Khi chơi trốn tìm, cậu bé Dương Kim bị bỏ lại phía sau.
Điều này không thể trách ai khác, chỉ trách cậu quá bướng bỉnh và hiếu thắng. Rõ ràng đã nói với các bạn rằng chỉ trốn trong khuôn viên Nhà máy Cơ khí số 2 nhưng cậu lại chạy ra ngoài, đến một con hẻm hoàn toàn xa lạ mà cậu chưa từng biết đến.
Cậu nghĩ mình có thể trốn thật kỹ, không ai tìm ra được – quả nhiên là không ai tìm ra. Nhưng cùng lúc đó, cậu cũng không tìm được đường về nhà.
Cậu bé Dương Kim chỉ mới học lớp một, bị bọc trong chiếc áo khoác dày, khăn quàng cổ và mũ trông tròn trĩnh như một viên kẹo. Chơi đùa nhảy nhót suốt trong sân, khuôn mặt cậu giờ đây đỏ bừng. Đứng cô đơn giữa con hẻm xa lạ, cậu giống như một xiên kẹo hồ lô nổi bật giữa khung cảnh lạnh giá.
Một nhóm các ông bà lớn tuổi xung quanh bắt đầu chú ý đến cậu.
"Ôi chao, cháu bé này là con nhà ai thế? Không phải người ở đây đúng không? Chúng tôi chưa từng thấy cháu bao giờ."
"Sao không nói gì? Cháu không biết nói à? Hay là bị câm?"
"Nhà cháu ở đâu? Nói cho ông biết đi, ông dẫn cháu về nhà, trời lạnh thế này ở ngoài lâu sẽ bị cảm đấy!"
Dương Kim cúi đầu bĩu môi, khẽ hừ một tiếng rồi nói: "Cháu không nói đâu."
"Ồ, tại sao lại không nói với ông?"
"Người lớn ở Nhà máy Cơ khí số 2 đều nói ngoài phố có kẻ xấu chuyên bắt cóc trẻ con. Cháu không nói đâu!"
Câu nói này làm mọi người bật cười.
Dương Kim bĩu môi nghĩ: Cười cái gì mà cười. Nhà máy Cơ khí số 2 lớn như vậy, kẻ xấu cũng chẳng thể nào biết nhà mình ở đâu.
Đúng như người lớn nói, những người bên ngoài nhà máy đều là kẻ xấu, toàn là những người kỳ quái. Mình phải nhanh chóng tìm được đường về nhà thôi.
Lúc này, một ông lão chợt gọi với theo: "Này, Tiểu Lương Dã, cháu cũng học ở trường tiểu học của Nhà máy Cơ khí số 2 đúng không? Đây có phải bạn học của cháu không?"
Dương Kim ngẩng đầu lên, thấy một cậu bé với mái tóc cắt húi cua, khuôn mặt đầy vết bầm, trông có vẻ không dễ chọc.
Cậu bé này trông thật quen.
"Anh—" Dương Kim bất ngờ chỉ tay vào cậu bé.
"Chính là anh! Anh là người tuần trước đã đánh lớp trưởng của bọn tôi! Anh đúng là kẻ xấu!"
"Lớp trưởng của các cậu đã đánh bạn tôi trước, tôi đánh trả thì sao nào? Nếu cậu muốn bảo vệ cậu ta, cậu cứ thử đánh tôi đi."
"Anh—"
Dương Kim nghẹn lời, tức giận trừng mắt nhìn Lương Dã rồi quay người chạy đi.
Nhưng cậu chỉ là một đứa trẻ nhỏ, còn thành phố này lại rộng lớn với những con hẻm quanh co. Dương Kim chạy mãi mà không thể tìm được đường về.
Chạy đến mệt nhoài, cậu dừng lại thở hổn hển rồi bắt đầu bật khóc.
"Nhóc con, khóc cái gì đấy? Không tìm được đường về nhà à?"
