Căn phòng chìm vào im lặng, Dương Kim ngẩng đầu nhìn Lương Dã, thấy hàng lông mày anh nhíu sâu và đôi môi mím chặt, vẻ mặt trông nặng nề.
Dương Kim không thể hiểu được liệu Lương Dã đang tức giận, đau lòng hay cảm thấy xa lạ với cách cậu đối xử với Dương Thiên Cần và Điền Kim Lai.
Cậu cúi đầu tự nhủ dù là gì đi nữa, cậu cũng phải chấp nhận. Dù sao với mối thù sâu sắc từ thế hệ trước, mối quan hệ giữa cậu và Lương Dã đã không còn hy vọng gì nữa.
Sau một khoảng lặng dài, Lương Dã đột nhiên hỏi: "Điền Kim Lai sẽ phải ngồi tù bao lâu?"
Dương Kim thoáng ngạc nhiên, không ngờ anh lại hỏi điều này. Nhưng chỉ trong một giây, cậu đã trả lời chính xác: "Mười năm sáu tháng."
"Chỉ vì chuyện trong công ty thôi à?" Lương Dã hỏi. "Những gì gã làm với em ở Cáp Nhĩ Tân có được tính không?"
"Những chuyện ở Cáp Nhĩ Tân thì Macao không có quyền xử lý, hơn nữa... lúc đó cũng không có bằng chứng."
"Không, có bằng chứng." Lương Dã nói. "Trước khi bỏ học ở Trung học số 3, anh đã bắt gã ký một tờ giấy vay nợ, vẫn còn được cất ở cửa hàng của anh. Trên đó có ghi rõ số tiền đủ để bỏ gã vào tù."
Dương Kim sững sờ.
"Ngày trước...?"
"Ngày trước không nói với em vì nghĩ rằng gã rời khỏi Cáp Nhĩ Tân là mọi chuyện đã xong. Khi đó anh còn trẻ, suy nghĩ quá đơn giản. Xin lỗi, đã khiến em chịu khổ rồi."
Dương Kim định nhìn vào mắt Lương Dã, chưa kịp làm thì anh đã cúi xuống hôn cậu.
Cậu chỉ biết nhắm mắt lại. Thật ra giữa họ vốn chẳng còn mối quan hệ nào, không nên có nụ hôn này. Nhưng chỉ cần môi Lương Dã chạm khẽ, mọi lý trí của Dương Kim lập tức tan biến.
Nụ hôn dịu dàng đến mức ngón tay Lương Dã khẽ lướt trên gò má cậu cũng mang theo sự vu.ốt ve nhẹ nhàng. Như một liều thuốc an thần, Dương Kim không cách nào kháng cự, giống như một người bệnh không thể từ chối liều thuốc cứu mạng.
Khi nụ hôn kết thúc, Lương Dã áp sát cậu nhẹ giọng hỏi: "Tờ giấy nợ vẫn còn, muốn mang ra làm chứng không? Mười năm thì quá dễ dàng cho tên khốn đó, để gã chịu thêm vài năm nữa đi."
Dương Kim không hề do dự, khẳng định: "Muốn."
"Được. Đợi mẹ anh xuất viện, em cùng anh về Cáp Nhĩ Tân một chuyến nhé? Có làm lỡ việc của em không?"
Dương Kim lắc đầu.
"Dự án ở Cáp Nhĩ Tân vẫn chưa xong, em cũng phải quay lại đó."
Lương Dã gật đầu, im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Tại sao chọn làm việc ở Thượng Hải? Em... sẽ ở đây luôn chứ?"
Dương Kim thành thật trả lời: "Công ty kiến trúc em đang làm là do Đinh Thuấn đầu tư, vừa giúp em giữ liên kết với bên kia để không mất quyền kiểm soát cổ phần vừa cho phép em làm điều mình muốn. Thượng Hải là nơi họ chọn, nghe nói chính sách ở đây tốt hơn."
"Được, anh hiểu rồi." Lương Dã ôm chặt cậu hơn, hỏi: "Đói không?"
Dương Kim lắc đầu.
Lương Dã hôn lên trán cậu.
"Ngủ đi, em chưa ngủ được bao lâu đâu, còn ba tiếng nữa trời mới sáng."
Dương Kim thật sự rất mệt. Như mọi lần, chỉ cần có Lương Dã bên cạnh, cậu liền có thể ngủ một giấc thật sâu. Còn khi chỉ có một mình, cậu luôn chập chờn, giấc ngủ chẳng bao giờ trọn vẹn, khó mà thực sự cảm thấy an yên.
