Niệm Niệm Phồn Tinh - Hàm Yên

Chương 196

Một khoảng lặng bao trùm.

Ông Lưu ngây ra, còn bà Du thì ôm lấy ngực, kêu lên hai tiếng. Chúc Phồn Tinh nhớ ra tim bà không được tốt, vội vàng đỡ bà ngồi xuống: “Bà ơi, bà đừng kích động, đây là chuyện tốt mà. Ngoài Mãn Bảo ra, người đầu tiên chúng con báo tin chính là ông bà.”

Khuôn mặt tròn trịa của bà Du nhăn lại thành một nhúm: “Tinh Tinh, rốt cuộc là chuyện gì vậy hả con?”

Chúc Phồn Tinh nói: “Bà ơi, chuyện là thế này ạ. Tháng Bảy năm nay, con từ Paris trở về là đi thẳng đến Bắc Kinh tìm Trần Niệm An. Cậu ấy thuê một căn nhà ở đó, con đã ở lại chỗ cậu ấy. Ông bà cũng biết đấy, hai chị em con đã bốn năm không gặp nhau rồi. Lúc đó cậu ấy độc thân, con cũng độc thân, ở chung một thời gian, con bắt đầu có cảm giác đó với cậu ấy.”

Cô xấu hổ vuốt tóc. Trần Niệm An thầm nghĩ, chị mà không thi vào Học viện Hý kịch Trung ương thì thật là đáng tiếc, diễn xuất đỉnh quá đi mất.

Đây là kịch bản họ đã bàn bạc trước, dù là ai hỏi cũng đều phải một mực khẳng định rằng hai người nảy sinh tình cảm sau khi Chúc Phồn Tinh về nước, tuyệt đối không được nhắc đến chuyện xảy ra năm năm trước.

Chúc Phồn Tinh đã dặn dò Trần Niệm An, phải nói với bên ngoài rằng cô là người theo đuổi anh. Cô không muốn anh bị người khác dị nghị, đặc biệt là cái kiểu nói “ăn sạch nhà vợ”, Chúc Phồn Tinh ghét vô cùng, tuyệt đối không cho phép ai gán lên đầu Trần Niệm An.

Bà Du nói: “Nhưng… nhưng nó là em trai con mà.”

Chúc Phồn Tinh đáp: “Bà ơi, lúc đầu con cũng thấy không ổn lắm. Sau này nghĩ kỹ lại, Trần Niệm An giỏi giang mọi mặt, chỉ làm em trai thì lãng phí quá. Hơn nữa, con và cậu ấy không có quan hệ huyết thống, hộ khẩu cũng không chung, thế là con chủ động theo đuổi cậu ấy, rồi… hai đứa con thành đôi.”

Bà Du ngơ ngác, lại nhìn sang Trần Niệm An: “Thế là con đồng ý luôn à?”

Trần Niệm An nói: “Bà ơi, chúng con đã đăng ký kết hôn rồi.”

Bà Du và ông Lưu ngơ ngác nhìn nhau. Ông Lưu lên tiếng: “Ý của bà con là hai đứa đã suy nghĩ kỹ chưa? Mới gặp lại nhau từ tháng Bảy, bây giờ đăng ký kết hôn có hơi sớm không? Kết hôn là chuyện trọng đại cả đời, hai đứa… cho dù hai đứa có muốn yêu nhau thì cũng nên tìm hiểu thêm một thời gian chứ?”

Trần Niệm An nói: “Ông ơi, không cần đâu ạ. Con hiểu chị con, chị con cũng hiểu con. Trước đây chúng con bị ràng buộc bởi thân phận ‘chị em’, nhưng thực ra chúng con đều rất thích đối phương. Một khi đã nói rõ lòng mình rồi thì không cần phải đợi thêm nữa ạ.”

Bà Du lại hỏi: “Mãn Bảo cũng biết rồi à? Thằng bé có đồng ý không?”

