Ngày 7 tháng 7 năm 1994, kim giờ vượt qua con số mười hai, Lương Dã ngắm nhìn Dương Kim đã chìm vào giấc ngủ bên cạnh, khẽ hôn lên trán cậu rồi cẩn thận kéo lại chiếc chăn vốn đã rất ngay ngắn. Sau đó, anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào lòng.
Chín tiếng nữa thôi Dương Kim sẽ bước vào phòng thi đại học, thực hiện lời hứa của hai người.
——Dương Kim thi đỗ Đại học Công nghiệp, anh mở cửa hàng ở con hẻm gần trường. Cứ thế sống cả đời bên nhau.
Dương Kim trông chẳng có chút nào lo lắng, có lẽ một học sinh xuất sắc như cậu luôn tự tin tuyệt đối khi đối mặt với kỳ thi.
Nhưng Lương Dã thì không như vậy, anh căng thẳng đến mức không yên. Những ngày này, anh nấu ăn cho Dương Kim mà cẩn thận hết mức, sợ chẳng may món nào không sạch khiến cậu đau bụng rồi ảnh hưởng đến kỳ thi. Lúc đưa đón cậu, anh cũng lái xe đạp chậm rãi hơn hẳn. Bình thường từ trường về nhà chỉ mất năm phút, nhưng mấy hôm nay toàn mất hơn mười lăm phút.
Học sinh đã được nghỉ hè, bốn cửa tiệm nhỏ của anh đang vào mùa kinh doanh bận rộn, đáng ra đây là thời điểm kiếm tiền tốt nhất. Nhưng vì sợ bận quá không chăm lo được cho "thí sinh cưng" ở nhà, Lương Dã quyết định đóng hẳn một cửa hàng. Tiền có thể kiếm lại sau, nhưng Dương Kim thì không thể lơ là.
Đã hơn mười giờ đêm, anh vẫn không sao ngủ được.
Không rõ cuối cùng anh đã ngủ vào lúc nào, chỉ biết trời vừa hửng sáng, anh lập tức bật dậy để chuẩn bị bữa sáng cho Dương Kim.
Xong xuôi, anh quay lại gọi cậu dậy.
Có vẻ kỳ thi đại học không ảnh hưởng gì đến cậu chàng này cả, vì cơn ngủ nướng vẫn y nguyên như mọi ngày.
Lương Dã ôm cậu dậy, dỗ dành mãi không được. Anh đành trực tiếp bế cậu vào nhà vệ sinh, ép cậu rửa mặt.
"Tổ tông của anh ơi, hôm nay thi đại học đó! Đừng có lười nữa."
Dương Kim lười biếng bám lấy anh, mắt chỉ mở hờ, mơ màng đáp: "...Hửm? Ồ... Thi đại học thì sao? Ngủ thêm năm phút cũng không muộn đâu mà."
Thực tế chứng minh ngủ thêm năm phút không muộn thật, nhưng đủ khiến Lương Dã toát mồ hôi hột.
Đến tám giờ hai mươi phút, Dương Kim từ tốn bước xuống khỏi yên sau xe đạp của Lương Dã. Trước khi đi, cậu vẫn không quên lén lút nắm tay anh, còn hỏi: "Chiều ra em muốn thấy anh đầu tiên. Anh đứng chờ ở đâu vậy?"
Lương Dã dù nóng ruột đến mấy cũng không dám thể hiện, chỉ đành kiên nhẫn đáp: "Anh sẽ đứng dưới gốc cây đa này chờ em. Mau vào đi. Đừng căng thẳng, nhớ kiểm tra lại họ tên và mã số báo danh lần cuối, còn nữa—"
Dương Kim chăm chú nhìn anh, mỉm cười ngắt lời: "Lương Dã, người căng thẳng chính là anh đấy."
Rồi cậu bước vào phòng thi, để lại Lương Dã đứng ngoài với vẻ bối rối chẳng biết phải làm gì.
Đúng là học sinh giỏi, cách giờ thi bốn mươi phút còn đùa cợt được.
Được thôi.
Suốt hai ngày tiếp theo, ban ngày Lương Dã loanh quanh dưới gốc cây đa trước cổng trường thi, tối đến lại thao thức tới sáng. Cuối cùng cũng đến chiều ngày 9 tháng 7.
Tiếng chuông vang lên, hàng loạt thí sinh ùa ra khỏi phòng thi, chạy về phía ba mẹ hoặc người thân đang chờ. Những tờ đề thi và sách vở bay tán loạn khắp trời.
