Ngày 16 tháng 3 năm 2002, sinh nhật Dương Kim rơi vào thứ Bảy.
Tối hôm trước, Lương Dã từ chuyến công tác trở về, nhưng do máy bay bị hoãn, mãi đến mười một giờ đêm mới về đến nhà.
Mùa xuân Thượng Hải lất phất mưa phùn, Dương Kim ra mở cửa, nhìn thấy tay Lương Dã không mang theo bất cứ món đồ nào trông giống quà sinh nhật, trong lòng có chút hụt hẫng. Nhưng cậu vẫn ân cần giúp anh phủi đi những giọt nước li ti đọng trên chiếc áo dạ và cả những hạt mưa vương trên mái tóc ngắn.
Lương Dã nào có kiên nhẫn chờ cậu cẩn thận lau bên này chấm bên kia. Sau khi đóng cửa lại, anh thẳng tay bế bổng cậu lên áp xuống sofa. Mang theo hơi lạnh của mưa xuân, anh hôn cậu đầy mãnh liệt.
Bị bất ngờ bế bổng lên, Dương Kim khẽ thốt lên vài tiếng kêu nhỏ. Nhưng tiếng kêu rất nhanh bị nuốt trọn, không cách nào thoát ra nữa.
Hai tay bị Lương Dã giữ chặt bên mặt, cậu không thể động đậy. Dù đeo kính chẳng hề vướng víu khi hôn, nhưng lần này góc độ của anh ép sát quá mức khiến sống mũi cậu đau nhói.
Chỉ năm ngày không gặp, tại sao lại như thế này?
Tại sao lại như thế? Dương Kim cũng tự hỏi mình.
Một ngày sinh nhật không có quà, mũi đau, mắt kính mới vừa thay tháng trước cũng sắp gặp họa. Chiếc cũ đã bị hỏng do "một số chuyện kịch liệt" mà hoàn toàn là lỗi của Lương Dã vì cứ khăng khăng bắt cậu đeo kính. Nhưng ngay cả khi bị ép đến đau, cậu vẫn không nỡ đẩy anh ra. Đau đớn mà cũng ngọt ngào.
Sofa nhỏ không đủ chỗ. Họ chỉ có thể bám sát lấy nhau, gắn chặt hòa quyện. Mưa xuân lặng lẽ thấm vào căn phòng, nhẹ nhàng rơi xuống những cơ thể không thể tách rời, hòa quyện với từng làn hơi ẩm bao trùm không gian.
Đến một giờ sáng, Lương Dã kéo áo dạ đắp lên người Dương Kim, ghé sát tai cậu thì thầm: "Chúc mừng sinh nhật."
Dương Kim quỳ ngồi trên đùi anh, mệt lả chỉ có thể gục vào người anh. Cậu chẳng buồn nói gì, chỉ khẽ dụi dụi đầu vào cổ anh để tỏ ý đáp lại.
Rồi cậu nghe thấy Lương Dã bật cười. Hai tiếng cười thấp trầm như đang cười nhạo cậu quá yếu, chỉ mới hai tiếng mà đã mệt như vậy.
Đồ đáng ghét, Lương Dã thật đáng ghét.
Dương Kim mơ màng, chỉ còn một chút ý thức trước khi chìm vào giấc ngủ. Trong đầu cậu, những câu hỏi lặp đi lặp lại: Rốt cuộc đây là sinh nhật của ai chứ? Chỉ biết làm khổ người khác, lại còn cười nhạo, cuối cùng vẫn tay không, quà đâu rồi?
Vào sinh nhật năm ngoái của Lương Dã, cậu đã tự tay làm cả một bàn đầy thức ăn cho anh. Mùi vị thì... không nói tới, nhưng chí ít cũng là có thành ý chứ.
Cậu còn tự thấy đồ mình nấu không ngon, sau đó đã "bồi thường" cho Lương Dã. Mà cái giá bồi thường cũng chẳng rẻ: làm hỏng mấy tờ bản vẽ, hỏng cả kính mắt và bộ vest cậu thích nhất.
Đêm hôm đó kết thúc thế nào cậu không nhớ nữa. Chỉ cảm thấy mơ màng như thể trong giấc mơ, cậu bị bế vào phòng tắm rồi lại bế về giường. Sau đó, cậu nằm mơ.
Trong mơ, cậu trở thành quốc vương của Vương quốc Thỏ. Cậu nói với những thần dân thỏ của mình: "Lương Dã không tặng quà sinh nhật cho ta!"
