Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 68

Vì công việc nên Dương Kim phải quay lại Thượng Hải trước. Mẹ anh vừa trải qua hành trình dài mệt nhọc về nhà, Lương Dã không yên tâm nên quyết định ở lại làng thêm một thời gian để chăm sóc bà.

Sự chia ly luôn mang lại cảm giác khó chịu. Dương Kim không nỡ rời đi, cậu vòng tay ôm lấy vai Lương Dã năn nỉ xin một cái ôm thật lâu.

Cái ôm kéo dài mãi cho đến khi bầu không khí trong phòng thay đổi. Lương Dã bất ngờ siết chặt vòng tay nhấc bổng cậu lên và đặt cậu ngồi lên đùi mình. Anh giữ chặt sau gáy cậu, không chút kiềm chế mà hôn cậu say đắm, khiến bộ quần áo vừa chỉnh tề của Dương Kim bị làm rối tung.

Dương Kim không quan tâm. Cậu vòng tay qua cổ anh, nhìn thẳng vào mắt anh nghiêm túc nói: "Khi anh đến Thượng Hải, chúng ta làm chuyện đó nhé."

"Em... mẹ nó..." Lương Dã bị lời nói thẳng thừng của cậu làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới nghiến răng hỏi lại: "Ai dạy em nói vậy hả?"

Nghe cứ như là bị tra hỏi. Có gì mà tức giận chứ? Dương Kim cảm thấy oan ức, có chút tủi thân hỏi lại: "Sao thế? Chẳng lẽ anh không muốn à?"

Lương Dã hít một hơi thật sâu, véo mạnh eo cậu một cái.

"Em là tinh linh thỏ chuyển thế à?"

Nhắc đến chú thỏ, ban đầu cả hai dự định mang nó về Thượng Hải. Tuy nhiên tàu hỏa không cho phép mang lên, mà họ lại không có xe riêng cũng như không biết lái xe. Ông thầy bói rất yêu thích con thỏ này, trong khi đồ đệ của ông lại đi du học, để ông phải sống một mình mà không có ai chăm sóc. Hơn nữa trong suốt năm năm qua, ông đã giúp đỡ Lương Dã rất nhiều. Cuối cùng, cả hai quyết định để con thỏ ở lại nhà ông.

Sau khi trở lại Thượng Hải, việc đầu tiên Dương Kim làm là đi siêu thị mua một bộ chăn gối mới. Cậu còn thay toàn bộ bát đĩa, bàn chải, và cốc nước trong nhà thành một bộ đôi hoàn chỉnh, chỉ chờ Lương Dã đến.

Lương Dã ở nhà lắp đặt một chiếc điện thoại cố định để tiện liên lạc với mẹ anh sau khi rời đi.

Trong những ngày này, chiếc điện thoại đó trở thành nơi họ lén lút trò chuyện xuyên khoảng cách.

Ở đầu dây bên kia, có sự hiện diện của Tôn Hiền nên Lương Dã không dám buông thả quá mức. Anh nghe Dương Kim liên tục nói "Nhớ anh, nhớ anh lắm." mà không thể đáp lại, lòng ngứa ngáy khó chịu điên lên.

"Lương Dã, dưới nhà em có mở một tiệm xăm. Em cũng muốn xăm 1994."

"Không được." Lương Dã lập tức phản đối. "Đau lắm. Em không phải sợ đau nhất sao? Em chịu không nổi đâu." Anh nhìn mẹ mình, hạ giọng: "Da em mỏng lại dễ bị dị ứng. Hơn nữa em định xăm ở đâu? Thợ xăm là nam hay nữ? Không được đi."

"Được rồi." Dương Kim mím môi, nhỏ giọng cãi lại: "Lương Dã, anh quản em nhiều quá đi."

Lương Dã hỏi lại: "Không được quản sao?"

"Được." Dương Kim mím môi cười, ngón tay xoắn lấy dây điện thoại, nhẹ nhàng mời gọi: "Vậy anh mau đến đây quản em đi."

