Nhuỵ Quang - Du Di

Chương 31

Tuy nhiên ngay thời điểm mấu chốt nhất, Thẩm Quang Khải lại dừng lại.

Bạch Nhuỵ Ngâm bất mãn, đá nhẹ anh một cái, “Sao không tiếp tục?”

Thẩm Quang Khải cụp mi mắt xuống, “Không có bao.”

“……”

Đây quả thực là một vấn đề quan trọng.

Nhưng hiện giờ Bạch Nhuỵ Ngâm đã bị kích thích đến mức mềm nhũn cả người, mắc kẹt ở giữa lưng chừng khiến cô có chút khó chịu.

Cô đang định nói gì đó, thì Thẩm Quang Khải buông cô ra, rồi lập tức rời khỏi phòng cô.

Bạch Nhuỵ Ngâm: “???”

Ê ê, anh cứ thế mà bỏ đi hả?!

Tên đàn ông khó ưa, có giỏi thì cả đời đừng có quay lại!

Bạch Nhuỵ Ngâm đang khó chịu đến mức định tự giải quyết, thì Thẩm Quang Khải lại trở về.

Nhìn thấy thứ anh cầm trong tay, Bạch Nhuỵ Ngâm ngạc nhiên, “Anh lấy đâu ra vậy?”

Nhà của Thẩm Tuyển Linh còn có sẵn thứ này hả?

Thẩm Quang Khải đáp ngắn gọn, “Mua trên đường về.”

Bạch Nhuỵ Ngâm ‘ồ’ một tiếng, cô chỉ lo đi về nên hoàn toàn không để ý anh đi mua khi nào, “Khải Khải ơi, anh thay đổi rồi. Nói thiệt đi, chuyện tối nay có phải đã được anh lên kế hoạch từ sớm rồi không?”

Thẩm Quang Khải không còn trong sáng như tờ giấy trắng nữa rồi.

Và dĩ nhiên, sự thay đổi hiện tại của anh cũng có một phần công lao của cô.

Bạch Nhuỵ Ngâm vừa nghĩ vừa lại gần nhìn lướt qua, đọc dòng chữ trên đó: “Gờ nổi… Không ngờ nha, thì ra anh lại thích kiểu này á hả?”

Thẩm Quang Khải chầm chậm xé bao bì, “Gấp quá nên không nhìn kỹ, chộp đại một hộp luôn.”

Bạch Nhuỵ Ngâm không nghe, “Thừa nhận đi, anh muốn hành hạ em chứ gì. Nhưng không sao, trùng hợp em cũng thích mạnh bạo.”

Hiện tại Bạch Nhuỵ Ngâm thảnh thơi bao nhiêu, vài phút sau đó lại hối hận bấy nhiêu.

Thứ cảm giác không đến mức thống khổ, nhưng cũng không dễ chịu chút nào.

Đương nhiên, còn xen lẫn không ít khoái cảm.

Sắp hỏng mất rồi.

Bạch Nhuỵ Ngâm nghĩ thầm.

Cô cảm nhận được, có một ngọn lửa nóng bỏng, từng chút từng chút xuyên qua cơ thể cô.

Người đàn ông dùng nụ hôn để an ủi cô, cô nắm chặt vai anh, để mặc anh hành động.



Thức dậy vào sáng hôm sau, Thẩm Quang Khải đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Nhìn thấy là cháo thịt nạc trứng bách thảo với bánh quẩy, Bạch Nhuỵ Ngâm ăn uống ngon lành.

Trong suốt một tháng ở nước ngoài, cô rất nhớ tới bữa sáng kiểu Trung Quốc. Dù sau đó vài ngày, đầu bếp trong nhà Thẩm Mân Ngọc cũng đã dựa theo yêu cầu của cô nấu vài bữa sáng kiểu Trung Quốc, nhưng không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay vì sự khác biệt về nguyên liệu nước ngoài, mà lúc ăn vào lại cảm thấy không giống.

Ăn xong bữa sáng, Thẩm Quang Khải đột nhiên nói với cô rằng anh sắp ra ngoài, hỏi cô có muốn đi cùng không.

Bạch Nhuỵ Ngâm buồn bực: “Mà anh định đi đâu?”

Thẩm Quang Khải: “Trung tâm môi giới bất động sản.”

Bạch Nhuỵ Ngâm kinh ngạc: “Ơ? Anh muốn mua nhà nữa à?”

“Ừ.” Thẩm Quang Khởi giải thích, “Anh vẫn chưa có nhà riêng ở đây.”

Lúc đến Vọng Xuyên, anh chỉ nghĩ tới giúp Thẩm Mân Ngọc và Thẩm Lệ Tư chăm sóc Thẩm Tuyển Linh trong nửa năm, hoàn toàn không nghĩ mình sẽ gặp lại Bạch Nhuỵ Ngâm ở nơi này, hơn nữa còn kết hôn với cô.