“Nó đồng ý ạ.” Chúc Phồn Tinh nắm lấy tay bà, “Đây là quyết định chung của con và Trần Niệm An, Mãn Bảo không có ý kiến gì, còn rất vui nữa, nói là bọn con kết hôn rồi, sau này Tết nó có chỗ để đi. Bà ơi, bà không thấy như vậy rất tốt sao? Con và Trần Niệm An vốn dĩ đã là người một nhà, sau này sẽ càng thêm thân thiết hơn. Bây giờ hai đứa con ở bên nhau thật sự rất rất hạnh phúc, nên mới muốn báo tin vui này cho ông bà, mong nhận được lời chúc phúc của ông bà.”

Sau cú sốc ngắn ngủi, hai ông bà cũng dần chấp nhận sự thật này. Ông Lưu mở lời trước: “Bà nó à, chúng ta già rồi, tự lo cho mình được đã là tốt lắm rồi. Chuyện của bọn trẻ, cứ để chúng tự quyết định đi.”

Bà Du thở dài: “Ôi… Tuy có hơi kỳ kỳ, nhưng ít ra cũng tốt hơn là lấy một tên ma Tây.”

Đến giờ bà vẫn chưa nguôi ngoai chuyện Lưu An An lấy chồng xa tận nước Đức. Chúc Phồn Tinh bật cười: “Đúng rồi ạ, con không thèm lấy người nước ngoài, Hổ con nhà con tốt biết bao nhiêu.”

Ông Lưu chậm rãi nói: “Thật ra như vậy cũng tốt. Niệm An là đứa thật thà, không hoạt bát hướng ngoại như Mãn Bảo. Bà nó à, trước đây bà còn lo thằng bé quen bạn gái sẽ bị người ta bắt nạt, giờ thì không cần lo nữa rồi phải không? Tinh Tinh là một cô gái tốt, nó sẽ không bắt nạt Niệm An đâu.”

Bà Du nhìn Chúc Phồn Tinh, rồi lại nhìn Trần Niệm An, môi run run: “Bà vốn còn nghĩ sẽ được uống hai bữa rượu mừng, giờ thì chỉ còn một bữa thôi.”

Chúc Phồn Tinh nói: “Không đâu ạ, có hai bữa mà, chẳng phải còn Mãn Bảo sao? Nó cũng sẽ kết hôn mà.”

Bà Du nói: “Đến lúc Mãn Bảo kết hôn, chưa chắc bà đã còn trên đời này.”

Chúc Phồn Tinh ôm lấy bà: “Không đâu ạ. Bà và ông sẽ sống lâu trăm tuổi. Con sẽ đi nói với Mãn Bảo, bảo nó tìm bạn gái sớm, kết hôn sớm.”

Bà Du không nói gì, đột nhiên đứng dậy đi vào phòng ngủ. Chúc Phồn Tinh tưởng bà vẫn còn giận, không ngờ bà lại lấy ra một phong bao lì xì, nhét vào tay cô: “Tinh Tinh, Niệm An, ông bà chúc hai đứa tân hôn vui vẻ.”

Chúc Phồn Tinh không từ chối, nhận lấy phong bao, cùng Trần Niệm An đồng thanh: “Cảm ơn bà ạ.”

Bà Du nắm lấy tay cô, mắt lại ngấn lệ: “Tinh Tinh, ông bà đã nhìn con chào đời và lớn lên. Năm nay con hai mươi tám rồi, phải không? Con ngoan, hãy nhớ lời bà nói, hai đứa đều không có cha mẹ, ông bà cũng già rồi, không ở bên các con được bao lâu nữa. Những ngày tháng sau này, hai đứa phải yêu thương nhau mà sống, lúc cãi nhau tuyệt đối không được nói những lời làm tổn thương đối phương, phải luôn luôn nhớ rằng hai đứa chính là người thân thiết nhất của nhau. Vợ chồng khi trẻ, bạn già lúc già, đợi đến khi hai đứa bằng tuổi ông bà bây giờ sẽ hiểu. Anh chị em dù thân thiết đến mấy cũng là người ngoài, ngay cả con ruột cũng không thể thay thế được người đầu ấp tay gối. Có được một người thấu hiểu ở bên cạnh, cùng nhau trải qua mấy chục năm, là một điều vô cùng may mắn.”

Nước mắt Chúc Phồn Tinh rơi xuống, cô gật đầu thật mạnh: “Bà ơi, con nhớ rồi ạ.”

