Lương Dã đứng lặng nhìn hai món đồ trong ngăn kéo, cổ họng nghẹn lại không thốt nên lời.
Anh đảo mắt nhìn quanh căn phòng làm việc của Dương Kim. Cả căn phòng bừa bộn với đủ loại bản vẽ trải dài trên bàn, góc bàn đầy vụn gôm chưa được dọn dẹp. Trên chiếc giường không có nệm cũng chất đầy giấy tờ, dụng cụ và sách vở.
Hồi Dương Kim sống một mình chẳng bao giờ tự chăm sóc tốt bản thân. Bây giờ, khi sống ở Thượng Hải, cậu vẫn chẳng thay đổi, vẫn lôi thôi vụng về như thế.
Nhưng...
Lương Dã cúi đầu.
Ngăn kéo này là nơi duy nhất trong cả căn phòng được giữ gìn gọn gàng đến hoàn hảo. Cuốn sổ phác họa nằm bên trái, bản vẽ phục dựng Tiệm tạp hóa nhà Lương nằm bên phải. Ngoài hai thứ đó thì không có gì khác. Ngăn kéo sạch sẽ đến mức không một hạt bụi nào bám lại.
Giọng Dương Kim nhẹ nhàng vang lên từ ống nghe: "... Lương Dã?"
Lương Dã giật mình tỉnh lại, vội nói dối: "Không, tôi không mở ra."
Anh bước đến bên giường lật tìm một chồng giấy, lấy ra một tờ rồi hỏi: "Khu số 1, số 892, đường Phố Đông?"
"À, đúng rồi, là tờ đó!"
"Cậu để nó trên giường." Lương Dã đáp, "Tôi mang đến cho cậu nhé?"
"Không cần đâu." Giọng Dương Kim thoáng do dự. "Anh nghỉ ngơi chưa? Hay để tôi quay về lấy..."
"Tôi sẽ mang tới." Lương Dã ngắt lời. "Địa chỉ?"
Dương Kim đọc địa chỉ, không quên cảm ơn: "Cảm ơn anh, làm phiền rồi. À, túi đựng bản vẽ ở trên kệ sách trong phòng. Tiền taxi tôi sẽ gửi lại anh."
"Không cần." Lương Dã đáp ngắn gọn rồi cúp máy. Qua điện thoại, anh nghe rõ tiếng người gọi vội vã "Kỹ sư Dương!", có vẻ Dương Kim đang rất bận.
Anh gói bản vẽ cẩn thận, chuẩn bị ra ngoài.
Vừa mở cửa, Lương Dã liền khựng lại.
Cầu thang tối om, cảm biến ánh sáng dường như không hoạt động tốt. Anh giậm chân vài lần, ánh sáng mới bật lên.
Dương Kim mỗi ngày đều về trễ như vậy, lối đi vắng vẻ như thế này, cậu ấy có cảm thấy nguy hiểm không? Cậu ấy có cảm thấy cô đơn không?
Gió lạnh lùa qua người, từng cơn se thắt lại trong lòng.
Mẹ anh không biết lý do anh không ngủ được mấy ngày qua không phải vì chiếc giường bệnh viện quá cứng. Mà bởi trong đầu anh cứ quay cuồng một câu hỏi: Mối quan hệ giữa anh và Dương Kim liệu có còn hy vọng không?
Lúc đầu, anh nghĩ mọi chuyện đã kết thúc. Ký ức về cái chết của ba cứ lặp đi lặp lại, không cách nào anh chấp nhận được việc bước qua nó mà làm như chưa từng xảy ra.
Nhưng thời gian cứ trôi, mẹ anh vừa trải qua phẫu thuật thành công, chẳng bao lâu nữa họ sẽ rời khỏi Thượng Hải. Có lẽ cả đời này, anh và Dương Kim sẽ không còn bất kỳ liên quan gì đến nhau nữa.
Lương Dã, mày nỡ lòng sao?
Đứng trong không gian lạnh giá của hành lang, anh quay đầu đóng cửa lại.