Nhắm mắt lại, cậu hồi tưởng lại vòng tay ôm và nụ hôn của Lương Dã, nhớ ánh mắt tràn đầy đau xót của anh khi nghe câu chuyện năm năm qua của cậu.
Nhưng đau xót thì có nghĩa lý gì chứ? Đó chỉ là một cảm xúc thoáng qua, không thể vượt qua hận thù sâu sắc giữa hai thế hệ.
Dù sao, về mối quan hệ giữa họ, Lương Dã cũng không nói thêm gì cả.
---
Nửa tháng sau, Tôn Hiền xuất viện thuận lợi. Dương Kim cùng mẹ con Lương Dã trở về Cáp Nhĩ Tân.
Lương Dã lục tìm được tờ giấy nợ năm xưa, Dương Kim cẩn thận cất đi, quyết định lập tức đến Macao gặp luật sư quen để bàn cách xử lý.
Cậu quay lại nhìn Lương Dã, nói lời cảm ơn: "Vậy em... đi đây."
Trong suốt nửa tháng qua, mỗi buổi chiều, Lương Dã đều đến nhà Dương Kim nấu ăn, để lại một phần cho cậu, phần còn lại mang đến bệnh viện cho Tôn Hiền. Vì Dương Kim thường tan làm rất muộn, hai người hầu như hiếm khi gặp nhau, sự tiếp xúc giữa họ cũng trở nên ít ỏi.
Đêm hôm ấy, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ dường như chỉ là một ảo giác.
Lương Dã tiến một bước.
"Anh muốn đưa mẹ về quê. Em đi cùng anh một chuyến được không?"
"...Em?" Dương Kim ngẩn ra. "... Không thích hợp lắm đâu."
Đó là quê nhà của Lương Dã, là nơi ba anh qua đời.
"Anh có chuyện muốn nói với em." Lương Dã đột nhiên nắm lấy tay cậu khẽ vu.ốt ve. "Chỉ có thể quay lại nơi đó mới nói được."
"Lương Dã, mẹ muốn uống nước—"
Tiếng bánh xe lăn của xe lăn chợt ngừng lại, giọng Tôn Hiền cũng im bặt.
Dương Kim vội rụt tay, đi nhanh về phía bà, vẻ bối rối hiện rõ.
"Dì muốn uống nước ạ? Để con rót ngay."
Tôn Hiền thoáng ngập ngừng, một chút gượng gạo hiện trên gương mặt bà. Một lát sau, bà mới trả lời: "À... đúng rồi, cảm ơn con, Dương Kim..."
---
Tàu hỏa chạy về phương Bắc.
Tháng hai sắp khép lại, nhưng vùng Đông Bắc vẫn chìm trong lớp tuyết trắng xóa. Ngoài khung cửa sổ, cảnh vật trải dài một màu trắng mênh mông khiến đoàn tàu trông như một hòn đảo cô độc lặng lẽ trôi giữa thế gian. Con người trước sự thay đổi không ngừng của quy luật vũ trụ, như vòng tuần hoàn của bốn mùa, vẫn luôn nhỏ bé và bất lực đến vậy.
Vậy thì, những hận thù của con người liệu có thể cũng nhỏ bé như vậy không?
Khi trở về làng, Lương Dã giúp Tôn Hiền dọn dẹp căn nhà, đun nước nóng, chờ bà uống thuốc xong rồi mới nói: "Con đưa Dương Kim ra ngoài một lúc."
Vừa nói, Lương Dã vừa cầm theo nhang. Không cần hỏi cũng biết là đi đâu.
Tôn Hiền nhìn chằm chằm cây nhang trong tay anh rất lâu, rồi mới nói: "Đi đi... Ngoài trời lạnh lắm, các con cẩn thận, đừng để bị rét."
Rời khỏi nhà, Lương Dã dẫn Dương Kim lên núi.
Tuyết phủ kín mặt đất trên ngọn núi, có đoạn đường trơn trượt đến khó đi. Dương Kim vốn sinh ra và lớn lên ở thành phố, chưa từng leo núi bao giờ. Nhìn thấy cậu lúng túng, Lương Dã đưa tay ra đỡ.
Đường núi dốc đứng, Lương Dã đi trước dẫn đường, còn Dương Kim bước phía sau, ánh mắt phải ngước lên dõi theo bóng lưng anh. Khoảnh khắc ấy, thời gian như quay ngược, kéo Dương Kim trở về ngày đầu tiên hai người gặp nhau. Khi đó, Lương Dã cầm chai rượu vung mạnh đuổi bọn giày rách đang quấy rối, quay lại đưa tay ra với cậu. Động tác ấy, góc độ ấy, giống hệt như bây giờ.