Thế là cả vương quốc vùng lên, giương cao cà rốt, tiến hành tấn công con người tên Lương Dã kia.
Ngay khi Lương Dã bị biển cà rốt nhấn chìm, Dương Kim tỉnh dậy.
Mệt mỏi vẫn còn trên cơ thể, cậu cảm thấy hơi khó chịu. Vô thức muốn tìm kiếm chút hơi ấm, cậu xoay người định chui vào lòng Lương Dã nhưng lại hụt mất.
Dương Kim khó chịu mở mắt, gọi khẽ: "Lương Dã."
Không ai trả lời.
Cậu mím môi cuộn người trong chăn. Đầu xuân trời vẫn còn lạnh, trong chăn chỉ có hơi ấm của một người, thật rét quá đi. Cậu lại tăng âm lượng gọi: "Lương Dã!"
Lần này, cậu nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Vài giây sau, cửa mở, Lương Dã bước vào.
Anh không mặc áo ngủ mà mặc áo len và quần dài, trông như vừa ra ngoài về.
Dương Kim nhìn đồng hồ treo tường — mười một giờ trưa. Không quá sớm cũng chẳng muộn, anh đi đâu vậy nhỉ? Trong tủ lạnh còn đầy thức ăn, chẳng lẽ ra ngoài mua đồ?
Lương Dã bước đến cạnh giường, cúi người hôn Dương Kim, dùng tay gãi nhẹ cằm cậu trêu chọc: "Sao bây giờ lại gọi anh là Lương Dã, quên mất hôm qua em gọi anh là gì rồi à? Gọi đến mức hồn anh sắp bay đi luôn đấy."
Dương Kim liếc anh một cái, không vui đáp: "Hôm qua là ngày gì anh còn quên được nữa kia."
"Quên đâu mà quên, chẳng phải anh đã chúc em sinh nhật vui vẻ rồi sao?"
"Ừ, chỉ bằng lời nói thôi."
"Không chỉ đâu, còn bằng cả cơ thể nữa—"
Chưa kịp nói hết câu, Lương Dã đã bị một chiếc gối phang thẳng vào mặt cắt ngang. Dương Kim ném gối xong liền quay người đi, xoay lưng về phía anh thể hiện rõ sự kháng nghị.
Chỉ một giây sau, cậu đã bị kéo lại bởi tên đáng ghét kia. Lương Dã mạnh mẽ kéo tay cậu, nhưng Dương Kim bướng bỉnh níu lấy thành giường, nhất quyết không xoay người lại.
Lương Dã bật cười bất lực, thở dài buông tay cậu ra rồi đi vòng sang bên kia giường ngồi xổm xuống.
Dương Kim trùm chăn kín đầu nhưng Lương Dã vẫn luồn tay vào kéo gương mặt cậu ra ngoài. Anh vuốt nhẹ nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt cậu, nghịch cằm, cọ cọ má cậu.
"Đừng!" Dương Kim nổi cáu hất tay anh ra, lườm anh đầy tức giận.
Lương Dã chỉ cười tươi hơn. Nhìn thấy nụ cười đó, Dương Kim bực mình đến mức muốn bỏ đi, nhưng chưa kịp rời khỏi giường đã bị anh bế bổng lên.
Lương Dã không thích kiểu bế ngang mà thích bế cậu như ôm một chú gấu koala — cách này khiến Dương Kim buộc phải vòng chân quanh eo anh để không bị rơi.
Nhưng giờ cậu đang giận, đời nào chịu phối hợp?
Thấy cậu không chịu vòng chân, Lương Dã liền vỗ nhẹ vào mông cậu ra lệnh: "Chân, ôm lấy."
Ra lệnh ư? Không biết cậu đang giận sao? Cậu nhất quyết không nghe.
Thấy thế Lương Dã chỉ cười. Anh cười đã đủ làm cậu khó chịu, lại còn cười xong thì dùng sức bế đi luôn, khiến cậu chẳng thể bám víu được vào đâu, cuối cùng đành phải vòng chân quanh eo anh.
Đúng là Lương Dã đáng ghét!
Cậu bị bế đến phòng làm việc, vừa định phản kháng vì nghĩ rằng anh lại chuẩn bị làm chuyện gì không đứng đắn, thì bất ngờ nhìn thấy một món đồ mới tinh đặt trên bàn làm việc.
Đó là một chiếc máy tính xách tay.
