Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 53

Khi Lương Dã đóng cửa rời đi, Dương Kim không đuổi theo.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cậu không kịp phản ứng.

Ba ngày trước, cậu nhận được cuộc gọi từ Dương Thiên Cần. Ông nói rằng Liễu Chi Quế đã nhập viện sắp sinh, bảo cậu không thi đại học thì hãy đến bệnh viện ở bên bà.

Dương Kim lấy lý do rằng các thủ tục tốt nghiệp đang gấp rút, nếu không hoàn tất kịp thời sẽ ảnh hưởng đến việc nhập học tại Macao để từ chối.

Qua điện thoại, Dương Thiên Cần lại hỏi cậu đã làm xong giấy thông hành để du học chưa. Dương Kim nói dối rằng đang trong quá trình làm thủ tục. Ông một lần nữa nhấn mạnh rằng tốt nghiệp xong, cậu phải lập tức sang Macao.

Nghe có vẻ như không khác gì những cuộc gọi thông thường khác.

Vậy tại sao, chỉ còn hai tuần nữa thôi, đợi đến khi cậu thi đại học xong và nhận được giấy báo trúng tuyển Đại học Công Nghiệp, mọi thứ sẽ ổn thỏa, vậy mà Lương Dã lại thấy được bức thư đó?

Tại sao Lương Dã chỉ nhìn thấy tờ giấy báo trúng tuyển mà không thấy quyển sổ phác thảo ngay bên cạnh?

Cậu chạy về phòng, qua khung cửa sổ bắt gặp bóng lưng Lương Dã đang lặng lẽ đạp xe rời đi. Anh không mang ô, mưa rơi làm tóc và áo anh ướt sũng, chỉ trong chốc lát đã thấm đẫm toàn thân.

Hành động đi trước cả suy nghĩ, Dương Kim vội mở cửa sổ định gọi lớn: "Lương Dã—", bảo anh chờ đã, cậu sẽ mang ô xuống cho anh. Nhưng âm thanh ấy tắt lịm ngay khi còn chưa kịp thoát ra.

Lịch đã lật sang năm 1994, đồng tính luyến ái vẫn bị coi là bệnh hoạn và tội lỗi. Biết bao người như thầy Phương bị kéo vào đồn công an, vào trại chữa bệnh, hoặc đẩy thẳng xuống địa ngục.

Nửa năm sống cùng Lương Dã, dù ở bên ngoài họ luôn cẩn thận cư xử như anh em, nhưng ở khu Hữu Nghị đã có người chú ý đến họ.

"Lương Dã..." Tiếng gọi biến thành tiếng thì thầm.

Lương Dã bảo họ cần bình tĩnh lại nhưng Dương Kim không thể bình tĩnh.

Nếu đêm nay không gặp được Lương Dã, cậu nhất định sẽ mất ngủ. Từ khu Hữu Nghị đến hẻm Đại học Công Nghiệp phải đạp xe hơn mười phút, bị mưa dầm lâu như vậy chắc chắn Lương Dã sẽ bị bệnh.

Cậu không thể chờ được nữa.

Dương Kim cầm lấy quyển sổ phác họa, lấy ô rồi chạy ra ngoài.

Tiếng mưa rơi trên ô quá ồn ào, cậu không thể suy nghĩ.

Cậu chỉ biết rằng lát nữa phải xin lỗi Lương Dã, phải đưa cho anh quyển sổ lẽ ra nên được tặng vào ngày sinh nhật của anh, nói với anh rằng cậu không hề muốn rời khỏi Cáp Nhĩ Tân, không hề muốn anh không tìm thấy mình. Trong đầu cậu chỉ có anh mà thôi.

Mỗi nét vẽ, mỗi trang giấy, tất thảy đều là Lương Dã.

Khi đến hẻm Đại học Công Nghiệp, giày và tất đã sũng nước, ống quần cũng ướt nhẹp. Cái lạnh từ lòng bàn chân lan lên xuyên qua từng khớp xương hòa vào dòng máu, như mũi kim bén nhọn đâm thẳng vào não khiến cậu bất giác run lên một cách rõ rệt.

