"Không phải." Dương Kim lập tức phủ nhận, "Lương Dã, không phải như vậy đâu."
"Nhưng em vẫn bị bệnh." Ngón tay cái của Lương Dã khẽ vu.ốt ve bên má cậu, tràn đầy sự thương xót như những đêm dài nhiều năm về trước.
"Không phải đâu, không phải tại anh." Dương Kim ngước lên nhìn anh, gấp gáp nói, "Anh tốt như vậy, sao có thể là lỗi của anh được chứ?"
Lương Dã im lặng một lúc rồi hỏi lại: "Anh tốt sao?"
"Tốt." Dương Kim đáp ngay không do dự, "Anh rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn."
Lương Dã cười tự giễu một chút: "Thật sao? Nhưng năm năm trước anh không đủ khả năng để giữ em lại. Năm năm sau không chỉ vẫn không thể, mà còn phải nhờ đến mối quan hệ và tài nguyên của em, đối với tình cảnh của em thì lại thờ ơ, thậm chí còn tỏ ra lạnh lùng với em."
Dương Kim lắc đầu, giọng nói bắt đầu lộn xộn: "Không phải... đó không phải lỗi của anh, em..."
Lương Dã nhẹ nhàng xoa lưng cậu như muốn làm dịu đi sự bất an, đồng thời nói theo lời cậu: "Được, anh rất tốt, không phải lỗi của anh."
Lương Dã đối với cậu như một liều thuốc, khiến Dương Kim thực sự bình tĩnh lại. Cậu lẩm bẩm một cách tự nhiên, giọng nhỏ nhẹ nhưng cố chấp: "...Anh rất tốt, anh là người tốt nhất."
Lương Dã không nói thêm lời nào.
Sự im lặng lúc này không còn nặng nề nữa, mà như một luồng an yên mạnh mẽ giúp Dương Kim thoáng quên đi mối hận thù giữa đời trước của hai người. Trong không gian nhỏ bé thuộc về riêng họ, cậu được thở một cách nhẹ nhõm.
Cậu nhắm mắt lại, những mảnh ký ức năm năm trước ùa về. Đêm hôm ấy, khi họ mới bắt đầu bên nhau, Lương Dã cũng ôm cậu như thế, khẽ nói: "Ở lại Cáp Nhĩ Tân, đừng đi."
Sau đó, Lương Dã đã chờ cậu ở con hẻm cạnh Đại học Công nghiệp suốt năm năm. Anh yêu cậu, yêu đến nhường nào.
Hiện tại, người yêu cậu đến thế lại nhẹ nhàng hỏi: "Năm năm qua, em đã chịu nhiều khổ cực đúng không?"
Đúng không? Dương Kim tự hỏi. Cậu phải kể về năm năm qua của mình thế nào đây?
Cậu không muốn nói, cũng không biết bắt đầu từ đâu. Trong lòng cậu, dù khổ đến đâu cũng không thể sánh bằng Lương Dã. Ít nhất cậu chưa bao giờ phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, chỉ là không có tự do mà thôi.
Tự do – một từ cậu từng khao khát mãnh liệt khi còn bé. Nhưng năm năm qua, mọi mộng tưởng đã tan biến, đến mức Dương Kim gần như không còn ảo vọng về nó nữa.
"Anh muốn biết." Nhưng Lương Dã vẫn nhìn cậu, kiên nhẫn nói: "Tốt xấu thế nào anh cũng muốn biết. Nói cho anh được không?"
Lương Dã ôm chặt lấy cậu, quấn cậu trong chăn như thể cậu là điều quý giá nhất trên đời. Giữa khoảnh khắc vừa tỉnh giấc, mọi thứ xung quanh dường như trống rỗng, nhưng vòng tay và hơi ấm của Lương Dã khiến Dương Kim cảm thấy như đang được bảo bọc trong một chiếc tổ chim ấm áp, xua tan cái lạnh giá của mùa đông.
Lương Dã còn nâng nhẹ mặt cậu lên đặt một nụ hôn lên trán, sau đó ôm cậu thật chặt vào lòng, không rời một giây.