Sau khi cúp máy, Dương Kim nằm dài trên ghế sofa, miên man suy nghĩ về cuộc sống hạnh phúc phía trước, bất giác bật cười một mình.

Chiếc điện thoại nhanh chóng lại reo lên, là cuộc gọi từ Đinh Thuấn.

"Trường Đại học số Một Macao nói họ đã tìm thấy những lá thư rồi." Đinh Thuấn nói. "Có cần tôi gửi lại cho cậu không?"

Gửi lại sẽ mất thời gian. Dương Kim không muốn chờ thêm một giây nào, lập tức đáp: "Không, tôi sẽ đến Macao ngay để lấy."

Khi nhận được thư, tay Dương Kim run rẩy.

Tổng cộng có mười hai lá thư, mỗi tháng một lá. Năm 1995, Lương Dã đã kiên trì viết thư cho cậu suốt cả năm, ban đầu là thư thường, sau ba tháng thì chuyển sang thư chuyển phát nhanh. Dù không nhận được bất kỳ hồi âm nào, anh vẫn bền bỉ trong suốt mười hai tháng.

Đinh Thuấn khuyên cậu mở ra xem, cậu nói không nỡ. Cậu sợ làm hỏng khi xé bằng tay nên muốn về nhà dùng dao rọc giấy để cẩn thận cắt từng mép thư, không để bất kỳ góc nào bị hư hỏng.

Đinh Thuấn lắc đầu, ngán ngẩm nói: "Tôi thật sự phục cậu và những người đang yêu."

Ngừng một lúc, Đinh Thuấn nói tiếp: "Đúng rồi, công ty đang chuẩn bị mở rộng thị trường bán lẻ ở nội địa. Mô hình cửa hàng tiện lợi vừa mới du nhập vào, thị trường còn chưa bão hòa. Công ty dự định bắt đầu từ đây. Cậu giúp tôi xem thử có ai quen thuộc với lĩnh vực này không."

Dương Kim sững lại: "Bán lẻ?"

Cậu thực sự nghĩ đến một người. Người đó giàu kinh nghiệm, từ mười hai tuổi đến hai mươi sáu tuổi, đã có hơn mười năm mở tiệm tạp hóa ở Cáp Nhĩ Tân.

Khi về đến Thượng Hải, Dương Kim vội vã vào phòng làm việc, lấy dao rọc giấy và một loạt dụng cụ cẩn thận mở từng lá thư mà Lương Dã gửi.

Lá thư đầu tiên là từ tháng một năm 1995.

---

Dương Kim.

Chữ anh viết không đẹp, em đừng chê nhé. Anh đã chép đi chép lại cả chục lần rồi nhưng vẫn xấu như gà bới. Thật là bất lực quá thể.

Em đi đâu rồi? Tại sao chẳng nói một lời nào mà rời đi? Tại sao không để lại dù chỉ một câu hay một lá thư? Dương Kim à, anh giận, anh thật sự rất giận đấy.

Nhưng anh giận gì cơ chứ? Anh suy nghĩ mãi, suy nghĩ rất lâu. Anh định đến Macao tìm em, nhưng phát hiện ra mình không thể qua được biên giới. Nơi xa nhất anh có thể đi chỉ là đến cửa khẩu ở Chu Hải. Anh biết em ở ngay bên kia, gần đến mức như chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào em, nhưng anh lại không thể vượt qua... Anh không cách nào vượt qua được.

Chuyến tàu trở về Cáp Nhĩ Tân dài đằng đẵng đủ để anh có thời gian suy nghĩ thấu đáo. Anh giận không phải vì em rời đi, mà là giận chính mình. Giận vì anh quá vô dụng, không giữ được em, để em cứ thế rời xa anh. Nếu anh có nhiều tiền hơn, liệu em có rời đi không? Anh biết em không chê anh nghèo, và anh đoán em cũng không tự nguyện ra đi. Nhưng rõ ràng anh không đủ sức mạnh để ngăn cản điều đã đưa em rời xa anh. Anh thật sự vô dụng quá.