Ông Lưu vỗ vai Trần Niệm An: “Niệm An, con là đấng nam nhi đại trượng phu, kết hôn rồi là phải gánh vác trách nhiệm, không thể vì con nhỏ hơn Tinh Tinh vài tuổi mà nghĩ rằng nó phải nhường con. Vợ chồng không có chuyện ai phải nhường ai. Tinh Tinh là con gái, lại không có cha mẹ, sau này hai đứa có con, không ai phụ chăm sóc, con nhất định phải bảo vệ nó thật tốt, gánh vác nhiều hơn. Sinh con nuôi con rất vất vả, chuyện này chỉ có hai đứa đồng tâm hiệp lực mới gánh vác nổi.”

Trần Niệm An nói: “Con biết rồi ạ. Ông yên tâm, con sẽ chăm sóc chị con thật tốt.”

Chúc Phồn Tinh nói: “Ông ơi, chuyện này con không lo chút nào, Trần Niệm An có kinh nghiệm chăm trẻ con lắm.”

Bà Du nghe vậy thì vui hẳn lên: “Nói cũng đúng. Ôi, ông nó ơi, tôi có thể đảm bảo cho Niệm An. Ông xem nó chăm Mãn Bảo là biết, sau này nó nhất định sẽ là một người cha tuyệt vời.”

Sau khi nói ra được chuyện này, Chúc Phồn Tinh và Trần Niệm An hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Họ trò chuyện với ông bà về tình hình ở Bắc Kinh. Nhắc đến bộ phim truyền hình đang nổi, bà Du vui mừng vỗ tay liên tục: “Niệm An đã nói với ông bà rồi, cặp vợ chồng già trong ngõ chính là viết theo ông bà, thậm chí còn dùng cả họ thật. Ông già họ Lưu, bà già họ Du. Bà thật không ngờ, đời này còn có đại minh tinh đóng vai mình trên tivi. Bà đã khoe với tất cả mọi người rồi, bà Du đó chính là bà, ha ha ha ha…”

Tiếng cười sảng khoái của bà lan sang ba người còn lại. Chúc Phồn Tinh cười nói: “Còn có dì Quyên Quyên và chú Giả nữa, họ đã xem chưa ạ?”

“Xem rồi, hàng xóm cũ đều xem cả. Quyên Quyên nói với bà, thời gian trôi nhanh thật, Hoài Khang và Thái Lam đã đi được mười ba năm, ba đứa các con cũng đã lớn cả rồi.” Bà Du nhìn Trần Niệm An trìu mến, “Niệm An thật có chí tiến thủ, sau này nhất định sẽ ngày càng tốt hơn. Tinh Tinh, con và Mãn Bảo cũng sẽ ngày càng tốt hơn. Bà đã nhìn ra từ lâu rồi, ba đứa các con đều là những đứa trẻ ngoan, mà con ngoan thì xứng đáng được sống tốt!”

Nghe những lời này, Chúc Phồn Tinh bỗng nhớ ra một chuyện, cô lấy từ trong túi ra một cuốn album ảnh dày cộm: “Ông bà ơi, ba chị em con đã chụp một bộ ảnh gia đình ở Bắc Kinh, con đặc biệt mang về cho ông bà xem này.”

Người già mắt kém, không nhìn rõ ảnh trên điện thoại, nên Chúc Phồn Tinh đã chu đáo mang cả cuốn album ảnh gia đình về Tiền Đường.

Hai ông bà lập tức đeo kính lão, vai kề vai, cùng nhau giở album.

Đây là bộ ảnh gia đình mà ba chị em đã chụp ở studio trước khi Chúc Mãn Thương nhập học. Bộ ảnh đầu tiên, Trần Niệm An và Chúc Mãn Thương mỗi người một bộ vest đen lịch lãm, còn Chúc Phồn Tinh thì mặc một chiếc váy ngắn quây ngực màu đen, mái tóc dài được uốn lượn sóng, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ tươi, xinh đẹp lộng lẫy không gì sánh bằng.

Có một tấm ảnh, ba người đứng theo hình chữ “Phẩm”. Chúc Phồn Tinh đứng phía trước với ánh mắt lạnh lùng, hai tay chống hông, cằm hơi hất lên, để lộ đôi chân dài miên man với đôi giày cao gót màu đỏ. Trần Niệm An và Chúc Mãn Thương đứng hai bên phía sau cô, vẻ mặt lạnh lùng nhìn vào ống kính.