Dương Kim ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy cậu bé tên Lương Dã kia. Cậu ta đang cười, nụ cười trông như đang chế nhạo cậu.
Lại còn cười nhạo người khác, đúng là thói xấu không thể chấp nhận!
Dương Kim cố gắng lau nước mắt, trừng mắt nhìn anh rồi quay người bước đi.
"Nếu cậu thắng được tôi, tôi sẽ dẫn cậu về nhà. Nếu không thắng được, gọi tôi một tiếng 'anh' cũng được."
Dương Kim không thèm để ý.
"Cậu đi nhầm đường rồi. Nhà máy của cậu đâu có ở hướng này, cứ đi tiếp như thế đến tối cũng không về được đâu. Trời tối rồi sẽ rất đáng sợ đấy. Chính cậu nói mà, trong thành phố này có rất nhiều kẻ xấu chuyên bắt cóc trẻ con."
"Cậu biết không, những kẻ xấu đó sẽ bắt trẻ con như cậu về nông thôn, bắt cậu làm ruộng, bắt cậu ngủ trong chuồng heo!"
"Hả? Nhưng tôi không muốn ngủ trong chuồng heo!"
"Vậy gọi một tiếng 'anh' đi, tôi sẽ đưa cậu về nhà."
Dương Kim mím môi, cân nhắc giữa việc gọi một tiếng "anh" và phải ngủ trong chuồng heo, cuối cùng không tình nguyện chút nào, nhỏ giọng gọi: "Anh...Lương Dã."
Sau đó, Lương Dã dẫn Dương Kim về nhà.
Từ đó, hai người thường xuyên gặp nhau ở trường. Nhưng vì Lương Dã đã đánh lớp trưởng, Dương Kim lo sợ bị bạn cùng lớp gọi là "kẻ phản bội" nên luôn giả vờ không quen biết anh.
Mỗi lần như vậy, Lương Dã cố tình chắn đường Dương Kim và bạn cậu nói lớn: "Tiểu Dương Kim, thấy anh sao không gọi nữa? Trước đây không phải gọi anh Lương Dã, anh Lương Dã ngọt ngào lắm sao?"
Bạn cùng lớp của Dương Kim liền hỏi: "Dương Kim, cậu sao lại quen với anh Lương Dã lớp hai vậy? Ủa, chẳng lẽ cậu cùng phe với anh ta?"
Dương Kim giải thích mãi cũng không được, cuối cùng ấm ức ngồi thụp xuống sân trường khóc đến mức quên cả đường về nhà.
Trời dần tối, những kẻ xấu lại chuẩn bị ra ngoài bắt trẻ con. Lần này, cậu không có "anh Lương Dã" nào nữa.
Không cần anh Lương Dã, Lương Dã là đồ đáng ghét!
Đúng lúc ấy, người bị ghét kia xuất hiện ngay sau lưng cậu.
Thật kỳ lạ, rõ ràng lúc nãy Dương Kim còn thấy Lương Dã khoác vai bạn bè đi ra khỏi trường, sao bây giờ lại quay lại?
"Tiểu Dương Kim, ngồi đây một mình làm gì thế?" Lương Dã mạnh tay xoay mặt cậu lại. "Ô, lại khóc rồi hả? Sao lúc nào cậu cũng khóc vậy?"
"Tôi ghét anh!" Dương Kim nói, "Tại anh mà bạn cùng lớp không chơi với tôi nữa, tôi không còn bạn bè rồi..."
"Thì tôi làm bạn với cậu là được chứ gì?"
"Tôi ghét anh, làm sao muốn anh làm bạn tôi chứ!" Dương Kim hét lên một tiếng, hất tay Lương Dã rồi chạy đi.
