Nhịp tim làm sao trong một giây ngắn ngủi có thể tăng đến mức không thể chịu đựng, máu trong cơ thể làm sao từ đầu đến chân có thể lạnh đến tê dại, Lương Dã hoàn toàn cảm nhận được những điều đó chỉ trong khoảnh khắc Dương Kim thốt ra câu hỏi ấy.
Anh cảm thấy bản thân mình thật nông cạn và giả dối, từng khuyên Dương Kim hãy tìm kiếm những hoài bão lớn lao, nhưng khi đối diện với câu hỏi này, anh chợt nhận ra, lý tưởng duy nhất của mình chính là người trước mặt.
"Không phải." Lương Dã ôm chặt lấy cậu, "Không phải là giả."
"Vậy cái gì là thật?" Dương Kim ngoan cố chất vấn anh, "Anh uống rượu là thật, anh gặp chuyện mà không nói với em là thật, anh giả vờ mọi thứ đều ổn là thật... Tại sao không thể nói với em? Em không thể cùng anh san sẻ sao?"
Lại cố chấp rồi, lại bướng bỉnh rồi.
Lương Dã vừa đau lòng vừa bất lực.
Những ngày vừa qua, khi không còn đường nào để đi, cuối cùng anh đã đồng ý giao cửa hàng cho lão chủ hói. Cửa hàng bị đội quản lý thị trường phong tỏa mãi không kiếm được đồng nào, cũng chẳng còn cách nào khác.
Có tiền có quyền quả đúng là tốt thật. Lão chủ hói chỉ cần cầm chiếc điện thoại di động lớn cồng kềnh của mình gọi vài cuộc, ba câu hai lời là đã cứu được cửa hàng của anh. Lương Dã cảm thấy mấy ngày anh chạy khắp Cáp Nhĩ Tân tìm mối quan hệ, uống bao nhiêu rượu, tặng bao nhiêu thuốc lá thật chẳng khác gì trò cười.
Phong tỏa gỡ rồi, phòng chiếu phim nhỏ trong cửa hàng lại hoạt động trở lại, tiền lại kêu leng keng chui vào túi – nhưng giờ là túi của lão chủ hói.
Vốn dĩ cửa hàng này cũng không hoàn toàn thuộc về anh. Trên anh còn có nhà đầu tư. Theo lý, anh không được tự ý bán cửa hàng mà không thông qua ý kiến của họ. Giờ thì hay rồi, nhà đầu tư biết chuyện, đòi anh trả tiền, còn lôi hợp đồng ra để nói anh vi phạm, bắt anh mua lại cửa hàng và bồi thường số lợi nhuận đã mất.
Lương Dã tìm đến lão hói, lão bảo chuyện đó là của cậu từ trước rồi, liên quan gì đến lão đâu? Anh phải tự xử lý đi chứ. Cái vết sơn đỏ ngoài cửa hàng xấu xí quá ảnh hưởng đến việc kinh doanh, anh giải quyết ngay đi, không thì lão ta không cần cửa hàng này nữa, để đội quản lý thị trường niêm phong lần nữa đấy.
Lương Dã tức đến muốn chửi người, nhưng lại cảm thấy hình như lão nói cũng có lý. Chỉ là lý lẽ dưới sức mạnh của tiền và quyền cũng chỉ là hư vô. Anh đành tiếp tục chui vào bàn rượu, tiếp tục tìm mối quan hệ, tiếp tục xoay tiền.
Vậy, những câu hỏi của Dương Kim, anh biết phải trả lời thế nào đây?
Phải bắt đầu từ đâu? Từ việc Dương Kim sinh ra trong một gia đình giàu có, còn anh thì nghèo khó đến cùng cực ư? Từ việc anh cảm thấy dù có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua được hố sâu ngăn cách của sự chênh lệch giàu nghèo ư? Chính bản thân anh còn không cứu nổi cửa hàng của mình, nói gì đến việc kéo Dương Kim ra khỏi gia đình cậu?
Dương Kim giãy giụa trong vòng tay của Lương Dã, giọng nói xen lẫn nước mắt: "...Anh buông em ra!"
"Anh hứa với em, anh hứa mà." Lương Dã dùng sức giữ chặt cậu, giọng nói lại dịu dàng đến lạ, "Anh hứa sẽ không uống nữa, được không em?"
Có lẽ nhận ra bản thân không thể thắng được sức mạnh của Lương Dã, Dương Kim như buông xuôi ngả vào lòng anh, nhỏ giọng trách móc: "Anh là đồ lừa đảo, em không muốn nói chuyện với anh nữa, cũng không muốn tin anh nữa."