Dù trời mưa, tiệm vẫn rất đông khách. Người làm thuê vừa tiếp khách vừa trả lời: "Anh Dã chưa về đâu, chắc qua cửa hàng khác rồi."

Dương Kim cảm ơn, trước khi rời đi, cậu ghé qua góc phòng nhìn con thỏ nhỏ.

Con thỏ cuối cùng được nuôi ở tiệm vì ban ngày ở nhà Dương Kim không có ai chăm sóc.

Thỏ nhỏ nhận ra cậu, thấy cậu đến liền nhảy đến cạnh tay, cái miệng nhóp nhép chờ cậu cho ăn cỏ.

Dương Kim đưa tay vu.ốt ve nó, nghĩ đến những lời Lương Dã nói với mình vào ngày sinh nhật, nghĩ đến cách anh bước vào nỗi đau của cậu, nghĩ rằng anh thật tốt, thật tốt.

Cậu đứng dậy, chào tạm biệt người làm rồi nhanh chóng rời đi.

Sau đó, cậu tìm đến tiệm thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư. Từ đầu gối trở xuống, quần cậu ướt hết cả nhưng vẫn không tìm được Lương Dã.

Dương Kim ôm chặt quyển sổ phác họa trong tay, dù cả người lạnh cóng, cậu cũng không để một giọt mưa nào làm ướt quyển sổ.

Lương Dã đã đi đâu?

Cái người đáng ghét vừa trách cậu "Em vốn không muốn anh tìm thấy em", bây giờ lại là người khiến cậu không thể tìm được.

Không có Lương Dã thì phải làm sao đây? Dương Kim không muốn quay lại cuộc sống trước kia, cuộc sống mỗi ngày đến trường và tan học đều sợ bị đám trẻ bắt nạt, về nhà thì sợ Liễu Chi Quế và Dương Thiên Cần, sống trong một thế giới không có ai yêu thương mình.

Còn một nơi nữa.

Dương Kim bước nhanh hơn, rồi không kìm được mà chuyển sang chạy, mặc cho mưa làm ướt đẫm ống quần, mặc cho cái lạnh len lỏi khắp cơ thể. Trước khi tìm được Lương Dã, cái lạnh chẳng nghĩa lý gì.

Lần cuối cùng đến hẻm Lương Hữu gặp Tôn Hiền đã là hai tháng trước.

Dương Kim từng nhiều lần đề nghị đến thăm bà nhưng Lương Dã luôn lấy lý do rằng cậu bận học, không cần thiết, bảo cậu đừng tự làm khổ mình.

Tôn Hiền ngồi trước cửa, như đang ngắm mưa lại như đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Một nỗi buồn sâu thẳm bao trùm lấy bà.

Vừa nhìn thấy cậu, Tôn Hiền lập tức thu lại vẻ u sầu, vội vàng nói: "Trời ơi, mưa lớn thế này, con mau vào đây. Đứa trẻ này, sao lại để mưa ướt hết thế này? Nào, đặt đồ xuống, dì lấy khăn lau cho con."

Tôn Hiền đưa tay định lấy quyển sổ phác họa trên tay Dương Kim, cậu theo phản xạ ôm chặt lấy nó.

"À, là sổ ghi chép học tập phải không, quý giá đến thế cơ mà." Bà cười, rút tay về rồi lăn xe lăn đến tủ quần áo tìm đồ. "Dì lấy cho con một cái quần của Lương Dã mà thay, rồi dì nấu cho con bát nước gừng. Sắp thi đại học rồi đúng không? Đừng để bị cảm lạnh."

Dương Kim vội nói không cần nhưng Tôn Hiền nhất quyết bảo cậu vào trong thay quần khô. Không còn cách nào khác, cậu đành nghe lời. Khi vào phòng, cậu không quên mang theo quyển sổ phác họa – trong đó đều là hình vẽ về Lương Dã, nếu mẹ anh nhìn thấy, thật khó xử.

Khi Dương Kim bước ra, Tôn Hiền đã nấu xong bát nước gừng. Chẳng mấy chốc bát nước gừng nóng hổi được đặt vào tay cậu.

Dương Kim cảm ơn, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi.

