Khi Lương Dã trở lại phòng bệnh một mình, Tôn Hiền đang cố gắng tìm nước uống.
Anh vội vàng rót một ly nước cho mẹ, đợi bà uống xong liền hỏi: "Mẹ cảm thấy thế nào rồi? Có còn khó chịu không?"
Tình trạng của Tôn Hiền đã khá hơn nhiều. Bà gật đầu nhẹ, sau đó nhìn về phía sau lưng anh như đang tìm kiếm ai đó. Khi thấy phía sau không có ai, ánh mắt bà thoáng qua chút thất vọng.
Lương Dã biết bà đang tìm Dương Kim.
Năm năm trước, Dương Kim không nói lời nào mà rời đi. Tôn Hiền cũng từng hỏi về cậu. Lương Dã chỉ qua loa trả lời rằng Dương Kim đã sang Macao học đại học, không còn liên lạc nữa.
Lúc đó, Tôn Hiền tiếc nuối bảo: "Thằng bé đó tốt lắm, mẹ cũng thích nó. Nhưng mẹ đã nói từ đầu rồi, nhà mình và nhà người ta không phải cùng một thế giới, các con làm bạn rồi cũng sẽ xa nhau thôi."
"Cậu ấy về rồi." Lương Dã đặt ly nước xuống bàn. "Chỉ là về công tác, có việc phải làm nên đã đi rồi."
Tôn Hiền chậm rãi chớp mắt, ra hiệu rằng bà đã hiểu.
Lương Dã nhìn bà hồi lâu, nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ, bệnh này... mình đến thành phố lớn khám được không?"
Tôn Hiền nhắm mắt lắc đầu, cuối cùng mở miệng nói khó khăn: "... Về nhà thôi con."
Lương Dã ngồi bên cạnh giường bệnh im lặng nhìn người mẹ đang ngày càng già yếu.
Trong suốt năm năm qua, anh đã nhiều lần khuyên bà đến Cáp Nhĩ Tân sống cùng anh để anh tiện chăm sóc nhưng bà luôn từ chối.
Người thân ở quê nói rằng bà sống ở làng rất vui vẻ. Làng có nhiều người quen, họ luôn kính trọng bà vì chuyện của ba anh. Hôm nay bà có thể đi đánh bài ở nhà này, ngày mai lại sang nhà khác trò chuyện, sống náo nhiệt hơn so với việc ở Cáp Nhĩ Tân chẳng tiếp xúc được với ai.
Hơn nữa, ba anh được chôn cất ở đó. Người trong làng kể rằng khi thời tiết còn chưa lạnh, bà thường ra ngồi ở mộ ông. Bà không làm gì cả, chỉ ra đó ngồi lặng lẽ.
Ba, mẹ, và vết máu trên cánh đồng lúa năm anh mười hai tuổi – tất cả như những mảnh ghép hỗn loạn định hình nên cuộc đời anh.
Nỗi đau suy cho cùng cũng chỉ là một hình dạng khác của cuộc sống. Đã hơn mười năm trôi qua kể từ ngày ba anh ra đi. Dù mang trong lòng sự tiếc nuối hay giận dữ, anh vẫn buộc phải chấp nhận và bước tiếp. Nhưng khi tất cả những điều đó gắn liền với Dương Kim, mọi thứ lại vượt khỏi tầm kiểm soát.
Anh chưa từng nghĩ rằng những nghi ngờ mà mình cố chối bỏ năm năm trước lại chính là sự thật phũ phàng.
"Mẹ, mẹ đừng lo về tiền. Tiền không phải vấn đề, con có thể lo được." Lương Dã cố gắng thuyết phục.
"... Về nhà thôi." Tôn Hiền lại lắc đầu, đưa bàn tay yếu ớt ra khỏi chăn nắm lấy tay anh.
Lương Dã quay mặt đi, khép mắt lại.
Khung cảnh trước cửa bệnh viện, nơi Dương Kim thổ lộ tất cả, bất chợt hiện lên trong đầu anh. Mối hận chất chứa suốt hơn mười năm trời bị xé toạc, hòa vào làn hơi trắng thoát ra từ hơi thở của Dương Kim, chập chờn tan vào không khí lạnh giá của Cáp Nhĩ Tân.
Ồ, hóa ra mình đã chờ đợi con trai kẻ thù của mình suốt năm năm.
Lương Dã quay lại nhìn mẹ.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ cầu xin mẹ điều gì. Năm năm qua, mẹ không muốn về sống ở Cáp Nhĩ Tân, anh cũng tôn trọng quyết định của bà. Nhưng giờ đây, anh bỗng sợ mất mẹ đến cùng cực.
