Trong nhà đã hết đồ ăn, sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Trần Niệm An và Chúc Phồn Tinh ghé siêu thị mua sắm một chuyến thật đã. Đẩy xe hàng dạo quanh siêu thị, Trần Niệm An vẫn còn đôi chút ngẩn ngơ. Anh cúi đầu nhìn bàn tay trái của mình, chiếc nhẫn đôi ở ngón giữa còn chưa đeo ấm tay đã được thay bằng nhẫn cưới trên ngón áp út.
Trời đất ơi, anh đã kết hôn rồi.
Và vợ của anh là Chúc Phồn Tinh!
Anh là chồng của cô, là bạn đời, là người thân trực hệ theo quy định của pháp luật, là người một nhà đứng chung trên sổ hộ khẩu, là kiểu người nhà có thể tham gia buổi tư vấn trước phẫu thuật, được ký tên và sẽ không bị đuổi ra khỏi phòng khám…
Chúc Phồn Tinh khoác tay anh xem hàng hóa, cầm một nải chuối lên nói: “Hổ con, hai đứa mình sắp xếp lịch trình đi. Em đi ăn cưới vào ngày mùng ba, vậy ngày mai chúng ta có thể đi thăm ông bà, ngày kia đến nhà chú Nhậm, được không?”
Trần Niệm An không đáp, Chúc Phồn Tinh khẽ lay tay anh: “Hổ con?”
“Hả?” Trần Niệm An như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, “Chị nói gì vậy?”
“Em bị ngẩn ra đấy à?” Chúc Phồn Tinh nói, “Chị bảo ngày mai hai đứa mình đến Quang Diệu Tân Thôn thăm ông bà, được không?”
“Được chứ.” Trần Niệm An đáp, “Mua cho ông bà ít đồ đi, em biết ông bà thích ăn gì.”
Chúc Phồn Tinh cười hỏi: “Em đang nghĩ gì thế? Đi siêu thị mà cũng thất thần.”
“Em đang nghĩ, không ngờ mình lại kết hôn với chị.” Trần Niệm An nói, “Cứ như đang mơ vậy, chị véo em một cái xem có đau không.”
Chúc Phồn Tinh không véo tay anh, mà véo thẳng vào mông anh một cái. Trần Niệm An nhảy dựng lên tại chỗ, mở to mắt nhìn cô, còn Chúc Phồn Tinh thì cười không kiêng nể: “Mông chồng yêu cong ghê, sờ đã tay thật!”
Chồng yêu… Trần Niệm An bắt đầu tưởng tượng xa xôi, tối nay anh sẽ thế này, thế kia…
Hai người mua một đống đồ ăn thức uống và vật dụng ở siêu thị rồi lái xe về Dung Thạnh Phủ. Mấy ngày cách ly tại nhà, cả hai không hề nhàn rỗi mà suốt ngày dọn dẹp đồ đạc.
Chúc Phồn Tinh đã quyết định đập căn 1001 ra sửa lại toàn bộ, tất cả đồ nội thất và thiết bị điện đều bỏ đi hết. Họ chỉ cần thu dọn đồ dùng cá nhân, thuê một căn hộ một phòng ngủ để chứa đồ trong nửa năm. Khi Chúc Phồn Tinh trở về giám sát thi công cũng có thể ở tạm đó.
Những năm qua, cả hai đều đã chuyển nhà vài lần, việc đóng gói hành lý đã trở nên quá đỗi quen thuộc, nhưng điều đó không có nghĩa là họ thích chuyển nhà. Rất ít người thích chuyển nhà, người ta thường khao khát một cuộc sống ổn định và thoải mái. Chúc Phồn Tinh nghĩ, thôi thì vất vả thêm một lần nữa. Cả ba người họ giờ đều sống ở Bắc Kinh, đây chính là thời điểm tốt nhất để sửa sang lại căn 1001. Ngôi nhà được trang hoàng ấm cúng, tiện nghi thì mới có cảm giác sống tốt hơn, mới giống một mái ấm hơn.
Rất nhiều hành lý của Trần Niệm An vẫn còn để ở nhà, trong căn phòng ngủ phụ nhỏ hướng Bắc. Chúc Phồn Tinh cùng anh dọn dẹp, và cô đã phải sững sờ khi thấy anh lôi ra mấy món đồ cũ kỹ từ bao năm.