Bà Du nhíu mày: “Ồ, chụp kiểu này trông như xã hội đen ấy nhỉ.”

“Bà ơi, bà còn nhớ những lời bà nói với con lúc nhỏ không?” Chúc Phồn Tinh chỉ vào tấm ảnh, “Bà bảo, hai cái gánh nặng này lớn lên sẽ trở thành hai chàng trai cao to đẹp trai, một trái một phải đứng bên cạnh con, không ai dám bắt nạt con nữa, bà quên rồi à?”

Bà Du ngẩn người hỏi: “Bà có nói thế à?”

“Bà nói đấy ạ, con vẫn luôn nhớ, nên mới cố tình chụp một tấm như thế này cho bà xem.” Chúc Phồn Tinh cười ha hả, “Lật tiếp đi ạ, lật tiếp đi, mấy tấm sau ấm cúng lắm.”

Những tấm ảnh phía sau quả thật ấm áp hơn hẳn, ba chị em mặc “đồ gia đình” màu trắng, phối với quần jeans, tạo dáng lúc ngồi lúc đứng. Có một tấm chụp cận mặt đáng yêu nhất, Chúc Phồn Tinh nghiêng người cúi xuống, mái tóc dài uốn lượn buông xõa, quay mặt về phía ống kính. Trần Niệm An nằm trên lưng ôm lấy cô, Chúc Mãn Thương lại nằm trên lưng Trần Niệm An, ba người xếp chồng lên nhau thành một chiếc hamburger người, nở nụ cười rạng rỡ.

Bộ ảnh thứ ba, Chúc Mãn Thương không có mặt trong khung hình. Chúc Phồn Tinh búi tóc cao, mặc một chiếc váy cưới trắng lãng mạn, còn Trần Niệm An mặc một bộ vest xám. Hai người tựa vào nhau, nhìn nhau đắm đuối, chụp một bộ “ảnh cưới”.

Trần Niệm An còn nhớ, lúc đó Chúc Mãn Thương đã phàn nàn, nói thế này mà cũng gọi là chụp ảnh cưới rồi à? Chúc Phồn Tinh hùng hồn đáp: “Đúng thế, như vậy là được rồi, em nói xem đây có phải ảnh cưới không!”

Khóe miệng Chúc Mãn Thương giật giật, không nói nên lời.

Sau nhiều lần trao đổi, Trần Niệm An đã xác nhận, Chúc Phồn Tinh thật sự không hề câu nệ những thứ này. Cô nói họ không có cha mẹ, không cần phải khoe khoang với bạn bè người thân của cha mẹ làm gì, cha mẹ ở trên trời nhìn xuống thấy họ vui vẻ là quan trọng nhất.

Trần Niệm An không thể phản bác lại cô. Nếu một đám cưới hoành tráng là chấp niệm của cô, anh nhất định sẽ vào sinh ra tử để giúp cô toại nguyện. Nhưng nếu nó chỉ để khoe khoang với bên ngoài, còn bản thân cô lại không hề hứng thú, thì anh quả thực không cần thiết phải kiên trì.

Thế là họ đã đi đến thống nhất, sẽ tổ chức một hôn lễ nhỏ, riêng tư, đơn giản, ấm áp, yêu thương và thú vị, vào một ngày nào đó trong tương lai.

Bốn người trò chuyện đến trưa, ông Lưu bà Du nhất quyết giữ hai người ở lại ăn cơm, Chúc Phồn Tinh không từ chối. Nhìn thấy ông Lưu xắn tay áo đi vào bếp, Trần Niệm An níu ông lại: “Ông ơi, hôm nay để con nấu cơm.”

Căn hộ 202 đã nhiều năm không sửa chữa, trang thiết bị trong bếp đã cũ mèm. Trần Niệm An đứng trước bếp lò loang lổ vết dầu mỡ xào nấu, ông Lưu chống gậy đứng bên cạnh, vẫn không nhịn được mà xen vào chỉ bảo.

Bà Du nói: “Ông nó ơi, ông giám sát thi công đấy à?”

