế?" Lương Dã bật cười, nụ cười mệt mỏi. "Em làm như anh sắp chết không bằng."
Dương Kim nhìn anh rất lâu, cố chấp nói: "Anh không được chết đâu."
Nghe vậy Lương Dã lại cười lớn hơn.
Dương Kim không hiểu anh cười cái gì, thậm chí còn cảm thấy tức giận. Cậu không muốn Lương Dã chết, muốn anh sống đến trăm tuổi và cậu cũng sẽ sống đến trăm tuổi để cả hai cùng sống đến trăm tuổi. Đây là mong ước cậu rất nghiêm túc và thành tâm.
Lương Dã đáp lời: "Ừ, đúng vậy, không thể chết được. Anh còn phải kiếm thật nhiều tiền—"
"Anh đừng kiếm nữa." Dương Kim vội vàng ngắt lời, giọng đầy khẩn khoản. "Lương Dã, anh đừng kiếm nữa được không? Em không muốn anh kiếm tiền nữa."
Lương Dã nhìn cậu không nói gì.
Thấy anh im lặng, Dương Kim càng lo lắng. Nếu cứ uống rượu như vậy, chẳng phải cơ thể sẽ tàn lụi sao? Con người sẽ chết đi sao? Chắc chắn là thế. Thế thì làm sao sống được đến trăm tuổi?
Cậu bối rối, nói năng lộn xộn: "Trước đây em... em không biết kiếm tiền lại như thế này, tại sao phải uống nhiều rượu như vậy? Nếu kiếm tiền khiến anh khổ sở như thế này, em—"
Cậu khẽ hít một hơi, giọng nhỏ đi: "Em sẽ thay anh kiếm."
Lương Dã nhìn cậu rất lâu, không đáp lại lời cậu. Anh chỉ khẽ xoa mu bàn tay cậu bằng ngón cái.
"Tối nay đừng về nữa em nhé."
Tối nay, đừng, về, nữa, em, nhé.
Dương Kim lặp đi lặp lại câu nói này trong lòng, từng từ được tháo ra và ghép lại như thể cậu không dám hiểu trọn vẹn ý nghĩa bên trong.
Lương Dã thật là... Vừa mới đây còn ra lệnh cậu về nhà ngay, giờ lại nắm tay không cho đi. Đúng là một kẻ tinh quái. Nhưng mà trong cửa hàng chỉ có một chiếc sofa, anh định ngủ ở đâu? Hơn nữa, không về nhà ngủ, liệu Liễu Chi Quế có...
Rất nhiều "nhưng" hiện lên trong đầu, nhưng cuối cùng cậu vẫn muốn ở lại.
Dương Kim nói: "Anh phải hứa với em là không được uống rượu như thế nữa."
Lương Dã đáp: "Hứa với em mà."
Sau đó, Lương Dã đứng dậy đi rửa mặt, bảo rằng nước trong cửa hàng là nước lạnh, hỏi cậu có muốn tắm nước nóng không. Nếu cần anh sẽ đun nước bằng bếp lò.
Dương Kim bảo anh đi nằm nghỉ, tự mình đi tắm lần đầu tiên trong đời bằng nước lạnh.
Quay vào trong, cậu đứng lặng lẽ. Chiếc sofa quá nhỏ, một mình Lương Dã nằm đã đủ chật. Cậu không biết mình sẽ ngủ ở đâu.
"Leo lên đây nào." Lương Dã gọi.
Làm sao cậu có thể cưỡng lại lời mời của anh. Cậu bước lên.
Trên chiếc sofa nhỏ hẹp, Dương Kim nằm trong vòng tay của Lương Dã, cơ thể hai người kề sát vào nhau.
Cơ thể cậu vừa nóng vừa lạnh. Nóng vì khoảng cách quá gần, từng cử động nhỏ của Lương Dã đều chạm tới cậu. Lạnh không phải vì nước tắm mà vì nỗi đau vẫn âm ỉ trong lòng.
