Mùa đông xuân năm 1994 vừa qua, Lương Dã mở thêm cửa hàng thứ ba.
Ông chủ từng bị anh uống rượu đến "đổ gục" lại rất quý trọng anh, thậm chí còn đề nghị đưa anh vào Nam phát triển, hỏi anh có muốn đi không.
Lương Dã khéo léo từ chối: "Cháu muốn ở lại Cáp Nhĩ Tân."
Ông chủ vỗ vai anh, lắc đầu nói: "Thanh niên à, cháu nên suy nghĩ lại đi! Cáp Nhĩ Tân là thành phố xây trên nền các nhà máy, trước đây nhờ chính sách quốc doanh (*) mà phát triển nhưng giờ đây kinh tế tư nhân lên ngôi, các nhà máy dần đi xuống, Cáp Nhĩ Tân rồi cũng sẽ lụi tàn thôi."
(*) Chính sách quốc doanh: nhà nước sở hữu và quản lý các doanh nghiệp lớn, đặc biệt là các nhà máy công nghiệp nhằm thúc đẩy sự phát triển kinh tế và công nghiệp ở địa phương.
Đến khi mùa hè năm 1994 chớm đến, Lương Dã lại khai trương cửa hàng thứ tư.
Cùng lúc đó, anh sắm thêm điện thoại cho cửa hàng chính ở hẻm Đại học Công Nghiệp. Sinh viên đại học xếp hàng dài trước cửa để gọi điện. Kinh doanh băng đĩa đã tốt, nay dịch vụ điện thoại cũng trở thành cơn sốt.
Dương Kim nhìn thấy liền hỏi: "Dưới ký túc xá Đại học chẳng phải có điện thoại rồi sao?"
"Có thì có nhưng nhiều người không dám gọi ở đó." Lương Dã bá vai cậu, ghé sát tai cậu hạ giọng: "Xem này, toàn bọn trốn đi gọi cho người yêu. Em hạnh phúc thật đấy, người yêu em ở ngay cổng trường chỉ ngoặt một cái là gặp được."
Nghe xong, tai Dương Kim đỏ bừng. Cậu cúi xuống cho thỏ ăn cỏ, giả vờ như không nghe thấy.
Thời gian lặng lẽ trôi, hạnh phúc cũng yên ổn tiếp diễn.
Ban ngày Lương Dã bận rộn kiếm tiền, tối về nấu cơm cho cậu học sinh nhỏ, rồi nằm cạnh cậu chìm vào giấc ngủ. Hạnh phúc như thể thực sự đang nằm gọn trong tay anh.
Chỉ có một chuyện khiến anh đau đầu, vẫn là mẹ anh - Tôn Hiền.
Anh thuyết phục bà đi bệnh viện chụp mạch vành từ mùa hè sang mùa đông, từ cửa hàng thứ nhất đến cửa hàng thứ tư mà vẫn chưa thành công. Đến khi trời nóng lên, bà lại nhắc chuyện về quê.
Chụp mạch vành dù sao cũng là kỹ thuật mới, lại là kiểm tra xâm lấn nên Lương Dã cũng có chút lo lắng. Anh đến bệnh viện hỏi bác sĩ nhiều lần, được kết luận rằng tạm thời uống thuốc theo dõi cũng không sao, thế là anh không ép bà nữa.
Nhưng việc này vẫn treo lơ lửng trong lòng khiến anh luôn cảm thấy khó chịu.
Anh từng nghĩ sẽ kể với Dương Kim, dù sao đêm đó chính anh đã nói với cậu:
Đã yêu nhau, có chuyện gì cũng phải nói với nhau.
Nhưng sau nhiều lần đắn đo, Lương Dã vẫn chọn im lặng.
Dương Kim vốn hay suy nghĩ nhiều. Nếu nói ra cậu sẽ lo lắng mãi, kiểu gì cũng ảnh hưởng đến kỳ thi đại học.
Đó chỉ là lý do bề nổi. Nguyên nhân sâu xa hơn, Lương Dã không dám đối diện.
