Nghe Lương Dã nói vậy, Dương Kim không còn lý do gì để phản bác. Cậu đã để anh đợi suốt năm năm, mười hai lá thư anh gửi đến mà cậu không một lần hồi đáp.
Thật là quá đáng, Dương Kim quả thật đã đối xử tệ bạc với Lương Dã.
Nhưng mà Lương Dã muốn cậu gọi mình là "chồng" cũng không kém phần đáng ghét.
Dương Kim ngẩng đầu nhìn anh từ dưới lên, mím chặt môi, dù có cố gắng thế nào, cậu cũng không thể thốt ra lời.
Cậu nhìn anh mãi, nhưng Lương Dã vẫn không hề phản ứng.
Dương Kim bắt đầu bực bội, xoay người xuống khỏi đùi anh, nói: "Thôi, em đi làm."
Cậu bước nhanh vào phòng, cảm thấy có chút tủi thân.
Dù việc đi xăm là quyết định tự mình đưa ra, nhưng nó xuất phát từ sự đầy ắp cảm giác hối lỗi và yêu thương mà cậu dành cho anh. Vậy mà Lương Dã vẫn giận cậu, thế thì cậu cũng sẽ giận lại.
Dương Kim vào phòng, nằm xuống giường, chui vào bộ chăn ga gối đôi mà cậu đã chuẩn bị từ trước, đầu vùi sâu trong chăn.
"Dương Kim." Lương Dã bước vào, ngồi xuống cạnh cậu khiến giường lún xuống một mảng. "Ngồi dậy nào."
Cậu không nhúc nhích, đầu càng vùi sâu hơn.
Lương Dã vươn tay kéo cậu, nhưng cậu không động đậy. Anh im lặng nhìn cậu một lúc, đứng dậy thay đồ, cởi giày, tắm nước nóng với tốc độ nhanh nhất. Sau khi tắm xong, anh nằm xuống giường, từ phía sau ôm lấy cậu, áp trán mình lên lưng cậu.
"Anh vừa ngồi tàu hai ngày hai đêm chưa tắm rửa gì, người bẩn như vậy sao có thể ôm em được."
Người trong lòng anh ban đầu im lặng, sau đó cựa quậy xoay người đối diện với anh.
Đôi mắt cậu long lanh nước, khóe mắt bên phải có một nốt ruồi nhỏ ẩn mình giữa hàng lông mi dài, vẻ đẹp lạnh lùng nhưng vẫn toát lên sự dịu dàng khó tả.
"Không bẩn mà." Dương Kim nhìn anh bằng ánh mắt đẫm nước. "Anh không bẩn."
Lương Dã mỉm cười kéo cậu vào lòng, hôn nhẹ lên trán cậu.
"Nếu trong lòng em có điều gì khó chịu thì phải nói với anh. Đừng cứ nằm lì thế này mà giận dỗi một mình, nhé?" Anh khẽ vuốt tóc cậu, trầm ấm bảo: "Trước đây em từng nói chúng ta sẽ sống cùng nhau đến một trăm tuổi. Bây giờ em còn muốn vậy không?"
Dương Kim trả lời ngay: "Muốn."
"Khi phát hiện em giấu anh đi xăm, em có biết anh nghĩ đến điều gì không?" Lương Dã siết chặt cậu trong vòng tay, "Anh nghĩ đến lần cuối cùng chúng ta gặp nhau cách đây năm năm."
Lần cuối cùng họ gặp nhau, vì lá thư thông báo trúng tuyển vào Macao mà chia tay trong bất hòa. Lương Dã phát hiện Dương Kim giấu anh chuyện này, còn ngày hôm sau Dương Kim lại phát hiện anh đã giấu cậu về bệnh tình của mẹ mình. Sau đó, họ chưa kịp nói rõ mọi chuyện thì đã bị chia cách suốt năm năm dài đằng đẵng.
Lương Dã hỏi: "Nếu muốn sống với nhau đến một trăm tuổi thì không được giấu giếm nhau điều gì nữa. Bất kể gặp chuyện gì cũng phải nói rõ ràng, không được giấu giếm, không được lừa dối. Đồng ý không em?"
Dương Kim im lặng một lúc, rồi như chợt hiểu ra điều gì, cậu rúc vào lòng anh chân thành đáp: "Dạ. Là em sai."
"Em không sai." Lương Dã cười nhẹ kéo lấy cánh tay trái của cậu. "Để anh xem rốt cuộc xăm cái gì nào, lúc nãy anh nhìn không rõ."
Dương Kim ngoan ngoãn duỗi tay để anh xem.
Không ngờ ánh mắt của Lương Dã nhìn chằm chằm một hồi bỗng trở nên u ám. Ngay sau đó, anh lật người đè cậu xuống.
Lương Dã bắt đầu hôn cậu.
