Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt

Chương 52

Charoline bắt gặp Liszt đang đợi cô trong hành lang.

Bóng dáng cao lớn của người nghệ sĩ dương cầm đứng lặng lẽ giữa hành lang vắng vẻ được ánh sáng ấm áp từ đèn nến trên trần bao phủ. Anh ôm bản nhạc trước ngực, cây gậy chống kẹp giữa khuỷu tay trái, tay phải thì cầm bút chăm chú đánh dấu trên bản nhạc.

Không hiểu sao, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Liszt, trái tim Charoline bỗng bình tĩnh lại, toàn thân cũng thả lỏng.

Những chuyện xảy ra đêm nay thực sự quá dồn dập. Khi rút mình ra khỏi tất cả, cảm giác mệt mỏi không thể diễn tả liền từ đỉnh đầu tràn xuống tứ chi. Nhưng khi thấy người ấy đang chờ đợi mình, cô như được tiếp thêm một cảm giác an tâm đã lâu không có.

Một mình đối diện với tất cả chuyện này, quả nhiên là không thể thiếu anh được.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu Charoline đã khiến cô giật mình. Cô hơi ngơ ngác, mãi mới nhận ra, bản thân không ngờ lại vô thức dựa dẫm vào một người đến thế.

Cô khẽ cười bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng.

Quả nhiên, ở thế kỷ XIX này, người cô tin tưởng nhất vẫn là Liszt.

Điều này không giống với việc Chopin tình cờ biết được bí mật của cô, hay Paganini thấu suốt tất cả chỉ trong một ánh nhìn. Liszt chẳng biết gì cả, chính cái “chẳng biết gì” này lại là điều tạo nên sự khác biệt lớn nhất giữa anh và những người khác.

Bởi vì quá trân trọng, nên mới lo sợ.

Charoline không thể tưởng tượng nếu việc cô tiết lộ bí mật khiến Liszt thấy phiền lòng, cô sẽ cảm thấy như thế nào.

Franz, xin anh hãy đợi thêm một chút nữa.

Chờ đến khi tôi đủ can đảm, tôi nhất định sẽ kể cho anh mọi chuyện.

Sau khi đã hạ quyết tâm, cô mỉm cười nhẹ nhõm, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng khi tiến về phía anh, trong lòng như có chút xao xuyến.

Sắp được cùng anh về nhà rồi.

Charoline yêu dấu, em vẫn chưa hiểu đâu. Nỗi sợ của em, thực ra chính là tình yêu đấy.

Mọi tình yêu đều bắt nguồn từ sự lo lắng.

Lo lắng mình chưa đủ tốt, lo lắng người mình thương phải chịu tổn thương.

Nghe tiếng bước chân đang dần tới gần, đường nét nghiêm nghị nơi khóe môi Liszt bỗng nở ra một nụ cười. Anh đóng nắp cây bút dài lại, bỏ vào túi áo khoác, chuyển gậy sang tay phải, gấp gọn bản nhạc, ngẩng đầu lên, ngay lập tức tóm lấy chú chim sơn ca định lén lút dọa mình một trận.

“Charoline yêu dấu của tôi, tối nay cô thật lộng lẫy rực rỡ. Cô xem, đáng thương thay cho Liszt này vì muốn gặp cô một lần mà phải đứng chờ trong hành lang tĩnh mịch thế này đây.”

Giọng nói lười biếng pha chút trầm thấp dễ nghe, dù chỉ là lời trêu ghẹo, nhưng trong không gian tĩnh lặng này lại trở nên đặc biệt mê hoặc.

Charoline bị bắt gặp, có chút xấu hổ đứng khựng tại chỗ, gương mặt thoáng ửng hồng vì ngượng ngùng.

“Xin lỗi, Franz. Tôi có khiến anh phiền lòng không?”

“Phiền sao? Hừ, cô gái nhỏ, cô có đang hiểu sai về cơn chấn động cô gây ra tối nay không đấy? Đó là Paganini đấy — ngay cả tôi hôm nay mới thật sự biết được, cô nghệ sĩ vĩ cầm mà tôi nhặt về rốt cuộc tài năng đến mức nào.”

