Lương Dã đau lòng khi nghĩ về những năm tháng cô độc của Dương Kim ở Macao. Cậu nói rằng mình muốn giữ quyền kiểm soát đối với tài sản mà cậu đã khó khăn giành lấy, và điều đó khiến Lương Dã chẳng chút do dự mà đồng ý giúp đỡ.
Anh không muốn để Dương Kim chịu thêm bất kỳ khổ sở nào nữa. Nếu cậu không thích kinh doanh, vậy thì anh sẽ làm thay. Vừa hay, đây cũng là công việc anh có khả năng và kinh nghiệm.
Dương Kim mời Đinh Thuấn đến Thượng Hải gặp Lương Dã. Sau khi bàn chuyện công việc, họ tiếp tục nói về cuộc sống. Từ miệng Đinh Thuấn, Lương Dã biết thêm rất nhiều về những khó khăn mà Dương Kim đã trải qua trong năm năm qua, càng nghe anh càng cảm thấy xót xa.
Việc để Lương Dã tham gia vào công ty, mục đích của Dương Kim chắc chắn Đinh Thuấn hiểu rõ nhưng anh ta vẫn đích thân đến Thượng Hải và nói thẳng rằng bản thân không có kinh nghiệm về bán lẻ, cũng không quen thuộc thị trường nội địa, mong Lương Dã chỉ dẫn thêm.
Lương Dã thực ra chỉ làm những việc kinh doanh nhỏ lẻ, chưa từng tham gia vào những việc lớn, nhưng lời nói của Đinh Thuấn lại mang hàm ý trân trọng cũng như tỏ rõ rằng anh ta không hề phản đối sự sắp xếp của Dương Kim. Điều này có nghĩa là trong công ty sẽ luôn có một vị trí dành riêng cho cậu.
Sự trưởng thành và tinh tế ấy hoàn toàn khác xa với những năm tháng ngây ngô của cả hai khi còn nhỏ.
Thời gian thấm thoắt trôi qua. Nhìn về phía Lương Dã, người mà cậu đã yêu suốt bao năm giờ đây cuối cùng cũng quay trở lại bên cạnh, Dương Kim không khỏi cảm thấy may mắn.
Trước khi rời đi, Dương Kim nâng ly kính Đinh Thuấn, "Cảm ơn anh. Dù là trước đây hay bây giờ, anh đều giúp tôi rất nhiều."
"Đâu có gì. Là tôi nhờ cậu cho người đấy chứ." Đinh Thuấn cười đáp, rồi quay sang nhìn Lương Dã: "Sau này có lẽ sẽ phải làm phiền anh chạy qua chạy lại Macao nhiều hơn."
Lương Dã gật đầu, uống cạn ly rượu.
Tối nay, Lương Dã thay Dương Kim uống không ít rượu. Nhiều đến mức ngay cả Đinh Thuấn cũng không nhịn được mà cười trêu: "Những người đang yêu đúng là khiến người khác khó chịu thật."
Về đến nhà, Dương Kim định tìm công thức nấu ăn để làm món gì đó giải rượu cho anh thì bất ngờ bị Lương Dã ôm từ phía sau, bế thẳng vào phòng ngủ rồi thả lên giường.
Anh siết chặt lấy tay cậu, đè xu.ống hỏi: "Em nói anh ta trước đây cũng giúp em nhiều, là chuyện gì?"
Quá bất ngờ, Dương Kim không kịp phản ứng: "...Hả?"
Lương Dã quỳ bên cạnh cúi nhìn cậu, hỏi tiếp: "Năm năm qua em tiếp xúc với anh ta nhiều không? Anh ta quan tâm em lắm à? Có phải anh ta đối xử với em rất tốt? Anh ta có thích em không?"
"Không có đâu!" Dương Kim vội vàng giải thích. "Anh ta có người mình thích rồi, hai người họ lớn lên cùng nhau ở Macao, thầm thích người ta nhiều năm rồi làm sao có thể thích em được. Hơn nữa... hơn nữa, kể cả nếu anh ta không thích ai cũng không thể thích em được."
"Thật không?" Lương Dã lạnh mặt hỏi lại. "Nhưng anh nhớ em từng nói cuốn băng video đó là anh ta bỏ vào túi em."
