Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Chương 72

Khi trở lại Cáp Nhĩ Tân, những bông tuyết đầu mùa vừa lác đác rơi.

Đám cưới của Nhậm Thiếu Vĩ và Thường Hiểu Yến sẽ diễn ra vào ngày mai. Hai người trở về căn nhà ở khu Hữu Nghị trước.

Chiếc xe đạp hiệu Khổng Tước vẫn được cất giữ trong căn phòng này, qua bao năm tháng giờ đã trở thành một món đồ cổ khi những thương hiệu xe đạp quốc tế như Giant và Geno bắt đầu du nhập vào thị trường Trung Quốc.

Những lần trước, mỗi khi họ trở về Cáp Nhĩ Tân thường vào dịp Tết, lúc nào cũng vội vã, khác hẳn với hôm nay khi họ có dư dả thời gian.

Lương Dã liếc nhìn chiếc xe đạp, nhướng mày với Dương Kim.

Dương Kim vừa quấn lại chiếc khăn quàng cổ chưa lâu đã tháo ra, giờ lại quấn lên lần nữa, đáp gọn: "Dạ!"

Chiếc khăn này đã theo cậu nhiều năm, giờ đây đã hơi cũ, khả năng giữ ấm cũng không còn tốt, nhưng vì là do Lương Dã tự tay đan nên cậu không nỡ đổi. Dù có rách một lỗ, cậu vẫn cố giữ lại để dùng.

Có lẽ hành động đó có vẻ kỳ quặc với người ngoài, giống như việc quyết định đạp xe dưới trời tuyết, nhưng chỉ có Dương Kim và Lương Dã mới thấu hiểu.

Tình yêu vốn dĩ là như vậy.

Lương Dã vác chiếc xe đạp xuống lầu, ngồi vào yên trước.

Dương Kim nhảy lên yên sau. Chiếc xe hơi chao đảo vì chuyển động của cậu, cậu bất giác kêu "A!" một tiếng, sau đó nhận ra cảnh tượng này giống như đã từng xảy ra.

Lương Dã dừng lại, không đạp đi. Dương Kim hỏi: "Sao thế anh?"

Anh quay đầu nhìn cậu, ánh mắt dừng lại ở bàn tay cậu, cau mày đầy bất mãn.

Dương Kim hiểu ra, khẽ mỉm cười ngoan ngoãn đưa tay vào túi áo khoác của anh.

Người này sao mà bá đạo thế chứ? Cậu nghĩ, đồng thời cố ý bóp nhẹ lớp vải trong túi của anh như một hành động "trả đũa".

Bánh xe Khổng Tước chầm chậm lăn, vết bánh in trên lớp tuyết đầu mùa như thể đưa họ từ năm 2003 quay về 1992, nghiền nát bao năm tháng dài.

Tuyết đầu mùa rơi trên chóp mũi Dương Kim, hơi ngứa, nhưng cậu không phủi đi.

Đầu tiên, cậu không muốn rút tay ra khỏi túi áo của Lương Dã. Thứ hai, cậu bất giác nhớ lại, năm 1993 khi họ bắt đầu ở bên nhau cũng là vào ngày tuyết đầu mùa.

Ngày hôm đó, cậu hỏi Lương Dã có muốn làm người yêu của cậu không. Lương Dã đáp: "Ừm." Cậu bảo anh không được nói "Ừm" phải nói "Muốn". Nhưng anh vẫn cứ xấu tính mà chỉ nói: "Ừm."

Dương Kim tựa đầu vào lưng anh, bỗng cảm thấy mình yêu anh thật nhiều.

Không, thật ra là từ lâu rồi, yêu đến mức muốn bên anh đến một trăm tuổi.

Chiếc xe đạp Khổng Tước cứ thế lăn bánh mãi, cuối cùng dừng lại ở đầu hẻm Lương Hữu, nơi trước kia từng là tiệm tạp hóa của nhà Lương.

Nơi từng là tiệm tạp hoá nhỏ giờ đây đã bị thay thế bởi hai bức tường xi măng. Qua thời gian, những đứa trẻ đang chơi đùa trong ngõ hẻm hôm nay chắc chắn không còn biết rằng nơi này từng có một tiệm tạp hóa rẻ và tốt như thế.