Đêm nào anh cũng mơ về em. Anh mơ về ngày em thi xong đại học, buổi chiều em bước ra khỏi phòng thi, lao nhanh về phía anh, ôm chặt lấy anh không chịu buông tay. Anh còn mơ đến lúc em nhận được giấy báo trúng tuyển của trường Công Nghiệp, em đi học nhưng lại không ở ký túc xá. Em lén đến tiệm của anh ngủ lại ở đó. Anh hỏi em không sợ bị thầy cô phát hiện sao, em chỉ cười nói: "Bị bắt thì bị bắt, bị bắt cũng phải ở đây với anh. Một ngày không gặp là nhớ anh đến phát điên rồi, anh không được đuổi em đi."

Phải, một ngày không gặp anh cũng nhớ em đến phát điên. Nhưng đến hôm nay đã 192 ngày anh không được gặp em rồi. Học sinh ngoan của anh ơi, em muốn anh phát điên thật sao? Trước đây anh luôn nghĩ câu nói "tương tư thành bệnh" chỉ là một sự cường điệu, nhưng giờ anh mới hiểu, hóa ra nó thật sự có thật.

Em có thể hồi âm cho anh không? Anh biết em đang ở Đại học Số Một Macao. Dù lý do em rời đi là gì, hãy nói cho anh biết, nhé? Để ít nhất anh chết cũng có thể hiểu rõ lý do. Hoặc, nếu em bị buộc phải rời xa anh, anh sẽ đợi em. Anh vẫn ở con hẻm bên cạnh trường Công Nghiệp, vẫn đợi em ở đây.

Thỏ con bảo nhớ em lắm.

Lương Dã.

Ngày 3 tháng 1 năm 1995.

---

Khi nhận được những lá thư ở Macao, dù cậu từng nói không muốn làm hỏng chúng, cuối cùng lại không thể tránh khỏi việc làm chúng ướt đẫm nước mắt. Mười hai lá thư, mỗi lá đều thấm đẫm nỗi đau và tình cảm của Dương Kim.

Đặt những lá thư xuống, Dương Kim vội vã ra khỏi nhà, chạy thẳng đến tiệm xăm mới mở ở cổng khu dân cư. Cậu quyết định sẽ xăm "1995" lên cơ thể mình. Cậu chọn vị trí bên trong cánh tay, nơi gần với trái tim nhất, giống hệt vị trí mà Lương Dã đã xăm "1994".

Khi máy xăm chạm vào da, cơn đau làm cậu toát mồ hôi lạnh. Chỉ là bốn con số nhỏ bé nhưng chưa kịp hoàn thành một nửa, cậu đã đầm đìa mồ hôi.

Mồ hôi và nước mắt hòa lẫn, khiến thợ xăm phải nhiều lần dừng lại lo lắng hỏi cậu có chuyện gì, đồng thời nhắc nhở rằng nếu không kiểm soát được cảm xúc, mồ hôi sẽ chảy vào vết xăm và có thể gây nhiễm trùng sau này.

Lời cảnh báo của thợ xăm đã trở thành sự thật.

Hai ngày sau, Dương Kim thực sự sốt cao, phải đến bệnh viện lấy thuốc và xin nghỉ vài ngày để ở nhà dưỡng bệnh.

Trong thời gian đó, Lương Dã gọi điện cho cậu. Nếu biết cậu không nghe lời, đi xăm hình rồi còn bị sốt, chắc chắn Lương Dã sẽ lo lắng. Dương Kim quyết định giấu chuyện này, cố gắng làm sạch giọng trước khi bắt máy, hy vọng Lương Dã không nhận ra điều gì bất thường.

Lương Dã nói: "Mọi việc bên mẹ anh đã ổn thỏa. Một tuần nữa anh sẽ qua Thượng Hải."

Nếu là bình thường, Dương Kim chắc chắn sẽ nói: "Anh mau đến đây đi." hoặc "Em đợi anh." Nhưng lần này, cậu chỉ đáp: "Được rồi, không vội đâu, anh cứ ở bên dì thêm chút nữa đi."