"Anh ta... anh ta..." Dương Kim nhất thời á khẩu, bất ngờ đỏ mặt lí nhí đáp: "Anh ta cũng là ở... dưới."
Lương Dã động tác khựng lại, hỏi ngược: "Ồ, thế còn em?"
Cúc áo đã được tháo ra một nửa, không khí hơi lạnh lan tỏa. Nhưng Lương Dã lại dừng lại, đúng là xấu xa. Dương Kim vươn tay định kéo chăn lên đắp, nhưng tay cậu đã bị anh giữ chặt.
Lương Dã đứng dậy, ngồi ở đầu giường, vỗ lên đùi mình nói: "Em cứ bắt anh ôm em suốt. Ôm em mà em còn ngồi lên người anh được cơ mà."
Cách nói của anh làm Dương Kim nghẹn lời. Vẫn chưa bắt đầu mà anh đã buông lời trêu ghẹo như vậy, còn món canh giải rượu của anh thì sao?
Thấy cậu ngồi im không động đậy, Lương Dã bật cười hỏi lại: "Sao thế? Anh nói sai à? Không phải em sao? Yêu cầu đủ nhiều đấy."
Đồ đáng ghét! Quá đáng ghét! Sao có thể nói thẳng như vậy được chứ.
Nhìn cậu không phản ứng, Lương Dã giả vờ đứng dậy nói: "Ồ, không phải em à? Thế thì sau này không như vậy nữa—"
Dương Kim lập tức nắm lấy tay không cho anh đi. Cậu ngước nhìn anh vài giây, rồi ngoan ngoãn nhấc chân ngồi lên đùi anh.
Họ hôn nhau, ôm nhau. Lương Dã yêu cầu cậu không tháo kính, cũng không được tháo khăn quàng cổ.
Không tháo kính thì được, nhưng khăn quàng cổ thì không. Đó là chiếc khăn mà năm năm trước chính tay anh đã đan cho cậu.
Dẫu vậy, lời phản đối của Dương Kim trước mặt Lương Dã luôn không có tác dụng. Không còn tấm chắn nào trên người, cậu chỉ có thể dùng tay che chắn chiếc khăn, nhỏ giọng nói: "Khăn sẽ hỏng đấy anh, sẽ bẩn mất."
Lương Dã cười đáp: "Bẩn thì anh giặt, hỏng thì anh đan cho em cái khác. Anh sẽ đan cho em cả đời."
---
Những ngày sau đó, Dương Kim tiếp tục làm việc tại văn phòng luật, còn Lương Dã bận rộn với việc mở rộng thị trường bán lẻ nội địa cho công ty của Đinh Thuấn. Cuộc sống của họ tuy bận rộn nhưng tràn đầy ý nghĩa.
Dẫu vậy cả hai không bao giờ quên chuyện của Điền Kim Lai. Những bằng chứng họ mang từ Cáp Nhĩ Tân vẫn chưa được sử dụng.
Dương Kim liên lạc với một luật sư am hiểu về luật hình sự ở cả Macao và nội địa để bàn bạc. Cậu bày tỏ mong muốn của mình: tiền bạc không thành vấn đề, miễn sao có thể khiến Điền Kim Lai trả giá cho những hành động của gã, cậu sẵn sàng chi trả bất cứ khoản nào.
Tuy nhiên thời điểm đó Macao vừa mới được trao trả về Trung Quốc, các quy định về thẩm quyền và thủ tục tố tụng hình sự giữa hai bên vẫn chưa hoàn thiện. Dựa vào bằng chứng hiện có, chỉ một tờ giấy nợ vẫn chưa đủ để loại trừ mọi nghi ngờ hợp lý.
Luật sư hỏi: "Còn chứng cứ nào khác không? Hoặc nhân chứng?"
Dương Kim và Lương Dã nhìn nhau, trong đầu đều nghĩ đến cùng một người.
Diêu Văn Tĩnh, người bạn thuở nhỏ của họ, đã thi đỗ vào một trường đại học tài chính ở Bắc Kinh sau kỳ thi đại học. Hiện tại, cô đang làm việc tại một ngân hàng quốc tế.