Mải chìm đắm trong ký ức, phản ứng của Dương Kim chậm mất nửa nhịp. Chỉ trong khoảnh khắc đó, Lương Dã dường như rất sốt ruột, bước thêm một bước nắm lấy tay dẫn cậu lên núi.
Mùa đông quá lạnh, găng tay làm cách biệt cảm giác nơi bàn tay. May mà Dương Kim chưa từng leo núi, cậu có thể giả vờ mình không giỏi chuyện này, cứ lảo đảo bước đi để được nắm chặt tay anh hơn, để có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ tay anh.
Vì có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cậu được nắm lấy tay anh.
Chẳng mấy chốc, Dương Kim đã nhìn thấy bia mộ của ba Lương Dã.
Cậu lập tức cảm thấy mất hết sức lực, gần như muốn buông tay anh ra.Lương Dã quay đầu nhìn cậu, siết chặt tay hơn và kéo cậu đến trước ngôi mộ.
Bị ép buộc phải đối mặt với cái gông xiềng vô hình mà ba mẹ để lại, đối với Dương Kim, điều đó chẳng khác nào một hình thức tra tấn tàn nhẫn. Cậu bất chợt hối hận vì đã đồng ý cùng Lương Dã quay về. Chẳng lẽ tất cả những gì anh muốn nói với cậu chỉ là để buộc tội cậu, để phơi bày sự thật đẫm máu rằng giữa hai người họ mãi mãi không thể có lấy một cơ hội nào sao?
Lương Dã im lặng châm nhang, cắm lên lớp tuyết trắng trước mộ.
Một vệt đỏ cô độc nổi bật trên nền tuyết, giống như máu ba anh từng chảy xuống tuyết hơn mười năm trước.
Lương Dã đứng trước ngôi mộ, trầm giọng nói: "Ba, đã lâu không gặp. Tết năm nay con không về vì đã đưa mẹ đến Thượng Hải làm phẫu thuật. Ba yên tâm, mẹ không sao cả, ca phẫu thuật rất thuận lợi. Con vừa đưa mẹ về nhà. Thật ra con muốn đưa mẹ ở lại Thượng Hải nhưng mẹ không chịu."
Thượng Hải?
Dương Kim bất giác quay đầu nhìn Lương Dã, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Lương Dã nhìn chăm chăm vào bia mộ tiếp tục nói: "Hoặc là, con cũng từng nghĩ đến việc nhượng bộ một chút, để mẹ sống ở Cáp Nhĩ Tân. Dù sao điều kiện ở tỉnh cũng tốt hơn. Nhưng mẹ cứ nhất quyết muốn về quê, khuyên thế nào cũng không lay chuyển được. Thậm chí, khi ở bệnh viện Thượng Hải, con còn cãi nhau với mẹ. Con bảo mẹ rằng sống một mình ở quê, con không an tâm. Ba biết mẹ đã nói gì không?"
"Mẹ nói mẹ vốn không định phẫu thuật, nhưng bởi con từng nói rằng nếu mẹ đi sẽ chỉ còn lại mình con, nên mẹ đã đồng ý làm phẫu thuật vì con. Mẹ bảo rằng mẹ đã thực hiện mong muốn của con nên cũng hy vọng con sẽ tôn trọng mong muốn của mẹ. Mẹ nói cả đời mẹ đã sống mà không có tự do, quãng đời còn lại mẹ chỉ muốn được tự do ở nơi mà mẹ muốn sống."
"Thật ra cũng rất mâu thuẫn. Năm năm trước, khi mới phát hiện ra bệnh, mẹ đã muốn về quê. Nhưng khi đó mẹ lại nói rằng cội rễ của chúng ta nằm ở đây, ở Cáp Nhĩ Tân hay bất kỳ nơi nào khác cũng không thể gắn bó như nơi này. Chúng ta sinh ra từ cát bụi, rồi cuối cùng cũng sẽ trở về với cát bụi mà thôi."
"Nhưng bây giờ, lại trở thành tự do."
Lương Dã im lặng một lúc, khẽ cười kèm theo một tiếng thở dài.
"Mẹ chưa từng đi học, con cũng không rõ mẹ nghe câu này ở đâu, hay là sống hơn nửa đời người cuối cùng tự mình ngộ ra."
Nụ cười vụt tắt, Lương Dã nhíu mày chặt lại, giọng bỗng run lên: "Nhưng mà ba ơi, con vẫn chưa tìm thấy tự do của con..."
Anh quay người nắm lấy tay Dương Kim, kéo cậu đến bên mình.