Ông Lưu cười hì hì: “Tôi không giám sát, Niệm An là học trò của tôi, tôi xem nó có tiến bộ không.”

Trần Niệm An cười hỏi: “Có tiến bộ không ạ?”

“Tất nhiên là có tiến bộ rồi.” Ông Lưu ngẩng đầu nhìn anh, đưa tay ra đo một khoảng, “Trước đây con mới cao có từng này, giờ đã thành một chàng trai cao lớn rồi. Haiz… còn ông thì lùn đi rồi.”

Trong lòng Trần Niệm An vẫn luôn canh cánh một câu hỏi, cuối cùng vẫn hỏi ra: “Ông ơi, ông không phẫu thuật có phải vì sợ không có ai chăm sóc không?”

Ông Lưu: “Hả?”

Trần Niệm An nói: “Dì An An rất khó về phải không ạ?”

Ông Lưu im lặng một lúc, rồi thở dài não nề: “Haiz… Bây giờ đang có dịch, nó về quả thực rất phiền phức. Hơn nữa ông thấy, nếu ông mà lên bàn mổ, chưa chắc đã xuống được. Thôi vậy đi, sống cũng gần đủ rồi.”

Trần Niệm An nói: “Ông ơi, nếu ông muốn phẫu thuật thì cứ nói với con, con có thể về chăm sóc ông. Công việc của con bây giờ rất tự do, thời gian do con tự sắp xếp. Dù dì An An không về được cũng không sao ạ.”

Ông Lưu cười đến nheo cả mắt, vỗ vỗ lưng anh: “Có câu này của con là đủ rồi, ông vui lắm. Đời này có thêm được ba đứa cháu trai cháu gái như các con, Niệm An à, con không cần lo cho ông, cứ ở Bắc Kinh làm việc cho tốt đi. Đời này ông đã không còn gì hối tiếc nữa rồi.”

Ăn trưa xong, ông Lưu cần phải ngủ trưa, Trần Niệm An và Chúc Phồn Tinh bèn xin phép ra về. Đi trong khu Quang Diệu Tân Thôn, Chúc Phồn Tinh nhìn cảnh vật xung quanh, phát hiện màu sắc và chất liệu của tường ngoài các tòa nhà đã có sự thay đổi, cô nói: “Ở đây hình như đã được sửa sang mặt ngoài rồi.”

Trần Niệm An nói: “Đúng vậy, năm em tốt nghiệp đã bắt đầu làm rồi.”

Chúc Phồn Tinh nhìn về một hướng, nói: “Hổ con, đột nhiên chị muốn đến một nơi.”

Trần Niệm An nắm lấy tay cô, mỉm cười: “Đi đánh đu thôi nào.”

Đúng là thần giao cách cảm, Chúc Phồn Tinh cảm động nhìn anh.

Thế nhưng, họ đã không thể đánh đu được, thậm chí còn không thể bước vào công viên nhỏ.

Toàn bộ công viên nhỏ đang được thi công, vây quanh bởi những tấm chắn màu xanh lam. Đưa mắt nhìn qua, ngay cả những ngọn cây vốn um tùm xanh tốt cũng đã biến mất.

Trần Niệm An và Chúc Phồn Tinh đứng bên cạnh công trường, ánh mắt ngập tràn thất vọng.

Họ đành rời đi, lái xe đến nghĩa trang để tảo mộ cho Chúc Hoài Khang.

Trên đường đi, Trần Niệm An thấy Chúc Phồn Tinh rầu rĩ co người trên ghế phụ, bèn hỏi: “Vẫn còn tiếc chiếc xích đu nhỏ đó à?”

“Ừm.” Chúc Phồn Tinh nói, “Chị chơi từ nhỏ đến lớn mà.”

Trần Niệm An nắm vô lăng, nói: “Chị, em nói cho chị một bí mật nhé.”

Chúc Phồn Tinh: “Bí mật gì?”

Trần Niệm An nói: “Có một năm, Ôn Minh Viễn đến tìm chị vào ngày sinh nhật chị, hai người nói chuyện ở chỗ xích đu. Lúc đó em trốn sau một cái cây gần đấy, nghe lén được cuộc nói chuyện của hai người.”

“!” Chúc Phồn Tinh kinh ngạc, “Em nghe được gì?”