“Mũ đầu hổ!” Cô nhìn chiếc mũ, cảm thấy vô cùng thú vị, “Em mau đội lên đi, chị chụp cho một tấm! Năm nay là năm Dần, đội lên quá hợp cảnh.”
Trần Niệm An nghe lời đội chiếc mũ đầu hổ lên, còn làm vài biểu cảm đáng yêu. Chúc Phồn Tinh cười đến độ vỗ đùi đen đét: “Buồn cười quá! Trời ơi, không ngờ em vẫn còn giữ nó.”
“Đố không có thưởng.” Trần Niệm An tháo mũ xuống, lại giơ một cây vợt cầu lông đã đứt dây lên hỏi, “Đây là quà sinh nhật năm em bao nhiêu tuổi?”
Chúc Phồn Tinh vắt óc suy nghĩ, chắc là hồi cấp hai, cô quả quyết đáp: “Mười bốn tuổi!”
“Sai rồi.” Trần Niệm An nói, “Mười ba tuổi.”
“Em nhớ kỹ thế?” Chúc Phồn Tinh kinh ngạc, “Vợt hỏng rồi mà em vẫn chưa vứt à? Từ căn 102 chuyển sang 403, rồi từ 403 lại chuyển về đây, hay là em mang đến Bắc Kinh luôn đi.”
Trần Niệm An cúi đầu cười tủm tỉm: “Chị nghĩ em không muốn à, nhưng mang không hết được. Chị tặng em nhiều quà quá, em không nỡ vứt món nào.”
Chúc Phồn Tinh hỏi: “Quà sinh nhật chị tặng em mỗi năm, em đều nhớ hết sao?”
“Dĩ nhiên rồi.” Trần Niệm An đáp, “Không chỉ nhớ, mà em còn giữ lại hết.”
“Nào, hai đứa mình chơi một trò chơi.” Chúc Phồn Tinh hứng khởi hẳn lên, cô ngồi khoanh chân trên sàn, đối mặt với anh. “Chúng ta bắt đầu tặng quà cho nhau từ năm 2010 nhỉ? Chị không cần em nói chị đã tặng em cái gì, chị muốn em nói về những món quà em tặng chị, còn chị sẽ tự nói về quà chị tặng em, xem ai đúng nhiều hơn.”
“Được thôi, em thắng chắc.” Trần Niệm An nói, “Em nói món sớm nhất nhé. Năm 2009 em không tặng quà cho chị, nhưng chị thì có, chính là con búp bê Xảo Hổ, giờ nó đang ở Bắc Kinh.”
“Ồ! Đúng rồi! Cái đó cũng là quà sinh nhật, trời ạ! Lúc em nằm viện chị đã đi mua cho em đấy.” Chúc Phồn Tinh nói, “Ủa, không phải em đi đâu cũng mang nó theo sao? Nó là ‘đồ ghiền’ của em mà, sao lần này không mang về?”
“Đồ ghiền” là tên gọi thân mật cho những vật trấn an mà trẻ nhỏ thường dựa dẫm, không nhất thiết phải là một chiếc chăn nhỏ, mà có thể là một chiếc khăn, một bộ quần áo, hay một món đồ chơi. Với Trần Niệm An, con búp bê Xảo Hổ chính là “đồ ghiền” của anh. Trước đây mỗi lần đi du lịch, anh đều mang nó theo, đặt bên gối ngủ cùng mình, ngay cả khi đến Bắc Kinh lập nghiệp cũng không bỏ lại.
Trần Niệm An nắm lấy tay Chúc Phồn Tinh, mỉm cười dịu dàng: “Bây giờ em đã có ‘đồ ghiền’ mới rồi, chính là chị đó.”
Lòng Chúc Phồn Tinh ngọt như mật: “Được rồi, trò chơi bắt đầu. Năm 2010, chị tặng em một cái cặp sách mới, đúng không?”
“Đúng.” Trần Niệm An nói, “Em tặng chị một cái dây buộc tóc hình ngôi sao.”
Chúc Phồn Tinh nhớ lại, đúng là một cái dây buộc tóc hình ngôi sao, dây chun màu đen, ngôi sao màu vàng. Chỉ là, sau bao lần chuyển nhà, nó đã thất lạc từ lâu.