"Lại đây."
Dương Kim có chút sợ hãi, vừa bước tới vừa lùi lại, đôi giày dẫm lên tuyết để lại những vết hằn gồ ghề.
Nhưng những lời tiếp theo của Lương Dã khiến cậu bỗng sững lại. Tuyết như ngừng rơi, chuyến tàu về phương Bắc không còn là một hòn đảo cô độc giữa trắng xóa mênh mông, mà dường như đã hóa thành cây cầu nối liền giữa hận thù và tình yêu.
Lương Dã siết chặt tay cậu, giọng nói khẽ run lên, hướng về bia mộ của ba mình mà thốt lên:
"Ba... con yêu em ấy."
"Trừ ba và mẹ, em ấy là người con yêu nhất trên thế gian này. Ba có thể thấy, em ấy là con trai, nhưng con vẫn yêu em. Dù em ấy là cỏ, là cây, hay chỉ là một mầm non nhỏ bé trên cánh đồng bát ngát, con vẫn yêu em ấy."
"Em ấy đã rời xa con suốt năm năm, và con đã đợi em năm năm. Nếu phải đợi mười năm, con cũng sẽ đợi mười năm. Nếu là cả đời, con cũng sẵn sàng đợi cả đời."
"Nhưng thứ con đợi được lại là..." Lương Dã cúi đầu thật nhanh, giọng trở nên khàn đặc: "Năm xưa, những công ty đã hại chết ba lại chính là công ty cấp dưới của ba em ấy. Ba em ấy... có liên quan trực tiếp đến cái chết của ba."
"Ba, rốt cuộc tự do là gì? Năm đó ba đã bất chấp tất cả để tranh đấu vì giá lúa gạo cho dân làng, mẹ thì chỉ muốn trở về nhà, còn con..."
"Con chỉ muốn yêu em, chỉ muốn sống cùng em. Dù tương lai có bao nhiêu khó khăn, con cũng chỉ khao khát có được điều cơ bản nhất, đó là quyền tự do để yêu em ấy."
"Em ấy là một người rất tốt. Trước đây, em ấy sẵn sàng thi vào trường Công Nghiệp chỉ vì con, bây giờ lại chọn ngành kiến trúc cũng vì con. Thậm chí, vì mối hận thù giữa ba em ấy và ba, em đã phải chịu rất nhiều khổ sở không đáng. Nhưng tất cả những chuyện này, thật ra không phải lỗi của em ấy."
"Tình yêu lẽ ra phải là tự do, vậy mà vì mối hận này, nó đã không thể tự do. Ba, con xin lỗi... nhưng bây giờ, con muốn buông bỏ mối thù này. Con đã thử rồi, con thử lạnh nhạt với em, thử nói rằng chúng con không thể bên nhau. Nhưng cuối cùng, con nhận ra, con không thể ngừng yêu em."
"Con không biết ba sẽ nghĩ gì, ba à. Nếu có thể, con thật sự rất muốn nghe câu trả lời của ba. Con tin rằng, dù có thế nào, ba sẽ ủng hộ con... đúng không?"
Một câu hỏi vốn chẳng thể có câu trả lời, nhưng dường như linh hồn của người cha trên cao đã hóa thành những bông tuyết trắng, nhẹ nhàng rơi xuống. Tuyết khẽ đậu trên vai họ, phủ lên quần áo họ.
Lương Dã khóc.
Dương Kim nghe giọng anh nghẹn lại ở câu nói cuối cùng, không kìm được mà quay đầu nhìn. Đúng lúc ấy, cậu trông thấy một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hòa cùng một bông tuyết trắng chạm đất. Đó là giọt nước mắt duy nhất của Lương Dã, chỉ một giọt thôi, nhưng nó tựa lưỡi dao sắc bén mở tung cánh cửa trái tim vốn đã khép chặt của Dương Kim.
Không do dự, Dương Kim lao tới ôm chầm lấy Lương Dã. Trong trời băng đất tuyết, trước bia mộ của ba anh, hai người họ đã ôm lấy nhau.
Hương khói trước mộ không còn là sắc đỏ đơn độc giữa trời đất trắng xóa. Lòng dũng cảm phá vỡ xiềng xích và khát vọng tự do vô tận của họ bùng cháy mãnh liệt như ngọn lửa rực sáng trên mảnh đất phương Bắc lạnh giá. Gió bắc dường như cũng lặng đi trước ngọn lửa ấy, và những bông tuyết lớn đang rơi cũng trở nên mềm mại, dịu dàng như một sự chúc phúc thầm lặng của đất trời.
Mùa đông đã qua rồi.