Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 62

Bọt bia vỡ tan với một tiếng tách, lông mi của Dương Kim khẽ rung lên.

"Xiên nướng của các anh đây!"

Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn ra bàn trong khi một nhóm khách mới bước vào quán, tiếng trò chuyện râm ran làm không khí thêm náo nhiệt. Câu nói vừa rồi của Lương Dã thoáng như sắp bị nhấn chìm giữa những âm thanh ồn ào đó.

Trước đây, Dương Kim từng khăng khăng tìm câu trả lời cho bài toán một cộng một bằng mấy, nhưng giờ cậu lại không kìm được mà lên tiếng: "... Anh vừa nói gì?"

Nửa tháng trước, tại cửa bệnh viện ở Cáp Nhĩ Tân, Lương Dã lạnh lùng thốt ra hai câu nói mà Dương Kim vẫn nhớ như in. Nhiệt độ mùa đông xuống dưới mười mấy độ, nhưng lời của Lương Dã khi ấy còn lạnh lẽo hơn cả cái rét cắt da cắt thịt.

"Tôi không cần sự giúp đỡ của cậu."

"Cậu đến cửa hàng lấy hết đồ của mình đi."

Người đã nói những lời cay nghiệt đó lại chính là người đang ngồi trước mặt cậu lúc này sao?

Đúng vậy, vẫn là cùng một người.

Đôi mắt một mí giờ đây không cụp xuống nữa. Ánh nhìn sâu thẳm của Lương Dã chiếu thẳng vào Dương Kim, lặp lại câu nói khi nãy từng chữ rõ ràng: "Chỉ là... muốn gặp cậu thôi."

"Nhưng mà..."

Nhưng mà anh đã từng lạnh nhạt như thế ở bệnh viện, điều đó chẳng phải cho thấy anh đã không còn quan tâm sao?

Nhưng mà một người trọng nghĩa như Lương Dã, làm sao có thể dây dưa với con trai của kẻ thù?

Nhưng mà mẹ anh vẫn còn nằm trên giường bệnh, và bà từng vô số lần bày tỏ hy vọng anh sẽ sống một cuộc đời bình thường yên ổn.

"Tôi biết cậu định nói gì." Lương Dã cúi mắt, đưa tay gắp xiên nướng vào đĩa của Dương Kim. "Ăn trước đã."

Làm sao mà ăn nổi đây?

Dương Kim nhìn Lương Dã chăm chú, chờ đợi một lời giải thích thêm. Không nhận được câu trả lời, cậu bèn hỏi: "... Anh vừa nói anh biết tôi định nói gì. Là gì vậy?"

Động tác gắp đồ ăn của Lương Dã khựng lại. Anh không nhìn cậu, đôi mày chau lại như đang suy nghĩ rất lâu.

Cuối cùng, anh mở lời: "Tôi biết cậu muốn nói... chuyện này không nên xảy ra. Tôi không nên muốn gặp cậu, nếu không tôi sẽ có lỗi với linh hồn ba mình nơi chín suối."

"Tôi rất rất hận kẻ đã hại chết ba mình." Giọng anh nhấn mạnh hai từ rất. "Hận đến tận xương tủy. Tôi từng ước hắn chết đi nhưng khi biết hắn thực sự đã chết, tôi lại đau đớn. Đau vì tại sao tôi được sống lâu đến thế, còn ba tôi lại ra đi khi vẫn còn trẻ..."

Lương Dã im lặng hồi lâu.

"Tôi hận ba cậu là sự thật, mà muốn gặp cậu cũng là sự thật." Giọng anh khàn đi. "Khi nghe Thường Hiểu Yến kể rằng cậu đã uống say, vừa khóc vừa nói xin lỗi tôi... Biết rằng cậu âm thầm giúp mẹ tôi thu xếp mọi thứ... tôi không thể nào không bị lay động."

"Tôi đã chờ cậu suốt năm năm. Tôi không thể phủ nhận điều đó."