Thế nhưng đợi mãi Dương Kim vẫn chưa ra. Lương Dã lo đến phát điên, tưởng cậu đã gặp chuyện gì không hay, suýt chút nữa xông thẳng vào trường để tìm.
Ngay lúc đó, một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lưng anh.
Lương Dã quay đầu lại, thấy Dương Kim đang cầm hai que kem, một que đã được cậu ngậm trong miệng, que còn lại đưa về phía anh. Gương mặt cậu đầy vẻ vô tội và chân thành.
Lương Dã lau mồ hôi trên trán, mãi mới thốt lên được: "Tổ tông của anh ơi, em—"
Dương Kim nhìn anh một lúc, giúp anh bóc vỏ que kia đưa đến sát miệng anh.
Lương Dã bất lực nhận lấy cây kem: "Em định làm anh lo chết luôn đúng không hả."
Dương Kim chẳng hiểu câu "làm anh lo chết" của Lương Dã nghĩa là gì. Nếu phải nói đến lo lắng, người lo chết đi được là cậu mới phải.
Kỳ thi đại học chết tiệt gì mà kéo dài tận mấy ngày, lại còn vào tháng bảy nóng như thiêu đốt.
Hai ngày trước, ra khỏi phòng thi thấy Lương Dã đứng chờ trong bộ dạng mồ hôi nhễ nhại, Dương Kim chỉ muốn kỳ thi kết thúc ngay lập tức, đừng để người tuyệt vời nhất thế giới phải chịu nắng nóng thế này nữa.
Dương Kim rút que kem khỏi miệng, nói: "Cảm ơn anh, Lương Dã."
Vì ra muộn, lúc này thí sinh và phụ huynh gần như đã về hết, chỉ còn lác đác vài người trước cổng trường.
Lương Dã bước sang một bên che nắng cho cậu, hỏi: "Cảm ơn anh vì gì?"
Vừa từ tốn li.ếm que kem, Dương Kim vừa đáp: "Cảm ơn anh đã chờ em. Trời nóng thế này, anh đứng đợi lâu như vậy, em ở trong phòng thi còn lo anh bị cảm nắng. Cảm ơn anh đã lo lắng cho em, còn nghỉ cả việc buôn bán để chăm sóc em đi thi. Và còn—"
Cậu dừng lại, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Cảm ơn anh vì đã thích em."
Que kem trong miệng cậu tan nhanh, chảy xuống khóe môi đầy mê hoặc.
Lương Dã nuốt khan, yết hầu khẽ chuyển động, anh đưa tay giúp Dương Kim lau đi vệt kem còn vương nơi khóe miệng, khẽ hỏi lại: "Học sinh ngoan, anh nói là anh thích em bao giờ chưa?"
Dương Kim ngoan ngoãn để anh lau nhưng hàng mày lại khẽ nhíu lại, không hài lòng mà phản bác: "Anh chính là thích em."
Kỳ thi đại học đã kết thúc rồi. Mùa hè nóng bức, nước kem tan chảy làm ướt sũng cả một góc vỉa hè.
Lương Dã kéo cổ cậu, nhanh chóng đưa cậu về nhà. Que kem mà Dương Kim mua cho anh cuối cùng chẳng còn tâm trạng để ăn. Cơn nóng trong anh đâu phải que kem nào cũng có thể làm dịu đi.
Tại căn hộ 501, dãy 1, tòa nhà 3 khu Hữu Nghị, không khí trong căn phòng ngủ thứ hai tràn ngập cảm giác ngọt ngào xen lẫn sự ẩm ướt. Tựa như trái cấm vừa được nếm thử, vừa mơ màng vừa đầy kí.ch thích.
Lương Dã đã kìm nén thật lâu.
Suốt năm lớp 12 của Dương Kim, để không ảnh hưởng đến cậu, anh luôn cố gắng giữ mình. Cứ ngỡ bản thân đủ kiên định, nào ngờ mỗi tối ngồi bên cạnh cậu làm bài tập toán lại là một kiểu tra tấn ngọt ngào.
Dương Kim không phải học sinh ngoan mà là học sinh hư mới phải. Làm bài tập cũng chẳng chịu yên.