Trần Niệm An nói: “Em nghe hai người thảo luận việc chị có nên đến Bắc Kinh không.”

Chúc Phồn Tinh ôm trán: “…”

Trần Niệm An lại nói: “Em nói cho chị một bí mật nữa nhé.”

Chúc Phồn Tinh kêu lên: “Sao em nhiều bí mật thế?”

“Không nhiều, chỉ có mấy cái thôi.” Trần Niệm An nói, “Năm chị tốt nghiệp cấp ba, có một hôm về nhà rất muộn, em lo cho chị nên ra ngoài khu chung cư đón. Kết quả là thấy Ôn Minh Viễn đưa chị về, rồi hai người hôn nhau ngay trước cửa nhà.”

Chúc Phồn Tinh: “!!!”

Cô há hốc miệng. Trần Niệm An nhìn thẳng về phía trước, nở một nụ cười vô hại: “Xin lỗi, em biết nhìn trộm là không đúng, nhưng lúc đó không còn cách nào khác, em đâu thể nhảy ra làm phiền hai người được? Sau này chị còn nói dối em, bảo là chị và Ôn Minh Viễn chưa từng yêu nhau. Lừa con nít à, em tận mắt nhìn thấy đấy.”

Chúc Phồn Tinh toát cả mồ hôi: “Trần Niệm An, chị đã xem thường em rồi. Em còn thấy gì nữa không? Nói hết ra đi.”

Trần Niệm An nói: “Hết rồi.”

“Thật sự hết rồi?”

“Thật sự hết rồi.” Trần Niệm An hỏi, “Mà này, Ôn Minh Viễn bây giờ thế nào rồi? Kết hôn chưa?”

Chúc Phồn Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Không biết, cậu ấy vẫn ở Mỹ, chắc là chưa kết hôn đâu, trong nhóm cũng không thấy ai nhắc đến. Mấy thứ cậu ấy đăng trên dòng thời gian chị xem còn chẳng hiểu, toàn là về học thuật. Cậu ấy thật sự rất thích toán.”

Trần Niệm An lại hỏi: “Thế còn Lương Tri Duy? Anh ấy kết hôn chưa?”

“Hình như chưa.” Chúc Phồn Tinh nói, “Chị chỉ biết anh ấy đã mua nhà ở Thâm Quyến. Giá nhà ở đó rất cao, anh ấy mua một căn hai phòng ngủ một phòng khách, đã khoe trên mạng, chắc là định kết hôn ở đó. Anh ấy coi như đã chọn đúng ngành, ở BYD làm ăn phát đạt, đã là một chủ quản nhỏ rồi.”

“Chị, chị biết điều đó nói lên điều gì không?”

“Nói lên điều gì?”

Trần Niệm An cười: “Nói rằng chị rất có mắt nhìn người.”

“Còn không à!” Chúc Phồn Tinh vô cùng kiêu hãnh, “Không phải chị khoe mắt nhìn người của mình đâu, mấy người trước không bàn đến, chỉ nói riêng vị cuối cùng chị chọn này thôi, trai đẹp mới lớn, tài hoa hơn người, một ngôi sao mới đang lên của làng biên kịch, dịu dàng lương thiện, chăm chỉ thiết thực, có trách nhiệm, có chí tiến thủ, lại còn biết nấu ăn, biết trông trẻ, khoản giường chiếu thì càng khỏi phải bàn, như mãnh hổ xuống núi, trăm ngàn kiểu cách…”

Trần Niệm An lúc đầu vừa nghe vừa cười, nghe đến cuối thì mặt mũi nóng bừng: “Chị! Em đang lái xe đấy!”

“Ha ha ha ha ha…” Chúc Phồn Tinh cười không ngớt, “Chị đang nói chuyện lái xe mà, em là người viết lách, chắc là hiểu được nhỉ?”

Trần Niệm An: “…”

Anh bất lực vô cùng, chỉ muốn đi mách ông Lưu, ông ơi ông nói sai rồi! Người có thể “nắm thóp” anh trên đời này chính là Chúc Phồn Tinh. Anh mà rơi vào tay cô, chắc chắn sẽ bị cô “bắt nạt” cả đời.

Bình Luận (0)
Comment