Vì các yếu tố như đất đai đô thị và quy hoạch đường sá, kế hoạch phục hồi tiệm tạp hóa nhà Lương đã bị hủy bỏ. Đến nay, nó vẫn chỉ tồn tại trên bản vẽ — thứ duy nhất họ có thể làm là đóng khung bản vẽ và treo nó ở vị trí nổi bật nhất trong nhà.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Dương Kim trùng xuống, chút cảm giác mất mát thoáng hiện trong lòng.

Bông tuyết rơi xuống hàng mi cậu.

Ngay sau đó, một bàn tay vươn ra, ngón tay hơi cong nhẹ nhàng phủi bông tuyết khỏi mi cậu.

Cảm giác ngứa ngáy khiến Dương Kim chớp mắt, và khi mở mắt ra, cậu thấy Lương Dã lấy từ trong túi ra một thứ gì đó và đưa cho mình.

Là một bản hợp đồng mua nhà.

Dương Kim cầm lấy, kinh ngạc nhìn anh.

Tuy Lương Dã đã kiếm được không ít tiền trong ba năm qua, nhưng việc mua một căn nhà ở vị trí đắc địa như vậy, hơn nữa lại là biệt thự, chắc chắn là một khoản chi tiêu rất lớn.

"Làm sao vậy? Ngạc nhiên đến thế cơ à?" Lương Dã nhếch môi cười, đưa tay nâng cằm Dương Kim lên giúp cậu khép lại khuôn miệng đang há hốc. "Em giới thiệu việc cho anh, anh mua nhà cho em, không phải rất công bằng sao?"

"Nhưng mà... xe cũng là anh mua rồi. Anh làm sao mà lại..." Dương Kim lắp bắp, "Không phải chúng ta đã nói là cùng mua nhà sao?"

"Thì em cứ coi như là cùng mua đi. Tiền của anh vốn dĩ là của em mà." Lương Dã cẩn thận chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ cho cậu. "Hơn nữa, anh không mua không công đâu. Anh có một yêu cầu, kỹ sư Dương à."

Dương Kim lập tức hỏi: "Yêu cầu gì?"

Dù là yêu cầu gì cậu cũng đồng ý. Gọi anh một vạn lần "chồng", mặc sơ mi trắng và vest trong thư phòng, hay thậm chí bắt cậu lên trời hái sao, cậu đều sẵn lòng.

Lương Dã chỉ nói: "Anh mua biệt thự là vì muốn có một cái sân. Có sân rồi, anh muốn nhờ kỹ sư Dương biến bản thiết kế phục dựng tiệm tạp hóa nhà họ Lương thành hiện thực."

Tuyết rơi nhẹ nhàng trên ngõ Lương Hữu, phủ trắng nơi mà tiệm tạp hóa nhỏ từng tọa lạc, trong veo như chính những ký ức ấy. Có những điều tưởng chừng đã phai mờ, nhưng chỉ cần vẫn còn trong trái tim của những người yêu nhau thì chúng sẽ không bao giờ thực sự biến mất. Và khi chưa bao giờ mất đi, chúng sẽ mãi mãi tồn tại, vĩnh viễn in dấu trên thế gian này.

Được phục dựng tiệm tạp hóa nhà họ Lương, tất nhiên là Dương Kim không thể chối từ.

"Vậy lúc nãy anh nhất quyết muốn ra ngoài đạp xe, rồi đạp thẳng đến ngõ Lương Hữu là cố ý phải không?"

Lương Dã nở nụ cười đầy ngông nghênh: "Đúng vậy."

"Nhỡ em thấy lạnh, không muốn ra ngoài thì sao?"

"Em sẽ không làm vậy." Lương Dã khẳng định chắc nịch, không cần giải thích lý do — thật ra cũng chẳng nói ra được lý do gì — chỉ lặp lại: "Em sẽ không đâu. Đến khi chúng ta một trăm tuổi, em cũng sẽ sẵn lòng cùng anh ra ngoài ngắm tuyết."