Trong năm năm Dương Kim rời Cáp Nhĩ Tân, mỗi khi về nghỉ hè hay nghỉ đông, Diêu Văn Tĩnh đều hỏi thăm Lương Dã về tin tức của cậu. Nhưng Lương Dã chỉ có thể lắc đầu, bảo rằng ngay cả anh cũng đang tìm kiếm cậu, không ngờ Dương Kim lại cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.
Sau khi tốt nghiệp, Diêu Văn Tĩnh ở lại Bắc Kinh làm việc và chỉ về nhà vào dịp Tết. Năm nay, đúng lúc cô về quê thì Lương Dã lại đưa mẹ đến Thượng Hải phẫu thuật, cả hai không gặp được nhau.
Lương Dã và Dương Kim tìm cách liên lạc với Diêu Văn Tĩnh, hỏi liệu cô có thể gặp họ không. Họ sẵn sàng đến Bắc Kinh, không để cô phải di chuyển.
Khi nhận được cuộc gọi từ Dương Kim, giọng của Diêu Văn Tĩnh tràn đầy niềm vui. Cô mời họ bất cứ lúc nào cũng được, còn hứa sẽ nấu cơm và bày tiệc đãi họ.
Hai người lập tức lên đường đến Bắc Kinh. Diêu Văn Tĩnh ra tận sân bay đón họ.
Cô vẫn giữ mái tóc ngắn nhưng phong thái đã trở nên trưởng thành và chín chắn hơn nhiều. Những dấu vết của cô gái nhỏ ngày nào với bím tóc đuôi sam giờ đây khó mà nhận ra.
Diêu Văn Tĩnh đưa họ về nhà mình, chuẩn bị một bàn đầy ắp các món ăn quê hương vùng Đông Bắc. Cô cười nói: "Ở Bắc Kinh rất khó ăn được món sườn xào chua ngọt chính gốc, Thượng Hải chắc cũng thế đúng không?"
Cả hai gật đầu tán thưởng, không quên khen tay nghề của cô.
Dương Kim hỏi: "Văn Tĩnh, vậy cậu... định ở lại Bắc Kinh luôn à, không về quê nữa sao?"
Diêu Văn Tĩnh mỉm cười, nhấp một ngụm rượu rồi nói: "Không về được nữa."
Cô cúi đầu, giọng chất chứa đầy tâm sự: "Thật ra tôi rất muốn về. Tôi quen với cái lạnh âm hai mươi độ của mùa đông, quen với những trận tuyết lớn, quen với tất cả mọi thứ ở Cáp Nhĩ Tân. Nhưng mà..."
"Nhưng mỗi khi về, tôi lại không còn là chính mình nữa. Tôi trở thành con gái của ba mẹ, cháu của ông bà nội, ông bà ngoại. Tôi trở thành người phụ nữ đến tuổi phải kết hôn, không nên một mình chạy đến Bắc Kinh làm việc. Tôi phải kết hôn, sinh con, sống một cuộc đời ổn định."
"Dù nhiều người ở quê tôi sau thời kỳ thất nghiệp cũng thay đổi suy nghĩ, nhưng tư tưởng của ba mẹ tôi vẫn quá cố hữu. Cậu biết không, trước đây ba tôi thậm chí còn hỏi Điền Kim Lai đang ở đâu. Ông ấy bảo hồi nhỏ hai đứa chơi với nhau thân lắm, hay là hai đứa về quê cố gắng vun đắp lại tình cảm."
Dương Kim và Lương Dã liếc nhìn nhau, rồi Lương Dã hắng giọng nói: "Hắn đang ngồi tù ở Macao."
"Chuyện đó tôi biết." Diêu Văn Tĩnh bình thản đáp. "Năm ngoái, ba mẹ hắn có lần khóc lóc ầm ĩ trong sân, nói rằng con trai họ đi làm ở miền Nam rồi bị người ta hãm hại phải vào tù oan. Sau đó, ba tôi không nhắc đến chuyện Điền Kim Lai nữa nhưng lại hỏi tôi có biết hắn phạm tội gì không, có thực sự bị oan không."
Cô cười lạnh: "Những chuyện khác tôi không biết nhưng tôi biết rõ một điều: loại người như hắn chắc chắn không thể nào là bị oan."
Dương Kim đặt đũa xuống, bình tĩnh nói: "Là tôi đưa hắn vào tù."
Diêu Văn Tĩnh sững người.
