Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 71

Ba năm sau.

Tết Nguyên Đán năm 2003, Lương Dã và Dương Kim xin nghỉ phép sớm. Họ thuê một chiếc xe từ Cáp Nhĩ Tân, lái về quê để đón Tôn Hiền lên thành phố kiểm tra sức khỏe. Các chỉ số của bà đều tốt khiến mọi người vui vẻ hơn hẳn khi trở về làng đón năm mới.

Hai năm trước, Lương Dã và Dương Kim đã mua cho bà một chiếc tivi. Từ đó, nhà bà trở thành nơi tụ họp của dân làng, đặc biệt là đám trẻ con rất thích đến xem nhờ.

Khi bà về đến nhà, đám trẻ con chạy khắp nơi báo tin như những chú chim cu gáy: "Bác Tôn về rồi! Anh Lương Dã cũng về rồi! Lại được xem tivi rồi!"

Nghe vậy, hàng xóm láng giềng đều ló đầu ra chào hỏi. Ai cũng biết Lương Dã bây giờ đang làm ăn lớn ở Thượng Hải, giàu có hơn hẳn, nên họ tò mò muốn xem anh đã thay đổi ra sao.

Thấy Dương Kim đi cùng, có người trêu Lương Dã: "Ồ, lại dẫn bạn về ăn Tết à?"

Lương Dã giả vờ như không nghe thấy, đáp lời khác: "Chào chú Vương, năm mới tốt lành nhé!"

Ba năm qua, mỗi năm Lương Dã đều đưa Dương Kim về quê ăn Tết. Năm đầu tiên thì không sao, nhưng năm thứ hai đã có người thắc mắc: "Sao bạn cậu năm nào cũng về đây thế? Không về nhà cậu ấy à? Hai cậu thân nhau thế, quen nhau kiểu gì vậy?"

Có người còn nói thẳng với Dương Kim: "Cậu và Lương Dã là bạn thân, nhưng sau này khi một trong hai cậu lấy vợ rồi sẽ khó giữ được tình cảm như bây giờ lắm. Chẳng lẽ lúc đó Lương Dã không đưa vợ về mà đưa cậu về chắc?"

Làng quê là vậy, người ta thích bàn tán. Dẫu những lời đó không có ý xấu, nhưng nghe xong Lương Dã vẫn cảm thấy không thoải mái, lo Dương Kim cũng sẽ phiền lòng.

Đêm giao thừa, lửa trên giường sưởi tỏa ấm cả căn phòng.

Lương Dã kéo Dương Kim từ giữa chân mình lên, dùng khăn giấy lau sạch khóe môi cậu và cả kính mắt. Lau xong, anh ôm cậu lên đùi, hôn sâu.

Vừa hôn anh vừa nói: "Đừng để ý những lời người trong làng nói. Họ chỉ rảnh rỗi thôi."

Dương Kim mệt mỏi vì cả đôi môi lẫn cơ thể đã phải chịu đựng suốt cả buổi, khẽ r.ên rỉ, giọng mềm nhũn: "Ừm... Ai nói gì em cũng không quan tâm, trên đời này em chỉ quan tâm đến anh thôi..."

Lương Dã hôn cậu thêm một lúc nữa mới chịu dừng lại, ôm cậu vào lòng khẽ nói: "Họ cũng không sai. Lương Dã đưa vợ về quê ăn Tết. Chuẩn rồi, anh mang theo đấy."

Dương Kim ngẩng lên từ trong vòng tay anh, không hài lòng: "Ai là vợ anh chứ?"

"Ồ? Không phải em à?" Lương Dã cười nhếch mép. "Thế sao mỗi lần anh khiến em vui vẻ, em lại gọi anh là chồng? Gọi đến mức không dừng được luôn."

Dương Kim đỏ bừng mặt, vội vã đưa tay bịt miệng anh, thì thầm: "Mẹ đang ở phòng bên cạnh đấy!"

Nhắc đến Tôn Hiền, thực ra Lương Dã đã có ý định nói thẳng với bà, nhưng Dương Kim lo bà sẽ sốc nên khuyên anh tạm thời giữ kín.

Lương Dã nghĩ trong lòng bà có lẽ đã biết từ lâu rồi.

Sáng sớm hôm sau là ngày ba mươi Tết, họ cùng nhau lên núi viếng mộ ba của Lương Dã.

