Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 40

Cửa tiệm vẫn đóng chặt, không biết Lương Dã đã đi đâu.

Dương Kim đứng bần thần trước cửa.

Ngày thi đại học đang tới gần, cậu háo hức mong chờ được vào Đại học Công Nghiệp để có thể ở gần Lương Dã hơn. Khi ấy, việc tìm kiếm anh sẽ không còn là nỗi lo thường trực.

Bóng đêm dần buông, những đám mây đen kéo đến. Thời tiết báo ngày mai sẽ có mưa giông, đây là trận mưa đầu tiên của mùa hè năm nay ở Cáp Nhĩ Tân. Nhìn dòng chữ đỏ chói trên cửa, cậu bất giác cảm thấy sợ hãi.

Đến tận mười giờ giờ đêm, từ đầu con hẻm Đại học Công Nghiệp mới xuất hiện bóng dáng xiêu vẹo quen thuộc.

Lại uống rượu rồi. Dương Kim nhíu mày, cảm giác thất vọng tràn về. Chẳng phải anh đã hứa với cậu sẽ không uống nữa sao? Lương Dã lại nuốt lời.

Lương Dã bước đến gần, cố gắng đứng thẳng như muốn che giấu cơn say của mình, nhưng màn diễn vụng về ấy chẳng thể qua mắt Dương Kim.

Cậu siết chặt quai ba lô, giọng nhỏ nhưng rõ ràng: "Anh lại lừa em."

Lương Dã tránh ánh mắt của cậu, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận.

"Anh lại uống rượu. Lần trước anh hứa với em là sẽ không uống nữa." Dương Kim liếc nhìn dòng chữ đỏ trên cửa, giọng nghẹn lại: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì sao anh không nói mà cứ giấu em?"

Lương Dã châm một điếu thuốc cầm giữa hai ngón tay, giọng nói không rõ ràng: "Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Đồ lừa đảo. Đại lừa đảo.

Dương Kim nhìn anh chằm chằm, đôi môi mím chặt đến trắng bệch.

Lương Dã nhìn cậu một lúc lâu, sau đó nói nhanh: "Chuyện làm ăn phức tạp lắm, nói với em cũng chẳng ích gì, chỉ khiến em thêm lo."

Rồi anh đổi chủ đề: "Muộn rồi, em muốn ngủ lại đây hay về nhà?"

"Ở lại đi." Nói xong, Lương Dã đưa tay muốn chạm vào cậu.

Dương Kim né tránh. Cậu quay mặt đi không nhìn anh, bàn tay nắm quai ba lô càng siết chặt hơn.

Cậu không biết liệu tình cảm mà mình cảm nhận từ anh có thật hay không. Phải chăng cậu chỉ đang tự đa tình? Có lẽ anh không thực sự muốn cậu bước vào cuộc sống của mình. Có lẽ những lời hứa "kiếm đủ tiền rồi sẽ bên nhau" chỉ là giả.

Lương Dã buông tay, dập điếu thuốc còn chưa cháy hết.

Anh nói: "Dạo trước tiệm bị kiểm tra, phải đóng cửa. Lần trước em thấy ông chủ hói đó, ông ta nói có thể giúp anh nhưng phải bán tiệm lại và làm công cho ông ta. Để cửa tiệm có thể tiếp tục mở, anh đã đồng ý. Chuyện này bị người đầu tư cho anh biết được. Anh tự ý bán tiệm, ông ấy không nhận được phần lợi nhuận nên bắt anh bồi thường."

Hóa ra chuyện bị kiểm tra là thật.

Dương Kim cảm thấy hụt hẫng. Ngay cả Thường Hiểu Yến cũng biết, vậy mà cậu lại chẳng hay. Sau khi bị kiểm tra, bao nhiêu chuyện xảy ra mà Lương Dã chẳng nói với cậu lấy một lời.

Siết chặt quai ba lô hơn nữa, cậu hỏi: "Phải bồi thường bao nhiêu?"

"Không nhiều." Lương Dã trả lời qua loa, "Học sinh ngoan, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi. Làm ăn sau này sẽ gặp những chuyện còn lớn hơn thế này. Anh chẳng để tâm, nên cũng không nghĩ đến việc kể cho em. Còn em ấy, chuyện lớn nhất bây giờ là phải học hành thật tốt, biết chưa?"

Dương Kim cau mày, cảm giác như kính mắt của mình lại bị hỏng.

