Tháng ba đến, thời gian lặng lẽ trôi.
Ngày 16 tháng 3, Dương Kim thức dậy một mình trên giường. Hôm qua, Lương Dã đưa cậu đến trường vào buổi sáng, nói rằng tiệm có việc bận, buổi tối không thể đến đón cậu cũng không thể ở lại cùng cậu qua đêm.
Dương Kim cảm thấy hơi tiếc nuối. Hôm nay là sinh nhật của cậu, cậu định chờ đến tối sẽ nói với Lương Dã khi cả hai về đến nhà.
Đã mười năm cậu không tổ chức sinh nhật. Người ta hay nói rằng không thường tổ chức sinh nhật sẽ dễ quên ngày của mình, nhưng Dương Kim thì không. Vì trước đây, cậu đã từng có những sinh nhật rất đẹp.
Khi đó, ba cậu vẫn còn làm ở xưởng, nhà tuy nghèo nhưng mẹ đã tự tay nấu cho cậu một tô mì trường thọ, còn dùng trứng đỏ lăn lên người cậu. Cậu cười khanh khách vì nhột, ba mẹ cũng cười theo. Hạnh phúc khi ấy thật giản đơn.
Nhưng rồi ba ra đi, mẹ quên ngày đó. Chỉ còn cậu âm thầm mong chờ cảm giác ấm áp của sinh nhật xưa quay lại. Dần dần, cậu nhận ra đó chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Dương Kim thức dậy, đến trường và trải qua một ngày rất đỗi bình thường.
Khi tan học, cậu không thấy bóng dáng của Lương Dã đứng ở cổng trường như mọi khi.
Hôm qua, Lương Dã đã nói trước rằng hôm nay có thể bận cả buổi chiều, nếu không thấy anh thì cậu tự về. Dương Kim hiểu rằng Lương Dã đang tất bật với công việc. Tiệm thứ hai của anh vừa khai trương không lâu, doanh thu lại tốt, chắc chắn rất bận rộn. Cậu hiểu và thông cảm.
Chỉ là, hôm nay là sinh nhật của cậu, sinh nhật đầu tiên của hai người kể từ khi ở bên nhau.
Dương Kim khẽ thở dài, siết chặt chiếc khăn quàng trên cổ chầm chậm bước về nhà.
Chiếc khăn này cậu đã quàng suốt cả mùa đông. Dù chất liệu hơi gây ngứa nhưng cậu vẫn kiên trì đeo, chỉ vì đó là khăn mà Lương Dã tự tay đan. Lương Dã thật sự rất tuyệt.
Cậu tự nhủ, không sao, năm sau lại cùng nhau tổ chức là được. Hơn nữa, cậu vẫn chưa biết sinh nhật của Lương Dã là ngày nào. Đến lúc đó cậu sẽ bù lại cho anh, coi như bù đắp nỗi hụt hẫng hôm nay.
Nên tặng anh món gì đây nhỉ?
Suốt cả quãng đường, Dương Kim cúi đầu nghĩ mãi. Mãi đến khi gần về đến cửa nhà, cậu mới nghĩ ra — sẽ tặng anh cuốn sổ phác thảo của mình. Trong đó toàn bộ đều là hình vẽ Lương Dã đủ kiểu, đủ sắc thái, một cuốn đầy ắp là anh.
Mặc dù đã ở bên nhau được vài tháng nhưng những lời trực tiếp như "thích" hay "yêu" Dương Kim vẫn chưa đủ dũng cảm để nói ra. Để cuốn sổ phác thảo thay cậu nói vậy.
Chỉ nghĩ đến đó thôi cậu đã cảm thấy niềm vui bí mật len lỏi. Cậu vùi đầu sâu hơn vào chiếc khăn quàng, bước đi trong sự háo hức khó tả.
"Nhìn đường."
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ trên đỉnh đầu.
Dương Kim sững lại ngẩng đầu lên, phải chỉnh lại kính vì cứ tưởng mình nhìn nhầm.
Nhầm không phải là nhìn thấy Lương Dã mà là cái lồng sắt nhỏ trong tay anh, bên trong có một con thỏ nhỏ.
Con thỏ có bộ lông trắng muốt và đôi tai xám đang thu mình vào một góc của lồng sắt trông hệt như viên bánh trôi mè đen mà Lương Dã đã nấu cho cậu vào đêm Rằm tháng Giêng.