Dương Kim đột nhiên cảm thấy thèm ăn xiên nướng.

Tại sao mình lại phải truy tìm câu trả lời đến vậy? Tại sao mình lại tự tạo ra những rối ren như thế này? Tại sao chiếc kính mắt bỗng dưng mờ đi, khiến cả thế giới trước mắt như đang dần nhòe nhoẹt?

Lương Dã không còn là bạn trai cậu nữa. Dương Kim không muốn khóc trước mặt anh.

Lương Dã nhấp một ngụm bia rồi hỏi: "Cậu biết chuyện giữa ba cậu và ba tôi từ khi nào?"

Dương Kim đáp: "Ngày tôi rời đi, năm năm trước."

Lương Dã trầm ngâm một lúc, nói: "Vậy thì thật ra cậu chẳng làm gì có lỗi với tôi cả. Ba tôi không phải do cậu hại chết, khi ở bên tôi cậu cũng không giấu giếm điều gì. Nhưng..."

"Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn có một rào cản không thể vượt qua." Giọng Lương Dã đột ngột nhanh hơn, như muốn giải tỏa cảm xúc. "Tôi muốn gặp cậu, nhưng khi gặp rồi tôi lại nghĩ đến ba tôi, nghĩ đến cảnh ông nằm chết trên cánh đồng lúa phủ tuyết của nhà chúng tôi vào mùa đông đó..."

Giọng anh chậm dần như nén nỗi đau xuống từng từ: "Gặp cậu vừa khiến tôi vui, nhưng cũng làm tôi đau đớn."

Quán nướng vẫn nhộn nhịp như mọi khi, chẳng ai để ý đến góc nhỏ này, nơi hai người đang lặng lẽ chìm trong không khí nặng nề, ngột ngạt.

Dưới bàn, bàn tay của Dương Kim nắm chặt lấy góc áo, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng lực, cố gắng kìm lại không để những giọt nước mắt trào ra.

Thật kỳ lạ, trong năm năm này cậu đã chịu không biết bao nhiêu khổ cực mà vẫn không khóc, thậm chí không hề có ý định muốn khóc. Nhưng chỉ cần đối diện với Lương Dã, nước mắt lại muốn dâng lên.

Lương Dã đẩy đĩa xiên nướng về phía cậu, giọng nói khẽ khàng: "Ăn đi."

Dương Kim vẫn không động đũa. Lương Dã lấy một xiên thịt đưa thẳng đến trước miệng cậu.

Cậu rất muốn cắn một miếng ngay, giống như những ngày xưa kia khi Lương Dã thường đút cho cậu ăn. Lúc còn ở khu Hữu Nghị, mỗi lần thấy cậu ăn ít, Lương Dã sẽ vừa mắng vừa ép rồi lại cẩn thận từng chút đưa thức ăn đến miệng dỗ cậu ăn hết.

Nhưng lần này, Dương Kim đưa tay nhận lấy cắn một miếng. Vị ngọt của thịt nướng hòa lẫn với vị đắng của nước mắt, khó mà phân biệt.

Dù tỏ ra lịch sự, kiềm chế và khách sáo thế nào, bọn họ cũng không thể quay về quá khứ được nữa.

Rời quán nướng, Lương Dã giành trả tiền.

Anh nói, một bữa cơm này anh vẫn đủ khả năng chi trả. Rồi anh lại nói thêm: "Cảm ơn cậu đã giúp mẹ tôi lo chuyện giường bệnh. Tiền tôi nợ, tôi sẽ trả đủ. Tôi không muốn mắc nợ cậu."

Mùa đông ở Thượng Hải dịu dàng hơn nhiều so với Cáp Nhĩ Tân, nhưng cơn gió nhẹ lúc này lại như muốn cuốn phăng Dương Kim đi. Giọng Lương Dã nhẹ nhàng đến lạ, những lời nói ra lại tàn nhẫn đến đau lòng.