Trong sự an toàn đó, dưới sự dẫn dắt dịu dàng của Lương Dã, Dương Kim bắt đầu kể về năm năm qua của mình.
Ôi, năm năm ấy...
Sau khi có hành vi cực đoan lần đầu ở trại cải tạo đồng tính, họ tăng cường cường độ sốc điện lên gấp bội. Nhưng rồi những hành vi cực đoan của cậu ngày càng nhiều, ngày càng không kiểm soát được.
Một bác sĩ có chút lương tâm đã lén bảo cậu: "Cậu cứ thế này thì sẽ có vấn đề thần kinh thật đấy! Sao không giả vờ một chút? Chỉ cần giả vờ không thích đàn ông nữa, cậu sẽ được ra viện mà."
"Giả vờ thế nào? Tôi thích đàn ông thật mà." Ánh mắt Dương Kim đờ đẫn nhìn bác sĩ, "Tôi chỉ thích Lương Dã thôi..."
Bác sĩ nói cậu quá cố chấp, quá ngang bướng, cần học cách khéo léo và linh hoạt.
Khéo léo và linh hoạt. Dương Kim chưa bao giờ học được hai từ đó. Trước đây không, bây giờ cũng không.
Do các hành vi cực đoan lặp đi lặp lại, cậu bị trục xuất khỏi trại cải tạo đồng tính và được khuyến nghị điều trị tâm lý hoặc tâm thần.
Khi đó sức khỏe của Dương Thiên Cần đã suy sụp nghiêm trọng, trong nhà không còn ai có thể thay ông quyết định liệu Dương Kim có cần điều trị hay không — Liễu Chi Quế sau khi sinh con lại dồn toàn bộ tâm trí vào đứa em trai, chẳng hề bận tâm đến Dương Kim.
Dương Kim cũng không muốn điều trị, cậu cho rằng bản thân không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở trại cải tạo đồng tính mà thôi. Giả bệnh chưa khỏi, thực bệnh đã bám rễ, nhưng cậu dường như đã mất đi khả năng cảm nhận nỗi đau, không thấy bản thân có gì đau khổ.
Nỗi đau này làm sao so được với nỗi đau của Lương Dã khi mới mười hai tuổi đã tận mắt chứng kiến ba mình bị đánh chết giữa ruộng lúa phủ đầy tuyết đây?
Đến ngày khai giảng, Dương Thiên Cần dù nằm trên giường bệnh cần người chăm sóc từng ngụm nước vẫn nhớ hỏi Dương Kim có đến báo danh ở Đại học Số Một không.
Dưới sự sắp xếp của ông, Dương Kim đăng ký học ngành thương mại. Nhưng cậu chỉ đến lớp một ngày rồi hôm sau đã nộp đơn xin thôi học.
Khi tin Dương Kim thôi học truyền đến tai Dương Thiên Cần, ông tức giận đến mức các chỉ số trên các thiết bị y tế kết nối với cơ thể đột ngột tăng vọt.
Dương Kim không cảm xúc quỳ trước giường bệnh của ông, lặng lẽ chịu sự quở trách nhưng trong đầu chỉ nghe thấy những lời ấy như tiếng ồn bị lọc bỏ. Thế giới đột nhiên trở nên yên lặng, giọng nói từ trại cải tạo lại vang lên: "Lương Dã ghét mày. Lương Dã ghét mày. Lương Dã ghét mày."
Trong trạng thái vô thức, cậu đứng dậy bất ngờ mở cửa sổ bên giường bệnh của Dương Thiên Cần rồi trèo lên.
Trong phòng chỉ có các con riêng của ông, họ lao tới kéo cậu xuống.
Sau khi tỉnh táo lại, Dương Kim ngồi một lúc, nghe một người con riêng nói với Dương Thiên Cần bằng tiếng Quảng Đông: "Ba à, anh ta điên rồi, hãy từ bỏ anh ta đi! Sao ba lại giao tài sản và công ty vào tay một người điên như vậy?"