"Cái chợ chim cá cảnh xa chết tiệt, hôm qua anh đạp xe cả nửa ngày mới đem được cái thứ nhỏ xíu này về." Lương Dã cười hóm hỉnh, giơ cái lồng đến trước mặt cậu, "Tặng em đấy."
Dương Kim ngẩn người nhìn anh. Trong lòng đã từng thoáng qua ý nghĩ rằng hôm nay có lẽ sẽ có gì đó đặc biệt nhưng lại không thực sự dám tin. Cậu chưa từng nói với Lương Dã rằng hôm nay là sinh nhật mình.
Cậu khẽ hỏi: "Tại sao... tự dưng lại tặng quà vậy?"
Lương Dã cười nhẹ, đáp: "Sinh nhật em mà."
"... Làm sao anh biết?"
"Hôm trước ngày Rằm tháng Giêng, hôm em từ Macao về anh ra ga đón em ấy. Em mang cả đống đồ rồi nhét hết cho anh, trong đó có cả chứng minh thư của em."
Bàn tay còn lại của Lương Dã gõ nhẹ lên trán cậu, "Em xem này, chứng minh thư nhỏ xíu thế lại tùy tiện ném cho anh. Nhỡ mất thì sao? Em sắp thi đại học rồi, phải cẩn thận chút, nghe chưa?"
Dù cảm động trước sự tinh tế của anh, Dương Kim vẫn khẽ phản bác: "Em đưa anh cầm là để rảnh tay ôm anh mà."
Trong dịp Tết ở Macao, cậu cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Sau khi điều trị, Dương Thiên Cần dường như hồi phục, thậm chí tổ chức một bữa cơm "đoàn viên" với năm đứa con riêng ở Macao vào đêm Giao thừa. Liễu Chi Quế với cái bụng bầu mặt mày khó chịu.
Vậy nên vừa trở về Cáp Nhĩ Tân, thấy Lương Dã, cậu không nhịn được phải ôm lấy anh. Chỉ khi ở trong vòng tay của Lương Dã, những nỗi đau mới tan biến.
Lương Dã cười bất lực, "Được rồi được rồi, học sinh ngoan, anh không cãi nổi lại em. Vào nhà đi nào, con thỏ sắp lạnh chết rồi."
Tháng ba ở Cáp Nhĩ Tân vẫn chưa ấm, ngoài trời rất lạnh. Dương Kim vội chạy tới mở cửa.
"À, bưu tá vừa ghé bỏ cái này vào hộp thư nhà em." Lương Dã lấy một bưu phẩm chuyển phát nhanh từ hộp thư bên cạnh cửa, "Hình như là từ Macao gửi tới."
Dương Kim giật mình, suýt làm rơi chìa khóa. Cậu quay người nhận lấy, không dám nhìn thẳng vào mắt Lương Dã.
Việc đầu tiên khi vào nhà, cậu nhanh chóng trở về phòng và mở bưu phẩm.
Bên trong là giấy báo nhập học từ Đại học số một Macao.
Ngoài ra còn có một tờ giấy nhỏ với nét chữ của Dương Thiên Cần: "Nhanh chóng làm thủ tục thông hành du học. Lấy được bằng tốt nghiệp trung học xong lập tức sang đây."
"Cái gì vậy?" Lương Dã bước vào phòng.
Dương Kim lập tức lật úp giấy báo nhập học trên bàn, nói: "À... một số giấy tờ của mẹ em thôi ấy mà. Dịp Tết ở Macao, bà nói sinh em bé cần phải làm một chứng nhận gì đó ở đây, bảo em đi làm giúp."
Lương Dã nhíu mày nhìn cậu thêm vài giây: "Làm ở đâu? Khi nào cần đi? Đến lúc đó anh sẽ đưa em đi."
"Dạ." Dương Kim nhét tờ giấy vào ngăn kéo, nhanh chóng bước ra khỏi phòng: "Để sau hẵng nói đi. Em muốn xem thỏ con một chút."
Cậu bước đến bên lồng, ngồi xổm xuống. Con thỏ thấy cậu lại gần liền nhảy lộc cộc về phía cậu. Dương Kim chìa ngón trỏ ra nhẹ nhàng vuốt lên bộ lông mềm mịn trên đầu nó.