Hôm sau, khi Dương Kim vào lớp, tất cả bạn học đều nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
"Dương Kim, anh cậu tới lớp mình xin lỗi rồi, nói là không nên đánh lớp trưởng. Anh ấy còn mua kẹo dẻo cho cả lớp mình và hứa sẽ trực nhật giúp lớp mình suốt một tuần! Anh ấy còn bảo tất cả những điều đó là cậu bắt anh ấy làm, nói cậu là người chính trực nhất ở Nhà máy Cơ khí số 2, bảo tụi mình phải chơi với cậu nhiều hơn!"
Tan học, Dương Kim chủ động chạy đến lớp hai chờ Lương Dã tan học.
Thấy cậu tới, Lương Dã bỏ mặc đám bạn, khoác vai Dương Kim rồi bảo: "Đi nào, anh dẫn nhóc đi uống nước ngọt Đại Dao."
Trên đường đi, Dương Kim hỏi: "Sao anh cứ bám lấy tôi vậy?"
"Trêu chọc cậu vui mà." Lương Dã véo má cậu. "Gọi anh Lương Dã nghe nào."
Dương Kim liếc xéo anh một cái, không thèm gọi.
Ngay sau đó, bàn tay trên má cậu lại mạnh tay nhéo một cái, "Cậu có biết anh phải tốn bao nhiêu tiền tiêu vặt để mua kẹo dẻo không hả?"
Dương Kim thấy mình thật oan ức, trong bụng nghĩ ai bắt anh mua kẹo đâu, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn gọi: "Anh Lương Dã."
Sau đó, cả hai cùng học hết tiểu học và trung học cơ sở tại Nhà máy Cơ khí số 2, suốt chín năm trời luôn dính lấy nhau mỗi khi đi học về.
Đến kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, Dương Kim thi đỗ vào Trung học số 3, còn Lương Dã học trường nghề. Hai ngôi trường nằm ở hai hướng khác nhau.
Cả hai không thể cùng nhau đi học nữa.
Ngày đầu tiên đi học, Dương Kim cảm thấy không quen, cứ cảm thấy cổ mình thiếu đi thứ gì đó — bình thường tay của Lương Dã lúc nào cũng quàng qua cổ cậu.
Trước giờ tan học, Dương Kim đã muốn tìm Lương Dã, nhưng lại nghĩ như vậy có vẻ quá sến sẩm.
Buổi tối về nhà, làm xong bài tập, tắm rửa rồi nằm lên giường vẫn không ngủ được, Dương Kim ngồi dậy vẽ tranh.
Cuốn sổ phác thảo của cậu rất dày, từ hồi còn nhỏ đã bắt đầu dùng, bên trong có rất nhiều bức vẽ đều là hình của Lương Dã.
Lương Dã tám tuổi ăn lê đông, mười tuổi chạy thi trong đại hội thể thao, mười hai tuổi đưa cậu ra sông Tùng Hoa trượt băng, mười lăm tuổi nằm cạnh cậu trong kỳ nghỉ hè chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ...
Dương Kim cảm thấy mặt mình bỗng nhiên nóng lên, định cất cuốn sổ phác thảo đi nhưng lại không nhịn được mà lật sang một trang mới, phác họa một hình dáng khác của Lương Dã – một Lương Dã không mảnh vải che thân.
Vẽ xong cậu mới bừng tỉnh, vội vàng gập cuốn sổ lại.
Sáng hôm sau thức dậy, lo sợ sổ phác thảo bị người nhà phát hiện, Dương Kim nhét nó vào cặp sách.
Vừa ra khỏi cửa, cậu liền thấy Lương Dã đang đứng chờ trước cửa nhà mình dắt theo một chiếc xe đạp nhãn hiệu Khổng Tước mới toanh.
Nghĩ đến bức vẽ tối qua, mặt Dương Kim lập tức nóng lên, cúi đầu giả vờ như không thấy, bước nhanh về phía trước.
Lương Dã dắt xe đạp đuổi theo hỏi cậu bị sao thế, mới đi đo mắt cận thị không lâu sao giờ đã nhìn không rõ rồi?