Lương Dã nhấc máy bàn, gọi đến quầy y tá bệnh viện hỏi thăm tình hình của mẹ. Sau đó, anh cầm lọ thuốc từ bàn cạnh giường của Dương Kim, chậm rãi đọc từng chữ cái tiếng Anh in trên vỏ nhờ y tá tra giúp.
Đầu dây bên kia trả lời: "Đây là thuốc chống trầm cảm."
"Trầm cảm?"
"Đúng vậy, có người còn gọi là bệnh u uất. Thường thì ai đã dùng thuốc này là tình trạng khá nghiêm trọng rồi."
Lời nói của y tá như một cú giáng mạnh vào lòng anh.
Gió Thượng Hải thổi mạnh, lạnh buốt hơn cả miền Bắc. Cầm trong tay cuốn sổ phác họa và bản vẽ Tiệm tạp hóa nhà Lương, Lương Dã bước vội ra ngoài.
Ký ức về những ngày tháng Dương Kim bị bắt nạt, những lần anh che chở cho cậu và cả những gì Dương Kim đã phải chịu đựng suốt năm năm qua từng chút từng chút lại ùa về trong tâm trí anh.
Không thể chờ đợi thêm nữa, Lương Dã mang theo hai món đồ đó.
Đến tìm Dương Kim.
---
Dương Kim làm việc tại một văn phòng trong tòa nhà chọc trời, loại tòa nhà mà cả đời Lương Dã chưa từng nhìn thấy.
Văn phòng nằm trên tầng 21 được thiết kế tinh tế và hiện đại. Trước khi bước vào, Lương Dã chỉnh lại quần áo, không muốn vẻ ngoài tầm thường của mình làm ảnh hưởng đến hình ảnh của Dương Kim.
Bên trong chỉ một góc còn sáng đèn — đó là một phòng làm việc kính riêng biệt cùng vài bàn làm việc bên ngoài. Dương Kim ở trong phòng kính, những người bên ngoài hẳn là đồng nghiệp dưới quyền cậu.
Dương Kim mặc sơ mi trắng, vạt áo sơ vin gọn gàng, dáng người cao ráo và ngay ngắn. Cậu thỉnh thoảng chỉnh lại gọng kính, đôi mày hơi nhíu, chậm rãi trao đổi với đồng nghiệp bên cạnh. Vẻ nghiêm túc và lạnh lùng của cậu toát ra một sức hút không thể diễn tả.
Lương Dã chưa bao giờ nhìn thấy Dương Kim trong trạng thái làm việc.
Hồi trước, lúc nhìn Dương Kim ngồi học, đôi lúc anh cũng thấy bóng dáng tương tự: đeo kính, im lặng, tập trung. Nhưng điểm khác biệt là khi đó anh luôn ngồi bên cạnh Dương Kim. Và cứ học một lát, Dương Kim lại quay sang nhìn anh chằm chằm, đến khi anh phải hôn nhẹ một cái thì cậu mới chịu quay lại bàn học tiếp.
Trong những đêm mất ngủ, Lương Dã từng nghĩ, nếu đời này anh và Dương Kim thực sự phải xa nhau, cuộc sống của Dương Kim sẽ thế nào? Liệu cậu ấy có gặp gỡ và yêu một người khác không? Nhưng anh luôn tránh nghĩ về điều này, bởi câu trả lời lúc nào cũng khiến anh bất an.
Chỉ cần nghĩ đến việc Dương Kim cũng sẽ làm nũng đòi hôn ai đó khác, Lương Dã sẽ trằn trọc cả đêm không thể nào ngủ được.
Một cảm giác ích kỷ, tội lỗi trỗi dậy trong lòng. Lương Dã thậm chí không muốn bước vào, anh chỉ muốn đứng đây nhìn Dương Kim làm việc thêm một chút nữa.
Nhưng có lẽ giữa họ thực sự tồn tại một loại tâm linh tương thông, bởi ngay giây tiếp theo, Dương Kim ngẩng đầu lên từ cuộc nói chuyện với đồng nghiệp, ánh mắt chạm thẳng vào ánh nhìn của Lương Dã.
Vừa thấy anh, Dương Kim lập tức đẩy cửa kính, bước ra khỏi văn phòng riêng và tiến lại gần.
Lương Dã đưa tập bản vẽ cho cậu.