Lương Dã cũng ngồi xuống bên cạnh.
Vừa vu.ốt ve con thỏ, Dương Kim vừa hỏi: "Tại sao... lại tặng thỏ?"
Người bên cạnh im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới đáp: "Hồi bị Điền Kim Lai và bọn nó đánh gọi là 'thỏ', chắc em đau lắm nhỉ."
Động tác dừng lại, Dương Kim quay đầu nhìn anh.
Lương Dã như thể đã dõi theo cậu từ rất lâu, ánh mắt anh sâu lắng đến mức dường như chứa đựng cả những tâm tư khó nói. Trong ánh nhìn ấy, anh cất tiếng hỏi: "Giờ còn nhớ không? Những chuyện đó. Những chuyện không vui ấy."
Dương Kim hé môi định trả lời nhưng lại không thốt nên lời.
Cậu chợt nghĩ đến tờ giấy báo nhập học trong ngăn kéo, rồi nhớ lại lần đầu tiên Lương Dã gặp mình. Khi đó, cậu bị bọn Điền Kim Lai đánh đập gọi là "thỏ". Và bây giờ Lương Dã cũng trở thành một "thỏ" như thế.
Lương Dã đã bước vào nỗi đau của cậu nhưng cậu lại giấu nhẹm tấm vé tàu rời xa anh.
Thấy cậu không trả lời, Lương Dã nói tiếp: "Thỉnh thoảng anh vẫn nghĩ." Anh ngừng lại, giọng càng trầm hơn: "Không phải thỉnh thoảng, là thường xuyên."
"Anh nghĩ, tại sao mình không gặp em sớm hơn, tại sao mình lại không có tiền, không có quyền để dạy cho bọn bắt nạt em một bài học."
"Anh lại nghĩ, tại sao sau khi gặp em, anh lại đẩy em ra. Cái hôm em đứng dưới nhà anh nói câu em thật đáng ghê tởm, em bị bệnh, em không thể thay đổi... Anh nhớ đến tận bây giờ." Lương Dã xoay người ôm lấy cậu. "... Xin lỗi."
Dựa vào vòng tay anh, Dương Kim cảm thấy mình thật đáng trách. Cậu đã khiến một người bình thường như Lương Dã trở thành "thỏ", lại còn giấu anh chuyện mình nộp đơn vào những trường đại học ở Macao. Tại sao người nói xin lỗi lại là anh?
"Vậy nên khi em nói em phải giúp mẹ em làm thủ tục, anh rất khó chịu. Bà ấy là mẹ em, anh không muốn nói nhiều điều khó nghe nhưng anh chỉ muốn hỏi một câu: Dựa vào cái gì? Bà ấy đối xử với em như thế, tại sao lại nhờ em giúp chứ?"
"Học sinh ngoan à, anh chẳng có gì cả, không tiền, không quyền, cũng không có..." Lương Dã khựng lại, giọng mất tự nhiên, "một gia đình tốt."
"Nhưng dù anh không có gì trong tay, anh vẫn muốn giúp em quên hết mọi chuyện cũ." Lương Dã buông cậu ra, cũng đưa tay vuốt nhẹ lên đầu con thỏ, "'Thỏ' không phải một từ xấu. Thỏ là nó, là một sinh mạng nhỏ bé, đáng yêu giống như em vậy."
Dương Kim nhìn anh, nhìn một Lương Dã đẹp đẽ đến thế, nghĩ thầm: Mình không thể tiếp tục khiến anh lo lắng nữa. Tờ giấy báo nhập học kia chẳng qua chỉ là một mảnh giấy vô giá trị. Dù sao mình cũng sẽ không đi học ở Macao. Tất cả chỉ là để tạm thời đối phó với Dương Thiên Cần mà thôi.
Và câu nói thích, câu nói yêu đầy ngại ngùng...
Lương Dã nói: "Chúng ta cùng nhau nuôi lớn nó—"
"Thích anh lắm." Dương Kim gần như lao vào vòng tay anh, giọng nhỏ nhẹ nhưng chắc nịch: "Lương Dã, chỉ thích anh thôi, thích anh nhất."
---
【Tác giả có lời muốn nói】
Tất cả tên trường học, khu dân cư, đường phố, hay các địa điểm khác trong truyện đều là hư cấu, không liên quan đến thực tế.