Cậu muốn mình khỏe hẳn trước khi gặp lại Lương Dã, để anh không biết chuyện cậu bị sốt vì đi xăm hình. Khi gặp anh, cậu sẽ nói rằng: "Xăm không đau chút nào, em cũng không bị dị ứng, mọi thứ đều ổn."

Ba ngày sau, Dương Kim đã hạ sốt. Trừ vết xăm vẫn cần bôi thuốc và giọng nói còn chút khàn, cơ thể cậu không còn khó chịu gì nhiều. Cậu quyết định dọn dẹp lại để chuẩn bị đi làm.

Vẫn như mọi khi, cậu không biết nấu ăn. Cậu tùy tiện ném hai quả trứng vào nồi rồi ngồi chờ chúng sôi.

Tiếng nước sôi sùng sục gần như át đi âm thanh gõ cửa — ban đầu rất nhẹ nhàng, nhưng sau đó dần trở nên gấp gáp.

Dương Kim vội vàng tắt bếp, chạy ra mở cửa.

Lương Dã đứng trước cửa, người đầy bụi đường, chân mày nhíu chặt nhìn thẳng vào cậu.

Chưa kịp phản ứng, Dương Kim đã cảm nhận bàn tay anh áp lên trán mình. Cậu lập tức cảm thấy chột dạ, lùi lại hai bước, lắp bắp: "Anh... sao lại..."

Chưa nói hết câu cậu đã ngậm miệng, vì giọng nói khàn khàn đã để lộ mọi chuyện.

"Chuyện gì đây? Nghe giọng em qua điện thoại anh đã thấy không ổn." Lương Dã đóng cửa, đặt xuống những túi đồ lớn nhỏ anh mang theo.

Dương Kim vội bịa chuyện: "Không... chắc là em bị cảm lạnh thôi."

"Cảm lạnh mà mặc áo ngắn tay?" Lương Dã cau mày, cởi áo khoác ngoài bước tới định ôm lấy cậu.

Dương Kim lùi thêm vài bước, khẽ siết lấy cánh tay phải, cố gắng nói dối: "Không có gì đâu. Em chuẩn bị đi làm, đang định thay đồ—"

Giọng nói của Dương Kim chợt ngưng bặt.

Lương Dã kéo lấy tay cậu, định ôm cậu vào lòng, nhưng khi cánh tay cậu duỗi ra, hình xăm bên trong bỗng lộ rõ.

Vết xăm vừa được bôi thuốc, dung dịch đỏ rực trên da càng thêm nổi bật. Lông mày Lương Dã cau lại, anh nắm chặt tay cậu kéo lại gần chăm chú nhìn vết xăm.

Dương Kim đẩy anh ra, nhỏ giọng phản kháng: "Lương Dã, anh nắm chặt quá, em đau."

Lương Dã không buông, ngược lại càng siết chặt hơn, "Sao mà đỏ thế này? Tại sao phải bôi thuốc?"

"Bị... bị nhiễm trùng."

"Ồ, nhiễm trùng." Lương Dã lặp lại, hạ giọng xuống, "Anh đã nói gì nào? Bảo em đừng đi, em không nghe. Không nghe đã đành, lại còn giấu anh."

"Bảo sao hôm đó trong điện thoại em lại nói kiểu đó. Hóa ra là định trốn tránh anh đúng không?" Anh nghiến răng trách móc, "Học sinh ngoan giờ học đòi hư hỏng rồi."

"Không có!" Dương Kim nhỏ giọng phản bác, "Chỉ là em muốn xăm thôi. Giờ cũng ổn rồi mà, hôm qua đi khám bác sĩ nói bôi thêm hai ngày thuốc là khỏi."

Lương Dã không nói gì thêm, kéo cậu ngồi xuống ghế sofa, vỗ vỗ lên đùi mình.

Dương Kim mím môi, ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống đùi anh.

