Nhuỵ Quang - Du Di

Chương 30

Đêm đó, hai người không chiến hiệp nào, nằm trên giường ngủ ngon lành.

Bạch Nhụy Ngâm ngủ đến tự tỉnh, nhìn thông báo trên điện thoại, chợt nhớ hôm nay bên Tả Niên sẽ mở họp.

Nói với Thẩm Quang Khải một tiếng, Bạch Nhụy Ngâm gọi quản gia riêng đến.

Quản gia nghe theo yêu cầu của cô, nhanh chóng đem tới một cái laptop.

Bạch Nhụy Ngâm cầm laptop xuống dưới phòng khách, tải hoàn tất phần mềm, lại lấy một ly sữa bò ấm. Đợi Tả Niên gửi mã phòng, rồi tham gia vào cuộc họp.

Cô tham dự từ xa, dù sao cũng không phải cuộc họp quan trọng, nhìn hình ảnh bên kia, mọi người đang ở trong một phòng học nhỏ.

Tả Niên đặt iPad đến trước mặt, có giáo viên nhìn thấy background bên phía Bạch Nhuỵ Ngâm thì nói đùa: “Bella, nhà cô trang trí xa hoa dữ nha.”

“Không phải nhà tôi.” Bạch Nhụy Ngâm lắc đầu, “Hiện giờ tôi đang đi du lịch ở Dubai, chỗ này là phòng khách sạn.”

Nghe thấy lời này, có người “wow” lên một tiếng: “Hèn gì tôi cảm thấy không giống với phong cách trang trí nước ta, cực cho cô quá, đi du lịch mà còn phải tham gia họp.”

Bạch Nhụy Ngâm cười cười: “Có gì đâu, tôi đến đây chỉ để nghỉ dưỡng, dù sao cũng không có việc gì làm.”

Một giáo viên tinh mắt, càng xem hình ảnh bên phía Bạch Nhụy Ngâm càng thấy quen mắt.

Tranh thủ lúc mọi người đang tán gẫu, cô ta dùng điện thoại tra xem, rồi hô lớn lên một tiếng.

Những người khác đều đồng loạt nhìn về phía cô ta, Tả Niên thân thiết hỏi: “Tammy, cô có chuyện gì hả?”

Tammy lắc tay, “Không có không có, tôi chỉ muốn hỏi một chút, có phải cô Bella đang ở phòng tổng thống trong khách sạn Burj Al Arab 7 sao ở Dubai không?”

Nhụy Ngâm không ngờ sẽ có người nhận ra, thản nhiên gật đầu.

Tuy những người khác không rành, nhưng nghe đến 4 chữ “Phòng tổng thống” cũng biết đây không phải là khách sạn bình thường.

Tammy thấy cô thừa nhận, nhịn không được mà hít vào một hơi lạnh, “Thần linh ơi, bây giờ cô đang tham quan ở trong đó hả?”

“Thôi thôi.” Tả Niên gõ nhẹ lên bàn, thu lại sự chú ý của mọi người, “Tạm thời để việc tư sang một bên đã, chúng ta bắt đầu cuộc họp trước đi.”

Cuộc họp diễn ra không lâu, tầm hai mươi phút đã kết thúc.

Bạch Nhụy Ngâm đang chuẩn bị thoát khỏi, Tammy gọi cô lại, “Bella!”

Bạch Nhụy Ngâm: “Sao thế?”

Tammy nói: “Cô còn chưa trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi.”

Bạch Nhụy Ngâm ngẫm lại một chút thì mới nhớ.

Cô cong môi, không nói rõ ra, chỉ mỉm cười nhẹ, để lại một câu “Cô đoán xem”, rồi rời khỏi phòng họp.

Tammy ngẩn người.

Cô ta cầm điện thoại, màn hình vẫn đang dừng lại ở giao diện tìm kiếm kết quả, đang chuẩn bị thoát ra, bỗng có một bài viết khiến cô ta chú ý.