Dương Kim lặng lẽ nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Cậu đã cố nhịn rất lâu nhưng cuối cùng không nhịn được nữa. Cậu nhón chân lên, trong màn tuyết trắng xóa đặt lên môi Lương Dã một nụ hôn dịu dàng.

Người đàn ông tốt nhất, tuyệt vời nhất trên thế giới này — Lương Dã của cậu.

---

Sáng sớm hôm sau, Lương Dã dậy rất sớm để đi làm phù rể, còn Dương Kim vì "hoạt động quá khích" đêm qua nên ngủ đến tận trưa. Mãi đến chiều cậu mới uể oải bò dậy.

Trong bếp đã có sẵn bữa trưa do Lương Dã chuẩn bị từ sáng trước khi rời đi. Một món mặn, một món canh — đơn giản nhưng đầy ắp hạnh phúc.

Ba năm sống cùng nhau, Dương Kim chưa từng tự nấu một bữa cơm. Dù cậu nhiều lần năn nỉ Lương Dã dạy mình, nhưng sau những lần làm cháy nồi, nhầm muối thành đường, thậm chí cắt vào tay, Lương Dã thẳng thừng cấm cậu bước vào bếp.

Có lần Dương Kim buồn bã nói: "Đã lớn thế này rồi mà ngay cả nấu cơm cũng không biết, mất mặt quá đi thôi."

Lương Dã liền bế cậu lên đùi, dịu dàng dỗ dành: "Là anh cố tình không dạy em đấy. Em mà biết nấu rồi sẽ không ăn đồ anh nấu nữa. Em không được học nấu ăn, cả đời này chỉ được ăn đồ anh làm, không được chọn thứ khác."

Dương Kim ăn xong rồi tắm rửa sạch sẽ, gói một phong bao lì xì lớn, trên đó viết:

Chúc mừng hôn lễ, trăm năm hạnh phúc — Lương Dã và Dương Kim kính tặng.

Khi đứng trước cổng trường nghề cũ, những ký ức ngày còn học trung học ùa về. Cậu nhớ đến vô số lần mình lén theo dõi Lương Dã, tự cho rằng bản thân giấu giếm rất kỹ nhưng thực ra đã bị anh phát hiện từ lâu.

Ngốc nghếch thật. Cái tuổi mười bảy ấy sao mà yêu anh đến vậy.

Dương Kim bước vào hội trường chào hỏi cô dâu chú rể, nhìn thấy Lương Dã trong bộ vest đứng bên cạnh Nhậm Thiếu Vĩ.

Dù đã nhiều lần nhìn thấy Lương Dã mặc vest trong các sự kiện công việc, nhưng lúc này ánh mắt cậu vẫn không thể rời khỏi anh.

Mái tóc cắt ngắn kết hợp với bộ vest đã đủ khiến cậu xao xuyến. Cậu nghĩ đến cánh tay anh, nơi xăm những kỷ niệm vì cậu, và bàn tay ấy đã từng siết chặt lấy cậu trong đêm qua khiến cậu vừa nghẹt thở vừa tràn ngập hạnh phúc. Dương Kim không khỏi cảm thấy mặt mình bừng lên một sắc đỏ.

Cậu đưa phong bao lì xì cho Thường Hiểu Yến, cười nói: "Hiểu Yến, hôm nay cậu đẹp lắm."

Thường Hiểu Yến giả vờ kiêu ngạo: "Hôm nào mà tôi không đẹp chứ?"

Cả bốn người đều bật cười. Dương Kim nhớ đến lần Nhậm Thiếu Vĩ công khai tỏ tình với Thường Hiểu Yến ngay tại trường nghề khiến cả hội trường khi đó xôn xao, không nhịn được mà cười lớn hơn.

Cậu quay sang Nhậm Thiếu Vĩ: "Chúc mừng cậu nhé. Sau này phải đối xử tốt với Hiểu Yến của chúng tôi đấy."

"Chắc chắn rồi." Nhậm Thiếu Vĩ đáp, cười tươi vỗ vai Lương Dã. "Tôi sẽ học hỏi anh Dã nhiều hơn."

