Dương Kim biết tin Lương Dã đã đưa Tôn Hiền đến Thượng Hải thông qua Thường Hiểu Yến.
Năm ngoái, tiệm làm tóc mà Thường Hiểu Yến làm việc bị phá sản. Cô nói muốn tự mở tiệm riêng và Dương Kim đã giúp cô tìm được một mặt bằng.
Sau khi rời Cáp Nhĩ Tân, cậu không về thẳng Thượng Hải mà đi một chuyến đến Macao. Cậu mang theo một số món quà nhỏ cho Thường Hiểu Yến và tiện thể nhờ cô cắt tóc.
"Cậu đi gặp thử đi, biết đâu lại nối lại duyên cũ." Thường Hiểu Yến vừa cắt tóc cho cậu vừa khuyên nhủ. "Năm năm qua hai người chẳng gặp cũng chẳng liên lạc gì đúng không?"
"Không." Dương Kim đáp.
Những gì cậu đã trải qua khi gặp lại Lương Dã ở Cáp Nhĩ Tân, cậu không muốn kể, và cậu tin rằng Lương Dã cũng sẽ không nói với Nhậm Thiếu Vĩ.
Trong mắt Thường Hiểu Yến và Nhậm Thiếu Vĩ, cậu và Lương Dã năm năm trước chỉ là có chút cảm tình nhưng vì môi trường xã hội khắc nghiệt đối với đồng tính mà không dám thổ lộ. Sau đó vì cậu đi Macao học mà hai người lỡ dở, chẳng có lý do gì quá nghiêm trọng.
Nếu đúng là như vậy thì tốt biết bao.
"Được rồi, được rồi." Thường Hiểu Yến vừa nói vừa tỉa tóc cho cậu. "Dù sao thì anh ta cũng đã đến bệnh viện số 9 rồi. Nhưng Thượng Hải là thành phố lớn, người cả nước đổ về đây khám bệnh. Muốn gặp chuyên gia thì phải tranh giành số, không thì phải chờ, mà chờ thì lâu lắm. Khám xong, bác sĩ kê xét nghiệm thì lại phải chờ; xét nghiệm xong, nếu cần phẫu thuật thì càng chờ dài cổ, không biết phải đến năm nào tháng nào."
"Lương Dã là người sống có tình nghĩa. Anh ta không muốn chiếm chỗ trong ký túc xá của Nhậm Thiếu Vĩ nên nói sẽ tự đi tìm chỗ ở, vừa làm việc vặt kiếm tiền vừa đợi đến lượt khám."
"Nếu có ai quen biết giúp anh ta đẩy nhanh thời gian làm phẫu thuật hoặc giải quyết chỗ ở thì tốt. Thượng Hải đắt đỏ lắm, tiền thuê nhà chẳng dễ chịu gì."
Thường Hiểu Yến phủi sạch tóc vụn trên trán cậu, nhún vai: "Dương Kim, tôi chỉ nói vu vơ thôi chứ không có ý gì đâu. Nếu cậu không thích nghe thì cứ coi như tôi chưa nói."
Dương Kim cúi đầu không nói gì.
Những gì Thường Hiểu Yến kể khiến tim cậu như bị bóp nghẹt. Lương Dã đã ở rất gần cậu nhưng họ lại xa cách đến vậy.
Cậu muốn giúp, nhưng sự áy náy, đau khổ, và thực tế tàn nhẫn cứ ngăn cản cậu.
Thật ra mình giúp được mà. Cậu nghĩ, nhưng lại không dám làm.
Rốt cuộc điều gì đang níu giữ cậu? Là nỗi sợ hãi bị từ chối, hay chính sự dằn vặt khôn nguôi đang bào mòn trái tim?
---
Khi trở về nhà đã là mười giờ đêm.
Công ty thiết kế đã thuê cho Dương Kim một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách. Ban đầu cậu nghĩ rằng sống một mình không cần không gian lớn đến vậy, nhưng giờ đây, bỗng nhiên cảm thấy có thêm một phòng cũng không phải vô ích.
Nhưng Lương Dã không muốn nhận sự giúp đỡ từ cậu. Lương Dã đã đến Thượng Hải nhưng không liên lạc.
Dĩ nhiên rồi, giữa họ là thù oán. Làm sao Lương Dã có thể tìm cậu để nhờ vả được?