Tài sản, tài sản, tài sản.
Dương Kim chợt nghĩ đến Lương Dã, nghĩ đến lời Lương Dã từng nói:
"Có tiền có thể không tự do, nhưng không có tiền thì chắc chắn không tự do."
Cậu rời khỏi phòng bệnh, bỏ ngoài tai tiếng gọi của Dương Thiên Cần, đến văn phòng hành chính bệnh viện xin một bản ghi hình từ camera giám sát.
Đó là lần đầu tiên cậu thấy mình khi mất ý thức trông đáng sợ đến thế. Nếu không bị ngăn cản, cậu thực sự đã nhảy xuống rồi. Mà nếu đã nhảy xuống thì sẽ chẳng còn gì nữa.
Cậu đã không còn Lương Dã, nhưng kẻ gây ra tất cả những điều này vẫn sống yên ổn trên đời.
Không thể để điều đó tiếp diễn.
Dương Kim chủ động tìm đến bác sĩ tâm lý.
Dương Thiên Cần có mối quan hệ chằng chịt ở Macao, Dương Kim tránh hệ thống y tế mà ông có thể tác động, tìm đến một phòng khám tư nhân.
Bác sĩ nói cậu bị trầm cảm nghiêm trọng, tình trạng này đã kéo dài từ rất lâu rồi chứ không phải mới phát sinh vài tháng qua. Nhưng những cú sốc trong vài tháng gần đây cộng với việc thiếu hỗ trợ tích cực đã khiến bệnh tình trầm trọng hơn rất nhiều.
Từ đó, Dương Kim bắt đầu dùng thuốc.
Nhờ tác dụng của thuốc, cảm xúc của cậu dần ổn định, đến mức khi nghĩ đến câu "Lương Dã ghét mày" cậu cũng không còn phản ứng gì nữa — cậu chấp nhận đó là sự thật.
Dương Kim tìm đến Liễu Chi Quế, bế đứa em trai lên cười và nói: "Mẹ à, nếu mẹ muốn em trai sau này có một cuộc sống tốt đẹp thì đừng đối đầu với con."
Không lâu sau, cậu bắt đầu vào phòng bệnh "chăm sóc" Dương Thiên Cần. Ngay ngày đầu tiên, cậu đã dõng dạc tuyên bố: "Ba à, con không thích đàn ông nữa rồi."
Dương Thiên Cần ban đầu không tin, ông kể lại chuyện năm xưa công ty của ông đã hại chết ba của Lương Dã ra sao, nói rằng nông dân là những kẻ ngu dốt thế nào, và rằng Lương Dã bây giờ tay trắng cũng là tự chuốc lấy.
Dương Kim lặng lẽ lắng nghe, gật đầu đồng tình: "Ba nói đúng."
Nhưng đôi bàn tay giấu sau lưng đã siết chặt đến trắng bệch.
Căn bệnh đã vào giai đoạn cuối, Dương Thiên Cần không thể tự mình đi vệ sinh, việc chăm sóc này trước đây luôn bị các con riêng của ông đùn đẩy lẫn nhau. Nhưng khi Dương Kim đến, cậu không ngần ngại mà làm tất cả.
"Các em à, đến một thằng điên như anh còn chịu làm việc này mà các em lại không chịu? Không chịu làm những việc này mà cũng muốn giành tài sản của ba sao?"
Dần dần, Dương Thiên Cần bắt đầu giao cho cậu xử lý một số công việc lớn nhỏ trong công ty.
Tất cả mọi người trong công ty đều biết rằng ngày ông qua đời đang đến gần, ai cũng muốn cắn một miếng từ tài sản này nên Dương Kim liên tục bị ngáng đường.
Dương Kim soạn một bản thư ủy quyền, nội dung là ông trao toàn quyền đại diện mình trong mọi công việc của công ty cho Dương Kim, có hiệu lực ngay sau khi ông ký tên.