Lần cuối cùng Lương Dã dịu dàng nói chuyện với cậu như thế là buổi sáng cuối cùng trước khi cậu rời xa anh năm năm trước. Khi đó cậu làm biếng nằm lì trên giường không muốn dậy, Lương Dã nhấc tay cậu lên, ôm chặt trong lòng để cậu bám vào anh mà đi rửa mặt.

Miệng thì trách mắng mà giọng lại dịu dàng vô cùng: "Em là thỏ nhỏ hay heo nhỏ đây? Lười biếng như thế à. Có phải đến một trăm tuổi cũng muốn anh bế dậy không? Ôi, bĩu môi rồi à, không vui à? Được rồi được rồi, một trăm tuổi cũng sẽ bế em mà."

Dương Kim mím chặt môi. Cậu biết mình nên rời đi, nhưng lại không nỡ. Rời đi lần này sẽ thật sự không còn gì vướng bận nữa.

"Anh... buổi tối anh ngủ trên giường gấp ở bệnh viện à? Có ngủ ngon không?"

"Cũng tạm được."

"Hay là anh chuyển mẹ anh đến bệnh viện Hữu Nghị ở Macao? Ở đó điều kiện tốt hơn, là bệnh viện mà người thân tôi đầu tư. Tôi giới thiệu anh qua, điều trị sẽ không mất phí đâu."

Chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu vội lắp bắp bổ sung: "Không liên quan gì đến ba tôi đâu, người thân đó là ông Hai tôi. Ông ấy... ông ấy vốn chẳng ưa gì ba tôi, anh... anh đừng để bụng."

Lương Dã rút một điếu thuốc, cau mày đáp: "Không cần đâu."

Anh rít một hơi rồi lại nói: "Nếu không mất phí, tôi biết lấy gì trả lại cho cậu? Tôi không muốn mắc nợ cậu."

Mọi thứ đã quá rõ ràng. Nợ tiền thì dễ tính, nhưng nợ tình cảm thì khó trả, Lương Dã không muốn tiếp tục mối quan hệ nhập nhằng này nữa.

Dương Kim khẽ gật đầu: "...Được. Vậy chào anh. Nếu ở bệnh viện cần gì, cứ liên lạc với tôi."

Lương Dã gật nhẹ coi như lời tạm biệt.

Dương Kim không nhìn anh, lập tức quay người bước đi.

Cậu không thể ở lại thêm dù chỉ một giây, vì ngay khi quay lưng, nước mắt đã không kìm được rơi xuống.

Thượng Hải không lạnh đến vậy, chỉ là Lương Dã không muốn hận cậu cũng không thể yêu cậu. Nhưng nếu Lương Dã không hận cậu, có lẽ thế đã là quá tốt rồi, phải không?

---

Những ngày sau đó, Dương Kim dốc hết sức vào công việc, ngoài làm việc và ngủ, cậu không cho bản thân bất kỳ thời gian nào để phân tâm.

Vào đêm giao thừa, cậu đã đến thăm Tôn Hiền sau ca phẫu thuật, nhưng ngoài lần đó ra, cậu không còn bất kỳ liên hệ nào với Lương Dã.

Hôm đó, giữa cậu và Lương Dã cũng chẳng nói được gì nhiều. Khi tiễn cậu ra khỏi bệnh viện, Lương Dã chỉ im lặng, cuối cùng vẫn là câu nói quen thuộc: "Tiền tôi sẽ sớm trả cho cậu."

Tiền.

Nhưng Dương Kim không hề muốn tiền.

Trong bảy ngày Tết, cậu không ngừng vùi đầu vào bản vẽ tại nhà. Chỉ có làm việc mới giúp cậu tê liệt bản thân không nghĩ đến Lương Dã nữa.

Bảy ngày trôi qua, ngày đầu tiên quay lại văn phòng làm việc, Dương Kim bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Tôn Hiền.

"Dương Kim à, xin lỗi con, có phải dì làm phiền con không?"