【 Chuyến tham quan phòng tổng thống đắt giá nhất ở Khách sạn Burj Al Arab 7 sao ở Dubai [phiên bản tiêu tiền vô ích] 】

Bài viết đăng vào ngày hôm qua, chủ bài viết nói bản thân và bạn bè vốn muốn tham quan ở phòng tổng thống nổi tiếng này, nhưng trùng hợp đã có người mướn ở.

Vào lúc này…… Người vào ở tối hôm qua hẳn là chưa rời khỏi nhỉ?

Nghĩ đến đây, Tammy giật mình, không dám suy nghĩ sâu hơn.



Thật ra, Bạch Nhụy Ngâm không thích đi du lịch.

Những chuyến du lịch trước đó hầu như là tham gia teambuilding của công ty, bởi vì có rất nhiều người nên phải chiều theo ý số đúng, nơi chọn đến luôn là những điểm du lịch nổi tiếng, thời gian cũng toàn rơi vào những kỳ nghỉ lễ, chẳng nhìn ngắm phong cảnh được bao nhiêu, đọng trong ký ức chỉ là biển người tấp nập.

Nhưng lần này tới Dubai, cô phát hiện không phải là mình không thích đi du lịch, mà là không thích đi du lịch theo kiểu tiết kiệm.

Chỉ cần có tiền, toàn bộ những vấn đề phiền phức khi đi du lịch đều có thể dùng tiền giải quyết.

Nếu giải quyết không được, đó là do không có đủ tiền.

Bạch Nhụy Ngâm và Thẩm Quang Khải ở khách sạn Burj Al Arab hai đêm, sau đó họ đến các địa điểm nổi tiếng khác ở Dubai như Tháp Burj Khalifa, Công viên nước Atlantis, Vườn Kỳ Diệu Dubai, và Bảo tàng Tương lai. Ở Dubai nửa tháng, Bạch Nhụy Ngâm biết được thế nào là cuộc sống thần tiên, ưu phiền duy nhất vào mỗi ngày chính là hôm nay nên đi chơi ở đâu.

Thị thực miễn thị thực và thị thực nhập cảnh tại Dubai có thời hạn 30 ngày. Bạch Nhuỵ Ngâm và Thẩm Quang Khải ở bên này vui vẻ ăn chơi suốt một tháng mới bay về nước.

Thẩm Tuyển Linh không đi cùng họ, định ở lại với Thẩm Mân Ngọc và Thẩm Lệ Tư đến hết kỳ nghỉ hè mới trở về.

Ở nước ngoài một tháng, lúc về đến trước cửa nhà Lê Tâm Ngữ, Bạch Nhụy Ngâm cảm giác có chút xa lạ.

Mới vừa cảm thán trong lòng xong, Bạch Nhụy Ngâm giơ tay, dùng phần bụng ngón cái đặt vào khu vực cảm ứng, khoá điện tử quét một lúc, cuối cùng phát ra tiếng cảnh báo vì không nhận ra vân tay của cô.

Bạch Nhụy Ngâm: “……” Được lắm, mới đi có một tháng mà khoá nhà đã không nhận ra cô.

Bạch Nhụy Ngâm lấy điện thoại ra, gọi cho Lê Tâm Ngữ hỏi mật khẩu.

Lê Tâm Ngữ nghe xong, im lặng vài giây: “À thì, nếu tao nói không nhớ, mày có đập chết tao không?”

Sau khi lắp khóa điện tử, mật khẩu cửa liền trở nên vô dụng đối với cô nàng.

Bạch Nhụy Ngâm: “Có.”

Lê Tâm Ngữ dứt khoát cúp điện thoại.

Nhưng trong chốc lát, cô nàng đã chủ động gọi lại, bảo đã liên hệ với quản lý khu nhà đến mở cửa.

Kết quả, quản lý khu nhà yêu cầu phải có chủ nhà có mặt mới chịu mở, Lê Tâm Ngữ hiện đang ở nhà ba mẹ cô nàng, cách Vọng Xuyên ngàn dặm xa xôi, không thể nào trở về trong thời gian ngắn.