Dương Kim lấy chiếc điện thoại nhỏ gọn ra, gọi một cuộc đến Macao.
Người nhận máy là Đinh Thuấn, chàng trai trẻ từng nhét băng video vào cặp của cậu năm nào. Giờ đây, anh ta đã kế thừa sự nghiệp của ba mình, trở thành một trong những thương nhân trẻ tuổi giàu có nhất Macao.
Hai năm trước, khi giành được quyền điều hành công ty từ tay Dương Thiên Cần, Dương Kim bắt đầu xây dựng mối quan hệ với họ hàng nhà họ Dương ở Macao, đặc biệt là ông Hai – người chú ruột giàu có của mình, cùng toàn bộ đối tác kinh doanh của Dương Thiên Cần, bao gồm cả Đinh Thuấn.
Cũng từ đó, Dương Kim bắt đầu uống rượu. Cậu từng ghét cay ghét đắng thói quen uống rượu của Lương Dã.
Mỗi lần uống rượu, tâm trạng cậu lại tồi tệ hơn. Đã thế, uống rượu xong lại chẳng thể dùng thuốc, khiến những đêm dài thêm phần khó chịu trở nên nặng nề và chẳng dễ dàng vượt qua.
Những lúc đó, cậu lại nghĩ về Cáp Nhĩ Tân, nghĩ về Lương Dã.
Cậu nhớ đến câu nói của Lương Dã:
"Nếu cả đời này chỉ là giả dối, vậy thì hình phạt sẽ là một ngày nào đó trong tương lai, anh biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời em. Em sẽ không bao giờ tìm thấy anh, không bao giờ gặp lại anh."
Lời nói thành sự thật.
Người cứng đầu một khi đã nhận định điều gì sẽ làm được bằng mọi giá. Cậu làm công việc mà mình không giỏi, uống thứ rượu mà mình căm ghét nhất. Tất cả đều nhằm giành được sự tín nhiệm của ông Hai.
Với sự bảo trợ của vị đại phú hào này, các hành động của Dương Kim trong công ty của Dương Thiên Cần trở nên trơn tru hơn.
Cậu không còn đến bệnh viện thăm Dương Thiên Cần nữa mà ngồi vào văn phòng của ông ta.
Vừa học vừa quản lý công ty trong hai năm, cuối cùng Dương Kim vẫn không thể yêu thích việc kinh doanh. Cậu ghét sự bất định của thương trường. Chỉ khi trở lại trường học vẽ bản thiết kế, tính toán từng tiêu chuẩn và kích thước, cậu mới tìm lại được sự bình yên trong tâm hồn.
Sau khi Dương Thiên Cần qua đời, Dương Kim liên kết với cổ phần của Liễu Chi Quế để kiểm soát các quyết định của công ty, cuối cùng bán nó cho công ty của Đinh Thuấn.
Sau khi bán, cậu mua cổ phần của công ty Đinh Thuấn, không hoàn toàn rút khỏi việc kiểm soát, đồng thời loại bỏ sự ảnh hưởng của Liễu Chi Quế ra khỏi công ty.
---
Sau khi tìm hiểu đơn giản về tình hình công ty, Dương Kim hỏi: "Những lá thư tôi nhờ anh kiểm tra lần trước đã có tin gì chưa?"
Đầu dây bên kia, Đinh Thuấn trả lời: "Người của tôi gần như đã lật tung phòng phát thư của Đại học số Một rồi, nhưng dù sao đó cũng là thư từ năm 1995, đâu thể nhanh như vậy. Hơn nữa thời đó thư thường gửi từ nội địa sang Macao bằng loại thư thường, tỷ lệ thất lạc rất cao—"
"Anh ấy còn gửi thư chuyển phát nhanh, loại đó chắc không bị thất lạc đâu." Dương Kim ngắt lời.
"Cậu đúng là—" Đinh Thuấn bật cười, "Hồi nhỏ tôi thấy cậu yếu đuối mảnh mai, mấy năm nay cậu xử lý chuyện của ba cậu, Điền Kim Lai và công ty lại lạnh lùng đến mức tôi tưởng cậu thay đổi rồi. Nhưng bây giờ, chỉ cần nhắc đến người này, cậu lại trở về dáng vẻ ngày nào."