Làm bài không làm bài, tại sao lúc nghĩ không ra thì cắn đầu bút? Tại sao khi tính toán xong lại đẹp đến thế? Tại sao cứ chỉnh đi chỉnh lại kính mắt, tại sao sau khi giải xong đáp án cuối cùng lại nhào vào lòng anh, ngồi trên đùi anh, cười tươi như hoa khoe: "Lương Dã ơi, anh biết không? Em vừa giải được một bài khó lắm! Em vui quá! Em thích anh ghê!"
Đây không phải cố ý "khiêu khích" thì là gì?
Dương Kim bị anh giữ chặt không thể cử động, nhưng miệng vẫn không chịu buông tha trách móc: "Que kem của em anh còn không ăn, để tan hết cả, lãng phí quá đi!"
Đây đâu phải là trách móc, vừa nghĩ đến việc Dương Kim ở trong phòng thi mà vẫn lo lắng xem anh có bị cảm nắng không, trái tim Lương Dã như bùng cháy. Đúng vậy, anh đúng là sắp nóng phát điên rồi.
Lương Dã cúi người hôn cậu, vừa hôn vừa cười: "Sau này em lên đại học, ngày nào cũng mua kem cho anh, anh ngày nào cũng ăn. Mùa đông âm ba mươi độ anh cũng ăn, được không?"
Dương Kim còn chưa kịp trả lời, môi đã bị anh ngậm chặt. Hai chữ "không được" bị nuốt trọn vào bụng cùng với tất cả những điều khác.
Que kem bị bóc vỏ, vỏ bị vứt bỏ, căn phòng nóng nực làm kem tan nhanh hơn, nước tan tràn đầy sàn nhà.
Hơi ẩm trong không khí ngày càng đậm đặc, quyện vào nhau chẳng thể tách rời...
Kỳ nghỉ hè không chỉ là khoảng thời gian buông thả mà còn là cơ hội cuối cùng để chấm dứt mọi mối liên hệ với cuộc sống cũ.
Dương Kim xé nát thư trúng tuyển của trường ở Macao, bán hết toàn bộ tài sản trong căn hộ ở khu Hữu Nghị rồi nhanh chóng chuyển đi, không để những người ở Macao có thể tìm ra dấu vết.
Không lâu sau, Dương Thiên Cần qua đời vì ung thư phổi. Lương Dã dồn hết tiền tích góp của mình để giúp Dương Kim thuê luật sư giỏi nhất, trực tiếp đến Macao giành lại phần tài sản thuộc về cậu, đồng thời cắt đứt mọi liên hệ với Liễu Chi Quế.
Cũng vào khoảng thời gian đó, Nhậm Thiếu Vĩ mang tin từ Nhà máy Cơ khí Số 2 đến: Điền Kim Lai ở miền Nam đã phạm tội gì đó lớn lắm, cuối cùng phải vào tù, nghe đâu còn bị xử tử hình. Đúng là ác giả ác báo.
Sau đó nữa, Dương Kim thuận lợi vào học khoa Kiến Trúc của Đại học Công Nghiệp.
Với khả năng định hướng tốt, nền tảng vẽ tay vững vàng, Dương Kim như cá gặp nước trong lĩnh vực kiến trúc, nhanh chóng trở thành một nhân vật nổi bật trong khoa. Giáo sư khen ngợi bản vẽ của cậu, bạn bè nhờ cậu sửa bài, còn gọi cậu là "đại thần".
Các bạn trong đại học vô cùng thân thiện, những chuyện bị bắt nạt như hồi trung học không còn xảy ra nữa. Dương Kim thậm chí đã có những người bạn thật sự, thỉnh thoảng còn cùng họ đi ăn, lần đầu tiên cậu biết đến hương vị của tình bạn.
Lương Dã mở rộng sự nghiệp, từ những cửa hàng nhỏ lẻ ban đầu đã trở thành chuỗi cửa hàng trải khắp thành phố Cáp Nhĩ Tân, biến từ hộ kinh doanh cá thể thành công ty trách nhiệm hữu hạn. Anh kiếm được ngày càng nhiều tiền, trở thành một "ông chủ trẻ tuổi", thậm chí còn được trường cấp ba cũ đưa vào "Bảng vinh danh cựu học sinh xuất sắc".
Vào năm Dương Kim học năm ba đại học, Lương Dã mua một căn nhà mới, hai người dọn vào tổ ấm của mình.
Đáng tiếc là ngay đêm đầu tiên trong ngôi nhà mới, vì không kiềm chế được "lửa đạn" mà làm bẩn tấm ga giường duy nhất, cuối cùng cả hai phải ôm nhau ngủ trên chiếc sofa nhỏ.