Nghe vậy Charoline càng xấu hổ, lời khen trực tiếp như vậy từ miệng Liszt khiến cô thật sự ngượng đến đỏ mặt.

“Không phiền đâu, Charoline. Tôi cũng từng trải qua những trường hợp như thế, cô không cần xin lỗi.”

Liszt chậm rãi tiến lại gần, đưa bản nhạc cho cô.

“Franz?”

“Cầm lấy, đưa cung vĩ cho tôi, tôi sẽ cất giúp cô.”

Charoline vội vàng dùng tay trái đón lấy bản nhạc, nhưng sự run nhẹ truyền qua từ tờ giấy khiến Liszt cau mày.

Anh lập tức mở cây gậy ra cất cung vĩ vào, cuộn bản nhạc lại nhét vào túi, rồi nắm lấy tay trái của cô kéo đi.

Từ đầu ngón tay truyền đến sự run rẩy khiến ánh mắt anh trở nên u ám. Anh đưa tay dùng gậy đẩy nhẹ vành mũ xuống thấp hơn, bước đi nhanh chóng, không còn nụ cười nào trên mặt — chỉ còn lại sự bực bội.

Tà áo khoác dài của Liszt bị gió cuốn lên theo bước chân vội vã, khiến Charoline phải chạy lúp xúp mới đuổi kịp. Đây không phải là Liszt thường ngày, cô chưa từng thấy anh như vậy — không, là đã thấy rồi, vào ngày thứ ba cô gặp lại Chopin, anh cũng như thế này.

Liszt đang giận.

Nhưng giận vì điều gì? Là Paganini sao?

Không đúng, rõ ràng mới giây trước còn rất ổn.

“Franz, Franz!”

Gọi một tiếng mà anh không phản ứng, cô nhấn mạnh cái tên đó lần nữa, rồi dứt khoát dừng bước.

Liszt lập tức hiểu ý cô nên cũng dừng lại. Anh không kéo cô đi tiếp, sợ làm đau cô, nhưng tay vẫn không buông.

“Franz, tôi không ngờ tâm trạng của anh lại đến nhanh như thế.”

Charoline tiến đến trước mặt Liszt. Ban đầu định chọc anh vui lên, nhưng khi thấy gương mặt anh âm trầm, trái tim cô như lỡ một nhịp — lần đầu tiên cô thấy hoảng.

“Anh sao vậy? Lại có chuyện gì khiến anh không vui sao?”

Anh mím chặt môi, nhìn cô không chớp, cơn giận dồn nén bốc lên trong mắt.

Cô cảm nhận rõ ràng sự bất mãn của anh đang cận kề bùng nổ, sợ hãi trước cơn giận ấy.

“Franz, đừng như vậy…”

Cô như chú chim nhỏ run rẩy bị mèo lớn dồn vào chân tường. Sự sợ sệt trong giọng nói của cô cuối cùng cũng khiến dây thần kinh của Liszt đứt phựt.

Anh kéo Charoline vào lối rẽ trong hành lang phía trước — ở đó, không hiểu vì sao đèn chưa được thắp sáng. Không gian mờ tối khiến người ta bất giác cảm thấy căng thẳng.

Anh tiến từng bước áp sát, cô lùi đến khi lưng chạm tường không còn đường thoát.

Người nghệ sĩ dương cầm cao lớn giam cô trong phạm vi của mình, tay trái cầm gậy đập mạnh vào bức tường ngay trên đầu cô, tiếng cây gậy va chạm vang lên khiến cô nhắm nghiền mắt.

“Cô đấy, Charoline, cô làm tôi tức giận vô cùng.”

Giọng anh trầm khàn vang lên ngay trên đỉnh đầu, hơi thở ấm nóng phả lên trán cô. Anh nâng tay phải — tay vẫn nắm tay cô từ đầu đến giờ — giơ lên trước ngực, cho cô thấy bàn tay đang run.