Cả đám người nhìn nhau trong giây lát, cuối cùng Thẩm Quang Khải lên tiếng đến phá vỡ cục diện bế tắc: “Qua bên anh ở vài ngày đi.”

Im lặng một chút, Bạch Nhụy Ngâm gật đầu.

Dù sao cũng không còn cách nào khác.

Tuy rằng cả một tháng không Thẩm Tuyển Linh hay Thẩm Quang Khải ở nhà, nhưng phòng óc đều có người đến dọn dẹp định kỳ, vẫn sạch sẽ giống với trước khi bọn họ đi du lịch thì không.

Thẩm Quang Khải bảo người giúp việc dọn dẹp phòng dành cho khách, nhưng khi quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt u oán của Bạch Nhuỵ Ngâm.

Bạch Nhụy Ngâm nhìn thẳng anh mà nói: “Khải Khải, anh chán ghét em rồi.”

Thẩm Quang Khải: “…… Anh không có.”

Bạch Nhụy Ngâm tiếp tục lên án: “Nhưng anh lại không muốn ngủ chung phòng với em.”

Thẩm Quang Khải: “…………”

“Trong phòng anh là giường đơn.” Thẩm Quang Khải giải thích, “Nằm hai người sẽ hơi chật.”

Bạch Nhụy Ngâm vô cảm “ồ” một tiếng, phớt lờ anh, xoay người đi vào phòng dành cho khách, đóng sầm cửa lại.



Kết quả, Thẩm Quang Khải đã mất ngủ cả đêm.

Ở Dubai một tháng, anh và Bạch Nhụy Ngâm hầu như cùng chung chăn gối vào mỗi tối.

Dù không phải ngày nào cũng làm…… Nhưng anh đã quen với cảm giác có người ngủ cùng mình.

Thẩm Quang Khải làm thế nào cũng không ngủ được, mở mắt nhìn trần nhà.

Cứ như vậy mà trơ mắt thất thần một lúc, trong lòng không những không bình tĩnh, ngược lại còn nóng nảy hơn.

Anh quyết định rời giường, nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng Bạch Nhụy Ngâm.

Trong phòng không bật đèn, không biết cô đã ngủ chưa.

Thẩm Quang Khải từ từ vặn tay nắm cửa rồi đi vào.

Căn phòng im ắng, tiếng hít thở đều đều kéo dài của người phụ nữ trên giường phá lệ rõ ràng.

Thẩm Quang Khải chậm rãi đi đến trước giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt đã từng khiến anh say mê đến quên cả lối về.

Không chỉ là đã từng, mà bây giờ cũng như vậy.

Anh lẳng lặng ngắm khuôn mặt ngủ say của Bạch Nhụy Ngâm, vô cớ cảm thấy hơi khô nóng.

Mấy hôm trước, anh thường nói từ khi Bạch Nhuỵ Ngâm nếm được trái cấm thì không biết đủ là gì, nhưng chính anh cũng đâu có khác gì cô.

Anh hối hận rồi.

Hối hận khi để Bạch Nhụy Ngâm ngủ cùng một phòng với anh.

Tiếng hít thở của Thẩm Quang Khải dần trở nên gấp gáp, anh muốn đi ra khỏi phòng, nhưng lại không nỡ rời xa Bạch Nhụy Ngâm.

Dục vọng và lý trí điên cuồng đấu tranh trong đầu, Thẩm Quang Khải cắn đầu lưỡi, đau đớn khiến anh tìm lại chút lý trí.

Không thể ở lại đây thêm được.

Nếu cứ tiếp tục ở lại, anh sẽ không thể khống chế chính mình.

Sau khi hạ quyết tâm, Thẩm Quang Khải miễn cưỡng xoay người, chuẩn bị rời khỏi.

Đúng lúc này, anh nghe thấy giọng nói sung sướng vang lên ở sau lưng: “Khải Khải.”

Hai chữ này mạnh mẽ đánh vào tim anh, giữ anh đứng lại.