Bởi lẽ hiện thực bây giờ đã đủ yên bình để che đậy khoảng cách nghèo khó - giàu sang cũng như những tai họa tiềm ẩn trong số phận. Điều đó khiến một người thực tế như anh cũng trở nên mơ hồ, cũng tô vẽ một bức tranh hòa bình giả tạo, cũng lầm tưởng rằng hạnh phúc hiện tại là một quả cầu đặc ruột chứ không phải một bong bóng dễ vỡ chỉ cần chạm nhẹ là tan tành.
---
Thời gian trôi đến cuối tháng sáu, chỉ còn hai tuần nữa Dương Kim sẽ bước vào kỳ thi đại học.
Ngoại trừ lần phát huy thất thường ở kỳ thi cuối kỳ năm ngoái, những lần thi thử sau đó thành tích của Dương Kim đều ổn định vượt qua mức điểm chuẩn của trường Đại học Công Nghiệp.
Hôm nay tan học, Lương Dã như thường lệ đến đón Dương Kim về khu Hữu Nghị, chuẩn bị bữa tối cho cậu.
Khi đang nấu ăn, phát hiện nhà hết tỏi, Lương Dã vốn định tự xuống mua nhưng món ăn đang nấu cần chú ý đến lửa, đành nhờ Dương Kim đi mua giúp.
Dương Kim vừa ra khỏi cửa không lâu thì trời bắt đầu đổ mưa, không gian bỗng trở nên ngột ngạt. Dù ở trong bếp, Lương Dã cũng cảm thấy khó thở.
Tắt bếp, múc món ăn ra đĩa và đặt lên bàn, anh bước đến cửa sổ muốn nhìn xem trời mưa thế nào và Dương Kim đã về chưa.
Từ cửa sổ phòng khách không thể thấy hướng Dương Kim trở về, Lương Dã liền đi vào phòng cậu.
Trời mưa không lớn, quãng đường đến nơi mua tỏi cũng không xa, nếu chạy nhanh chắc sẽ không bị ướt nhiều.
Lương Dã định quay lại bếp nấu thêm một bát nước gừng cho Dương Kim thì vô tình nhìn thấy một ngăn kéo dưới bàn học của cậu chưa đóng hẳn.
Anh bước tới định đóng lại, nhưng bỗng khựng lại.
Ngày mưa âm u, ánh sáng vốn đã mờ nhạt, ngăn kéo chỉ hé một khe nhỏ, thế nhưng bốn chữ "Xác nhận trúng tuyển" bằng phồn thể lộ ra khiến Lương Dã ngỡ mình nhìn lầm.
Bàn tay đặt bên mép ngăn kéo vốn định đẩy vào giờ lại không thể kìm nén mà kéo ra. Một phong bì in hình logo của Đại học số Một Macao đập vào mắt anh.
Anh không nhìn lầm, đây thực sự là một bức thư "Xác nhận trúng tuyển", dấu bưu điện ghi tháng ba.
Anh đã bị giấu giếm hơn ba tháng trời.
Ngoài cửa sổ, bóng dáng Dương Kim đội mưa chạy về phía tòa nhà xuất hiện.
Lương Dã đứng bên cửa sổ nhìn Dương Kim, đầu óc trống rỗng. Tại sao, dù đã mở bốn chi nhánh, kiếm được gấp nhiều lần so với những ngày còn làm ở tiệm tạp hóa nhỏ nơi ngõ Lương Hữu, anh vẫn cảm thấy bất lực đến vậy? Tựa như tất cả những gì anh có thể làm bây giờ chỉ là chờ đợi sự phán xét vô tình của số phận.
Cửa mở.
Dương Kim đặt chìa khóa xuống thay giày, mang tỏi vào bếp rồi đi về phía anh. Dù không quay lại nhìn, Lương Dã vẫn có thể dựa vào âm thanh để phân biệt từng hành động của cậu.
Hai người đã sống chung với nhau lâu như vậy.
Dương Kim bước vào phòng, gọi anh: "Lương Dã?"
Lương Dã không trả lời.
Tiếng bước chân phía sau ngừng lại một chút rồi vang lên hai bước nữa, Dương Kim đi đến bên cạnh anh. Ánh mắt cậu rơi xuống bức thư trúng tuyển, cũng chạm vào ánh mắt anh.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ rơi tí tách, vang lên rất rõ, rất lớn.