“Thấy chưa? Đây là lý do khiến tôi tức giận. Cô không thể đừng hành động bốc đồng làm những việc vượt quá khả năng của mình sao?”

“Tay trái của nghệ sĩ vĩ cầm quan trọng đến mức nào, cần một nghệ sĩ dương cầm như tôi phải nhắc nhở sao!”

Cô mở mắt, cuối cùng cũng hiểu vì sao anh giận. Nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy yết hầu của anh phập phồng theo nhịp giọng nói — hơi nóng lập tức dâng lên, nhuộm đỏ gương mặt cô.

Cô muốn quay mặt đi, nhưng ánh mắt lại bị cảnh sắc nơi cổ anh hút chặt không rời.

Hai vành tai cô đã đỏ bừng như sắp cháy.

Không ổn rồi!

Chưa kịp nhận ra khoảng cách này đã mang ý vị khác, tiếng bước chân đang đến gần khiến cô hoảng loạn.

Cô đẩy Liszt, để lưng anh quay về phía ánh sáng, rồi chui tọt vào lòng anh trốn.

“Franz, có người!”

Liszt đang giận đến mức bốc khói, vậy mà khi có một cái đầu nhỏ mềm mại chui vào lòng mình, mọi cảm xúc đều tan biến.

Bất kể là ai đang đến, anh đều phải cảm ơn họ.

Bởi chính nhờ người đó, anh mới nhận được vòng tay ấm áp và chủ động từ người trong lòng.

Liszt đứng thẳng dậy, tay trái cầm gậy đặt nhẹ lên lưng cô, ôm trọn cô gái đang run rẩy ấy vào lòng.

Nơi cô không thể thấy, khóe môi anh khẽ cong lên một nụ cười, nhưng giọng nói vẫn nghiêm túc thì thầm —

“Trốn cho kỹ.”

Hãy trốn kỹ vào, kho báu của tôi. Đừng để ai phát hiện ra.

Trong không gian yên tĩnh và tăm tối, hai nhịp tim đang dần đồng điệu trong sự gia tốc nhẹ nhàng.

Thế nhưng, hai người trong cuộc lại chẳng ai nhận ra điều ấy cả.

*

“Chúc ngủ ngon, thưa ngài. Xin hỏi ngài… có cần giúp đỡ không?”

Trên đường đi gặp thần tượng của mình, Ernst nghe thấy một tiếng động trong hành lang, khi đi qua chỗ đó, cậu nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông trong hành lang tối. Vì phép lịch sự, cậu cất tiếng hỏi.

“Cảm ơn, tôi chỉ đánh rơi gậy chống thôi. Làm phiền đến ngài, thật xin lỗi.”

Liszt giơ nhẹ cây gậy như để chứng minh, phát hiện Charoline trong lòng mình lại rúc chặt thêm một chút, tâm trạng lập tức trở nên rất tốt.

“Vậy tôi xin phép đi trước.”

Tuy người đàn ông này trông có chút kỳ lạ, nhưng chắc cũng không có gì nghiêm trọng. Ernst, người đang đặt Paganini lên hàng đầu, quyết định bỏ qua những chi tiết đó để làm việc quan trọng trước mắt.

“Xin cứ tự nhiên.”

Liszt trả lời một cách thờ ơ.

Không ai ngờ rằng, người bảo vệ kho báu và kẻ khao khát kho báu, cùng với kho báu ấy, lần đầu tiên chạm mặt lại chính là khoảnh khắc này.

Nghe tiếng bước chân dần xa, Charoline khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Franz, tôi không làm gì vượt quá khả năng của mình cả.”

Âm thanh khe khẽ vang lên từ trước ngực thu hút sự chú ý của Liszt, cho đến khi Charoline vòng tay phải ôm lấy eo anh, anh mới chợt hiểu ra mình sắp phải đối mặt với điều gì.

“Bàn tay tôi không bị thương, chỉ là dạo gần đây cần nghỉ ngơi nên không thể kéo đàn được thôi.”