“Hình như mất rồi.” Chúc Phồn Tinh thấy áy náy, “Đó là món quà sinh nhật đầu tiên em tặng chị.”
Trần Niệm An nói: “Không sao, thiệp mừng chị vẫn giữ mà, em thấy lúc dọn hành lý giúp chị, chị xếp chúng vào cùng một chỗ.”
Chúc Phồn Tinh lại cười rạng rỡ: “Đúng, tất cả thiệp mừng chị đều giữ cả. Chúng ta tiếp tục nào, năm 2011, chị tặng em cây vợt cầu lông đó.”
Trần Niệm An nói: “Em tặng chị một cái lược và một cuốn tạp chí.”
“Cuốn tạp chí vẫn còn!” Chúc Phồn Tinh vỗ tay một cái thật mạnh, “Trên đó có bài viết của em, chị có giữ lại!”
Ánh mắt Trần Niệm An bỗng trở nên ranh mãnh: “Năm 2012, chị tặng em cái gì?”
Chúc Phồn Tinh cố gắng hồi tưởng, nghĩ mãi không ra: “Điện thoại à? Cái Huawei đó?”
“Không phải.” Trần Niệm An nói, “Năm đó chị chẳng chuẩn bị gì cả, chỉ cho em một phiếu đổi quà.”
“A! Em đừng nhắc chuyện đó nữa.” Chúc Phồn Tinh úp mặt vào tay, “Chị mới làm thế có một lần, duy nhất một lần thôi! Em thù dai thật đấy, nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần rồi?”
Trần Niệm An cười phá lên: “Năm đó chị mười tám tuổi, em tặng chị một thỏi son Maybelline.”
Những ký ức xa xưa ùa về, phần còn lại của trò chơi, Chúc Phồn Tinh tựa vào vai Trần Niệm An để hoàn thành. Quà sinh nhật Trần Niệm An tặng cô có khuyên tai ngọc trai, nước hoa, hạt charm vàng chuyển vận, bùa bình an, bộ dưỡng da… Quà sinh nhật Chúc Phồn Tinh tặng anh có điện thoại, bộ dao cạo râu, Kindle, bàn phím cơ, kính râm…
Thế giới thay đổi quá nhanh. Đầu tháng Sáu năm ấy, Amazon ra thông báo, cửa hàng sách điện tử Kindle Trung Quốc sẽ ngừng hoạt động vào tháng Sáu năm sau. Lúc Chúc Phồn Tinh mua, cô hoàn toàn không thể ngờ rằng một món đồ từng thịnh hành đến vậy lại có một ngày sẽ biến mất.
Cô mở điện thoại, cùng Trần Niệm An xem lại những bức ảnh chụp trong mỗi dịp sinh nhật trên dòng thời gian. Trước khi cô ra nước ngoài, năm nào họ cũng cùng nhau đón sinh nhật. Ngày 20 tháng 7 đón một lần, ngày 26 tháng 7 lại đón thêm lần nữa, bánh kem chỉ mua một cái, hai người thay phiên nhau.
Những tấm ảnh đã ghi lại một cách rõ nét những năm tháng thuở thiếu thời của họ. Năm 2010, Chúc Phồn Tinh mười sáu tuổi, Trần Niệm An mười hai tuổi, Chúc Mãn Thương mới sáu tuổi, vẫn còn là một cậu nhóc trắng trẻo, bụ bẫm.
“Hổ con, em xem này, lúc đó em nhỏ xíu, vừa đen vừa gầy.” Chúc Phồn Tinh tựa vào người Trần Niệm An, dùng ngón tay chọc vào màn hình điện thoại, “Bây giờ chị thấy mình giống như Chu Bái Bì[1], bóc lột sức lao động của em. Chị nhớ mỗi cuối tuần về nhà, đều là em đi chợ nấu cơm, thậm chí còn không cho chị rửa bát.”
Trần Niệm An ôm lấy cô, nói: “Không phải đâu, em thật sự rất thích nấu ăn. Lúc đó em vừa nhận được cúp Vua đầu bếp nhí, đang lâng lâng lắm, rất muốn trổ tài cho hai chị em xem. Lúc ăn cơm nghe chị khen vài câu là em có thể vui cả đêm.”