Sau khi xuống núi, cả hai trở về nhà cùng Tôn Hiền chuẩn bị bữa tối tất niên.

Như thường lệ, hàng xóm kéo đến xem tivi. Thấy họ trở về, có người lại trêu:

"Lương Dã này, lần nào cũng đưa bạn đi tảo mộ với cậu. Cậu có nói rõ với ba chưa? Kẻo ông ấy hiểu lầm đấy."

"Ấy, cậu nói xem, trên trời có thể xem phim dưới trần không? Mấy phim như Xuân Quang Xạ Tiết, Bá Vương Biệt Cơ ấy, ông cụ có biết không nhỉ?"

"Lương Dã, cháu hai mươi chín tuổi rồi nhỉ? Vẫn chưa có bạn gái à? Thích kiểu nào để chú giới thiệu cho một người nhé?"

Lương Dã và Dương Kim nhìn nhau, ánh mắt đầy ăn ý sau nhiều năm bên nhau. Họ đều hiểu thực tế là như vậy, không cần bận tâm đến những lời nói của người ngoài, chỉ cần có nhau là đủ.

Đúng lúc Lương Dã định nói vài câu qua loa để kết thúc, Tôn Hiền đột nhiên quát lớn: "Hai đứa nó đều là những đứa trẻ tốt, mấy người nói cái gì thế hả? Tôi không thích nghe đâu! Tôi nhịn mấy người lâu lắm rồi. Còn nói mấy lời đó nữa thì đừng đến nhà tôi xem tivi, ai cũng không được hoan nghênh!"

Tôn Hiền chưa từng nổi giận, lần này là lần đầu tiên, lại xảy ra vào đúng đêm giao thừa. Điều này chứng tỏ bà thật sự tức giận.

Cả đám người đều bị dọa sợ, nhìn nhau không biết làm gì, cuối cùng lặng lẽ bỏ đi.

Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến Lương Dã và Dương Kim cũng bất ngờ. Hai người ngơ ngác nhìn nhau, chưa kịp phản ứng.

Tôn Hiền lại làm như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ xoay bánh xe lăn về phía bếp, nói: "Đứng ngây ra đó làm gì? Mau vào giúp mẹ gói sủi cảo đi."

Hai người vội vàng đi theo vào bếp, vừa gói sủi cảo vừa thầm nghĩ chắc bà sẽ nói gì đó quan trọng với họ.

Nhưng đến khi Tết qua đi, họ chuẩn bị rời làng, Tôn Hiền vẫn không nói thêm lời nào.

Ngày mùng bảy Tết, trước khi lên đường, hai người cùng Tôn Hiền ăn bữa cơm trưa cuối cùng. Sau đó, họ mang hành lý, tạm biệt bà và lên xe.

Xe đã nổ máy, cửa kính đã kéo lên, nhưng đột nhiên Tôn Hiền đẩy xe lăn đến, gõ vào cửa kính xe.

Dương Kim hạ cửa kính xuống, một phong bao lì xì được đặt vào tay cậu.

Ba năm qua, mỗi năm bà đều lì xì cho hai người như ba mẹ tặng con cái, không phải vì bất kỳ ý nghĩa gì khác. Năm nay vào đêm giao thừa, bà cũng đã làm vậy rồi.

Dương Kim nghĩ bà nhầm lẫn, liền vội trả lại: "Dì ơi, hôm ba mươi dì đã cho con rồi mà."

Tôn Hiền không nhìn cậu, chỉ đẩy phong bao vào xe, vẻ mặt có chút lúng túng: "Dì già rồi, một ngày nào đó rồi cũng sẽ đi thôi. Về sau hai đứa phải chăm sóc nhau nhiều hơn. Đi đi, đừng lo cho dì, sống thật tốt nhé."

Lương Dã và Dương Kim còn muốn nói gì đó, nhưng Tôn Hiền đã xoay xe lăn trở về nhà.

Tuyết mùa đông lặng lẽ rơi, phủ lên lưng bà một lớp mỏng. Bà không phủi đi, để mặc cho tuyết dần dày lên, như một mảnh đất từng kiên quyết giữ gìn những phong tục xưa cũ giờ đây nhẹ nhàng khoác lên mình lớp áo bạc mà trước kia bà chưa từng nghĩ sẽ chấp nhận.