Dương Kim nhận lấy bản vẽ khẽ nói cảm ơn, sau đó ngập ngừng: "Anh... nếu muốn về nhà nghỉ ngơi tiếp, tôi có thể đưa chìa khóa nhà cho anh. Nếu anh muốn đến bệnh viện, tôi sẽ gọi xe cho anh."
"À, đúng rồi." Cậu vội vàng bổ sung, "Tình trạng của dì anh không cần lo lắng. Ban ngày mỗi giờ tôi đều gọi điện cho hộ lý để hỏi thăm. Mẹ anh rất ổn, hơn chín giờ đã đi ngủ rồi, sau đó tôi không làm phiền nữa."
Ánh mắt và giọng nói của Dương Kim cẩn thận dè dặt, hoàn toàn khác với dáng vẻ nghiêm túc, chững chạc mà Lương Dã vừa nhìn thấy trong văn phòng. Trái tim Lương Dã bỗng chốc cảm thấy đau nhói.
Anh đã luôn biết Dương Kim không phải người yếu đuối. Ngược lại, cậu rất bướng, rất cố chấp. Bất cứ vấn đề nào cũng phải tìm ra lời giải, mọi điều cậu quyết tâm làm đều kiên trì đến cùng.
Vậy trong những năm tháng ở Macao, cậu đã trải qua những gì? Phải chăng chính sự cố chấp của cậu đã khiến bản thân chịu không ít khổ đau, đến nỗi mắc phải chứng trầm cảm?
Lương Dã hỏi: "Cậu còn mất bao lâu nữa?"
"... Hả?" Dương Kim thoáng ngẩn người, có lẽ không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, "Có bản vẽ này rồi thì sẽ nhanh hơn. À... cảm ơn anh đã giúp."
"Tôi ngồi đây đợi cậu một lúc." Lương Dã nói.
"À." Dương Kim hơi lưỡng lự như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: "... Được."
Dương Kim dẫn anh vào trong, mời anh ngồi tùy ý, rót cho anh một ly nước rồi nói: "Tôi sẽ cố gắng làm nhanh."
"Không cần vội." Lương Dã đáp.
Dương Kim gật đầu, cầm bản vẽ đi làm việc.
Lương Dã ngồi yên nhìn cậu bước vào văn phòng, lấy bản vẽ ra trải lên bàn, cúi xuống xem xét rồi trao đổi với đồng nghiệp. Đột nhiên, biểu cảm của người đồng nghiệp cứng lại, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Dương Kim cụp mắt nhìn bản vẽ, ánh mắt khẽ mở lớn. Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Lương Dã.
Lương Dã đối diện ánh mắt ấy, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hỗn loạn.
Trong túi đựng bản vẽ, anh đã cố ý để thêm bản thiết kế phục dựng Tiệm tạp hoá nhà Lương. Còn cuốn sổ phác họa kia vẫn nằm yên trong túi anh, nhưng Dương Kim hẳn đã biết anh cũng nhìn thấy nó.
Đồng nghiệp của Dương Kim cũng theo ánh mắt cậu mà nhìn về phía anh. Lương Dã sợ rằng ánh nhìn quá mức thẳng thắn của mình sẽ ảnh hưởng đến uy tín của Dương Kim, bèn quay mặt đi chỗ khác.
Khi ngẩng lên lần nữa, anh thấy Dương Kim đã thu lại bản thiết kế tiệm tạp hoá, làm như không có chuyện gì tiếp tục thảo luận về công việc với đồng nghiệp.
Lương Dã ngắm nhìn cậu, thấy ánh sáng dịu dàng từ văn phòng hắt lên gương mặt cậu. Bỗng anh nhớ đến ngày xưa, khi không kìm được mà tìm đến khu tập thể Cơ khí số 2 đứng nhìn Dương Kim chơi đàn piano. Khi Dương Kim phát hiện ra anh, cậu chạy theo anh ra ngoài, và ánh đèn vàng ấm áp trong con đường hôm ấy giống hệt ánh sáng bây giờ.
Ngày xưa ấy đã xa thế nào rồi nhỉ? Năm 1992, họ gặp nhau. Giờ đây đã là năm 2000.
