Khi Dương Kim trở về nhà, Cáp Nhĩ Tân lại bắt đầu mưa. Tiếng mưa lớn đến đâu cũng không đủ để át đi tiếng Dương Thiên Cần lục lọi trong phòng cậu.
Sáu tháng sống cùng nhau, Lương Dã đã để lại nhiều quần áo và đồ dùng cá nhân ở nhà cậu. Lúc này, những thứ đó bị Dương Thiên Cần lôi ra từng cái, ném xuống đất giẫm đạp, xé rách.
Ngẩng đầu lên, Dương Kim nhìn thấy Điền Kim Lai đang ngồi trước bàn ăn cười cợt nhả nhìn cậu.
Lạnh quá. Mùa hè ở Cáp Nhĩ Tân sao cũng lạnh đến thế này? Chỉ là một trận mưa ướt người thôi, sao cậu lại run rẩy toàn thân, cảm thấy buồn nôn, khó chịu đến muốn ói.
Đột nhiên, một quyển sổ từ cửa phòng bay thẳng về phía cậu, đập trúng mặt làm kính cậu rơi xuống đất.
Dương Kim không nhặt kính ngay mà lao đến với lấy quyển sổ – đó là sổ phác họa của cậu.
Cậu ôm chặt quyển sổ vào lòng, sau đó mới vươn tay nhặt kính. Nhưng chưa kịp nhặt, kính đã bị Dương Thiên Cần đá văng ra xa.
"Mày xem mày vẽ cái gì đây? Mày ghê tởm đến mức này sao?" Dương Thiên Cần chất vấn, giọng đầy giận dữ.
Dương Kim siết chặt quyển sổ trong tay không buông. Cậu không thấy ghê tởm chút nào. Trong đó là người duy nhất trên thế giới thích cậu – Lương Dã, người tuyệt vời nhất trên đời, dẫu tối qua họ vừa cãi nhau thì Lương Dã vẫn là tốt nhất.
Dương Thiên Cần run rẩy chỉ vào cậu không nói nên lời. Ông quay sang ra lệnh cho Điền Kim Lai: "Đi, xé quyển sổ đó ra cho tao!"
Như một con chó vâng lời, Điền Kim Lai lập tức lao tới cố giật lấy quyển sổ từ tay Dương Kim.
Trước đây, khi bị Điền Kim Lai và đám bạn bắt nạt trong con ngõ, Dương Kim đã biết gã khỏe như thế nào. Lần đó cậu không đánh lại gã.
Nhưng lần này khác. Lần này cậu có Lương Dã.
Dương Kim dồn hết sức đẩy mạnh Điền Kim Lai ra ngoài. Một tiếng "rầm" vang lên, Điền Kim Lai ngã nhào vào chân bàn hét lên đau đớn.
Chát!
Dương Thiên Cần bước tới tát mạnh vào mặt Dương Kim.
Cú tát làm cậu ngã xuống đất. Nhưng dù ngã, dù đau, cậu vẫn không buông quyển sổ, không để nó bị tổn hại chút nào.
Dương Kim ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe bướng bỉnh nhìn thẳng vào Dương Thiên Cần.
"Cứng đầu nhỉ." Dương Thiên Cần lạnh lùng nói. "Mày có biết không, cái thằng nghèo kiết xác mà mày thích ấy, ba nó là do ba mày đánh chết đấy!"
Ông bước ra mở toang cánh cửa, "Đi đi, mày đi mà kể với nó. Nói với nó rằng ba mày đã giết ba nó, rằng chân mẹ nó bị ba mày đánh gãy, rằng nhà nó nghèo kiết xác là do nhà mày hại. Mày đi mà nói đi! Sao không đứng lên? Không đi hả?"
Dương Kim ngồi bệt trên sàn, mọi thứ trước mắt trở nên méo mó, không còn thực.
Tầm nhìn cậu rung lên từng hồi. Là do không đeo kính, hay do cơ thể cậu đang run rẩy? Hay bởi vì... tận sâu trong lòng, cậu cảm thấy mình chẳng thật sự tồn tại trong thế giới này?