---

Sau khi trở về Thượng Hải không lâu, họ nhận được tin từ Macao: Điền Kim Lai bị thương nặng trong một vụ ẩu đả trong tù, được đưa đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Dù có cứu sống được, gã cũng có thể bị liệt nửa người.

Trước đây, vì thủ tục tố tụng hình sự giữa nội địa và Macao chưa hoàn thiện, việc truy cứu tội cướp bóc năm xưa của Điền Kim Lai ở Cáp Nhĩ Tân phải chờ đến khi gã mãn hạn tù tại Macao. Điều này khiến Dương Kim và Lương Dã vô cùng tiếc nuối. Nhưng khi nhận được tin này, cả hai không khỏi cảm thấy hả hê.

Quả nhiên trời cao có mắt. Kẻ ác cuối cùng cũng bị báo ứng.

---

Tại một cuộc họp cổ đông cuối năm của công ty, Dương Kim và Lương Dã cùng quay lại Macao. Dương Kim tham gia cuộc họp với tư cách cổ đông, còn Lương Dã đến để báo cáo về tình hình mở rộng thị trường nội địa của chi nhánh trong những năm qua.

Ba năm qua, Lương Dã đã làm việc vô cùng chăm chỉ. Anh thực sự có tài kinh doanh, vận hành chi nhánh rất thành công, mang lại lợi nhuận đáng kể. Anh nhận được vô số lời khen ngợi từ các cổ đông và lãnh đạo cấp cao, chuyện thăng chức và tăng lương gần như là chắc chắn.

Rời khỏi tòa nhà văn phòng, cả hai cùng mỉm cười vui vẻ, dự định ghé qua Núi Thánh Mẫu để thưởng thức cảnh đêm. Nhưng không ngờ, họ lại gặp một người không mong muốn.

Khi thấy Liễu Chi Quế dẫn theo cậu bé tám tuổi xuất hiện trước mặt, sắc mặt Dương Kim lập tức trở nên lạnh lẽo.

Lương Dã nhận ra, ngay lập tức vòng tay qua eo dẫn cậu về phía bãi đậu xe.

Liễu Chi Quế bám theo, chặn đường họ, nói với giọng đầy trách móc: "Dương Kim, tại sao con lại nhẫn tâm như vậy? Em trai con mới tám tuổi thôi! Con đã lấy hết tiền của ba con, lúc trước con nói nếu mẹ muốn lấy tiền của ông ấy, mẹ phải nghe lời con. Kết quả thì sao? Tiền của ông ấy mẹ không nhận được xu nào! Hàng tháng chỉ mong con gửi chút tiền qua. Đúng, mẹ nợ con... nhưng em trai con thì không nợ con điều gì cả! Nó chỉ là một đứa trẻ!"

Bà ta nghẹn ngào, giọng nói như muốn buộc tội: "Ngày nào nó cũng hỏi mẹ anh trai đi đâu rồi, tại sao anh không về thăm nó. Nó còn nhỏ, cần được yêu thương. Nó là em trai ruột của con. Con không thể nào..."

"Tôi nhẫn tâm sao?" Dương Kim dừng bước, giọng nói bình tĩnh nhưng sắc lạnh ngắt lời bà ta: "Câu hỏi này tôi cũng muốn hỏi mẹ."

"Tôi cũng là con của mẹ. Mẹ có thể tốt với nó như vậy, biết rằng nó cần tình yêu thương, nhưng tại sao năm xưa mẹ lại đối xử với tôi nhẫn tâm như thế?" Cậu nhìn thẳng vào bà ta, ánh mắt tràn ngập sự lạnh lùng. "Chỉ vì tôi không phải đứa con thực sự của mẹ, đúng không?"

Liễu Chi Quế mở miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng, Dương Kim đã cúi nhẹ đầu, đưa tay ra về phía Lương Dã.

Lương Dã hiểu ý nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau.

Dương Kim khẽ chỉnh lại gọng kính, mỉm cười nói: "À phải rồi, mẹ à, tôi vẫn chưa giới thiệu với mẹ và em trai. Đây là người yêu của tôi."

Liễu Chi Quế thét lên, vội vã lấy tay che mắt đứa bé, gần như phát điên. Bà ta vừa lôi vừa kéo đứa trẻ, vội vã rời đi trong hỗn loạn.