Dương Kim bị kẹt giữa Lương Dã và lưng ghế, xoay người cũng khó khăn, khẽ trách: "Đều tại anh."
"Tại anh?" Lương Dã véo mạnh vào eo cậu, thấp giọng hỏi: "Là ai cứ mãi gọi chồng ơi chồng ơi không dứt? Em quyến rũ anh còn nói lý được à?"
"Là anh ép em gọi!" Dương Kim không chịu thua liếc anh một cái, bướng bỉnh nói: "Dù sao cũng tại anh, chỉ tại anh."
Đôi mắt lạnh lùng có điểm xuyết nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt, ánh nhìn trách móc đầy ý vị. Lương Dã nhìn mà trong lòng lại nóng bừng lên, nghiến răng nói: "Được, được, tại anh, tại anh. Tổ tông à, đừng có mà khiêu khích nữa, sofa mà hỏng nữa thì không có chỗ ngủ đâu!"
Dương Kim mím môi không nói, trong lòng cảm thấy oan ức, nghĩ thầm: Lương Dã thật là, rõ ràng mình có làm gì đâu, sao lại bảo mình quyến rũ anh ấy được chứ?
Sau đó nữa nữa...
Sau khi tốt nghiệp đại học, Dương Kim vào làm việc tại Viện Thiết kế Kiến trúc Cáp Nhĩ Tân. Nhờ tài năng thiên bẩm, cậu nhanh chóng thăng tiến, tham gia và thậm chí chủ trì nhiều dự án trọng điểm của thành phố khi tuổi đời còn rất trẻ.
Về phần Lương Dã, sự nghiệp của anh không ngừng mở rộng. Anh hợp tác và sáp nhập nhiều doanh nghiệp bán lẻ lớn trong thành phố, kinh doanh ngày càng thuận lợi. Chẳng mấy chốc anh đã mua thêm xe, đổi sang một ngôi nhà lớn hơn.
Hai người cũng mua một căn hộ cho mẹ của Lương Dã, căn hộ này nằm ngay trong cùng khu nhà mà họ đang ở.
Ngày dọn về nhà mới, hai người quyết định thổ lộ sự thật với mẹ Lương Dã.
Họ quỳ gối trước bà, nói rằng đối phương là người mình yêu nhất đời này, muốn cùng người ấy đi hết cuộc đời, mong được mẹ chấp thuận.
Sau ngần ấy năm, mẹ Lương Dã vốn đã hiểu rõ từ lâu. Bà đỡ hai người dậy, lau nước mắt cho họ, cười bảo: "Vậy giờ mẹ có hai đứa con trai rồi nhé."
Nhiều năm về sau...
Dương Kim và Lương Dã cùng nhau nghỉ hưu. Mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân vẫn lạnh buốt như trước, nhưng tình yêu của họ vẫn ấm áp và cuồng nhiệt như thuở nào.
Lương Dã vẫn giữ thói quen dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Dương Kim. Hai người cùng nhau đi dạo công viên, sau đó ra chợ mua rau và trái cây, rồi cùng nhau về nhà nấu ăn.
Buổi trưa ăn xong, họ ngủ trưa đến khi tự nhiên tỉnh dậy. Buổi chiều, Dương Kim sẽ đánh đàn piano hoặc vẽ tranh. Dù cậu làm gì, Lương Dã đều ngồi bên cạnh khen ngợi: "Em đàn thật hay, tranh em vẽ cũng thật đẹp."
Rồi đến bữa tối, họ cùng nhau ăn cơm, đi dạo, về nhà chơi đùa với chú thỏ. Tối đến, họ rửa mặt rồi cùng nhau đi ngủ.
Ngày qua ngày, những tháng năm trôi qua trong sự yên bình và hạnh phúc.
"Lương Dã, anh còn nhớ hồi trẻ chúng ta nói sẽ sống đến trăm tuổi không?"
"Nhớ chứ."
"Cuộc sống quá đỗi hạnh phúc, cơ thể chúng ta cũng rất khỏe mạnh. Em vui lắm. Giờ em cảm thấy mình có thể sống đến 120 tuổi."
"Vậy anh sẽ sống đến 121 tuổi, đến cuối cùng anh chăm sóc cho em."
"Không được, chúng ta cùng sống đến 120 tuổi, rồi cùng nhau xuống địa ngục đầu thai, kiếp sau lại gặp nhau nữa."