Dương Kim không hiểu dáng vẻ mà anh ta nói đến là như thế nào, nhưng dù là gì thì cũng chỉ là sự tự đa tình của cậu. Lương Dã sẽ không bao giờ đáp lại nữa.
Dẫu vậy, cậu vẫn không nhịn được mà hỏi: "Bệnh viện số 9 Thượng Hải, anh có quen ai không?"
"Bệnh viện công? Chắc không đâu." Đinh Thuấn trả lời, "Cậu bị bệnh à? Cậu đi Bệnh viện Hữu Nghị Macao đi, ông Hai của cậu chẳng phải có cổ phần trong bệnh viện đó sao?"
Lương Dã chắc chắn không muốn gặp cậu, cũng sẽ không đến bệnh viện mà cậu giới thiệu. Nhưng Dương Kim vẫn nói: "Cứ giúp tôi liên hệ trước với ai đó ở bệnh viện số 9 về chuyên khoa tim mạch nhé. Cảm ơn anh."
---
Đinh Thuấn có quan hệ rộng, chẳng bao lâu đã giúp Dương Kim liên hệ được với người ở Bệnh viện Số 9.
Dương Kim đã chuyển mẹ của Lương Dã sang khám với chuyên gia, ngay trong ngày đã có kết quả xét nghiệm và chỉ một tuần sau có thể xếp lịch phẫu thuật.
Hôm bà Tôn Hiền nhập viện, Dương Kim lén đến Bệnh viện Số 9 đứng từ xa nhìn Lương Dã và mẹ anh. Khi nghe Lương Dã hỏi bác sĩ: "Tại sao lại được xếp lịch nhanh như vậy?", tim cậu thắt lại. Không đợi thêm nữa, cậu vội rời đi.
Năm 2000, đường phố Thượng Hải rực rỡ ánh đèn lồng, mọi nơi đều nhộn nhịp chuẩn bị đón Tết Nguyên Đán năm Canh Thìn. Giữa bầu không khí hân hoan của những gia đình dắt tay con nhỏ đi chơi, Dương Kim một mình lặng lẽ bước đi, nổi bật sự cô đơn giữa niềm vui rộn rã của bao người.
Năm năm qua, cậu đã quen sống một mình, chưa từng cảm thấy khó chịu hay cô đơn. Thế nhưng kể từ sau lần gặp lại Lương Dã ở Cáp Nhĩ Tân, cậu luôn mang trong mình cảm giác như bị sự lạnh lẽo vô tận bủa vây không cách nào thoát ra được.
Cậu lấy từ trong túi ra một viên thuốc và nuốt xuống.
Trong chuyến đi Macao vừa qua, ngoài việc tìm lại những lá thư của Lương Dã, cậu còn đến gặp bác sĩ tâm lý. Cậu kể rằng, từ sau khi trở về từ Cáp Nhĩ Tân tâm trạng cậu trở nên tồi tệ, thường xuyên gặp ác mộng, tỉnh giấc từ sáng sớm, chán ăn và buồn nôn không rõ nguyên nhân. Cậu hy vọng bác sĩ có thể kê đơn thuốc với liều lượng mạnh hơn để giúp cậu vượt qua những ngày tháng khó khăn này.
Sau khi uống thuốc, một tin nhắn từ Liễu Chi Quế hiện lên trong chiếc điện thoại nhỏ của cậu:
"Tết này có về Macao không? Em trai rất nhớ con. Hoặc chúng ta đến Thượng Hải tìm con, có tiện không? Tết đến rồi, gia đình nên đoàn tụ. Em con mới năm tuổi thôi, đừng nhẫn tâm như vậy được không?"
Dương Kim hồi tưởng lại số tiền cậu gửi Liễu Chi Quế tháng này, hẳn là vẫn còn dư dả.
Tiền cậu có thể cho, miễn trong giới hạn cậu kiểm soát được, nhưng tình yêu thì không. Cậu vẫn nhớ những cái tát của Liễu Chi Quế và từng lời cay nghiệt bà nói với cậu. Cậu nghĩ rằng mình đã rất nhân từ khi không lấy oán trả oán.
Dương Kim xóa tin nhắn.