Mọi thứ trở nên mờ nhòa.

Lương Dã cứ đối xử với cậu như một đứa trẻ, chỉ bảo cậu lo học hành còn mọi chuyện khác thì không cần quan tâm. Nhưng không phải thế, rõ ràng không phải như vậy. Giống như đêm ở đường ray bỏ hoang, cậu là dòng suối nhỏ, còn Lương Dã là dòng sông lớn. Cậu không muốn né tránh mà muốn hòa vào nỗi đau của anh, muốn cùng anh đối mặt.

Dương Kim hỏi lại lần nữa: "Phải bồi thường bao nhiêu?"

"Thật sự không nhiều đâu."

"Vậy tại sao tối nay anh lại uống rượu?"

"Tối nay uống không nhiều, không sao đâu."

Lại nữa, lại là câu trả lời như thế.

Dương Kim nghĩ đến những lời trách móc của mình trong phòng điện công lần trước. Khi ấy Lương Dã cũng chỉ né tránh, cho đến khi cậu quay lưng bước đi, anh mới chịu trả lời. Những gì cậu không thể hỏi ra được, những gì anh không muốn nói, chẳng lẽ đều là như vậy? Vậy thì nụ hôn trên trán mấy hôm trước còn có ý nghĩa gì?

"Được rồi, tổ tông nhỏ của anh ơi, em có biết bây giờ đã muộn thế nào không? Nhanh về đi—"

"Thế còn anh, anh có biết không?" Dương Kim ngắt lời, tay siết chặt quai ba lô đến run rẩy. "Anh có biết rằng anh uống rượu đến tận khuya không? Anh có biết có người lo lắng cho anh không?"

Cái nóng của mùa hè Cáp Nhĩ Tân chẳng giống mùa hè thật sự. Những cơn gió hời hợt thổi qua, nhưng đôi mắt cậu lại cay xè, giống như gió đông và tuyết đang đâm vào mắt.

Dương Kim quay mặt đi, cố gắng nén lại tiếng nấc nghẹn: "... Anh chẳng biết gì cả."

Sự im lặng giống như mùa đông năm ngoái, giống như lúc Lương Dã nhiều lần đuổi cậu ra khỏi con hẻm cụt. Lặng ngắt, ngột ngạt.

"Dương Kim." Lương Dã gọi tên cậu, bước lên muốn kéo cậu lại.

Không sao. Lần này cậu sẽ tự mình rời đi.

"Em đi đây." Dương Kim tránh tay anh.

Cậu sải bước về phía đầu hẻm, nhanh và dứt khoát.

Đôi kính đáng ghét lại mờ mịt nữa rồi. Dương Kim nghĩ, chỉ cần Lương Dã đuổi theo, cậu sẽ không giận nữa.

Nhưng đằng sau cậu, ngoài tiếng thở dài nặng nề thì chẳng còn gì cả.

---

Trở về nhà, Liễu Chi Quế vẫn chưa ngủ.

Dương Kim đi sớm về muộn, thậm chí cả đêm không về, bà ta cũng không ngăn cản nữa, chỉ lặp đi lặp lại lời nhắc nhở: "Đừng để ai biết mày thích đàn ông, cái thứ ghê tởm đó."

"Ba mày mai về đấy, dẹp ngay cái mùi đàn ông vương trên người đi." Liễu Chi Quế nói.

Dương Kim nhìn bà một cái. Hôm nay, bà lại mặc một chiếc váy lụa màu hồng cánh sen rất đẹp.

Cậu không hiểu tại sao mỗi ngày đi làm hay ở nhà, bà đều thay những bộ cánh xinh đẹp. Rõ ràng bà cũng là một người bị cô độc giam cầm trong Cáp Nhĩ Tân mà không có tự do.

Ngày hôm sau, Dương Thiên Cần trở về Cáp Nhĩ Tân.

Dương Kim nhìn ba bước vào nhà, đổi giày, thành thục sai bảo Liễu Chi Quế lấy nước, cao ngạo hỏi han thành tích của cậu.

Cậu không còn sợ ông như trước nữa, ngược lại, cậu cảm thấy như mình đang đứng ngoài nhìn vào đầy bình tĩnh và xa cách.

Trong lá phổi của Dương Thiên Cần có một khối u ác tính đã chuyển thành ung thư. Có lẽ đây là lần cuối cùng ông về Cáp Nhĩ Tân, lần cuối cùng xuất hiện trong căn nhà nhỏ ở khu Hữu Nghị này.