Lương Dã chưa từng đặt chân đến miền Nam, chỉ nghe nói nơi đó mưa nhiều, không biết Macao có như vậy không. Nếu đúng thế, liệu từ nay, mỗi cơn mưa mà Dương Kim nhìn thấy ở Macao có gợi nhắc cậu nhớ về khoảnh khắc này chăng?
"Lương Dã..." Dương Kim khẽ gọi tên anh, tiến lại gần kéo nhẹ tay anh.
Mưa vừa rồi chắc đã làm tay Dương Kim ướt sũng, nếu không sao bàn tay cậu lại lạnh đến thế. Gần như theo phản xạ, Lương Dã muốn nắm chặt tay cậu truyền hơi ấm, nhưng ngón tay chỉ khẽ động đậy rồi anh lại thấy mình thật nực cười.
"Lương Dã, em sẽ không đi Macao đâu." Lương Dã nhíu mày nhớ lại từng câu cậu từng nói với anh, lặp lại từng lời đó cho cậu nghe.
"Anh bảo em ở lại Cáp Nhĩ Tân, em đã hứa sẽ ở lại thì nhất định sẽ ở lại."
"Em học tiếng Bồ chỉ để lừa ba em thôi mà."
"Em còn nói gì nữa?" Lương Dã cuối cùng cũng quay lại nhìn thẳng vào cậu. "Dương Kim, em... em nói những lời đó đều để lừa anh sao?"
Dương Kim vội vàng mở miệng: "Em không, em thật sự không—"
"Ừ, em không." Lương Dã cắt ngang lời cậu. "Cái này cũng là để lừa ba em đúng không? Nhưng nếu chỉ là để lừa ông ấy, sao em không nói cho anh biết? Tại sao phải giấu anh?"
Dương Kim, người vừa rồi như có vô số điều muốn giải thích, giờ lại chìm vào im lặng.
Cơn mưa bên ngoài mỗi lúc một nặng hạt, phủ lên Cáp Nhĩ Tân một màn sương mỏng mơ hồ. Ngoài những làn khói đen cuộn lên từ ống khói nhà máy xa xăm, chẳng còn gì có thể nhìn rõ trong tầm mắt.
Không nhìn thấy quá khứ – nơi anh từng dằn lòng quên đi sự nghèo khó, từng không cưỡng lại được mà đắm chìm trong một mối tình lặng lẽ, ít ai chấp nhận, chẳng thể công khai.
Cũng không nhìn thấy tương lai – nơi những giấc mơ táo bạo từng vụt lên trong đêm. Giấc mơ về Dương Kim thi đậu Đại học Công Nghiệp, về anh mở thêm những cửa tiệm nhỏ ở Cáp Nhĩ Tân rồi cứ thế sống cùng nhau, trọn cả một đời.
"Không có gì đâu anh..." Dương Kim nắm lấy tay anh, cố gắng kìm nén giọng run, cố gắng bày tỏ với anh. "Em sẽ thi đại học, sẽ đậu Công Nghiệp... Lương Dã, đây chỉ là một tờ giấy vô giá trị thôi mà."
"Mẹ em sắp sinh rồi, em trai em sắp chào đời, họ... họ sẽ không quản được em đâu."
"Em còn tính cả rồi, nếu chẳng may ba em quay lại tìm, em sẽ liều với ông ấy. Đồ giá trị trong nhà trước đây em đã mang hết sang tiệm anh rồi còn gì? Đúng vậy, em đã tính hết cả rồi mà..."
Lương Dã biết chắc chắn mắt Dương Kim đã đỏ hoe, anh đau lòng, anh xót xa, nhưng đây là lần đầu tiên anh không muốn dỗ dành.
"Giấy xác nhận trúng tuyển." Lương Dã cúi mắt nhìn chiếc phong bì trong tay, khẽ bật cười chua chát. "Mua thêm vài tấm vé tàu nữa là em có thể rời Cáp Nhĩ Tân đi học ngay. Lần này em định lừa ai đây?"