Lương Dã còn nói: "Anh vừa mới mua xe đạp mới, từ giờ đi học về anh sẽ chở em."
Dương Kim vẫn không để ý mà bước đi thật nhanh.
Lương Dã không thèm quan tâm đến xe đạp nữa, vứt xe sang một bên đuổi theo cậu. Đuổi không kịp, anh bèn túm lấy cặp sách của cậu.
Lương Dã khỏe quá, giằng co kéo qua kéo lại, vừa xô đẩy vừa níu kéo, cuối cùng một cái giật mạnh, chiếc cặp của Dương Kim rơi xuống đất.
Phạch—
Cuốn sổ phác thảo rơi ra, vừa hay lật mở đúng trang Dương Kim đã vẽ tối qua.
Dương Kim hoảng hốt, vội lao tới nhặt lên.
Nhưng Lương Dã đã nhanh tay hơn một bước.
Dương Kim vội vàng tiến lên giật lại: "Trả cho em!"
Lương Dã dễ dàng chế ngự cánh tay của cậu, chỉ với vài động tác đã khóa cậu trong lòng mình. "Là em vẽ anh mà, anh xem thì có sao đâu?"
Lương Dã mở cuốn sổ phác thảo ra, lật từng trang một cách cẩn thận rồi hỏi: "Bắt đầu từ khi nào?"
"...Cái gì?" Dương Kim ngẩn người, sau đó phản ứng lại, nhận ra anh đang hỏi mình bắt đầu vẽ anh từ khi nào. Mặt cậu vừa đỏ vừa giận: "Hồi nhỏ chứ gì nữa, sổ đã bị anh giật mất, anh... anh không tự xem được sao mà còn hỏi."
"Không phải cái đó." Lương Dã gấp cuốn sổ lại, nhìn cậu chăm chú: "Anh hỏi, em bắt đầu có ý đồ không trong sáng với anh từ khi nào?"
Dương Kim chột dạ, "Ai... ai có ý đồ với anh chứ?"
"Không có à?" Lương Dã liếc cậu bằng đôi mắt mí lót, buông tay cậu ra: "Thôi được rồi, anh còn tưởng là cả hai cùng thích nhau. Đi đây—"
Dương Kim tim giật thót, lập tức đuổi theo kéo tay anh lại: "Anh... anh vừa nói gì?"
"Gọi anh một tiếng, anh sẽ nói cho em nghe."
Dương Kim lập tức gọi: "Lương Dã."
"Chậc, sai rồi." Lương Dã không hài lòng nhíu mày, "Gọi sai cách rồi."
Dương Kim cúi đầu, không tự nhiên đẩy gọng kính, nhỏ giọng gọi: "...Anh Lương Dã."
Rồi nhiều năm sau, trong vô số những đêm tối, Dương Kim bị ép phải gọi anh bằng cái danh xưng ấy.
Cậu nằm xụi lơ trên giường, mơ màng mắng thầm trong lòng: Lương Dã đúng là đồ đáng ghét.
Dù là đồ đáng ghét nhưng cậu vẫn thích Lương Dã. Phải làm sao đây? Nếu có thể đến một thế giới khác, nơi cậu và Lương Dã vẫn yêu nhau, nhưng cậu không cần gọi anh là "anh" thì tốt biết bao.
Thế giới đó liệu có tồn tại không? Chắc là có nhỉ. Ở thế giới ấy, chắc chắn cậu và Lương Dã cũng sẽ hạnh phúc như bây giờ.
---
【Tác giả có lời muốn nói】
Phần ngoại truyện về anh Dã và Kim Kim xin khép lại tại đây. Tiếp theo sẽ là phần ngoại truyện về thầy Phương (không có sự xuất hiện của Dã Kim, mọi người cân nhắc nhé), và cuốn sách này sẽ chính thức kết thúc!
Trên Weibo có thể tôi sẽ đăng thêm vài đoạn nhỏ lẻ, mọi người hãy theo dõi nha! ^ ^