Có lẽ những gì Dương Thiên Cần nói thuộc về một thế giới khác, một thế giới mà giữa cậu và Lương Dã không có mối thù gia đình nào.
Nhưng trời tối dần, tối như cái đêm Lương Dã dẫn cậu đến đoạn đường ray bỏ hoang.
Đêm đó, cậu lẽ ra nên nhận ra.
Lương Dã kể rằng năm anh mười hai tuổi, ba anh bị một thương nhân buôn lúa gạo đánh chết. Trớ trêu thay, Dương Thiên Cần lại xuất thân từ ngành kinh doanh lúa gạo. Năm 1986, khi Lương Dã vừa tròn mười hai, Dương Thiên Cần đã vươn lên thành một ông trùm trong lĩnh vực này với mạng lưới công ty con, chi nhánh và đối tác trải khắp nội địa Trung Quốc đến Macao, gần như độc quyền tuyến vận chuyển từ Hắc Long Giang (*) đến Macao.
(*) Cáp Nhĩ Tân là thủ phủ và thành phố lớn nhất của tỉnh Hắc Long Giang.
Dương Kim nhớ ánh mắt của Lương Dã đêm đó.
Ở đường ray bỏ hoang không có ánh đèn, chỉ có chút ánh trăng mờ nhạt soi sáng. Nhưng Dương Kim vẫn nhìn rõ nỗi đau trong mắt Lương Dã – nỗi đau của một người mất ba, mẹ tàn tật, quê hương mãi chẳng thể trở về, và số phận nghiệt ngã buộc anh phải trưởng thành, đánh đổi cả tự do.
Khoảnh khắc đó, Dương Kim ôm lấy anh, thầm nghĩ rằng mình đã không còn nhỏ bé nữa.
Đúng vậy, cậu không nhỏ bé. Cậu lớn đến mức vô tình trở thành một gánh nặng khác, một vòng áp lực khổng lồ đè nát thêm cuộc đời vốn đã trĩu nặng của Lương Dã.
Ba cậu hại chết ba anh, còn cậu kéo anh vào hố sâu của tình yêu đồng tính. Sau đó, cậu lại giấu anh chuyện của mình. Cậu sẽ hủy hoại anh. Trên đời sao lại có người xấu xa như cậu?
Dương Kim ôm quyển sổ, đứng dậy chạy ra khỏi cửa. Cậu phải tìm Lương Dã. Cậu phải chuộc lỗi với anh.
Cậu phải nói với anh rằng, lời hứa sống cùng nhau ở Cáp Nhĩ Tân, ở Đại học Công Nghiệp, cậu vẫn muốn giữ. Cậu sẽ vượt qua mọi khó khăn, miễn là anh tha thứ cho cậu.
Nếu anh không tha thứ cho cậu thì sao... nếu anh không tha thứ thì sao...
Dương Kim nghĩ không rõ nữa. Nhưng cậu không kịp chạy ra khỏi cửa đã bị Điền Kim Lai kéo lại.
Dương Thiên Cần chỉ cần một ánh mắt, Điền Kim Lai liền ép cậu quỳ xuống đất.
Dương Kim cố gắng đứng dậy, Điền Kim Lai giữ chặt vai không cho cậu nhúc nhích.
Khi giọng điệu của Dương Thiên Cần trở nên lạnh lùng, không còn kích động như trước, ông nhìn Dương Kim và nói: "Dương Kim, mày phải hiểu rõ, mày có được căn hộ ở khu Hữu Nghị, được học piano, được đi Macao du học, tất cả là nhờ ai? Là thằng nghèo đó cho mày tất cả những thứ này à?"
"Đừng nói là mày không quan tâm. Mày thử hỏi thằng nghèo đó xem nó có quan tâm đến tiền không?" Dương Thiên Cần nhếch mép cười lạnh. "Nó mẹ kiếp là người quan tâm nhất!"