Anh nắm chặt tay bà, khẽ nói: "Mẹ, mẹ đến khám đi mà. Con xin mẹ, nếu mẹ đi rồi thì chỉ còn lại mình con thôi..."
---
Khi Tôn Hiền xuất viện và ở tại tiệm của Lương Dã được một tuần, bà đột nhiên nói với anh: "Con trai, vậy thì chúng ta đi Thượng Hải nhé."
Trước đó, Lương Dã chưa từng có khái niệm gì về Thượng Hải. Nhưng giờ sắp đi, trong tâm trí anh dần hình thành một hình ảnh: Thượng Hải là nơi Dương Kim đang sống.
Dương Kim đã đặt chân đến Thượng Hải từ khi nào? Là năm năm trước, ngay sau ngày rời đi, hay chỉ sau khi tốt nghiệp mới đến? Ở Thượng Hải, liệu em ấy có ai ở bên cạnh không? Nếu sống một mình, ai sẽ nấu ăn cho em? Em có học cách cải thiện tay nghề nấu nướng, hay vẫn loay hoay với một bát mì lộn xộn như ngày trước?
Lương Dã thầm mắng mình một câu, ra lệnh bản thân đừng nghĩ những chuyện đó nữa. Thật là bất hiếu.
Mặc dù cái chết của ba anh không liên quan trực tiếp đến Dương Kim, nhưng cái khối nghẹn ứ trong lòng anh vẫn không sao tan biến.
Dương Kim biết chuyện đó từ khi nào? Có phải em ấy đã biết khi họ còn bên nhau, hay vì biết rồi mới lặng lẽ rời đi? Nếu đã biết, tại sao không nói với anh trước khi đi? Và tại sao lại giấu anh suốt năm năm rồi đột nhiên quay về và nói ra tất cả?
"Lại ngẩn người à? Cả tuần nay con toàn như vậy, nghĩ gì thế?" Giọng của Tôn Hiền kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.
Lương Dã hoàn hồn nhìn mẹ, rồi nghĩ đến ba, nghĩ đến những năm tháng dài dằng dặc bị giày vò kể từ khi gặp Dương Kim.
"Không có gì mẹ ạ. Con đang nghĩ xem phải sắp xếp thế nào khi đi Thượng Hải."
Tôn Hiền nhìn anh hồi lâu.
"Con trai, con có tâm sự đúng không? Gần đây mẹ thấy con không vui, mẹ cứ tưởng là vì mẹ không chịu đi Thượng Hải nên mới khiến con buồn..."
"Không có đâu, mẹ, mẹ đừng nghĩ vậy..." Lương Dã dừng lại, chợt nhận ra điều gì. "Mẹ, có phải vì con mà mẹ mới đồng ý đi Thượng Hải không?"
Tôn Hiền cười, nhưng nụ cười nhanh chóng nhíu lại: "Biết nói sao nhỉ... Aizz... Câu con nói trong bệnh viện ấy, 'Mẹ đi rồi chỉ còn lại mình con thôi' cứ văng vẳng trong đầu mẹ mãi. Mẹ nghĩ lại thấy khó chịu lắm. Mẹ có phải quá cố chấp không? Con trai, mẹ xin lỗi."
"Xin lỗi gì chứ..."
Ba anh đã qua đời, mẹ anh đã một tay nuôi nấng anh trưởng thành. Bà xin lỗi anh vì điều gì chứ? Bảy năm trước, bà tặng anh chiếc xe đạp hiệu Khổng Tước, đến tận bây giờ anh vẫn dùng. Nhưng mong muốn duy nhất của bà rằng anh sống một cuộc đời bình yên, anh vẫn chẳng thể đáp lại — không phải vì Dương Kim, cũng không vì bất kỳ ai khác, và càng không thể vì một cô gái nào.
Vậy rốt cuộc là ai có lỗi với ai đây?
Lương Dã lập tức đứng dậy, trấn an mẹ rằng anh không nghĩ linh tinh, rồi nhanh chóng thu xếp con thỏ nhét vào lồng và mang nó đến nhờ ông thầy bói chăm sóc.
"Đi Thượng Hải chữa bệnh cho mẹ, không thể chậm trễ được."
Ông thầy bói đón con thỏ vào lòng, yêu thích không buông tay, còn trêu nó bằng một nắm cỏ khô. Ông hỏi: "Muốn tôi xem bói gì không?"