"May mà em nộp đơn vào trường ở Macao, trên đó còn ghi bằng chữ phồn thể, ít nhất anh còn đọc được. Nếu là Mỹ hay Anh, với đống chữ tiếng Anh ấy, muốn anh hiểu cũng chẳng nổi. Anh phải làm gì đây em? Anh thậm chí còn không biết em sẽ đi đâu!"
"Nếu anh không nhìn thấy bức thư trúng tuyển này, rồi một ngày ba em đưa em đi, em đột nhiên biến mất, thì anh, mẹ kiếp... anh biết tìm em ở đâu?" Lương Dã nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy. "Hay là... em vốn không muốn anh tìm thấy em."
"Lương Dã..." Dương Kim như con cừu non tuyệt vọng nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh thì thầm, "Em thích anh, em thật sự thích anh."
"Anh cũng thích em, anh mẹ kiếp thích đến chết được." Lương Dã kích động, rồi giọng lại lạnh xuống, "Nhưng—"
Đêm buông xuống, tháng sáu ở Cáp Nhĩ Tân mang chút se lạnh nhưng vẫn đủ dịu dàng cho lớp áo mỏng manh trên người. Lương Dã ôm chặt Dương Kim, cảm nhận rõ nhịp tim cậu chấn động hòa cùng nhịp tim mình. Nếu có thể, anh nguyện để trái tim mình hòa vào cơ thể cậu, hóa thành máu, thành xương, và nâng niu từng hơi thở của cậu.
Nhưng—
Nhưng thực tế là, Dương Kim đã giấu anh một số chuyện, và anh cũng vậy, chưa từng nói với cậu về việc Tôn Hiền bị bệnh.
Yêu Dương Kim, trở thành một người đồng tính, anh từng nghĩ mình đủ dũng cảm nhưng thật ra lại yếu đuối vô cùng.
Cơn giận của anh, nỗi tức tối của anh, có lẽ là nhắm vào Dương Kim, hoặc nhắm vào chính anh, hoặc chẳng nhắm vào ai cả.
Khoảnh khắc này, Lương Dã nhận ra mình vẫn không thể mở miệng kể với Dương Kim chuyện của mẹ.
Có một điều gì đó mơ hồ nhưng vô cùng lớn lao như một bóng đen vô hình đang đè nặng lên họ, đe dọa tình yêu mong manh, khiến cả hai chẳng thể thôi sợ hãi. Vì thế, trong những năm tháng tuổi trẻ, họ chọn cách giấu giếm, tự huyễn hoặc rằng sự che đậy có thể xoa dịu mọi rào cản. Nhưng ngưỡng cửa định mệnh kia dù cố che giấu bao nhiêu cũng không vì thế mà biến mất, chẳng thể nào vượt qua chỉ bằng sự lẩn tránh.
"Nhưng gì?" Dương Kim ngước lên hỏi anh, trong vòng tay anh, bất an nắm chặt áo anh, "Lương Dã, nhưng gì?"
Nhưng gì, ngay cả Lương Dã cũng không rõ.
Không rõ nếu thứ anh phát hiện đầu tiên không phải bức thư trúng tuyển này mà là bệnh của Tôn Hiền thì mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào. Không rõ liệu Dương Kim có còn giấu anh chuyện gì khác nữa không.
"Cơm nấu xong rồi, món ăn chỉ có một, em chịu khó ăn tạm." Lương Dã nhẹ nhàng đẩy Dương Kim ra, đứng dậy bước về phía cửa. "Anh về trước... chúng ta bình tĩnh lại một chút."
Dương Kim đuổi theo đến cửa, khẩn cầu: "Đừng đi..."
"Chiều mai tan học anh sẽ lại đến đón em, nhé?"
Dương Kim nhìn anh, lắc đầu không thành tiếng, đôi mắt ngấn nước long lanh.
Nỗi đau lòng và sự nhẫn tâm cùng lúc dày vò Lương Dã như những mũi dao sắc lạnh khắc sâu vào tâm can anh. Anh nhẹ nhàng kéo khuôn mặt Dương Kim lại, đặt lên môi cậu một nụ hôn dịu dàng như lời an ủi cuối cùng rồi lặng lẽ mở cửa bước đi.