Trong vòng tay của anh, Dương Kim ngẩng đầu lên nhấn mạnh một lần nữa: "Lương Dã, anh vừa hứa với em rồi đấy."
Lương Dã đáp lại: "Ừ."
Dương Kim lại rúc đầu vào lòng anh im lặng. Nhưng trong đầu, cậu không ngừng tưởng tượng. Tưởng tượng Lương Dã uống rượu, tưởng tượng anh ốm đau, tưởng tượng đến ngày anh kiếm đủ tiền, rồi không cần cậu nữa.
Cậu nhẹ nhàng, lo lắng mở lời: "Tại sao phải kiếm đủ tiền mới... mới có thể làm người yêu? Em..."
Giọng cậu hạ xuống: "Em bây giờ thậm chí còn không có tư cách để lo lắng cho anh."
Ngay giây tiếp theo, gương mặt cậu bị nâng lên. Lương Dã đang nhìn cậu thật kỹ.
Ánh mắt anh nghiêm túc vô cùng, một sự nghiêm túc khó khăn nhưng quý giá khi anh đã mỏi mệt quá đỗi. Dương Kim bỗng cảm thấy hối lỗi. Sao cậu lại đi trách móc một người tuyệt vời như Lương Dã?
Khi cậu định đổi lời, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán.
"Em có tư cách."
Ngón tay của Lương Dã lướt qua nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt cậu.
"Học sinh ngoan, đợi anh thêm một chút nữa."
Có lẽ vì rượu, đôi môi của anh ấm áp như một dấu ấn in lên trán cậu.
Dương Kim bỗng nhớ đến cảnh hồi nhỏ khi đi tìm ba ở nhà máy, cậu nhìn thấy những công nhân dùng nhiệt độ cao để khắc dòng chữ "Nhà máy Cơ khí số 2, thành phố Cáp Nhĩ Tân" lên tấm thép. Phải chăng dấu ấn chính là sự sở hữu?
Cậu khẽ hỏi: "Còn phải đợi đến bao giờ nữa?"
Lương Dã lại siết cậu chặt hơn, nói: "Sẽ nhanh thôi."
Nhưng "nhanh" là bao lâu? Một cộng một chỉ có thể bằng hai, không thể bằng "nhanh". Cậu cần một đáp án chắc chắn để cảm thấy an tâm.
Dương Kim ngẩng đầu lên lần nữa hỏi: "Hiện giờ anh kiếm được bao nhiêu rồi?"
"Nhiều lắm rồi." Lương Dã đáp, ép cậu trở lại trong vòng tay. "Ngủ đi nào học sinh ngoan, anh mệt lắm."
Lương Dã nói mệt, Dương Kim không dám hỏi thêm. Người tốt nhất trên thế gian này ôm cậu chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, anh lại hôn lên trán cậu thêm một lần nữa.
Mặc dù không thể hỏi được "một cộng một bằng bao nhiêu", Dương Kim nghĩ, vậy cũng đã đủ rồi.
---
Một nụ hôn in trên trán khiến Dương Kim cảm thấy như mình đang bị sốt suốt mấy ngày sau đó.
Trán cậu lúc nào cũng âm ấm, chẳng phải đó chính là cảm giác sốt sao? Cậu không muốn Lương Dã bị bệnh nhưng bản thân lại chìm đắm trong thứ cảm giác giống như phát sốt này, không cách nào thoát ra được.
Chỉ cần một nụ hôn, Dương Kim đã được trấn an. Cậu tin rằng nếu Lương Dã đã hứa không uống rượu nữa thì nhất định sẽ làm được.
Cuối tháng sáu, mùa thi, mùa tốt nghiệp.
Thường Hiểu Yến có đến tìm cậu một lần, nói rằng cô sắp theo chị gái vào Thượng Hải học làm tóc. Cô cảm ơn cậu lần nữa vì đã đỡ cô dậy và đưa khăn tay cho cô ở cổng trường nghề trước đây.