Sau vài câu trò chuyện, Dương Kim tìm chỗ ngồi của mình.

Cậu không quen nhiều người ở đây, đoán rằng mình sẽ được xếp ngồi cùng các bạn học cấp ba. Khi đến bàn, chỉ thấy có một đôi vợ chồng trạc tuổi ba mươi đang ngồi sẵn.

Người chồng chủ động bắt chuyện: "Cậu là bạn của cô dâu chú rể à?"

Dương Kim gật đầu: "Đúng vậy."

Người đó giới thiệu: "Tôi từng là đồng nghiệp của chú rể ở Nhà máy Cơ khí số Hai. Còn đây là vợ tôi, họ Phương, hiện là giáo viên ở trường nghề này."

Dương Kim gật đầu lịch sự chào: "Chào cô Phương."

Vừa nói xong, cậu bỗng khựng lại, một ký ức xa xăm và đau buồn ùa về khiến cậu không nói thêm được gì.

Cô Phương là một người tinh ý, nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của cậu, liền hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Dương Kim nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười đáp: "Chỉ là tôi vừa nhớ đến một thầy giáo trước đây cũng dạy ở trường này. Thầy ấy cũng họ Phương. Thầy là một người rất tốt."

Cô Phương nhíu mày, trầm ngâm nói: "Ở trường này ngoài tôi ra hình như không còn ai họ Phương nữa. Thầy ấy nghỉ hưu rồi à?"

"Thầy ấy..." Dương Kim ngập ngừng, ánh mắt thoáng buồn. "Thầy ấy... rời xa chúng tôi rồi."

Cô Phương im lặng một lúc, rồi hỏi với giọng không chắc chắn: "Cậu... là học sinh khóa 93 phải không? Tôi nghĩ tôi biết cậu đang nói đến ai."

Dương Kim nhìn cô, ngay khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau ấy, cậu như nhìn thấy bóng dáng thầy Phương năm xưa, người mà cậu chỉ gặp thoáng qua tại cổng trường nghề này. Đôi mắt và đường nét gương mặt cô giống thầy đến lạ thường.

Cô dè dặt hỏi: "Cậu đang nói đến... anh trai tôi phải không?"

---

Hôm sau, Dương Kim và Lương Dã đến nghĩa trang tìm đến mộ của thầy Phương và người yêu của thầy. Trước mắt họ, lớp tuyết trắng phủ kín tấm bia mộ màu đen, tạo nên một khung cảnh yên tĩnh và trang nghiêm.

Em gái của thầy Phương kể lại câu chuyện xưa: khi thầy và người yêu qua đời, không một ai trong gia đình chịu đến nhận thi thể. Lúc đó, cô còn đang học đại học ở miền Nam đã phải lặn lội trở về, một mình lo liệu hậu sự cho anh trai và người yêu của anh, để họ có thể được chôn cất cạnh nhau cùng an nghỉ nơi lòng đất.

Cô mỉm cười ngọt ngào, kể thêm: "Anh trai tôi từng trở về trong giấc mơ nói lời cảm ơn tôi. Anh bảo rằng trên thiên đường, anh và anh Tiểu Đào sống rất hạnh phúc."

Lương Dã và Dương Kim cầm nén hương đứng cạnh nhau trong im lặng.

Lương Dã vẫn nhớ rõ lần cuối cùng anh gặp thầy Phương. Cũng không quên được câu nói cuối cùng thầy dành cho anh: "Bảo vệ tốt cho bản thân, và cả cậu học sinh trường Trung học số 3 ấy."

Lương Dã cúi đầu, giọng nói trầm ấm vang lên trước bia mộ: "Thầy ơi, lời thầy nói em luôn ghi nhớ. Em đã cố gắng hết sức để bảo vệ em ấy, dùng cả cuộc đời mình để làm điều đó."

Dương Kim ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt của họ chạm nhau, sâu lắng và đầy quyết tâm.

Quay lại đối diện tấm bia mộ, Dương Kim nhẹ nhàng nói, giọng cậu mang theo sự thành kính: "Thầy ơi, dù là trên thiên đường hay trong kiếp sau, thầy nhất định sẽ hạnh phúc."