Dương Kim vẫn nhớ hình ảnh ba nằm trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo và chật chội ở Macao vào tháng ba. Người ba bạo ngược, khắc nghiệt ấy giờ đây đang chịu sự phán xét của bác sĩ như một lời tuyên bố rằng ông đang ở đoạn cuối của cuộc đời. Các phương pháp điều trị chỉ là để kéo dài thời gian sống.

Sau khi Dương Thiên Cần dò xét xong điểm số của cậu, Dương Kim nói: "Ba ơi, trường con tổ chức lớp toán học Olympic. Nghe nói nếu thi đỗ đội tuyển tỉnh có thể tham gia huấn luyện, sau đó dự thi và giành giải quốc gia sẽ được tuyển thẳng vào đại học."

Cậu nhìn thẳng vào mắt ba, nói: "Ba, con cần tiền."

Thực ra cậu không định học lớp toán Olympic nào cả. Cậu chỉ muốn tiền để giúp Lương Dã.

Dương Thiên Cần nhìn cậu rất lâu mà không nói gì. Đôi mắt ông vẫn nghiêm khắc như trước, không giận mà khiến người khác phải khiếp sợ. Nếu không phải biết ông sắp chết, chắc chắn Dương Kim sẽ run rẩy.

Dương Thiên Cần lạnh nhạt nói: "Con gan lớn hơn trước rồi đấy."

Dương Kim siết tay, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay. Cậu tự nhủ mình không được sợ.

Dương Thiên Cần nói tiếp: "Người nhát gan không làm được kinh doanh. Chỉ có kẻ quyết đoán, sát phạt mới làm được. Cuối cùng thì sản nghiệp của ba sẽ giao cho con. Với cái tính mềm yếu, thiếu dứt khoát trước đây của con, ba không thể yên tâm giao lại được."

Dương Kim ngẩn người, khẽ nhíu mày.

Dương Thiên Cần dùng giọng không cho phép thỏa hiệp: "Đại học con sẽ học ở Macao, ngành thương mại. Sau đó ba sẽ dạy con cách làm kinh doanh từng chút một, giới thiệu con vào mạng lưới quan hệ của ông hai. Khi ấy con có thể thuận buồm xuôi gió quản lý sản nghiệp."

"Vậy còn lớp toán Olympic—"

"Con học cái đó làm gì? Vô bổ. Thay vào đó thì học tiếng Bồ Đào Nha đi." Dương Thiên Cần nhíu mày, nói: "Sản nghiệp của ba đều ở Macao. Từ đầu, bên Cáp Nhĩ Tân chỉ có đại lý phân phối vận hành. Sớm muộn gì con cũng phải rời khỏi nơi này."

Dứt lời, Dương Thiên Cần nhìn sang Liễu Chi Quế, nói: "Từ hôm nay, tiền trong nhà đưa cho Dương Kim quản."

Dương Kim thấy khuôn mặt xinh đẹp của mẹ lại méo mó. Đôi lông mày của bà nhảy múa như đang thực hiện một vũ điệu hòa lẫn niềm vui, sự không cam tâm và cả hoài nghi.

Liễu Chi Quế mở miệng định nói gì đó, cuối cùng chỉ đáp: "Được."

Trong đêm khuya, Dương Kim lại nghe những âm thanh kỳ lạ từ phòng ngủ chính.

Liễu Chi Quế nói với Dương Thiên Cần: "Tôi muốn tháo vòng tránh thai. Ở Macao không có kế hoạch hóa gia đình. Tôi muốn sinh thêm một đứa con trai cho ông."

---

Lấy được quyền quản lý tài chính gia đình, Dương Kim giữ một vẻ ngoài bình tĩnh giả vờ bên cạnh Dương Thiên Cần học mấy ngày về cái gọi là quản lý tài chính.

Cậu ngoan ngoãn lắng nghe, nhưng mỗi đêm về phòng lại lặp đi lặp lại những phép tính: Làm sao lấy đủ tiền để giúp Lương Dã mà không bị Dương Thiên Cần phát hiện, đồng thời cũng không khiến gia đình rơi vào cảnh thiếu trước hụt sau.

Vài ngày sau, qua nhiều lần tính toán, cuối cùng cậu cũng xác định được một con số hợp lý, nhét tiền vào cặp sách và đến con hẻm gần Đại học Công nghiệp.