Từ giờ về sau, có lẽ anh sẽ ở lại Vọng Xuyên luôn, đợi hai ba tháng nữa Thẩm Mân Ngọc và Thẩm Lệ Tư về nước, đến khi đó còn ở lại nhà họ thì sẽ bất tiện.

Nghe anh muốn mua nhà riêng, Bạch Nhuỵ Ngâm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cô cũng tư vấn cho anh: “Anh muốn mua nhà kiểu gì? Biệt thự hả?”

Thẩm Quang Khải: “Chưa biết nữa, định đến xem trước rồi mới quyết định.”

Hai người lại đến Trung tâm môi giới bất động sản ở Lan Đình Uyển.

Trùng hợp, người tiếp đón bọn họ vẫn là cô nhân viên bán hàng lần trước.

Bạch Nhuỵ Ngâm và Thẩm Quang Khải đã quên mất đối phương, vẫn là cô nhân viên kia nhận ra họ trước, vui mừng nói: “Chào cô Bạch, cô lại đến xem nhà ạ? Hoan nghênh hoan nghênh.”

Bạch Nhuỵ Ngâm ngạc nhiên: “Cô còn nhớ tôi sao?”

Cô nhân viên bán hàng cười đáp: “Khí chất của cô còn tuyệt hơn một vài ngôi sao trên màn ảnh, sao tôi có thể quên được chứ. À đúng rồi, phải xưng hô với anh đây sao ạ?”

Cô ấy hỏi Thẩm Quang Khải.

Thẩm Quang Khải: “……Thẩm.” Trả lời theo thói quen.

Cô nhân viên thật sự không hề nhớ Thẩm Quang Khải: “Chào anh Thẩm, hai người muốn xem kiểu nhà thế nào?”

Tiểu khu không có kiểu nhà mới, toàn là những căn đã xem lần trước.

Bạch Nhuỵ Ngâm và Thẩm Quang Khải cũng lười đi xem, dù sao trước đó cũng xem qua rồi, cuối cùng Thẩm Quang Khải chọn một biệt thự giai đoạn hai* và ký hợp đồng một cách dứt khoát.

(Biệt thự giai đoạn 2: thường đề cập đến một phần của dự án phát triển bất động sản trong đó biệt thự được xây dựng hoặc bán ra theo từng giai đoạn. Cụ thể: Giai đoạn 1: Thường là giai đoạn đầu tiên của dự án, bao gồm việc xây dựng và bán các biệt thự đầu tiên hoặc khu vực đầu tiên của dự án. Giai đoạn 2: Là giai đoạn tiếp theo của dự án, nơi tiếp tục xây dựng và bán các biệt thự còn lại hoặc mở rộng thêm các khu vực mới trong dự án.)

Dễ dàng mua được một căn biệt thự, hai người rời đi, chọn ăn cơm trưa ở một nhà hàng bên ngoài.

Tới trước cửa, Bạch Nhuỵ Ngâm cảm thấy nhà hàng này hơi quen.

Sau khi đi vào, cuối cùng cô cũng nhớ ra, lúc tâm huyết dâng trào đi xem mắt, dì Trần đã gửi nhầm địa chỉ cho cô, dẫn đến việc cô đã vô tình hiểu lầm Thẩm Quang Khải là đối tượng xem mắt.

Rõ ràng chuyện này chỉ cách đây hai tháng, giờ nghĩ lại chợt cảm giác như đã trôi rất lâu rồi.

Có lẽ vì trong hai tháng qua này, đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Lại nói, cô và Thẩm Quang Khải có thể ở bên nhau, quả thật phải cảm ơn dì Trần.

Vừa nghĩ như vậy, Bạch Nhuỵ Ngâm tức khắc nhìn thấy dì Trần ngồi ở bàn bên cạnh.

“……”

Thật mẹ nó trùng hợp đến mức khó tin.

Bên bàn của dì Trần, ngoại trừ dì ấy còn có một cặp đôi trẻ trông như vợ chồng. Đặc biệt là người phụ nữ trẻ, mắt đỏ hây hây, nhìn như vừa mới khóc.

Ba người đang trò chuyện, nên không để ý đến Bạch Nhuỵ Ngâm và Thẩm Quang Khải bên cạnh.

“Tiểu Trương, con cũng đừng yêu cầu quá cao với Vi Vi.” Dì Trần tận tình khuyên nhủ, “Trước đây Vi Vi đã thi được hạng nhất, chứng tỏ con bé có năng lực, sau này đi kiểm tra sức khoẻ, chẳng ai ngờ đến việc này.”