"Hồi đó, nếu dân làng nó có tiền, ba nó có bị đại lý cấp dưới của tao đánh chết không? Nếu nó có tiền, nó và mẹ nó có phải ở một căn nhà không có quyền sở hữu ở Cáp Nhĩ Tân không? Nếu nó có tiền, nó có phải vội vã mở bốn tiệm băng đĩa ở đây không?"
Dương Kim sửng sốt ngẩng đầu lên.
Làm sao Dương Thiên Cần biết được nhiều chuyện về Lương Dã đến vậy?
Cậu quay sang nhìn Điền Kim Lai.
Điền Kim Lai, người đang giữ chặt cậu, dù lực rất mạnh nhưng lại mang một nụ cười giả tạo. Gã nói: "Dương Kim, trước khi tao bỏ học, tao đã thấy hai đứa mày không bình thường. Lúc tao xuống phía Nam làm việc, tình cờ gặp được một người bạn học cũ của Lương Dã ở trường nghề số 3, tên... tên là Trương... Trương An. Đúng rồi, Trương An."
"Đều là đồng hương cả, hai bọn tao nói chuyện phiếm. Nói qua nói lại, nhắc đến Lương Dã rồi lại nhắc đến mày, sau đó nói đến cả ba của Lương Dã. Tao mới nghĩ, những năm 80, ai bán gạo Hắc Long Giang vào Quảng Đông, HongKong và Macao chứ? Ngoài ngài Dương ra thì vẫn là ngài Dương thôi."
"Sau này cũng tình cờ thật, tao làm cho một công ty lương thực cũng khá tốt nên có cơ hội tiếp xúc với ngài Dương."
Nói những lời dối trá che giấu sự thật đã quá quen thuộc với Điền Kim Lai.
Gã đương nhiên không kể rằng vào dịp Tết, sau khi bị Diêu Văn Tĩnh đuổi khỏi nhà, gã đã cấu kết với một nhân viên trong tiệm của Lương Dã để trộm tiền. Người nhân viên đó kể rằng Dương Kim gửi nhiều món đồ quý giá ở tiệm của Lương Dã. Điền Kim Lai đã ăn trộm một chiếc gương nhỏ.
Việc gặp Trương An đúng là tình cờ, nhưng việc gã moi thông tin từ Trương An thì là cố ý. Khi biết ngoài chuyện đồng tính, giữa Dương Kim và Lương Dã còn có mối thù gia đình, gã hứng thú hơn bao giờ hết. Gã mang chiếc gương nhỏ đến Macao rồi tìm đến Dương Thiên Cần.
Dương Kim và Lương Dã đã phá hoại tình yêu của gã, gã muốn trả thù gấp nhiều lần.
Điền Kim Lai giả vờ chân thành: "Dương Kim, chúng ta là bạn từ nhỏ, lại là bạn học. Tao nghĩ muốn giúp mày, không để mày đi quá xa trên con đường lầm lạc nên mới kể cho ngài Dương. Nhà mày điều kiện tốt như vậy, có ngài Dương chu cấp chứ không như tao phải tự thân đi phía Nam kiếm sống. Mày nên biết đủ đi, ngoan ngoãn nhận lỗi với ngài Dương—"
Dương Kim đỏ mắt, nhìn gã đầy căm phẫn: "Mày nói với ba tao nhiều như thế, vậy mày có nói với ông ấy rằng trước đây mày luôn dẫn người đánh tao không?"
"Tao á?" Điền Kim Lai làm bộ ngây thơ. "Mày nhầm người rồi, Dương Kim. Hồi nhỏ chúng ta còn chơi trốn tìm trong sân mà, chỉ là lớn lên xa cách thôi. Nhà tao nghèo, tao cảm thấy không với tới nhà mày, tao đánh mày làm gì chứ?"
Dương Kim trừng mắt nhìn hắn, sự căm ghét trong ánh mắt cậu bị Dương Thiên Cần bắt được. Ông mắng: "Thật ghê tởm."