“Dù sao cũng rất cảm ơn, cảm ơn anh đã lo lắng cho tôi.”

“Chờ khi tay tôi nghỉ ngơi đủ rồi, tôi sẽ kéo Paganini cho anh nghe — những bản anh chưa kịp ghi nhớ hôm nay, tôi sẽ kéo hết cho anh.”

“Anh hãy… tha lỗi cho tôi nhé?”

Gương mặt phương Đông tinh xảo ngẩng lên, đôi mắt long lanh ánh nước mang theo sự cầu khẩn, đôi môi hồng hé mở như tiếng hót của chim sơn ca — đó là lần đầu tiên sau khi anh nhận ra tình cảm của mình, anh có một khao khát mãnh liệt đến thế —

   

Muốn hôn cô.

Muốn cô cùng anh chia sẻ hơi thở, cùng anh đồng điệu nhịp tim, cùng anh sẻ chia cảm xúc.

Anh từ từ tiến lại gần cô, mật ngọt cám dỗ ngày một gần hơn.

“Cũng giống như tôi lo anh sẽ bị cảm vì dầm mưa, tôi hiểu tâm trạng của anh, Franz.”

“Sau này tôi sẽ không làm vậy nữa.”

Cô buông anh ra, đứng thẳng người trước mặt anh, đôi má vẫn ửng hồng, dáng vẻ e lệ thật đáng yêu.

Lại vô tình phá tan giấc mộng ngọt ngào đang nhen nhóm trong lòng anh.

Nụ hôn bồng bột ấy đành phải dừng lại.

Anh cười bất lực, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc đang sôi sục trong lòng.

Đồ ngốc, đó không giống nhau.

Con người bây giờ của tôi, đã không còn giống trước đây nữa.

Mau nhận ra đi, hoặc là… mau dâng trái tim em cho tôi đi.

Nói rằng em yêu tôi, và cho phép tôi được nếm trải vị ngọt của tình yêu từ em.

Anh thở dài, thấp giọng cười khẽ, mắng một câu: “Đồ ngốc chậm hiểu.”

Nắm lấy tay cô, bình tĩnh kéo cô đi.

“Franz, anh hết giận rồi à?”

“Im đi.”

“Giờ chúng ta đi đâu vậy?”

“Cô ngốc à, về nhà.”

“Ồ, vậy thì cùng nhau về nhà nhé.”

Khi Paganini đang chuẩn bị đóng cửa rời đi, thì vừa hay trông thấy Ernst xuất hiện ở đầu bên kia hành lang. Như thể vừa bắt gặp được chuyện vui, Urbani hân hoan đẩy cửa bước vào lần nữa.

Nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, Paganini quay đầu lại, phát hiện ra tên quản lý phiền toái mà đáng ghét quay lại, lửa giận vô danh lại bốc lên lần nữa.

“Tôi tưởng ít ra ông còn biết phép tắc cơ đấy, Urbani, chẳng lẽ đến gõ cửa ông cũng không biết sao?”

“Ồ, tất nhiên là tôi biết, chỉ là việc này khá khẩn cấp.”

“Lại chuyện gì nữa, còn có chuyện gì được nữa chứ!”

“À, là một kẻ đáng yêu nào đó luôn theo đuổi ngài khắp thế giới sắp tới gõ cửa rồi đấy.”

“Hả? Cái thằng quỷ Ernst đó à?”

“Chậc chậc, ngài cũng biết dùng từ ‘quỷ’ để miêu tả người khác cơ à. Tôi nói đúng đấy. Và theo như tầm nhìn tốt của tôi, tôi phát hiện ra cậu ta còn mang theo cả đàn vĩ cầm.”

“Vậy thì mau ra đó cản cậu ta lại đi! Cái loại người nguy hiểm như thế sao lại để cậu ta vào hậu trường nghỉ ngơi! Violin à? Cậu ta mà cũng dám mang nó vào, thật là… chết tiệt!”

“Ngài nên biết, có một số người là không thể ngăn cản đâu.”