Trương Cẩm Nghĩa cười lạnh một tiếng: “Dì Trần, dì không cần nói đỡ cho cô ấy nữa, ba mẹ con đã nói rồi, nhà con không muốn cưới một cô gái không làm trong biên chế. Nhiều nhất tôi cho em thêm một tháng, nếu không giải quyết được vấn đề biên chế thì chúng ta liền chia tay.”

“Một tháng căn bản không đủ.” Người phụ nữ bất ngờ, khóc nức nở nói, “Bác sĩ nói, sức khỏe của em ít nhất cần phải điều trị trong nửa năm, mới có thể khôi phục chỉ số về mức bình thường.”

Nghe một lúc, Bạch Nhuỵ Ngâm cũng đã hiểu rõ phần nào câu chuyện của ba người này.

Hóa ra người đàn ông có vẻ ngoài bình thường này chính là Trương Cẩm Nghĩa mà dì Trần xem như của hiếm, từng muốn giới thiệu cho cô.

Sau này dì Trần lại thật sự giới thiệu cho Trương Cẩm Nghĩa một cô gái thi vào cơ quan nhà nước, cả bài thi và phỏng vấn còn đứng đầu. Song lại bị loại khi kiểm tra sức khoẻ.

Không một ai ngờ rằng cô ấy lại rớt vì vấn đề sức khỏe, điều đáng xấu hổ nhất là kết quả này được công bố trước một ngày hai người giấy chứng nhận kết hôn, khiến cả hai đều choáng váng.

Ba mẹ Trương Cẩm Nghĩa cực kỳ tức giận, ép buộc hai người lập tức chia tay.

Nhưng phía đằng gái lại không chịu, hy vọng bọn họ có thể cho mình thêm thời gian, đảm bảo sẽ được nhận.

Bạch Nhuỵ Ngâm không ngờ mấy người họ là làm ầm ĩ rắc rối như vậy, vừa ngồi bên này ăn vừa theo dõi diễn biến tiếp theo.

Đúng lúc này, dì Trần nhìn thấy Bạch Nhuỵ Ngâm, sững sờ một chút rồi chua chát nói: “Cô Bạch, cô cũng đến đây ăn cơm à?”

Bạch Nhuỵ Ngâm gật đầu.

Trương Cẩm Nghĩa vốn tưởng dì Trần chạm mặt người quen, lơ đãng liếc qua đây, nhìn thấy gương mặt Bạch Nhuỵ Ngâm, anh ta liền dừng lại.

Vẻ ngoài và khí chất của Bạch Nhuỵ Ngâm đậm chất của một tiểu khuê các truyền thống, dịu dàng mà quyến rũ.

Trương Cẩm Nghĩa lập tức nhận ra cô, cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Lời anh ta nói trước đó là thật lòng, Bạch Nhuỵ Ngâm thật sự là kiểu người anh ta thích.

Vì vậy, anh ta đã hào phóng cho cô thêm thời gian thi công chức, hy vọng cô sẽ nỗ lực để xứng đôi với mình.

Kết quả không ngờ người phụ nữ này lại không biết điều, sau khi nói nặng nói nhẹ anh ta một phen thì lại xoá kết bạn và chặn anh ta.

Khi gặp cô ở ngoài, Trương Cẩm Nghĩa cảm thấy cô còn xinh đẹp hơn nhiều so với trong ảnh.

Nghĩ đến đây, Trương Cẩm Nghĩa nói ẩn ý: “Cô Bạch, vinh hạnh được gặp cô, tôi là Trương Cẩm Nghĩa.”

Bạch Nhuỵ Ngâm giả vờ không nhớ: “À?”

Nếu để loại đàn ông này biết mình nhớ rõ anh ta, đoán chừng sẽ nghĩ cô vẫn còn nhớ thương.

“…” Trương Cẩm Nghĩa im lặng vài giây, “Trước đây dì Trần đã giới thiệu chúng ta làm quen qua WeChat, tôi là giáo viên lịch sử thuộc biên chế, ba mẹ tôi đều là giảng viên cao cấp.”

Bạch Nhuỵ Ngâm tiếp tục giả vờ: “Xin lỗi, tôi vẫn không nhớ.”

Thấy phản ứng của cô, Trương Cẩm Nghĩa vừa xấu hổ vừa tức giận, trong giọng nói không khỏi mang theo sự giận dữ và chế nhạo: “Trước đây cô Bạch từng nói muốn tìm một người có tiền tiết kiệm ít nhất một trăm triệu tệ, bây giờ đã tìm được chưa?”

“Tìm được rồi.” Bạch Nhuỵ Ngâm giơ tay, chỉ về phía Thẩm Quang Khải bên cạnh mình, “À, đây chính là chồng tôi.”