Lương Dã siết chặt vòng tay, bao lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Dương Kim đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ trong cuộc đời trước đó: từ gia đình, từ sự bắt nạt của bạn bè đồng trang lứa, từ cả xu hướng giới tính mà cậu không hề sai. Lương Dã làm sao có thể nhẫn tâm để những nỗi lo âu của mình trở thành gánh nặng thêm cho cậu.
Vừa nói không muốn quan tâm, nhưng ngay sau đó Dương Kim lại ngẩng đầu lên, nhìn anh và nói: "Anh thiếu tiền đúng không? Em mang tiền đến đây rồi. Nếu anh thấy... ngại nhận, thì anh cứ coi như mượn em, sau này trả lại cũng được."
Làm sao có thể nhận tiền của cậu. Dù nghèo thế nào đi nữa, Lương Dã cũng không muốn làm chuyện hèn nhát như vậy.
Dương Kim nhíu mày, ép anh: "Nếu anh không nhận, em sẽ giận. Em sẽ... em sẽ không đến gặp anh nữa."
Giọng cậu càng lúc càng nhỏ, nghe như chất chứa ấm ức: "Có khi anh còn chẳng quan tâm. Anh ghét tiền của em, có chuyện cũng không nói với em. Mấy lời kiểu chờ đến lúc kiếm đủ tiền rồi mới ở bên nhau, tất cả đều là giả dối... Trong lòng anh vốn dĩ không có em."
Nói xong, đôi mắt cậu đỏ hoe, nước mắt lan đến nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt. Lòng Lương Dã đau nhói không thôi.
Anh vội nâng mặt cậu lên, tháo kính ra cẩn thận lau đi những giọt nước đang lăn dài trên má.
Dương Kim quay mặt né tránh, giọng nghẹn ngào: "Anh tránh ra, em không khóc đâu."
Dù không đúng lúc, nhưng nhìn bộ dạng của cậu, Lương Dã không nhịn được mà bật cười.
Đối với một đứa trẻ bướng bỉnh, không nên làm trái ý cậu mà phải nhẹ nhàng dỗ dành. Vì thế, anh khẽ nói: "Được, anh nhận tiền, được không?"
Dương Kim nhìn anh qua làn nước mắt, như vẫn chưa tin hẳn, lại hỏi thêm: "Nhận rồi thì phải dùng đấy."
"Được, anh dùng." Lương Dã gật đầu.
Sau đó Dương Kim không nói thêm gì nữa, chỉ tựa vào lòng anh im lặng.
Một lúc lâu sau, cậu bỗng gọi tên anh: "Lương Dã."
Gọi xong, cậu chẳng nói thêm gì, như thể chỉ gọi lên để khẳng định sự tồn tại của anh trong cuộc sống mình.
Mái tóc cậu mềm mại, cơ thể cũng mềm mại tựa vào lòng anh khiến trái tim Lương Dã cũng mềm mại theo. Đứng lâu sợ cậu mỏi, anh bế cậu lên đưa vào trong phòng, đặt xuống chiếc ghế sofa.
Anh ngồi xuống, còn Dương Kim quỳ gối trên đùi anh. Một tay anh cầm kính của cậu, tay còn lại ôm lấy eo cậu. May mà eo cậu rất nhỏ, vừa vặn trong một bàn tay.
Tư thế này quá đỗi thân mật, Lương Dã nhận ra điều đó khi mọi chuyện đã rồi. Nhưng anh lại không muốn buông ra. Dương Kim vừa khóc, hơi thở có chút nặng nề, tất cả phả vào tai anh. Nếu buông cậu ra, những âm thanh này cũng chẳng còn nghe được nữa.
Bỗng dưng, Dương Kim lên tiếng: "Lương Dã, có thể đừng đợi đến khi anh kiếm đủ tiền không?"
Cậu ngừng lại một chút rồi tiếp lời:
"Ba em về rồi. Ông ấy sắp chết rồi. Trước đây ở nhà mẹ em quản tiền, giờ ba giao hết cho em quản."
"Em đã có tiền rồi, anh không cần nữa. Em sẽ đưa tiền của em cho anh, được không?"
Dương Kim tựa vào vai Lương Dã, nói xong liền im lặng, đến hơi thở cũng như ngừng lại. Cậu dường như rất căng thẳng chờ đợi câu trả lời từ anh.
Tiền bạc đối với cậu và đối với Lương Dã mang những ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Với Dương Kim, tiền bạc có lẽ chỉ là một công cụ dễ dàng đạt được. Nhưng với Lương Dã, đó lại là một chiếc hộp đen có thể ảnh hưởng đến gia đình và cả quỹ đạo cuộc sống của anh. Những thứ được mở ra từ chiếc hộp ấy là tốt hay xấu, anh không biết, nên anh buộc phải thận trọng.