Tuyết vẫn rơi không ngừng, nhưng tình yêu và lời hứa vẫn luôn ấm áp, vẹn nguyên lưu lại mãi trong trái tim.

---

Năm năm sau, vào cuối tháng một năm 2008, Lương Dã và Dương Kim chuyển vào ngôi nhà mới.

Ngày hôm đó Thượng Hải đón trận tuyết lớn nhất trong hai mươi năm qua.

Hai người quấn quýt bên nhau suốt đêm trong căn phòng ngủ. Khi tỉnh dậy vào sáng sớm, ánh nắng yếu ớt len lỏi qua lớp rèm, chiếu lên hai thân thể trần trụi. Lương Dã đứng dậy, kéo rèm cửa, và khung cảnh bên ngoài hiện ra – cả thế giới ngập trong màu trắng xóa của tuyết.

Họ ngỡ như mình đang mơ, cảm giác mơ hồ như thể thời gian đã quay ngược đưa họ trở về Cáp Nhĩ Tân ngày nào.

Dương Kim bước đến bên cửa sổ nhìn xuống sân, trái tim bỗng se lại. Cậu khẽ gọi: "Lương Dã, lại đây xem này anh."

Lương Dã vừa mặc áo vừa bước tới, ôm lấy cậu từ phía sau. Anh nghiêng đầu hôn lên cổ cậu, dịu dàng hỏi: "Sao thế em?"

Dương Kim chỉ tay xuống dưới, nơi có cửa hàng nhỏ của nhà họ Lương mà cậu đã phục dựng lại trong sân.

"Anh xem, cửa hàng nhỏ của anh kìa. Mùa đông ngày trước tiệm tạp hóa nhà anh cũng thế này, mái hiên phủ đầy tuyết..."

Cậu nhìn cảnh tượng ấy, thì thầm: "Đã quay về rồi..."

Bỗng nhiên, cậu quay lại, ánh mắt lấp lánh niềm vui nói với anh: "Lương Dã ơi, tất cả đã quay về rồi."

Dương Kim không nói rõ "tất cả" là gì hay "quay về" nghĩa là thế nào, nhưng Lương Dã hiểu.

Những tiếc nuối của năm năm chia cắt, quãng thời gian tuổi trẻ bị buộc phải xa cách, tiệm tạp hoá nhỏ phải đóng cửa, tình yêu mà họ từng dốc lòng bảo vệ nhưng không trọn vẹn, và cả những mùa đông lạnh giá khi Dương Kim lặng lẽ rời đi — tất cả giờ đây đều đã quay về.

Lương Dã dùng bàn tay từng chịu thương tích vì gặp cậu nhẹ nhàng vu.ốt ve người mà anh yêu nhất trong đời, cậu học sinh ngoan năm nào cũng là người yêu dấu nhất của anh.

Trước khung cửa sổ tuyết rơi trắng trời, anh cúi xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn thật sâu.

Những mùa đông sau này sẽ không còn lạnh lẽo nữa.

Bởi vì mỗi mùa đông đều có anh cạnh bên.

— Kết thúc chính truyện —

---

【Tác giả có lời muốn nói】

Ôi, vậy là đã kết thúc rồi, một cái kết trọn vẹn. Tôi đã viết được tất cả những gì tôi muốn viết! Rất hạnh phúc khi được kể câu chuyện về Lương Dã và Dương Kim — hai con người tuyệt vời, kiên cường và yêu nhau tha thiết.

Từ cuối tháng tám đến giờ, cảm ơn rất nhiều vì đã có các độc giả thân yêu đồng hành. Cảm ơn bạn, người đã đọc đến tận đây.

Tôi sẽ chia sẻ nhiều điều hơn trong phần hậu ký, phần đó sẽ đăng trên Weibo sau. Nơi này, tôi xin để lại cho câu chuyện tự nó tỏa sáng!

Chúc tất cả chúng ta đều sẽ hạnh phúc, đều sẽ tự do, đều sẽ dũng cảm yêu và được yêu. ^ ^

Ngoại truyện sẽ được cập nhật sớm!

Bình Luận (0)
Comment