Lương Dã do dự một chút, lắc đầu: "Không cần đâu."
Nhưng trước khi anh kịp ra khỏi cửa, ông thầy bói buông một câu bâng quơ: "Cậu à, đi Thượng Hải là tốt đấy."
Bước chân Lương Dã khựng lại, anh quay lại hỏi: "Ý ông là sao? Mẹ tôi có thể chữa khỏi ở Thượng Hải à?"
Ông thầy bói cười tủm tỉm: "Cậu xem, đệ tử của tôi đi Anh học, sau này có người đuổi theo cậu ta mà."
"Ông nói linh tinh gì vậy?" Lương Dã không hài lòng. "Học bổng đi du học thì tất nhiên được trường tuyên dương, sinh viên sau muốn noi gương cũng là bình thường, sao lại giống tôi được?"
Ông thầy bói chậc lưỡi, lắc đầu như thể đang nhìn một đứa trẻ ngây thơ: "Khác chỗ nào? Hai đứa phải hiểu một đạo lý: không phá vỡ thì không thể xây dựng. Mọi chuyện muốn thành công đều phải trải qua đau khổ. Đó chính là bản chất của sự phát triển và cũng là động lực để con người theo đuổi lý tưởng và tự do. Nếu thế giới này mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, thì tất cả sẽ chỉ đi thẳng một đường — không có núi non hiểm trở, không có biển cả gợn sóng, không có ngày đêm luân phiên hay bốn mùa thay đổi. Sống như vậy, liệu có còn ý nghĩa gì?"
Lương Dã nghĩ thầm: Ông già này đúng là giỏi kết hợp khoa học với huyền học, nói cũng có lý đấy.
Nhưng dù lý lẽ có thuyết phục đến mấy, anh cũng không muốn nghe thêm nữa. Suốt năm năm qua, anh đã tìm đến thầy bói không biết bao nhiêu lần. Dù kết quả tốt hay xấu, giờ đây tất cả đều trở nên không còn cần thiết — hoặc có lẽ, anh đã chẳng còn đủ sức để bận tâm thêm.
"Tôi đi Thượng Hải không định liên lạc với cậu ấy." Lương Dã thẳng thắn nói, như muốn dập tắt mọi kỳ vọng ngầm của ông thầy bói. "Sau này tôi cũng sẽ không hỏi ông chuyện này nữa, ông cũng đừng nói nữa."
Ông thầy bói "ồ" một tiếng, nghe có vẻ không tin lời anh nói.
Lương Dã không giải thích thêm, chỉ dặn dò: "Thỏ mỗi ngày cho ăn một lần là được. Làm phiền ông. Tôi về sẽ đón nó."
Nói xong, anh quay người bước đi, không nghe thấy câu nói cuối cùng của ông: "Thỏ à, nếu thật sự không còn bận tâm, cậu ấy đã để mày lại cho ta từ lâu rồi. Còn muốn đón về làm gì? Ta cũng đâu phải ăn mày, đúng không?"
---
Khi Lương Dã đưa Tôn Hiền đến Thượng Hải, người ra đón họ là Nhậm Thiếu Vĩ.
Nhậm Thiếu Vĩ đã ở Thượng Hải hơn bốn năm, làm ăn không tệ, hiện là quản lý phân xưởng tại một xưởng da tư nhân. Công ty còn cấp cho hắn một phòng trọ đơn. Tuy chỉ là phòng đơn nhưng để Lương Dã và mẹ tạm ở vài ngày thì không thành vấn đề.
Đến nơi, sau khi thu xếp cho Tôn Hiền, hai người rủ nhau ra ngoài mua thêm đồ dùng sinh hoạt.
Nhậm Thiếu Vĩ quàng vai anh, trêu chọc: "Mày nói xem tao có phải anh em tốt không? Định cuối tuần dẫn Yến Nhi đi xem phim, mà vì mày đến nên bỏ luôn đấy!"
Lương Dã giơ ngón cái: "Theo đuổi năm năm rồi mà vẫn kiên trì. Mày giỏi thật đấy."
Nhậm Thiếu Vĩ cười khẩy: "Mày còn nói tao? Mày năm xưa không theo tao đến Thượng Hải làm ăn chẳng phải vì chờ Dương Kim sao? Suốt ngày giả vờ trong cửa hàng, bày đặt diễn trò với sinh viên Đại học Công Nghiệp mà trong lòng thì thủ tiết hơn ai hết."
Lương Dã không trả lời, chỉ thò tay vào túi định lấy thuốc lá.