Lương Dã vòng tay ôm lấy cậu, hỏi: "Có đau không em?"

Dương Kim nhìn anh lắc đầu.

"Em nghĩ anh chưa từng xăm à? Rõ ràng là đau." Lương Dã đưa tay vỗ nhẹ lên mông cậu. "Em thế này muốn xăm cũng phải chờ anh về đã chứ, tự đi làm gì? Thợ xăm là nam hay nữ?"

Cái vỗ rất nhẹ nhưng Dương Kim vẫn kêu khẽ một tiếng, ngập ngừng mãi mới đáp: "...Nam."

Tháng ba của Thượng Hải đã ngập tràn hơi thở mùa xuân, không khí ấm áp dần lan tỏa như làn sóng dịu dàng cuốn lấy mọi thứ xung quanh. Cảm giác mùa xuân ấy chảy tràn giữa hai người, kéo gần khoảng cách giữa họ, khiến không gian như trở nên hòa quyện, gần gũi hơn bao giờ hết.

Gần như chạm vào môi cậu, Lương Dã khẽ hỏi: "Em còn nhớ lời mình nói trước khi rời đi không?"

Ý nghĩa lời anh hỏi hiện lên ngay tức khắc. Dương Kim đáp: "Khi anh đến Thượng Hải, chúng ta sẽ làm chuyện đó."

Lương Dã lạnh lùng nhìn cậu một lúc, đột nhiên buông tay, nói: "Không làm nữa, em đi làm đi."

"Không đâu." Dương Kim lập tức ôm lấy cổ anh. "Em không đi, em cũng xin nghỉ phép rồi. Em cũng không khó chịu nữa, em khỏe rồi, thật đấy."

Lương Dã nhìn cậu không nói một lời.

"Lương Dã ơi..." Cậu khẽ gọi tên anh, giọng nhỏ xíu, "Em muốn."

"Muốn gì?" Lương Dã hỏi lại.

"Muốn làm với anh."

"Anh đang giận, không muốn làm với em." Lương Dã thậm chí còn không đỡ eo cậu, mặc cho cậu chỉ dựa vào sức tay mà bám lấy anh.

"...À." Dương Kim ngậm ngùi, vừa tiếc nuối vừa ấm ức hỏi: "Vậy làm thế nào anh mới hết giận?"

Lương Dã đáp: "Gọi anh một tiếng 'chồng' đi."

Dương Kim ngẩn người, tay đang ôm cổ anh cũng buông lỏng. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, nóng hầm hập như thể đang sốt. Đều là đàn ông cả, sao... sao lại bắt cậu gọi anh là "chồng"? Cảm giác ấy thật không công bằng chút nào. Anh đúng là đồ đáng ghét!

Dương Kim ương bướng đáp: "Không gọi."

Lương Dã tặc lưỡi, nhanh tay giữ chặt cậu khi cậu định bỏ chạy. "Anh giận đấy, em giấu anh chuyện tự đi xăm lại còn để nhiễm trùng. Anh bảo em gọi một tiếng 'chồng' thì sao nào?"

"Bị nhiễm trùng rồi cũng sẽ khỏi mà..." Dương Kim lí nhí. "Hơn nữa, anh còn chưa hỏi em vì sao lại xăm 1995."

"Tại sao?" Lương Dã hỏi.

"Vì em tìm thấy thư của anh gửi năm 1995 rồi. Tất cả mười hai lá thư, em đều đã tìm thấy." Đôi mắt sáng ngời của Dương Kim nhìn anh, nghiêm túc nói: "...Lương Dã, xin lỗi anh. Đã để anh phải đợi em suốt năm năm."

"Ừ." Giọng Lương Dã vẫn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt dịu đi. "Em để anh đợi năm năm, giờ anh muốn em gọi một tiếng 'chồng' thì sao nào?"

---

【Tác giả có lời muốn nói】

Những lá thư còn lại của Lương Dã sẽ được viết trong phần ngoại truyện.

Bình Luận (0)
Comment