Lúc này mọi người mới để ý tới Thẩm Quang Khải ngồi cạnh cô.

Trương Cẩm Nghĩa rõ ràng không tin: “Chồng cô làm nghề gì?”

“Ăn không ngồi rồi.” Thẩm Quang Khải bình tĩnh nói, “Tiền của tổ tiên để lại nhiều quá nên xài không hết được, ngày nào tôi với cô ấy cũng rầu, không biết phải xài làm sao mới hết được đống tiền.”

Trương Cẩm Nghĩa: “……”

Những lời này nghe giả tạo, anh ta vẫn không tin.

Lúc này, lại có người chủ động đến chào Bạch Nhuỵ Ngâm: “Ơ! Cô Bạch, trùng hợp quá!”

Bạch Nhuỵ Ngâm quay đầu lại, nhìn thấy là cô nhân viên bán hàng sáng nay.

Cô nhân viên mặc đồ công sở, có vẻ là đến để ăn trưa cùng khách hàng. Cô ấy thấy Bạch Nhuỵ Ngâm và Thẩm Quang Khải vừa gọi món xong, lập tức vẫy tay: “Đã có duyên như vậy, bữa ăn này của hai người hãy để tôi mời nhé.”

Bạch Nhuỵ Ngâm lắc đầu: “Sao được, ngại lắm.”

Cô nhân viên bán hàng cười rạng rỡ: “Cô nói gì vậy, cô Bạch đã thanh toán một lần cho một chung cư và một căn biệt thự ở chỗ tôi rồi, tôi chỉ mời lại một bữa cơm thôi mà. Nếu lần sau còn muốn xem nhà, cô cứ trực tiếp gọi điện hoặc nhắn tin qua Wechat cho tôi, tôi chắc chắn sẽ giới thiệu những căn tốt nhất cho cô.”

Trước đó Trương Cẩm Nghĩa vốn vô cùng khinh thường, nhưng sau khi nghe xong cuộc trò chuyện thì sững người như trời trồng.

Anh ta cũng quen biết với cô nhân viên bán hàng, là con gái của một người bà con xa của anh ta, thật sự đang làm việc tại công ty bất động sản gần đó.

Lúc này, cô nhân viên cũng nhận ra Trương Cẩm Nghĩa, thấp giọng chào hỏi với anh ta: “Anh Cẩm Nghĩa, anh cũng ở đây à.”

Đầu óc Trương Cẩm Nghĩa là một mớ hỗn độn, theo bản năng tóm lấy nhân viên bán hàng, hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Chuyện em vừa nói cô ấy đã thanh toán toàn bộ cho một chung cư và một căn biệt thự, có thật không?”

Nhân viên bán hàng nhíu mày: “Đúng vậy, cô Bạch là khách hàng lớn của em.”

Tâm trạng của cô ấy có hơi không vui, nghĩ thầm anh họ mình làm gì vậy nhỉ? Đang êm đẹp lại tự dưng hỏi ra câu này trước mặt nhiều người.

Trương Cẩm Nghĩa nhất thời cảm thấy nóng rát như vừa bị tát vào mặt.

Dù giá nhà ở Vọng Xuyên không tính là quá cao, nhưng việc thanh toán một lần khi mua nhà là một việc cực ký khó khăn đối với họ.

Hơn nữa, Bạch Nhuỵ Ngâm còn mua biệt thự và chung cư.

Mặc kệ chồng của Bạch Nhuỵ Ngâm có thật sự tiết kiệm được một tỷ hay không, nhưng có thể lập tức chi trả toàn bộ tiền để mua hai căn nhà như này, có thể khẳng định không phải là một người không có được mấy triệu tệ.

Trương Cẩm Nghĩa cảm thấy mất hết mặt mũi, không thể tiếp tục ăn bữa cơm này, lập tức quay người bỏ đi.

Bạn gái anh ta cũng vội vàng đuổi theo, Dì Trần sau lưng nhìn hai người bỏ đi như vậy thì say xẩm, vội la to lên: “Này! Tiểu Trương, đừng đi chứ! Con còn chưa thanh toán mà!”

Bạch Nhuỵ Ngâm thu lại ánh mắt, nhìn về phía Thẩm Quang Khải “Cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.”

“Ừ.” Thẩm Quang Khải dừng một chút, “Đợi sau khi ăn xong, em đi cùng anh đến ngân hàng một lát nhé?”

“Được.” Bạch Nhuận Ngâm tò mò, “Mà anh muốn đến đó làm gì?”

“Mở thẻ cho em.” Thẩm Quang Khải lơ đãng nói, “Để anh chuyển cho em một nửa tiền tiết kiệm của mình.”
Bình Luận (0)
Comment