Thường Hiểu Yến hàn huyên: "Nhậm Thiếu Vĩ vào Nhà máy Cơ khí số 2 rồi, Trương An cũng đi miền Nam làm công. Còn Lương Dã đúng là có chí lớn, nói muốn tự gây dựng sự nghiệp ở Cáp Nhĩ Tân. Có chí thật, nhưng mà cảm giác khó lắm. Cậu biết không, cửa hàng của anh ấy mới mở được một thời gian đã bị đóng cửa kiểm tra rồi!"
Dương Kim không hề biết chuyện đó.
Lương Dã trước giờ chỉ nói với cậu rằng công việc kinh doanh tiến triển thuận lợi, rất nhanh sẽ kiếm được nhiều tiền.
Những ngày gần đây, Dương Kim bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ. Từ khi xác định mục tiêu thi vào Đại học Công Nghiệp, cậu học hành chăm chỉ hơn trước rất nhiều.
Hơn nữa, mùa hè này Dương Thiên Cần sắp trở về, cậu không thể để kỳ thi xảy ra sơ sót. Cậu phải đứng nhất.
Sau khi chia tay Thường Hiểu Yến, Dương Kim lập tức đi tìm Lương Dã.
Khi đến con hẻm Đại học Công Nghiệp, không ngờ cửa hàng của Lương Dã lại nhộn nhịp vô cùng, chẳng hề giống như bị kiểm tra hay đóng cửa.
Tuy nhiên, trong cửa hàng lại có một người đàn ông trung niên đầu hói đang ngồi. Lương Dã bận rộn bán hàng, soát vé, còn phải rót trà, đưa thuốc lá cho ông ta.
Dương Kim đứng ở cửa, rất nhanh Lương Dã đã nhìn thấy cậu. Anh nói gì đó với người đàn ông đầu hói rồi bước ra.
Dương Kim lại liếc vào trong, sau đó chăm chú nhìn Lương Dã, hỏi: "Ông ta là ai?"
Lương Dã kéo cậu sang một bên, tránh tầm nhìn của người trong cửa hàng, đáp: "Không phải ai cả."
Nói dối.
Dương Kim nhíu mày gọi tên anh: "Lương Dã."
Lương Dã nhìn quanh, không thấy ai liền nhanh chóng xoa đầu cậu, nhẹ nhàng bảo: "Vài ngày trước anh thiếu vốn xoay vòng nên kéo ông chủ này đầu tư. Không sao đâu."
Dương Kim bán tín bán nghi: "Thật không?"
"Học sinh ngoan, anh lừa em làm gì? Ông chủ đầu tư đến cửa hàng giám sát, rất bình thường mà." Lương Dã nói, "Anh bận một chút, phải quay lại làm việc. Em về nhà không? Giờ chắc anh không thể đưa em về được."
"Em tự về nhà." Dương Kim ngừng lại một chút rồi dặn: "Không được uống rượu."
Lương Dã mỉm cười, lại xoa đầu cậu một lần nữa, đáp: "Ừ."
---
Lời nói dối cuối cùng cũng không thể che giấu mãi.
Ngày Dương Kim thi xong kỳ thi cuối kỳ, cậu hớn hở chạy đến con hẻm Đại học Công Nghiệp tìm Lương Dã. Cậu lại đứng nhất khối, điểm số đủ để vào chuyên ngành mũi nhọn của Đại học Công Nghiệp.
Thế nhưng, cảnh tượng trước mắt lại khiến cậu chết sững.
Trước cửa hàng nhỏ, một thùng sơn đỏ lớn bị hất thẳng lên cửa. Hai chữ to đỏ như máu đập thẳng vào mắt cậu:
——Trả Nợ!
---
【Tác giả có lời muốn nói】
Mỗi chương đều muốn viết đến cảnh hai người ở bên nhau, gấp gấp gấp, sao vẫn chưa viết đến chứ!