Khi chuẩn bị bỏ điện thoại vào túi, một cuộc gọi lạ từ số máy bàn với mã vùng Thượng Hải gọi đến. Bằng một linh cảm khó tả, tim cậu đập mạnh đến mức tay cầm điện thoại cũng run rẩy.
Cậu đưa điện thoại lên tai, nghe thấy tiếng điện thoại rè rè và bắt được một hơi thở trầm thấp, quen thuộc không thể nhầm lẫn.
Năm năm trước, cậu đã từng ngủ trong hơi thở quen thuộc này, để nó ru cậu qua vô số đêm đen bình yên đầy ấm áp.
"Tôi là Lương Dã." Đầu dây bên kia nói.
Phố xá Thượng Hải tấp nập xe cộ, dòng người hối hả qua lại, nhưng Dương Kim đứng đó giữa biển người đông đúc lại cảm thấy yên tĩnh lạ thường. Với người khác, thiên niên kỷ mới là khởi đầu của những hy vọng và cơ hội. Nhưng với cậu, tất cả chỉ gói gọn trong bốn từ ngắn ngủi này.
"Có thể gặp nhau không?" Lương Dã hỏi.
Dương Kim cảm thấy cả hơi thở cũng dừng lại, mãi lâu sau mới thẫn thờ đáp: "...Được."
Đột nhiên nhận ra điều gì đó, cậu vội bổ sung: "Ý tôi là... Anh đến Thượng Hải rồi? Anh ở đâu? Lúc nào thì tiện?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Lương Dã không trả lời. Cậu biết màn giả vờ của mình đã bị vạch trần.
Thật kỳ lạ, năm năm xa cách, vậy mà cậu vẫn hiểu Lương Dã sâu sắc đến thế, và Lương Dã cũng chẳng khó khăn gì để nhìn thấu cậu. Nhưng điều đó có nghĩa lý gì đâu? Dù có thấu hiểu đến đâu, tất cả rốt cuộc cũng chỉ là vô ích.
"Cậu biết tôi ở đâu mà." Lương Dã nói. "Khi nào rảnh thì cứ đến."
Nếu đã bị phát hiện, kéo dài thêm chỉ khiến cậu chịu thêm vài đêm mất ngủ liên tiếp, đến mức cả thuốc bác sĩ kê cũng chẳng còn tác dụng gì.
"Bây giờ tiện không?"
"Được."
---
Từ Bệnh viện Số 9 rời đi chưa đến nửa giờ, Dương Kim lại quay trở lại.
Cậu đứng ở cửa phòng bệnh nhưng không dám bước vào, chọn vị trí mà Tôn Hiền không thể nhìn thấy mình. Cậu chưa biết phải đối mặt với mẹ của Lương Dã như thế nào, vì trong lòng tràn đầy cảm giác tội lỗi, cậu không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Như thể có một sợi dây thần giao cách cảm, Dương Kim vừa đứng ngoài cửa được vài giây thì Lương Dã đã quay đầu nhìn ra ngoài.
Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt của Lương Dã lạnh lùng khiến Dương Kim không tự chủ được mà rùng mình.
Lương Dã đứng dậy, nói gì đó với Tôn Hiền rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Anh bước ra, tay đút túi, hỏi cậu: "Ăn tối chưa?"
Dương Kim nhìn anh ngơ ngẩn trong giây lát. Cậu nhận ra anh đang mặc chiếc áo khoác lông vũ màu đen mà cậu đã tặng anh nhiều năm trước. Một cảm xúc không thể gọi tên dâng lên trong lòng, Dương Kim phải hắng giọng trước khi lên tiếng, sợ giọng mình đột nhiên trở nên khàn đặc.
"...Chưa." Dương Kim đáp.
Lương Dã đút tay vào túi, đi về phía trước, "Vậy đi ăn gì đó đi."
Dưới tầng của Bệnh viện Số 9 có một quán nướng kiểu Đông Bắc, Lương Dã dẫn cậu vào gọi một ít xiên nướng và ba cốc bia lớn.
Anh rót bia vào cốc của Dương Kim, cậu cúi xuống nhìn lớp bọt màu vàng từ từ nổi lên, tràn ra rồi nhanh chóng xẹp xuống. Sự rực rỡ ngắn ngủi chẳng thể thắng nổi sự lụi tàn đã định sẵn.