Lương Dã suy nghĩ rất lâu, trầm giọng hỏi: "Học sinh ngoan, em định nuôi anh cả đời sao?"
"Cả đời..." Cơ thể Dương Kim cứng lại trong giây lát. Cậu ngẩng đầu lên thận trọng hỏi lại: "Ý anh là, cả đời thật sao?"
"Không thì sao? Em nghĩ anh nói đùa à?" Lương Dã búng nhẹ lên trán cậu, nghiêm túc nói: "Cả đời rất dài, không chỉ em mà cả anh đều cần học cách tự nuôi sống bản thân mình – đương nhiên anh cần điều đó hơn."
"Tiền của ba em, nếu em để đó mà không vận hành, một ngày nào đó cũng sẽ cạn kiệt. Em nên suy nghĩ xem mình định dùng số tiền này vào việc gì, liệu sau khi ba em qua đời sẽ có người nào tranh đoạt không?"
"Có thể em... chưa đủ nhạy cảm với những vấn đề này. Nhưng một khi có liên quan đến tiền, mọi thứ đều trở nên phức tạp. Nếu ba em có thể ra đi bất cứ lúc nào thì em càng phải chuẩn bị trước. Hiểu không?"
Không có kính che mắt, đôi mắt của Dương Kim mờ mịt trong màn nước khiến cậu trở nên dịu dàng và không có góc cạnh. Cậu đáp: "Vậy thì em đưa tiền cho anh. Em đầu tư vào anh, anh giúp em vận hành, thế là ổn phải không?"
Lương Dã lại búng nhẹ trán cậu cười nhạt.
"Không được đưa cho anh. Em đúng là đồ ngốc à? Sao em lại tin anh như thế? Em chưa từng nghĩ đến chuyện nếu anh cầm tiền của em rồi bỏ trốn thì sao à?"
Dương Kim nghiêm túc đáp: "Tất nhiên là có nghĩ. Chính vì em tin anh không làm vậy nên em mới muốn đưa tiền cho anh."
Sau đó cậu cúi mắt xuống, buồn bã nói: "Hóa ra anh nghĩ vậy thật. Bảo sao anh không tin em, phòng bị em, gặp chuyện cũng không nói với em."
Lại quay lại chuyện cũ. Đứa trẻ bướng bỉnh không chịu nghe lời, ngang ngạnh cố chấp chết mất thôi.
Nhưng chẳng sao cả, ai bảo anh lại thích cái sự bướng bỉnh đó của Dương Kim chứ.
"Thôi nào bé con khó chiều, đừng nghĩ mãi về chuyện này nữa nhé?" Lương Dã đổi chủ đề. "Ba em về rồi, tối nay chắc em không thể ở lại đây nữa nhỉ?"
"Ừ."
"Khi nào thì phải về?"
"Không biết." Dương Kim siết chặt cánh tay đang vòng qua cổ anh, nói nhỏ: "Không quan tâm. Ôm thêm chút nữa đi."
Lương Dã bật cười khẽ, vòng tay ôm cậu chặt hơn, trêu chọc: "Không chê anh có mùi rượu à?"
Người trong lòng im lặng một lúc rồi đáp: "Hôm nay không chê. Nhưng lần sau anh mà uống nữa thì sẽ chê."
Giọng điệu cậu có vẻ hờn dỗi giống như một lời cảnh cáo. Nhưng lọt vào tai Lương Dã, nó mềm mại đến mức như một chú thỏ con giận lẫy: "Em giận lắm đấy, nếu anh không nghe lời em nữa em sẽ không chia cà rốt cho anh đâu!"
Lương Dã không nhịn được lại bật cười.
"Được rồi, không uống nữa."
Yên lặng một lúc, Dương Kim lại hỏi: "Lương Dã, anh nói cả đời là thật sao?"
Lương Dã trêu cậu: "Giả đấy."
Dương Kim lập tức ngồi dậy, giận dữ trừng mắt nhìn anh.
"Thật mà." Lương Dã kéo cậu trở lại vào lòng.
Dương Kim lúc nào cũng nghiêm túc hỏi lại anh: "Nếu là giả thì sao?"
Lương Dã như đang dỗ một đứa trẻ cũng như đang thề đáp:
"Nếu là giả, thì phạt... một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ mãi mãi không thể tìm thấy em, không thể gặp lại em nữa, và em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh không còn chút dấu vết nào. Được không em?"