Nụ hôn của anh luôn mang theo sự dữ dội. Trước đây, có thể anh còn kiềm chế đôi chút nhưng giờ thì hoàn toàn buông thả. Dương Kim bị anh ghì chặt xuống đệm, hai tay bị giữ chặt trên đỉnh đầu.
Nhưng sự hung hãn trong nụ hôn ấy không làm Dương Kim sợ, mà ngược lại khiến cậu cảm thấy thỏa mãn. Tay chân cậu không thể động đậy, chỉ biết uốn cong lưng cố gắng kéo mình lại gần anh hơn, gần hơn nữa.
Bất ngờ, Lương Dã dừng lại, chống tay lên người cậu, hơi thở nặng nề nhưng không nhúc nhích.
Dương Kim nhìn anh đầy khao khát, khẽ hé môi, đôi mắt hơi híp lại, như muốn nói với anh rằng cậu rất mong anh tiếp tục.
Lương Dã hỏi: "Khỏi bệnh hẳn chưa?"
Đôi mắt ngấn nước của Dương Kim nhìn anh, trả lời ngay: "Khỏi rồi, khỏe hoàn toàn rồi, rất rất khỏe luôn."
Nhưng Lương Dã vẫn không động đậy.
Sao thế này? Cảm giác thật trống trải, thật vắng lặng. Anh chỉ chống tay lên người cậu, không ôm lấy cậu cũng không hôn cậu. Cả người cậu dường như chẳng có lấy một nơi nào được anh chạm đến.
Sự bất an và khao khát thay nhau chi phối tâm trí Dương Kim. Cậu vươn tay nắm lấy cổ tay anh, như hồi lâu trước khi cậu dẫn anh học cách đánh đàn piano, từng chút từng chút một để tay anh lướt qua cơ thể mình.
Lương Dã sao chịu nổi sự kí.ch thích này. Anh nên cảm thấy may mắn vì mình khỏe mạnh, và cũng nên cảm thấy may mắn vì Dương Kim gầy đến mức anh dễ dàng nâng lấy mắt cá chân của cậu...
Dương Kim quay đầu nhìn anh qua bờ vai, chiếc cằm hơi hạ xuống, ánh mắt thoáng chút e dè như một chú thỏ bị hoảng sợ.
Nhưng thật ra cậu chẳng sợ gì cả. Cậu cố tình khiêu khích anh, cố tình bày ra vẻ mặt mà cậu biết sẽ khiến anh không thể kiềm chế.
Đúng là chú thỏ tinh ranh mà.
...
Đến trưa tất cả mới kết thúc.
Lương Dã bảo Dương Kim ngủ một lát nhưng cậu không nỡ nhắm mắt, chỉ nằm trong lòng anh, mãn nguyện ngẩng đầu nhìn anh chăm chú.
Cậu đưa tay chạm vào lớp râu lởm chởm trên cằm anh. Ban nãy, những sợi râu cứng ấy đã cọ vào lưng làm cậu ngứa ngáy đến run rẩy cả người.
Lương Dã để mặc cậu nghịch ngợm, "Dài rồi phải không? Hai ngày rồi anh không cạo, trên tàu làm gì có chỗ cạo đâu."
Dương Kim nhìn anh rất lâu, bỗng nói: "Để em cạo cho anh nhé."
Lương Dã không trả lời ngay, cúi mắt nhìn cậu trong giây lát, khi lên tiếng, giọng anh trầm hẳn đi: "Được thôi."
Cả hai rời giường, bước vào phòng tắm. Dương Kim lấy xà phòng cạo râu, tạo một lớp bọt mềm rồi bôi lên cằm anh.
Lương Dã cười: "Xịn quá nhỉ? Anh toàn cạo trực tiếp thôi."
Dương Kim lắc đầu: "Cạo trực tiếp dễ làm tổn thương da lắm."
"Ồ." Lương Dã cười mỉa, ghé sát hỏi: "Giờ mới biết lo cho da của anh hả? Ban nãy cào anh đến nổi cả vết đỏ, lúc đó sao không lo?"
"Là lỗi của anh mà." Dương Kim liếc anh một cái, trách móc: "Ai bảo anh dùng sức trước chứ."
Lương Dã không đáp, chỉ nhìn cậu cười cười.
Đôi tay mềm mại của Dương Kim nhẹ nhàng xoa bọt lên cằm anh từng vòng từng vòng, rồi cẩn thận cạo từng chút một.
Lương Dã cao hơn cậu nửa cái đầu. Từ góc nhìn xuống, cậu lại càng trở nên thanh thoát và lạnh lùng. Hình ảnh ấy khiến anh nhớ đến dáng vẻ cậu mặc sơ mi trắng tập trung làm việc trong văn phòng.
Yết hầu của anh bất giác chuyển động lên xuống.
Dương Kim nhíu mày nhắc nhở: "Đừng cử động."
"Cạo xong chưa?" Lương Dã có chút thiếu kiên nhẫn.
"Chưa."