"Này, Yến Nhi bảo tao là Dương Kim bây giờ cũng ở Thượng Hải đấy. Mày đến rồi sao không tìm cậu ấy? Cậu ấy làm việc ở một công ty thiết kế kiến trúc, chỗ tốt lắm, lương cao nữa. Mẹ mày đang ốm, cậu ấy chắc chắn sẽ giúp mà."
Tay Lương Dã chạm phải một mảnh giấy cứng trong túi – danh thiếp của Dương Kim.
Anh không hiểu vì sao trước khi rời khỏi cửa hàng, mình lại quay lại lấy tấm danh thiếp ấy. Không bỏ vào túi xách mà nhét trong túi áo, giữ ngay bên người.
Cảm nhận tấm danh thiếp trong túi áo, Lương Dã bất giác nhớ về năm năm trước. Khi ấy, Dương Kim luôn thích lén lút nhét tay vào túi áo khoác của anh. Anh sẽ nắm lấy bàn tay nhỏ ấy để ngón cái khẽ miết nhẹ từng đốt ngón tay của cậu như muốn ghi nhớ từng đường nét, không bỏ sót một chỗ nào.
Lương Dã châm một điếu thuốc, đưa cho Nhậm Thiếu Vĩ một điếu, hỏi: "Cậu ấy có liên lạc với Thường Hiểu Yến không?"
"Có chứ." Nhậm Thiếu Vĩ liếc nhìn anh, sau đó bật cười: "Trời đất bạn ơi, mày muốn biết thì nói thẳng ra đi. Giả bộ làm gì chứ."
Lương Dã lập tức phủ nhận: "Không muốn biết."
"À, đúng rồi, mày không muốn biết, tao nói chuyện một mình vậy."
"Yến Nhi bảo Dương Kim nửa năm trước đến Thượng Hải một mình. Lúc đó Yến Nhi còn không biết, là cậu ấy chủ động tìm Yến Nhi. Vừa gặp, cậu ấy đã hỏi Yến Nhi có còn liên lạc với mày không. Nhưng vừa nghe bảo có thể liên lạc được, cậu ấy lại bảo không có chuyện gì, chỉ hỏi thôi. Khi nghe nói mày vẫn ở Đại học Công Nghiệp năm năm chưa chuyển đi, cậu ấy chẳng nói thêm lời nào."
"À, mà cậu ấy nhìn thì nho nhã vậy, ai ngờ biết uống rượu! Yến Nhi tửu lượng cao, hôm đó hai người uống hết cả một thùng bia mà cậu ấy chẳng sao cả. Trông thì không nói ra nhưng rõ ràng mấy năm nay uống không ít."
"Tao nói để hôm nào uống với cậu ấy một bữa, đảm bảo chuốc say được. Ai ngờ Dương Kim bảo không gặp tao, lý do bên ngoài thì là vì tao chưa theo đuổi được Yến Nhi, cậu ấy là 'bên nhà gái'. Nhưng thật ra ai biết được, có phải vì tao là bạn mày không thì không rõ."
"Mà năm nay có lần cậu ấy say thật, ngay tháng tám ấy. Mày biết hôm nào không? Ngày 17, hôm đó Thượng Hải có bão lớn, cực kỳ đáng sợ. Yến Nhi nói lần đó Dương Kim say khướt. Mày đoán xem cậu ấy say thì làm gì?"
"Cậu ấy yên lặng lắm! Yên lặng đến nỗi Yến Nhi tưởng cậu ấy ngủ. Đột nhiên cậu ấy nói một câu: 'Lương Dã, xin lỗi.'"
Ngày 17 tháng 8.
Lương Dã vốn không để ý chuyện sinh nhật, mấy năm qua chẳng buồn nhớ đến. Nhưng đúng vào khoảnh khắc này, anh chợt nhớ ra – ngày 17 tháng 8 là sinh nhật mình.
---
【Tác giả có lời muốn nói】
Lý do chọn ngày 17 tháng 8 để bắt đầu viết truyện!
Ngày 17 tháng 8 là sinh nhật của Lương Dã, tôi muốn mở đầu câu chuyện từ một cột mốc quan trọng trong cuộc đời anh ấy.
Ngoài ra, sinh nhật của Dương Kim là ngày 16 tháng 3. Đây cũng chính là ngày tôi nảy ra ý tưởng cho câu chuyện này và lần đầu ghi lại trong ghi chú của mình.
Những ngày này đều mang ý nghĩa đặc biệt, không chỉ với nhân vật mà còn với chính câu chuyện.