Đứa bé vẫn chưa hiểu chuyện, liên tục hỏi: "Tại sao anh trai lại nắm tay một người đàn ông?"

Câu hỏi của nó đổi lại là một cái tát đau đớn từ Liễu Chi Quế. Bà ta quát: "Nếu mày còn hỏi những câu như vậy, tao sẽ đánh gãy chân mày!"

Dương Kim định đứng lại để xem thêm "vở hài kịch" này, nhưng không ngờ Lương Dã đã nhanh chóng kéo cậu đi, không để cậu dừng chân thêm nữa.

Lương Dã bước thật nhanh kéo Dương Kim đến bãi đậu xe, mở cửa xe đẩy cậu vào ghế sau, đóng cửa, khóa lại. Tất cả chỉ diễn ra trong một chuỗi động tác liền mạch.

Chiếc xe đỗ ở một góc tối, ánh sáng không thể soi rọi vào khoảnh khắc buông thả nhất của Macao đêm nay. Những chiếc xe chạy ngang qua phát ra tiếng động, vừa vặn che lấp tiếng thở gấp gáp và những âm thanh khác từ ghế sau.

"Em đúng là giỏi lắm." Lương Dã vừa hôn vừa khen.

Dương Kim ngoan ngoãn ngửa cổ để anh mặc sức muốn làm gì thì làm. Nhưng khi nghĩ đến việc Lương Dã vì cậu "đối đầu" với Liễu Chi Quế mà lại kích động đến thế, cậu bỗng thấy buồn cười.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, ngay lập tức cậu nhận một cái đánh mạnh từ bàn tay trái đầy vết sẹo của anh lên mông. Lương Dã cảnh cáo: "Không được phân tâm."

Dương Kim vội vàng thu mình lại, ngoan ngoãn hơn hẳn. Cậu thừa hiểu mỗi lần cậu "không nghe lời" thì sẽ có kết cục ra sao, và cậu không muốn lặp lại trải nghiệm lần đó.

Nhớ lại sinh nhật của Lương Dã năm ngoái, cậu cuối cùng đã đồng ý để anh "thử sức" trong thư phòng. Không hiểu vì sao Lương Dã lại rất thích bàn làm việc của cậu, nhất định bắt cậu mặc áo sơ mi trắng và quần tây như khi đi làm. Đêm đó mặt bàn làm việc đầy những dấu vết, bản vẽ và bút bị xô đổ tứ tung, vậy mà anh vẫn không hề dừng lại.

Nhưng kế hoạch đêm nay không được thuận lợi. Khi không khí đang nóng lên, cả hai chiếc điện thoại đồng thời đổ chuông.

Lương Dã không thèm để ý, cũng không cho Dương Kim nghe máy. Nhưng tiếng chuông cứ reo rồi ngắt, ngắt rồi lại reo, liên tục vài lần khiến cả hai mất hết hứng thú.

Lương Dã nhấc điện thoại, thấy trên màn hình hiện tên Nhậm Thiếu Vĩ, anh bực bội bấm nút nhận cuộc gọi định mắng thẳng.

Còn Dương Kim thấy tên Thường Hiểu Yến hiện trên màn hình, cậu bèn nghe máy.

"Anh em ơi, tao với Yến Nhi sắp kết hôn rồi! Chết tiệt, tao muốn khóc quá! Mười năm, tao theo đuổi cô ấy mười năm trời! Đám cưới sẽ tổ chức ở Cáp Nhĩ Tân, ngay tại hội trường trường nghề cũ của chúng ta. Mày nhất định phải về đấy!"

"Dương Kim! Tôi sắp gả cho Nhậm Thiếu Vĩ rồi! Trời ạ, cậu nói xem có phải hoa tươi cắm trên bãi phân trâu không? Thôi, nghĩ lại thì anh ấy cũng theo đuổi tôi mười năm rồi, tôi đành miễn cưỡng chấp nhận vậy. Đám cưới ở Cáp Nhĩ Tân đó, nhớ dắt theo Lương Dã nhà cậu nhé!"

---

【Tác giả có lời muốn nói】

Ngày mai truyện sẽ kết thúc nhé (●'З`●)

Bình Luận (0)
Comment