Dương Thiên Cần mãi không chịu ký, Dương Kim nói: "Chẳng lẽ ba muốn giao công ty cho một trong các quản lý cấp cao kia sao? Họ chẳng ai có ý tốt với công ty cả. Ba đã vất vả gây dựng cả nửa đời người, chẳng lẽ lại để người ta cướp trắng? Ba chỉ có thể tin tưởng con thôi."
Cuối cùng, Dương Thiên Cần ký tên.
Nhưng Dương Kim không cúi xuống nhặt bút giúp ông, cậu chỉ cầm bản thư ủy quyền đã được ký, đứng dậy rời đi.
Dương Thiên Cần gọi cậu lại: "Đỡ tao đi vệ sinh!"
Dương Kim quay đầu bình thản nhìn ba mình. Những ký ức tuổi thơ đầy ắp tình yêu thương của ba chợt lóe lên trong đầu. Trước kia, nghĩ đến những ký ức ấy, cậu sẽ thấy nhớ nhung, thấy đau đớn, nhưng giờ đây, cậu chẳng cảm nhận được gì nữa.
Cậu lạnh lùng nói: "Bây giờ con rất bận. Hay để con gọi một trong các em của con lên? Ồ, xin lỗi ba, con quên mất rồi. Các em đều ghét ba, chẳng ai chịu chăm sóc ba cả."
Sau khi nắm được quyền kiểm soát công ty, Dương Kim không bao giờ quay lại bệnh viện để chăm sóc Dương Thiên Cần nữa. Cậu ngay lập tức loại bỏ các quản lý cấp cao, đồng thời tiến hành kiểm toán kỹ lưỡng sổ sách và theo dõi chặt chẽ hoạt động của Điền Kim Lai tại công ty con ở Chu Hải.
Quả nhiên, bản chất con người khó thay đổi, kẻ từng vơ vét của cậu năm xưa giờ lại muốn ăn chặn tài sản của công ty. Khi phát hiện ra một khoản chi tiêu bất thường, Dương Kim triệu tập Điền Kim Lai đến Macao, đồng thời cũng gọi cảnh sát đến.
Lần đầu gặp lại Điền Kim Lai, cậu không nói một lời, chỉ giơ tay tát gã.
Điền Kim Lai ôm mặt nhìn cậu với ánh mắt căm phẫn, không tin nổi, đầy toan tính và oán ghét. Gã gào lên chửi bới, nói rằng cậu là một thằng đồng tính, dưới sự lãnh đạo của cậu tất cả mọi người trong công ty sẽ tiêu đời.
Dương Kim chỉ lạnh lùng ngồi trên bàn làm việc, nhìn gã mà không nói gì. Cho đến khi cảnh sát đến, cậu mới đẩy gọng kính, chậm rãi đứng dậy bắt tay với họ và mỉm cười: "Nhờ cả vào các anh."
Những năm 90, tình hình an ninh ở Macao không tốt, trước thềm hồi quy càng trở nên hỗn loạn, mọi thứ đều xoay quanh tiền và quyền. Điền Kim Lai vốn đã tội lỗi chồng chất, việc đưa gã vào tù không phải vấn đề lớn.
Trong thời gian đó, nhà tù nam ở Macao giam giữ toàn những kẻ bất hảo. Điền Kim Lai không có ai che chở, một khi vào đó chắc chắn sẽ chịu không ít khổ sở.
Ngày Điền Kim Lai bị tống vào tù, Dương Kim chính thức nhập học Đại học Macao số Hai chuyên ngành Kiến trúc.
Không lâu sau, Dương Thiên Cần bất ngờ bị đưa vào phòng ICU để cấp cứu. Dù được cứu sống, ông đã liệt nửa người, không thể nói, và những ngày còn lại của ông chỉ có thể nằm bất động trên giường.
Vài tháng sau, cơ thể bị những lần điều trị tàn phá đến mức không còn hình dạng, Dương Thiên Cần viết một dòng chữ nguệch ngoạc lên giấy:
"Đừng chữa nữa, để tôi về nhà, để tôi chết đi."