Paganini đang phát cáu khiến Urbani cảm thấy vô cùng hả hê, hắn cúi chào một cái kiểu quản gia đầy điệu bộ.

“Tất nhiên, tôi sẽ dốc toàn lực giành thời gian cho ngài. Xin tuân lệnh chủ nhân, Urbani xin được phục vụ ngài.”

Tên quản lý giả vờ tử tế cười cười, lại một lần nữa đóng cửa phòng lại.

Paganini trong cơn hỗn loạn đeo găng, đội mũ, xách theo một túi tiền, trong tích tắc đã quyết định được đối sách.

“Chúc ngủ ngon, ngài Ernst. Giờ này không phải thời điểm thích hợp để ghé thăm đâu đấy.”

Urbani đứng chặn ngoài cửa như một bức tượng canh gác.

“Vậy xin hỏi, lúc nào mới là thời điểm thích hợp để ghé thăm Paganini?”

Ernst nở một nụ cười giả tạo quen thuộc, anh đã quá quen với kiểu đối thoại thế này rồi.

“Ừm, có lẽ là khi người trong phòng kia đã sẵn sàng rồi chăng?”

“Ông ấy không cần phải sẵn sàng, ông ấy đã quá quen với tôi rồi.”

Ernst tiến lên một bước, Urbani cũng dịch sang phải một bước.

“Nếu tôi cứ muốn vào thì sao, thưa ngài? Ngài định cản tôi à?”

“Không, tất nhiên là không. Tôi sao dám ngăn cản một người theo đuổi đáng kính chứ. Ha ha, tôi sẽ mở cửa cho ngài.”

Tuy nhiên, khi Ernst xông vào thì căn phòng đã sớm trống không. Ngoài cây đàn Guarneri quý giá bị ai đó tùy tiện đặt lên bàn, trong phòng chẳng còn thứ gì liên quan đến Paganini.

“Ngài đang lừa tôi sao, thưa ngài? Paganini căn bản không có ở đây.”

Chàng nghệ sĩ vĩ cầm trẻ tuổi thoáng hiện vẻ kinh ngạc trên gương mặt.

“Không đâu, ngài Ernst, chỉ vài phút trước ông ấy còn ở trong kia, chưa hề bước ra ngoài.”

Tên quản lý mắt mèo cười khẽ đầy ẩn ý.

“Mách nhỏ một chút, ngài có thể nhìn thử cái cửa sổ kia.”

Chàng nghệ sĩ vĩ cầm bước nhanh đến bên cửa sổ, phát hiện trên bậu có vài dấu vết kỳ lạ — trông giống như… dấu giày?

“Ý ngài là, Paganini — vì không muốn gặp tôi — đã nhảy qua cửa sổ trốn đi?!”

“Chính xác. Ở đây là tầng một, không làm ngài ấy bị thương nên ngài ấy mới dám nhảy. Thật đáng tiếc, nếu là tầng hai thì có khi ngài đã bắt được ngài ấy rồi.”

Kẻ theo đuổi ma quỷ đứng bên cửa sổ, gió thổi qua khiến suy nghĩ rối bời.

Tên quản lý phía sau lại độc miệng bồi thêm một cú chí mạng.

“Thiếu niên à, cố gắng lên nhé!”

Paganini kéo thấp chiếc mũ trên đầu, bước đi thong dong giữa bầu không khí tự do.

Ông ngửa mặt cười lớn, trong đầu đã vạch ra lộ trình trốn chạy khỏi Paris tiếp theo.

“Didá, em thấy không, ta lại một lần nữa thoát khỏi sự truy đuổi của thằng nhóc đó. Giờ này nét mặt của cậu ta chắc buồn cười lắm!”

“Didá, tối nay để ta đến quán rượu nghỉ ngơi một đêm đã. Em biết mà, vì buổi diễn hôm nay ta đã nhịn rượu bao lâu rồi.”

“Ngày mai, chờ ta tỉnh rượu xong, ta sẽ đưa em đi ngắm Paris!”

 
Bình Luận (0)
Comment