Câu chuyện quá dài. Lương Dã biết Dương Kim không thích nói nhiều, cũng không muốn cậu phải khơi lại những vết thương trong suốt năm năm qua nên anh chủ động thay cậu kể lại tất cả, đồng thời giải thích rằng họ hy vọng cô có thể làm chứng.
Dương Kim bổ sung: "Nếu làm chứng, có thể sau này khi ra tòa, cậu sẽ phải đối mặt với hắn... Chuyện này, cậu có thể suy nghĩ lại—"
"Không cần suy nghĩ." Diêu Văn Tĩnh quả quyết. "Tôi sẽ đi, nhất định sẽ đi. Khi nào cần cứ báo tôi, tôi sẽ sắp xếp xin nghỉ."
---
Từ Bắc Kinh trở về Thượng Hải, mọi công việc liên quan đến tư vấn kiện tụng và công việc riêng của hai người đều tiến triển thuận lợi.
Vào một kỳ nghỉ lễ, Lương Dã đưa Dương Kim đến Macao để tái khám tâm lý. Bác sĩ nhận xét tình trạng của cậu hiện tại rất tốt, có thể tạm thời ngưng thuốc và chỉ cần tái khám định kỳ sau đó.
Sau đó, Lương Dã trở thành một "người bay trên không" thường xuyên đi lại giữa Thượng Hải, Macao và Cáp Nhĩ Tân. Anh trở về Cáp Nhĩ Tân là để bắt tàu về quê thăm mẹ, mỗi hai tháng anh lại trở về một lần để đảm bảo sức khỏe của bà vẫn ổn.
Chớp mắt đã một năm trôi qua, Lương Dã thành công mở rộng thị trường bán lẻ tại Thượng Hải. Công ty thành lập chi nhánh tại Thượng Hải, và anh trở thành tổng phụ trách.
Từ một người kinh doanh nhỏ lẻ, giờ đây Lương Dã đã trở thành tổng giám đốc Lương. Công việc càng thêm bận rộn, các chuyến công tác nối tiếp nhau không dứt.
Lúc này, anh vừa về nhà vài ngày đã lại phải đi công tác, lần này sẽ kéo dài mười ngày.
Dương Kim ngủ một mình, trằn trọc không sao chợp mắt. Đến giữa đêm, cậu gọi điện cho anh, giọng đầy nũng nịu: "Nhớ anh quá đi. Lần này anh đi lâu quá, em chẳng có động lực vẽ nữa, công việc thì làm mãi không xong. Tất cả là tại anh."
"Được, được, là tại anh hết." Lương Dã nghe giọng cậu mà không chịu nổi, chỉ muốn lập tức quay về để ghì cậu xuống giường. "Về nhà anh đền bù cho, nhé?"
Dương Kim cuộn mình trong chăn, cầm điện thoại xoay qua xoay lại, hỏi: "Đền thế nào?"
Lương Dã nghe thấy tiếng cậu cựa quậy, bèn đáp: "Em đợi đấy."
Năm ngày sau, vào buổi tối, Dương Kim vẫn đang tăng ca tại văn phòng. Cậu đã vùi đầu vào bản vẽ cả ngày, mắt mờ dần vì mệt mỏi.
Các đồng nghiệp đã cùng cậu thức trắng hai đêm liền, cậu không nỡ bắt họ ở lại thêm nên tối nay để họ về nghỉ. Văn phòng chỉ còn lại một mình cậu.
Cậu tháo kính ra xoa xoa mắt, khi ngẩng lên thì thấy có người tay xách hành lý đẩy cửa bước vào.
Là Lương Dã.
Dương Kim cứ tưởng mình hoa mắt, mãi đến khi anh bước đến trước mặt, cậu mới ngơ ngác hỏi: "Không phải anh đi mười ngày sao?"
"Em nhớ anh nên anh về sớm." Lương Dã ngậm một điếu thuốc, rút từ túi ra cái bật lửa rồi ném vào tay cậu, cúi xuống gần hơn. "Châm lửa cho anh nào."
Dương Kim im lặng nhìn anh một lúc, sau đó rút điếu thuốc từ miệng anh ra, ngẩng đầu hôn anh.
---
【Tác giả có lời muốn nói】
Không tra được tình hình pháp luật liên quan thời điểm đó nên phần này là do tôi tự nghĩ ra, xin đừng xem là thật.