Dương Kim lấy từ trong túi ra bản di chúc đã được chuẩn bị từ trước, nội dung trao toàn bộ tài sản của Dương Thiên Cần lại cho cậu. Cậu đưa cho ông ký.
Dương Thiên Cần không ký. Dương Kim chỉ mỉm cười, ném tờ giấy của ông vào thùng rác rồi giúp ông chỉnh lại chăn.
"Con không nỡ để ba đi. Ba hãy ở lại bên con thêm vài năm nữa nhé."
Kể từ đó, mỗi lần cấp cứu, Dương Kim đều yêu cầu bệnh viện dốc toàn lực cứu chữa. Các bác sĩ khuyên không nên tiếp tục, bởi việc kéo dài sự sống chỉ khiến bệnh nhân chịu thêm đau đớn, không bằng để bệnh nhân ra đi một cách nhẹ nhàng.
"Nhẹ nhàng sao?" Dương Kim nghĩ. "Ai đã từng cho tôi sự nhẹ nhàng? Ai đã từng quan tâm đến nỗi đau của tôi? Những cái tát của ba mẹ tôi năm xưa, những tổn thương mà họ gây ra khi tước đoạt đi người duy nhất mà tôi có thể dựa vào, họ có bao giờ để ý đến không?"
Bốn năm cứ thế trôi qua. Dương Thiên Cần dần cạn kiệt sức sống, mọi hoạt động của ông đều phải phụ thuộc vào máy móc. Ông gầy trơ xương, đau đớn đến mức không thể chịu đựng thêm. Cuối cùng, ông ký vào bản di chúc.
Ngay khi cầm được di chúc, Dương Kim lập tức ký giấy đồng ý rút máy trợ sinh.
Sự sống rời đi trong tích tắc. Dương Thiên Cần cố giơ tay về phía cậu, phát ra những tiếng r.ên rỉ yếu ớt.
Dương Kim làm như không nghe thấy, thờ ơ bước ra khỏi phòng bệnh. Cậu gọi điện cho Liễu Chi Quế: "Dương Thiên Cần chết rồi. Ông ta đã ký di chúc, toàn bộ tài sản thuộc về tôi, có luật sư chứng kiến. Từ giờ, mỗi tháng tôi sẽ chuyển một khoản tiền sinh hoạt vào tài khoản của mẹ. Nếu không có việc gì quan trọng, đừng liên lạc với tôi nữa."
Sau đó, Dương Kim vừa học kiến trúc tại trường đại học vừa điều hành công ty. Cuộc sống của cậu đôi lúc giống như bị xé làm hai mảnh, nhưng cậu vẫn kiên trì.
Đinh Thuấn từng hỏi cậu: "Công ty giờ thuộc về cậu rồi, sao cậu còn đi học đại học làm gì? Lại còn học một ngành chẳng liên quan."
Dương Kim tháo kính ra, nheo mắt nhìn về phía bầu trời phương Bắc, im lặng không đáp.
Đến ngày hôm nay, cậu dường như có thể đối mặt với mọi thứ trong cuộc sống một cách bình tĩnh. Nhưng chỉ cần chạm đến những chuyện liên quan đến người ấy, cậu lại trở về là đứa trẻ mờ mịt yếu ớt đứng trong gió tuyết của Cáp Nhĩ Tân năm nào.
Sau khi Dương Thiên Cần qua đời, cậu nhiều lần muốn quay lại Cáp Nhĩ Tân, muốn gặp Lương Dã, để nói với anh rằng cậu đã trả thù được Dương Thiên Cần và Điền Kim Lai.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy ba chữ Cáp Nhĩ Tân, cậu lại lập tức cảm thấy toàn thân rã rời. Những âm thanh trong trại cải tạo đồng tính lại vang lên trong đầu cậu:"Lương Dã hận mày."
Tay run rẩy nhét viên thuốc vào miệng, cậu gục xuống sàn nhà, nghĩ thầm:
Cáp Nhĩ Tân, nơi đó cuối cùng mình chẳng thể quay lại được nữa.