Chính cậu đã kéo Lương Dã vào con đường lệch lạc này, làm anh yêu mình rồi lại giấu anh nhiều chuyện. Bây giờ còn thản nhiên nhận sự chăm sóc từ mẹ anh. Trên đời sao lại có người xấu xa như cậu?

Tôn Hiền hỏi cậu chuẩn bị thi đại học đến đâu rồi, lại khen cậu mấy câu "ngoan thật" và "thật nghe lời". Nghe đến đỏ cả tai, cảm giác tội lỗi trong cậu càng lớn hơn.

Cậu ngập ngừng hỏi: "Dì ơi, Lương Dã đi đâu rồi ạ?"

Khuôn mặt Tôn Hiền lập tức trùng xuống.

Dương Kim hoảng hốt, vội bổ sung: "À... anh ấy nói tối nay có chuyện cần tìm con. Con đợi mãi ở tiệm mà không thấy nên nghĩ anh ấy sẽ ở đây."

Im lặng một lúc lâu, Tôn Hiền thở dài nặng nề: "Hầy..."

Một linh cảm bất an trỗi dậy trong lòng Dương Kim. Cậu nắm chặt bát nước gừng, cẩn trọng hỏi: "Dì... dì sao vậy?"

Lúc này cậu mới nhận ra bác cả của Lương Dã cũng không có ở đây.

"Dì ơi, sao dì ở tiệm một mình? Bác cả... bác ấy về quê rồi ạ?"

Tôn Hiền chậm rãi kể: "Mùa đông năm ngoái, hôm con đến nói Lương Dã uống rượu phải nhập viện, y tá nhìn thấy tai dì có vết gấp, bảo đi kiểm tra tim mạch. Kiểm tra xong, bác sĩ bảo... bảo tim dì không tốt."

"Tim có gì không tốt chứ? Dì chẳng cảm thấy gì cả. Chỉ là mùa đông đôi khi hơi khó chịu nhưng hè đến thì chẳng sao cả. Thế mà Lương Dã cứ ép dì làm cái gì đó... à, chụp mạch vành? Dì cũng chẳng hiểu."

Mùa đông năm ngoái? Mùa đông... năm ngoái.

A, là hơn nửa năm trước, còn lâu hơn cả chuyện bức thư trúng tuyển.

Thì ra Lương Dã cũng giấu cậu một chuyện.

Cơn mưa này sao mà dai dẳng đến thế, tựa như nó sẽ tiếp tục trút xuống mãi, kéo dài vô tận vào tương lai mà chẳng bao giờ chịu ngừng lại.

Trước đây Lương Dã từng giấu cậu chuyện uống rượu, chuyện làm ăn không thuận lợi. Còn cậu giấu anh chuyện Liễu Chi Quế mang thai và chuyện Dương Thiên Cần muốn đưa cậu về Macao.

Hiện tại, cậu giấu anh bức thư trúng tuyển, anh giấu cậu bệnh tình của mẹ mình.

Tương lai sẽ còn gì nữa đây? Tại sao giữa họ lại luôn có những điều giấu giếm nhau như vậy? Hay là, liệu họ còn tương lai không?

"Dì bảo bác về quê rồi. Mùa hè bận việc đồng áng, bà ấy phải về giúp." Tôn Hiền nói tiếp. "Cũng vì chuyện này nên tháng trước dì còn cãi nhau với Lương Dã một trận. Nó cứ khăng khăng rằng dì cần người chăm sóc, dì bảo được, vậy thì dì về quê với bác cả, dù sao tiệm ở hẻm Lương Hữu này cũng không có quyền sở hữu, giờ đội kiểm tra giám sát gắt gao, ở đây cũng chẳng yên ổn."

Dương Kim vội nói: "Dì ơi, đây là nhà của dì và anh Lương Dã mà. Nếu dì đi, tiệm này bỏ trống, anh ấy sẽ không còn nhà nữa."

Tôn Hiền mỉm cười, bảo cậu: "Dương Kim à, con nói sai rồi. Dì và Lương Dã ở Cáp Nhĩ Tân... vốn dĩ đâu có nhà."

Làm sao có thể chứ? Sao lại không có nhà được?