Dương Kim nhớ lại trước đây mình từng nhiều lần yêu cầu Lương Dã đừng uống rượu, vậy mà giờ đây trên bàn họ lại đầy những chai bia. Thật châm biếm làm sao.
"Tôi nghe nói bây giờ cậu uống giỏi lắm." Lương Dã bất ngờ lên tiếng.
Tim Dương Kim thắt lại.
Nguồn thông tin của Lương Dã là từ Nhậm Thiếu Vĩ, còn Nhậm Thiếu Vĩ nghe từ Thường Hiểu Yến. Cả đời này, lần duy nhất cậu uống say chính là ngày 17 tháng 8 năm ngoái, ngày sinh nhật của Lương Dã.
Ngày hôm đó, cậu cuối cùng cũng hoàn thành việc phục hồi cuốn sổ phác họa đã bị xé nát năm năm trước. Những mảnh vụn nhỏ nhất chỉ bằng đầu ngón út, cậu vẫn kiên nhẫn ghép lại từng chút một, chỗ nào thiếu thì dùng bút chì tỉ mỉ vẽ lại. Cuốn sổ ấy lẽ ra đã được tặng cho Lương Dã vào ngày sinh nhật năm năm trước, nhưng đến tận bây giờ nó vẫn chỉ là một cuốn sổ chẳng bao giờ có thể gửi đi được.
"Tại sao?" Lương Dã hỏi.
"Do công việc cần thiết." Dương Kim đáp, ngừng lại một chút rồi bổ sung, "Nhưng tôi cũng không uống giỏi lắm."
"Kiến trúc sư cũng phải uống rượu à?"
"Ừm."
"Cậu sống một mình ở Thượng Hải?"
"Ừm."
"Ba mẹ cậu thì sao?"
"Ba tôi mất rồi, mẹ tôi ở Macao." Dương Kim dừng lại, nói thêm, "Nhưng tôi không nghĩ họ là ba mẹ tôi."
Rồi cậu lập tức bổ sung: "Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa tôi sẽ phủ nhận món nợ của gia đình tôi với nhà anh. Vậy nên lần này tôi sắp xếp cho dì khám bệnh, cùng với chi phí lần trước ở Cáp Nhĩ Tân, anh không cần phải trả lại. Coi như... coi như tôi chuộc lỗi."
Lương Dã uống một ngụm bia, tiếp tục hỏi: "Là ba cậu ép cậu học uống rượu à?"
Câu nói trước của cậu không được anh tiếp nhận, khiến sự bất an trong lòng Dương Kim tăng lên. Cậu lắc đầu, không nói gì.
"Là ba cậu bắt cậu học kiến trúc sao?"
Dương Kim tiếp tục lắc đầu, vẫn không trả lời.
Lương Dã nhìn cậu một lúc lâu, hỏi: "Cậu có thể nói gì không?"
Dưới bàn ăn, Dương Kim siết chặt gấu áo. "Lương Dã, ngoài việc tôi vừa nói anh không cần trả các chi phí đó, tôi không biết phải nói gì với anh cả." Cậu ngừng lại, "Tôi nghĩ... chúng ta không nên gặp nhau."
"Vậy nên cậu giúp tôi là vì cảm giác tội lỗi." Lương Dã nén giọng hỏi.
Dương Kim cảm nhận được ánh mắt của Lương Dã luôn dõi theo mình. Tim cậu đập thình thịch, cảm giác như muốn uống cạn ly bia trước mặt nhưng lại sợ làm anh giật mình.
Tại sao thuốc vừa uống lại chẳng có tác dụng? Tại sao cậu lại khao khát phản bác câu nói của Lương Dã đến thế? Cảm giác tội lỗi thì trĩu nặng, nhưng nỗi nhớ còn sâu đậm hơn, và chính tình yêu mới là cốt lõi của tất cả.
"Điều đó quan trọng sao?" Dương Kim ngẩng đầu lên. "Vậy còn anh gặp tôi vì lý do gì?"
Người luôn dõi theo cậu giờ đây lại cúi mắt xuống. Lông mày anh nhíu chặt, uống một ngụm bia nữa rồi mới nói: "Tôi cũng không biết."
Ngừng lại một lúc, như thể tự chế giễu chính mình, anh nói:
"Có lẽ... chỉ đơn giản là muốn gặp cậu thôi."