"Không đâu, dì cứ nói ạ."

Cậu định hỏi xem liệu có phải bệnh viện chưa làm tốt điều gì, nhưng lại sợ Lương Dã chưa nói với mẹ mình rằng cậu đã sắp xếp giường bệnh và ca phẫu thuật nên không nói thêm.

"Là thế này... Lương Dã đã túc trực chăm sóc dì suốt hơn một tháng nay, không nghỉ ngơi tốt chút nào. Đợt dì mổ mà nó thức trắng cả đêm, chẳng ngủ được chút nào."

"Sáng nay nó mệt đến mức suýt ngất, giờ nằm bẹp trên giường gấp cứng ngắc đó lăn qua lăn lại không ngủ nổi. Nhìn nó vậy dì đau lòng quá...

"Dì nghĩ, nếu con tiện, có thể đón nó về nhà ngủ một hai giấc ngon lành không? Dì thì không cần ai chăm sóc đâu, bác sĩ nói chỉ số của dì đều ổn định. Nhưng nó lo lắng cho dì quá thôi..."

"Dì xin lỗi nhé, vốn định nhờ Thiếu Vĩ nhưng nó về Cáp Nhĩ Tân ăn Tết vẫn chưa quay lại."

Dương Kim lập tức đồng ý và nhanh chóng đến bệnh viện.

Cậu nghĩ Lương Dã sẽ không chịu đi cùng, dù là vì chăm sóc mẹ hay vì không muốn có liên hệ với cậu.

Nhưng khi Dương Kim bước vào, cậu thấy cả hai mẹ con sắc mặt đều không tốt, có lẽ vừa cãi nhau. Có lẽ Tôn Hiền đã khuyên nhủ Lương Dã mà anh cũng không nỡ cãi lời mẹ, đành miễn cưỡng đồng ý.

Dương Kim gọi một hộ lý đến chăm sóc Tôn Hiền, đợi hộ lý đến nơi rồi mới đưa Lương Dã đi.

Hai người bắt taxi về nhà, và ngay khi vừa ngồi vào xe, Lương Dã đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi rất sâu. Rõ ràng anh đã quá mệt mỏi.

Mang người yêu cũ xa cách năm năm về nhà, cảm giác hồi hộp như đã tưởng tượng trước đó lại không xuất hiện, thay vào đó chỉ là sự lo lắng – lo lắng cho sức khỏe của Lương Dã.

Vì gấp gáp, phòng ngủ phụ của Dương Kim đã trở thành phòng làm việc, chiếc giường gấp bên trong còn chưa kịp dọn ra. Cậu không muốn để Lương Dã đợi lâu, cũng không muốn anh phải nằm trên một chiếc giường không thoải mái, nên đưa anh vào phòng ngủ chính nghỉ ngơi trên giường của mình.

Khi cơ thể đã kiệt quệ, lý trí và phép lịch sự cũng không còn. Lương Dã thay đồ, nói một câu "Làm phiền cậu." rồi ngã xuống giường lập tức ngủ thiếp đi.

Dương Kim đưa tay chạm nhẹ lên trán anh – không sốt, có lẽ chỉ là quá mệt.

Tiếng chuông từ chiếc điện thoại nhỏ vang lên – là cuộc gọi nhỡ từ văn phòng.

Sợ làm Lương Dã tỉnh giấc, Dương Kim vội bước ra ngoài, đóng cửa lại rồi mới nhận cuộc gọi.

Đầu dây bên kia, đồng nghiệp nói rằng khách hàng đã đến văn phòng, yêu cầu xem phương án của cậu và bảo cậu nhanh chóng quay lại.

Không còn cách nào khác, Dương Kim đành viết một mảnh giấy để lại cho Lương Dã dặn tối nay có thể cậu sẽ về muộn, trong bếp có sẵn nguyên liệu để nấu, nếu có chuyện gì gấp cứ gọi điện cho cậu.

---

Khi Lương Dã tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ mườil giờ tối.