Nhà nhất định phải là một căn nhà sao? Cậu đã từng sống trong hai căn nhà ở Cáp Nhĩ Tân, nhưng ở cả hai nơi ấy, cậu chưa từng cảm thấy đó thực sự là nhà của mình.

Dì và Lương Dã yêu thương nhau, trân trọng nhau, chẳng lẽ đó không phải là nhà sao? Tình yêu chẳng đủ để tạo nên một mái nhà sao?

Vậy rốt cuộc, nhà là gì?

---

Rời khỏi tiệm tạp hóa nhà Lương Dã, Dương Kim không gặp được anh mà chỉ mang theo về nhà một mớ lo âu.

Cậu chậm rãi nhận ra rằng mình đã quá ngây thơ, nghĩ rằng chỉ cần được ở bên Lương Dã thì mọi thứ sẽ tốt đẹp mà quên mất giữa họ tồn tại những khác biệt.

Việc cậu giấu Lương Dã về thư trúng tuyển và việc Lương Dã giấu cậu chuyện dì Tôn bị bệnh thực ra đều xuất phát từ cùng một lý do: cả hai đều bị trói buộc bởi những vấn đề mà gia đình đặt lên vai họ. Chính điều đó giống như thanh gươm Damocles (*) treo lơ lửng trên đầu họ luôn chực chờ rơi xuống bất cứ lúc nào.

 (*) Thanh gươm Damocles là một hình ảnh ẩn dụ chỉ mối nguy hiểm luôn rình rập bất kể hoàn cảnh có vẻ yên bình hay thuận lợi đến đâu. Xuất phát từ câu chuyện trong thần thoại Hy Lạp, Damocles là một cận thần muốn trải nghiệm quyền lực của nhà vua, nhưng khi ngồi trên ngai, ông nhận ra một thanh gươm sắc bén treo lơ lửng trên đầu mình bằng một sợi lông ngựa, biểu trưng cho sự mong manh và hiểm nguy của quyền lực.

Thanh kiếm ấy sẽ rơi khi nào? Có lẽ là vài năm nữa, có lẽ là mùa đông sắp tới, cũng có thể là ngày mai.

Ngày hôm sau, Dương Kim đeo cặp sách bước ra khỏi lớp, bước chân rất nhanh. Bởi Lương Dã đã nói rằng chiều nay sẽ đến đón cậu sau giờ tan học.

Suốt ngày dài, cậu trăn trở không biết nên nói gì khi gặp anh. Cậu muốn xin lỗi, muốn hỏi về bệnh tình của dì Tôn, nhưng lại sợ rằng có lẽ Lương Dã sẽ không đến.

Bát nước gừng tối qua hình như không có tác dụng, cậu vẫn bị cảm lạnh, người hơi sốt, đầu óc mơ màng. Cậu đẩy kính lên liên tục nhưng trước mắt vẫn mờ nhòe, nhìn không rõ mọi thứ.

Nếu không, sao cậu lại thấy Dương Thiên Cần ở cổng trường? Thật kỳ lạ. Lúc này ông ta đáng lẽ phải ở bệnh viện với Liễu Chi Quế, người sắp sinh cho ông một "đứa con trai thực sự" chứ.

Chắc chắn là ảo giác thôi.

Dương Kim xoa xoa thái dương, lướt qua Dương Thiên Cần và đi tiếp.

Ở góc rẽ phía trước, cậu nhìn thấy bóng dáng bị che khuất của Lương Dã — chỉ lộ ra một góc túi đeo chéo của anh và bánh xe sau của chiếc xe đạp hiệu Khổng Tước.

Tuyệt quá, Lương Dã vẫn đến đón cậu.

Dương Kim mỉm cười, chuẩn bị chạy đến chỗ anh—

"Dương Kim, mày không muốn sống nữa à?"

Tiếng của Dương Thiên Cần vang lên từ phía sau.

Cái ảo giác này còn biết nói chuyện sao?

Dương Kim quay lại, thấy Dương Thiên Cần đang giận dữ bước về phía mình. Nhưng điều khiến cậu choáng váng nhất chính là người đi theo sau ông ta — Điền Kim Lai.

Nhất định, nhất định chỉ là ảo giác thôi.

Bình Luận (0)
Comment