Bạch Nhụy Ngâm vốn chưa ngủ, lúc trên máy bay và trên xe cô đã ngủ quá nhiều nên không cảm thấy buồn ngủ chút nào, đành nằm trên giường chơi điện thoại.

Thời điểm nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cô lập tức tắt điện thoại giả vờ đã ngủ.

“Khải Khải.” Bạch Nhụy Ngâm cười khúc khích mà nhìn anh “Hơn nửa đêm không ngủ, tới phòng em chi dạ?”

Bị bắt tại trận, tâm trạng Thẩm Quang Khải bây giờ xấu hổ miễn bàn.

Anh chậm chạp xoay người, giọng nói thâm trầm: “Anh thấy có con sâu bò vào phòng em.”

Bạch Nhụy Ngâm mở to đôi mắt: “Thật không?”

Cô đặc biệt sợ sâu, câu nói này khiến cô trực tiếp sởn gai ốc.

Thẩm Quang Khải: “Không.”

“……” Bạch Nhụy Ngâm hờn anh, “Khải Khải, anh hư thật.”

Thẩm Quang Khải ừ một tiếng: “Học theo em thôi.”

Bạch Nhụy Ngâm phủ nhận: “Đừng có hất nước bẩn lên người em, em không có làm chuyện tập kích vào ban đêm như anh đâu.”

Cô còn nhấn mạnh ngay chỗ “tập kích vào ban đêm”.

Nghĩ đến đây, cô lại có chút vui vẻ, duỗi tay giữ chặt cổ áo Thẩm Quang Khải, kéo anh đến trước người, dẫn dắt từng chút, “Đến đây đi, cho anh một cơ hội đó.”

Nếu là ngày thường, trước tiên Thẩm Quang Khải chắc chắn sẽ từ chối một phen.

Nhưng bây giờ anh lại không nhịn được.

Người phụ nữ trước mặt mặc một chiếc váy ngủ ren màu trắng, hấp dẫn như một cái bánh kem.

Ánh mắt Thẩm Quang Khải tối sầm, tiếng hít thở dần trở nên nặng nề.

Người trầm luân trước luôn là anh.

Anh dùng sức nâng cằm Bạch Nhụy Ngâm, lập tức hôn lên môi cô.

Nụ hôn gấp gáp mà mãnh liệt, khác xa hoàn toàn so với sự dịu dàng và kiềm chế trước đó của anh.

Bạch Nhụy Ngâm cảm giác mình như một con mồi bị mãnh thú đuổi bắt, bị ép ngẩng đầu lên, tiếng nức nở đứt quãng khe khẽ phát ra khỏi đôi môi.

Sau khi kết thúc nụ hôn,Bạch Nhụy Ngâm vừa thở dốc vừa nói: “Khải Khải, em rất thích anh!”

Cô là một giáo viên tốt bụng, cho dù bất cứ lúc nào cũng không ngại dành lời khen cho mọi người.

Đêm nay Thẩm Quang Khải có hơi khó chiều, anh nghe xong, được một tấc lại muốn tiến một thước mà hỏi: “Thích điểm nào?”

“Thích chỗ này của anh.” Bạch Nhụy Ngâm chọc vào môi anh, lại chỉ vào nơi tim anh. “Rồi chỗ này.”

Tiếp theo, tay cô lại dời xuống, cuối cùng dừng ở một chỗ, giống như một tiểu yêu tinh nghịch ngợm, cong mắt đùa giỡn: “Còn cả chỗ này.”

Thẩm Quang Khải chộp lấy tay cô ấn vào, “Thích không?”

Bạch Nhụy Ngâm liếm răng, thẳng thắn trả lời: “Thích chứ.”

Nói rồi cô còn di chuyển ngón tay.

Sợi dây mang tên lý trí đã bị đứt hoàn toàn, Thẩm Quang Khải áp sát vào tai cô, đôi mắt đỏ bừng, nói bằng chất giọng khàn khàn: “Bé cưng ngoan quá, anh sẽ thưởng cho em.”
Bình Luận (0)
Comment