"Mau lên."
Dương Kim ngước mắt nhìn anh, vừa chạm vào ánh mắt anh, động tác bỗng khựng lại.
Ánh nắng giữa trưa chiếu qua cửa sổ, khúc xạ vào không gian phòng tắm nhỏ hẹp, khiến nhiệt độ trong phòng tăng vọt. Nếu cứ như vậy, sự nóng bức này sẽ làm người ta không thể chịu đựng nổi.
Vừa đúng giây thứ mười khi ánh mắt họ giao nhau, Lương Dã đột ngột ép Dương Kim vào tấm gương, cúi xuống hôn cậu.
Dương Kim bị ép phải nuốt một ít bọt cạo râu. Cậu khẽ rên lên phản kháng nhưng hoàn toàn vô dụng. Mỗi lần cậu phát ra âm thanh, Lương Dã lại càng hôn mạnh hơn, buộc cậu phải nuốt thêm nhiều bọt hơn nữa.
Phòng tắm nhỏ hẹp lặp lại những gì vừa xảy ra trong phòng ngủ. Tấm gương trên tường ghi lại tất cả những gì đáng xảy ra trong mùa xuân. Dưới làn mưa, quả trên cành dần căng mọng đỏ rực lên, rồi cuối cùng cũng chín ngọt căng tràn sức sống.
.........
Lần này Dương Kim thực sự mệt lắm rồi.
Đến tận bốn giờ chiều cậu mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Dương Kim bước ra khỏi phòng, mắt chạm vào cảnh tượng bếp núc với hai món mặn đã được chuẩn bị sẵn, một bát canh nghi ngút khói và... tàn tích của hai quả trứng luộc dở từ sáng, là minh chứng rõ ràng cho trình độ nấu ăn tệ hại của cậu.
Thấy cậu bước ra, Lương Dã liền hỏi: "Sao ngay cả trứng cũng không luộc được? Năm năm qua em ăn cái gì thế hả?"
"Không phải... Là vì anh gõ cửa nên em mới tắt bếp. Còn chưa kịp luộc xong mà."
"Còn cãi cơ." Lương Dã giơ tay gõ nhẹ lên trán cậu. "Ngủ đủ chưa em? Nếu chưa thì đi ngủ thêm đi. Có thấy khó chịu không? Đau không? Lần đầu tiên chắc sẽ—"
"Đủ rồi, không khó chịu, không đau." Dương Kim cắt lời, bước tới tựa vào người anh khẽ nói: "Thích."
Lương Dã vỗ nhẹ vào mông cậu như một hình phạt.
"Tổ tông à, đừng có trêu anh nữa được không? Mau rửa tay rồi ăn cơm."
Dương Kim thực sự mệt, sức khỏe của cậu không thể sánh với Lương Dã. Hơn nữa cả ngày nay cậu chưa ăn gì, nếu còn tiếp tục thì chắc chắn không chịu nổi.
Hai người cùng nhau bày thức ăn lên bàn. Sau năm năm, cuối cùng họ lại ngồi xuống ăn cơm cùng nhau giống như những ngày còn sống ở khu Hữu Nghị.
Đang ăn, Dương Kim bỗng nhớ đến việc Đinh Thuấn nhờ cậu giới thiệu người có kinh nghiệm bán lẻ, liền kể cho Lương Dã nghe.
Nghe xong, Lương Dã có chút do dự. Dương Kim hỏi anh đang ngần ngại điều gì, anh đáp: "Anh ở nhờ nhà em, lại còn để em giới thiệu công việc. Chúng ta thế này giống yêu đương gì, nhìn như anh đang bám lấy đại gia vậy."
"Không phải thế đâu." Dương Kim nghiêm túc tiếp lời: "Thật ra em cũng có suy tính riêng, coi như nhờ anh giúp một tay."
"Dù Đinh Thuấn những năm qua đã giúp em rất nhiều, nhưng dù sao anh ta cũng là người ngoài, không hề có quan hệ huyết thống gì với em. Sau này nếu xảy ra xung đột lợi ích, em chỉ có cổ phần trong công ty mà không có quyền quản lý, có thể sẽ rơi vào thế bị động."
"Dù công ty đã bán cho anh ta nhưng đó là thứ mà em đã phải nhẫn nhịn suốt năm năm mới có thể giành được từ tay ba em. Em không muốn mất quyền kiểm soát đối với khối tài sản này."
"Cái gì thuộc về em, em muốn nó mãi mãi thuộc về em."
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí có chút cứng rắn của Dương Kim khi nói những lời này, Lương Dã cảm thấy năm năm qua mình đã bỏ lỡ quá nhiều. Cậu không còn là chàng trai ngây thơ và mơ hồ của năm năm trước nữa. Điều đó khiến anh vừa tự hào lại vừa đau lòng.
Anh vươn tay áp lên má cậu, khẽ nói:
"Thỏ con lớn rồi."