Năm 2002, người ta vẫn gọi laptop là máy tính xách tay, một món đồ còn rất mới mẻ. Chiếc máy mà Lương Dã mua là mẫu mới nhất của Lenovo, giá đến 9.700 tệ, đủ để mua một căn phòng nhỏ khoảng mười mấy mét vuông ở một số thành phố.
Dương Kim thường xuyên phải tăng ca vì cần sử dụng máy tính ở văn phòng để vẽ thiết kế, không thể mang công việc về nhà.
Lương Dã không thể lúc nào cũng đến văn phòng để chờ cậu, một là sợ ảnh hưởng đến công việc của cậu và đồng nghiệp, hai là lo người khác sẽ nói lời không hay.
"Những lúc em tăng ca, anh lại nhớ em đến phát điên." Lương Dã đặt cậu lên bàn làm việc, hai tay chống xuống hai bên, nhìn cậu đầy dịu dàng.
"Vậy nên anh mua chiếc máy tính xách tay này làm quà cho em, để từ giờ em có thể mang việc về nhà làm. Anh sẽ ngồi bên cạnh ngắm em vẽ."
Nói xong, anh cúi xuống hôn cậu một cái, sau đó bật cười trầm thấp: "Sao nghe giống như quà này là mua cho anh vậy nhỉ."
"Thử mở ra xem đi."
Lương Dã định đứng dậy để cậu tự tay khám phá món quà, nhưng Dương Kim đã nhanh tay vòng qua cổ kéo anh lại.
Cậu ôm chặt lấy cổ anh, trán tựa vào trán anh, đôi mắt không kính chớp nhẹ trước mặt, hàng mi như cánh quạt nhỏ quét qua da anh, cất giọng dịu dàng hỏi: "Tăng ca chỉ có một lúc thôi, anh thật sự không thể chờ thêm được sao?"
Khoảng cách gần đến mức hơi thở quấn vào nhau. Lương Dã cảm thấy cổ họng mình khô khốc, yết hầu khẽ chuyển động, giọng anh khàn hẳn đi: "Đúng vậy. Chẳng lẽ em không muốn về nhà à?"
Dương Kim không trả lời ngay, chỉ nhìn anh đắm đuối. Ánh mắt ấy làm Lương Dã vừa muốn đứng dậy ra ban công hút vài điếu thuốc để bình tĩnh, vừa muốn ghì chặt cậu hơn.
Rồi Dương Kim nhẹ nhàng nhắm mắt, hé miệng tiến tới bao lấy đôi môi anh.
Lương Dã phải thừa nhận, Dương Kim thực sự rất giỏi trong việc hôn.
Dương Kim trông có vẻ thụ động, thường chỉ hé môi đợi anh hoặc chủ động hôn rồi không làm gì thêm. Nhưng cậu luôn biết cách dùng hơi thở hay những tiếng rên rất nhỏ để khơi gợi khiến anh không kìm được mà tự mình dẫn dắt.
Đôi khi Lương Dã lén mở mắt, nhìn thấy hàng mi khẽ run của Dương Kim chớp lên nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt, trông cậu như đang hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn. Những lúc ấy, anh không thể cưỡng lại mà hôn càng sâu càng mãnh liệt hơn.
Lần này cũng vậy.
Nụ hôn kéo dài đến mức chiếc máy tính xách tay mới mua bị quên bẵng đi và cái bàn làm việc đáng thương suýt nữa phải chịu thêm một "trận địa chấn". Chiếc máy tính may mắn thoát nạn được nhẹ nhàng đặt lên giá sách trước khi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.
Lý do đơn giản là vì giữa cơn mê loạn, Dương Kim vẫn không quên trách móc: "...Quà của em anh đừng làm hỏng đấy."
Lương Dã dừng lại, chỉ đánh nhẹ vào mông cậu một cái rồi hỏi: "Gọi ai đấy?"
Dương Kim ôm lấy cổ anh, khẽ kêu lên một tiếng vì đau, sau đó cố tình trả lời: "Lương Dã."
"Cố ý phải không, hửm?" Lương Dã lại vỗ thêm một cái, xoay người làm bộ muốn thu dọn máy tính: "Quà không tặng nữa, anh thu hồi lại."
"Ơ—" Dương Kim hoảng hốt kéo anh lại, ôm chặt lấy cổ anh, áp sát vào tai anh thì thầm một tiếng nhỏ nhẹ:
"...Chồng ơi."