Cậu nghĩ, giờ này vừa ăn trưa xong, chắc Lương Dã đang ở tiệm.

Những ngày qua cậu không đến tìm Lương Dã, mà Lương Dã cũng không xuất hiện. Nhiều đêm sau khi đã tính toán xong, cậu kéo rèm cửa nhìn xuống bồn hoa bên dưới, hy vọng thấy bóng dáng quen thuộc ấy.

Nhưng không.

Đêm đó Lương Dã không đuổi theo cậu, và những ngày sau, anh thật sự không xuất hiện. Lương Dã tàn nhẫn và vô tình đến thế, dù đã từng nắm tay, ôm chặt, thậm chí hôn lên trán cậu. Cuối cùng mọi thứ lại chỉ là như vậy. Dương Kim nghĩ đến ba mẹ mình, những người đã từng yêu thương cậu, nhưng sau đó lại không còn yêu nữa.

Khi đến con hẻm, tiệm nhỏ đóng cửa.

Dòng sơn đỏ Trả Nợ! trên cửa đã được lau sạch, bên cạnh là một thông báo tuyển dụng mới. Dương Kim lại thấy thêm điều mình không biết.

Cậu đẩy cửa bước vào, ngoài cửa tiệm không có ai. Tiến vào trong, mùi hôi thối từ chất nôn hòa lẫn với mùi rượu xộc thẳng vào mũi.

Lương Dã nằm co ro trên ghế sofa, tay ôm bụng, cơ thể cao lớn giờ đây cuộn lại như một đứa trẻ.

Nghe thấy tiếng động, Lương Dã cố mở mắt. Thấy cậu, anh gượng cười một nụ cười khó coi.

"Em đến rồi."

Dương Kim không trả lời, đứng yên ở cửa nhìn anh.

Thấy cậu không phản ứng, Lương Dã gượng ngồi dậy định đưa tay nắm lấy tay cậu: "Giận rồi à? Giận gì thế?"

Dương Kim lùi lại một bước tránh khỏi tay anh.

Một kẻ dối trá thừa biết mọi chuyện đã hứa sẽ không uống rượu nhưng vẫn uống, và uống rất nhiều lần.

Chính tại nơi đây, trên chiếc ghế sofa này, anh đã hứa với cậu, hôn lên trán cậu, ôm cậu chìm vào giấc ngủ.

Dương Kim ghét sự lặp lại, ghét sự không chắc chắn, ghét việc bị người mình tin tưởng nhốt trong "cái kén thông tin".

Giống như khi còn bé, cậu từng ngày mong ngóng ba trở về, nhưng người trở về không phải là người ba từng yêu thương cậu mà là một Dương Thiên Cần xa lạ và bạo hành.

Dương Kim lấy tiền trong ba lô ném mạnh vào người Lương Dã.

Cậu cảm thấy tất cả những đêm dài tính toán của mình đều trở thành trò cười, trở thành tự mình đa tình vì thực chất không có ai quan tâm đến cậu.

Lương Dã chẳng thèm nhìn số tiền, chỉ cố gắng gượng đứng dậy loạng choạng tiến tới ôm lấy cậu.

Dương Kim lùi lại, lùi đến góc tường, không còn đường thoát.

Lương Dã tiến đến gần ôm chặt lấy cậu. Dương Kim vùng vẫy nhưng không thoát ra được.

Lương Dã nói với cậu: "Xin lỗi."

Mắt kính lại không nhìn rõ nữa, thế giới lại trở nên mờ mịt.

Dương Kim bị giam trong vòng tay anh, cố gắng giãy ra nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.

Cậu buông xuôi, nắm chặt lấy áo anh run rẩy hỏi: "Tại sao anh ôm em? Lương Dã, anh căn bản không tin em, anh căn bản..."

Nếu anh có thể ôm một người mà anh không tin thì anh cũng có thể ôm bất kỳ ai trên đời này.

Dương Kim muốn yêu nhưng không phải là kiểu yêu như thế này.

Cậu run rẩy nói tiếp: "Lương Dã, chuyện anh nói kiếm đủ tiền rồi sẽ ở bên nhau... tất cả đều là giả, đúng không..."

Một câu hỏi, nhưng Dương Kim lại nói như một lời khẳng định.

Bởi cậu nghĩ, ngoài "đúng", câu hỏi này sẽ không bao giờ tồn tại một đáp án thứ hai.

Bình Luận (0)
Comment