Tám năm trôi qua ngỡ một cái chớp mắt.
Năm 1992, anh nắm lấy tay Dương Kim. Cậu khẽ kêu một tiếng, anh hỏi: "Cậu tên gì?" Cậu đáp: "Em tên Dương Kim."
Năm 1993, bên cầu dây xích, anh hỏi Dương Kim: "Cậu không thể làm một người bình thường được sao?" Dương Kim phản bác: "Thế nào là bình thường? Thế nào là không bình thường? Lương Dã, anh cũng nghĩ em bất thường sao?"
Năm 1994, anh tặng Dương Kim một chú thỏ con, nói: "Chúng ta cùng nuôi nó lớn nhé." Anh còn chưa nói xong, Dương Kim đã ôm lấy anh, lần đầu tiên nói: "Chỉ thích anh thôi. Thích anh nhất."
"... Lương Dã."
Lương Dã giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Lúc này trong văn phòng chỉ còn lại một mình Dương Kim.
Dương Kim đặt bản vẽ phục dựng tiệm tạp hoá nhà Lương lên bàn, cúi đầu nhìn anh. Vị kiến trúc sư vừa lạnh lùng, điềm tĩnh trong công việc giờ đây lại giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm sai đang chủ động thừa nhận lỗi lầm.
"Tại sao lại vẽ cái này?" Lương Dã hỏi.
Dương Kim ngập ngừng: "Ừm... chỉ là muốn vẽ thôi. Vẽ để luyện tập."
Một cái cớ lấp li.ếm, rõ ràng là sự quanh co chối bỏ. Người từng kiên trì bám lấy anh, dù bị đuổi cũng không chịu rời đi, giờ đây đã biến đâu mất rồi.
Là ai đã vùi dập cậu ấy như thế? Là ai?
Lương Dã lấy cuốn sổ phác họa từ trong túi ra, hỏi: "Thế còn cái này? Tại sao lại vẽ tôi? Vẽ từ lúc nào? Cuốn sổ này tại sao lại bị rách nát như vậy, tại sao lại dán lại từng mảnh như thế?"
Dương Kim cúi đầu tránh ánh mắt anh, rất lâu sau mới nói khẽ: "... Không phải cố tình. Xin lỗi, sau này sẽ không vẽ nữa."
Không phải vậy. Anh không có ý đó.
Không vẽ nữa, vậy cậu ấy sẽ vẽ ai? Liệu trên cuốn sổ này sẽ xuất hiện hình bóng của người khác chăng? Người đó có thể khiến Dương Kim ném bỏ cuốn sổ này không? Người đó có thể quan tâm cậu ấy mỗi ngày, xem hôm nay cậu có ăn uống đầy đủ, có uống thuốc đúng giờ không?
"Thế còn Paroxetine, Oxazepam và Olanzapine? Tại sao cậu phải uống những loại thuốc đó?" Lương Dã hỏi nhanh.
Dương Kim bối rối mở miệng nhưng không thốt ra được câu nào.
"Hôm nay cậu đã uống chưa?"
"... Chưa."
"Lại đây."
Dương Kim lặng lẽ bước đến. Giống như trước đây, mỗi khi anh gọi cậu luôn ngoan ngoãn bước tới, chưa từng chống lại anh.
Lương Dã lấy ba lọ thuốc từ trong túi ra, hỏi: "Phải uống bao nhiêu?"
Dương Kim đứng sát anh, chỉ cần tiến thêm một bước là đã rơi vào vòng tay anh. Dù gần như vậy, giọng cậu vẫn nhỏ nhẹ: "... Hai viên màu trắng, một viên màu đen."
Lương Dã lấy thuốc ra đặt vào tay cậu.
Nhưng chẳng có ai nhận lấy.
Lương Dã ngẩng đầu nhìn cậu.
Dương Kim đứng đó, ánh mắt mơ màng đỏ hoe. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống, chạm vào nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt phải rồi từ từ rơi xuống.
Lương Dã nhìn cậu rất lâu. Rồi bỗng nhiên, anh kéo cậu vào lòng.
Thuốc rơi vương vãi khắp sàn.