Anh ngồi dậy, cố gắng nhớ xem mình đang ở đâu, rồi bất chợt bật dậy khỏi giường xoay người bước xuống.

Hành động quá vội vã khiến anh va phải thứ gì đó trên tủ đầu giường, phát ra tiếng động "leng keng" đột ngột trong không gian yên tĩnh.

Lương Dã cúi xuống nhặt lên, nhận ra đó là một lọ thuốc, nhưng nhãn trên lọ toàn là tiếng Anh mà anh không hiểu.

Dương Kim trông khỏe mạnh như vậy tại sao lại phải uống thuốc?

Anh đặt lọ thuốc trở lại rồi nhận ra trên tủ đầu giường còn nhiều lọ thuốc khác, tất cả đều có nhãn tiếng Anh. Một cảm giác bất an mạnh mẽ chợt dâng lên trong lòng anh.

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại bàn trong phòng khách vang lên. Lương Dã đi theo tiếng chuông. Đó là điện thoại bàn của Dương Kim.

Ban đầu anh định không bắt máy. Nếu là đồng nghiệp hay ai đó gọi đến mà lại nghe một người đàn ông lạ bắt máy vào lúc 10 giờ đêm, họ sẽ nghĩ gì về Dương Kim chứ?

Nhưng điện thoại vừa dừng một lúc lại reo lên lần nữa, có vẻ như chuyện rất gấp.

Sau vài giây do dự, Lương Dã cầm ống nghe lên.

Không ngờ đầu dây bên kia lại là giọng của Dương Kim, "Lương Dã, anh tỉnh chưa?"

Bàn tay cầm ống nghe của Lương Dã bất giác siết chặt, anh đáp: "Tỉnh rồi. Cảm ơn, tôi nên đi thôi."

"Khoan đã..." Giọng của Dương Kim nghe có vẻ gấp gáp. "Xin lỗi, có lẽ tôi phải nhờ anh một việc. Tôi bị mất một bản vẽ, không nhớ có để quên ở nhà không. Có thể giúp tôi kiểm tra được không? Tôi rất cần nó."

"Điện thoại bàn trong nhà là loại có máy chính và máy phụ, anh cứ đặt ống nghe của máy chính xuống, máy phụ ở trên bàn làm việc của tôi."

Lương Dã lập tức đi vào phòng làm việc, cầm lấy máy phụ và hỏi: "Ở đâu?"

"Chắc nó ở trên bàn. Là một bản vẽ kiến trúc cao tầng, chắc anh sẽ dễ nhận ra."

"Không thấy. Có thể ở trong ngăn kéo không? Tôi có thể mở ngăn kéo được không—"

"Không được!" Đầu dây bên kia đột ngột phản ứng mạnh, rồi lại hạ giọng, "Xin lỗi... Ý tôi là, không có trong ngăn kéo đâu. Anh thử kiểm tra trên giá sách xem."

Lương Dã không đáp.

Sự im lặng kéo dài trong tiếng nhiễu của đường dây điện thoại. Một lúc sau, giọng Dương Kim trở nên cẩn thận hơn: "Anh... anh mở ngăn kéo rồi à?"

Lương Dã không biết trả lời thế nào, bởi trong ngăn kéo anh vừa thấy hai thứ.

Một thứ là cuốn sổ phác họa, mở ra với hình vẽ chân dung anh. Cuốn sổ đã rách nát nhưng ai đó đã cẩn thận dùng vô số mảnh băng dính trong suốt để ghép lại.

Thứ còn lại là một bản vẽ kiến trúc. Anh nhận ra ngay đó là giao lộ của hai con hẻm, một trong số đó là hẻm Lương Hữu. Sự nhận biết của anh hoàn toàn chính xác, vì khi ánh mắt di chuyển xuống dưới, anh nhìn thấy dòng chữ:

Bản vẽ phục dựng Tiệm tạp hóa nhà Lương.

Bình Luận (0)
Comment