Ánh mắt của ba cậu, người ba ruột nhìn cậu lúc này chẳng khác nào ánh mắt mà Điền Kim Lai và đám bạn gã đã từng dùng để gọi cậu là "thỏ" trong con ngõ hẹp – ánh mắt như nhìn một loại vi khuẩn, một con chuột bị cả thế giới truy đuổi.
Dương Thiên Cần nhíu mày, quay sang Điền Kim Lai: "Xé cái thứ đó đi!"
Điền Kim Lai lập tức lao tới cướp quyển sổ phác họa. Dương Kim cố gắng hết sức bảo vệ nó.
Gã nhìn Dương Thiên Cần một cái.
"Đánh đi." Dương Thiên Cần lạnh lùng nói.
Chát!
Một cú tát bất ngờ giáng xuống. Dương Kim bị đánh ngã xuống đất, toàn thân rã rời.
Quyển sổ phác họa bị Điền Kim Lai giật lấy. Cậu cố gắng đứng dậy để ngăn gã lại, nhưng đã muộn.
Giữa mùa hè nhưng Dương Kim cảm giác mùa đông của Cáp Nhĩ Tân đã trở lại. Những mảnh vụn từ quyển sổ phác họa rơi xuống như những bông tuyết rơi lên mặt cậu, lên người cậu, lạnh đến thấu xương.
Dương Thiên Cần nhìn cảnh đó bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng nói không chút cảm xúc:
"Có hai lựa chọn: một là đi theo tao về Macao, tao sẽ chữa cái bệnh 'thỏ' của mày; hai là ở lại đây sống cả đời ghê tởm với thằng nghèo đó."
"Nếu mày chọn cái thứ hai, Dương Kim, tiền tao chi ra cho mày sẽ không uổng phí. Tao làm ăn nhiều năm, gặp không ít kẻ vong ân, tao biết cách đối phó với những kẻ như mày."
"Căn nhà không có quyền sở hữu ở hẻm Lương Hữu kia, tao chỉ cần một cú điện thoại là nó không còn nữa. Bốn tiệm băng đĩa của nó làm ăn tốt, tao chỉ cần một ngón tay là có thể khiến chúng sụp đổ. Còn chuyện nhà tao hại chết ba nó, tao sẽ kể trực tiếp cho mẹ nó, tiện thể nói thêm chuyện mày và nó lén lút yêu đương."
"Không!" Dương Kim gần như hét lên, "Ba, xin đừng..."
"Đừng à?" Dương Thiên Cần cười lạnh, cầm điện thoại trên bàn lên bấm số.
Dương Kim hít sâu một hơi, cố gắng vùng thoát khỏi sự đè ép của Điền Kim Lai nhưng tất cả đều vô ích.
Điện thoại được kết nối. Dương Kim quỳ giữa những mảnh vụn của quyển sổ phác họa, nhìn miệng Dương Thiên Cần đang cử động nhưng không thể nghe rõ ông nói gì.
"Đội trưởng Vương à, ở hẻm Lương Hữu có một cửa hàng không có quyền sở hữu, tiệm tạp hóa nhà họ Lương ấy. Đúng rồi, có thời gian thì xử lý giúp tôi nhé."
"Còn ở hẻm Đại học Công Nghiệp có một tiệm băng đĩa, đúng rồi, chủ là một thanh niên họ Lương."
"Tôi biết mà, là ông chủ Châu đầu tư đấy. Thế này, ông giúp tôi trông coi một chút, tôi sẽ nói chuyện với ông Châu. Ông biết đấy, ông Châu và tôi cũng có làm ăn qua lại. Cần phá hay cần đập, tôi sẽ báo lại sau."
"Ôi dào, không thù gì đâu. Tôi với một thằng nhóc vừa tốt nghiệp cấp 3 thì có thù gì chứ? Làm ăn thôi mà, anh em phải giúp nhau chứ. Như tôi với ông không phải cũng là anh em sao? Tiệm của thằng nhóc đó nổi quá, ảnh hưởng đến những anh em khác của tôi thôi..."
---
【Tác giả có lời muốn nói】
Người xấu ắt sẽ gặp quả báo.