Chúc Phồn Tinh bật cười: “Đúng rồi, em còn đi thi nấu ăn nữa.”
Cô tìm kiếm chính xác những bức ảnh của tháng Bảy hàng năm, nhìn Trần Niệm An từ một cậu bé lớn lên thành một thiếu niên, rồi lại trở thành một chàng trai trẻ. Ria mép đã mọc lún phún, trán nổi mụn trứng cá, bờ vai ngày càng rộng, dáng người cao hơn mỗi năm, và dần dần biến thành người đàn ông cao lớn, tuấn tú với nụ cười hiền hòa bên cạnh cô lúc này.
Còn bản thân cô, cũng từ một thiếu nữ lớn lên thành một nữ sinh viên xinh đẹp, rồi lại trở thành một cô gái trưởng thành. Thời thiếu nữ, cô chân tay khẳng khiu, gầy như cây sậy, nhưng gương mặt lại căng tràn sức sống, khi cười lên rạng rỡ đáng yêu vô cùng, khiến người ta dù chỉ nhìn qua màn hình cũng muốn đưa tay véo má.
Thảo nào những nữ diễn viên ngoài ba mươi đóng vai thiếu nữ mười mấy tuổi lại bị chê bai. Sao mà không chê cho được? Bây giờ cô mới hai mươi tám tuổi, dù có ăn mặc trẻ trung, theo phong cách học đường đến đâu cũng không thể gượng ép ra vẻ thiếu nữ được nữa. Trần Niệm An cũng vậy, anh đã không còn là một thiếu niên.
Thiếu niên thực sự phải là Chúc Mãn Thương, cậu nhóc ngày nào còn tụt quần mà chẳng biết xấu hổ, nói với cô rằng: “Chị ơi, chim chim của em bị đau.”
Vậy nên, đây chính là sức mạnh của thời gian. Trẻ con sẽ lớn lên, người trẻ sẽ trở nên chín chắn, người trung niên sẽ già đi, và người già sẽ dần bước về phía cái chết. Đây là quy luật của tự nhiên, không liên quan gì đến tiền tài địa vị, không một ai có thể trốn thoát.
Ngoài những thay đổi về sinh lý, thời gian còn thay đổi cả tư duy và suy nghĩ của con người. Chúc Phồn Tinh thấm thía điều này một cách sâu sắc. Vài năm trước, đối mặt với tình yêu của Trần Niệm An, cô đã hoảng sợ tột độ. Cô sợ bị người đời biết chuyện, sợ họ nói cô loạn luân, mắng cô b**n th**. Cô sợ họ sẽ hiểu lầm rằng chính cô đã quyến rũ anh, sợ họ cho rằng cô và anh chung sống một nhà đã sớm có những mối quan hệ bất chính. Nỗi lo lắng ấy khiến cô mất ngủ triền miên, để rồi dứt khoát chọn cách trốn chạy.
Thế nhưng, cô lại không thể buông bỏ Trần Niệm An, người thân mà cô đã khó khăn lắm mới tìm được cho mình. Vì thế, cô đã mâu thuẫn suốt nhiều năm, đau khổ suốt nhiều năm, cho đến khi anh để lại một lá thư rồi biệt xứ ra đi, cô mới nhận ra trong nước mắt rằng, so với những lời đàm tiếu thị phi kia, sự tồn tại của Trần Niệm An mới là điều quan trọng nhất.
Chúc Phồn Tinh của tuổi hai mươi tám đã không còn sợ hãi bất cứ điều gì. Cô biết mình đang làm gì, cô vui vẻ cùng Trần Niệm An trở về Tiền Đường đăng ký kết hôn mà không cần hỏi ý kiến của bất kỳ ai.
Cô có thể đồng cảm với chính mình của tuổi hai mươi ba. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô tin mình vẫn sẽ đưa ra quyết định tương tự, ở trong phòng khách sạn ngày ấy, nghiêm túc từ chối Trần Niệm An mới mười chín tuổi.
Nhưng cô cũng tin rằng, cuối cùng rồi họ vẫn sẽ về bên nhau.
Đây chính là sức mạnh của thời gian.
Sáng ngày mùng một tháng Mười, Chúc Phồn Tinh và Trần Niệm An xách quà đến Quang Diệu Tân Thôn, gõ cửa căn hộ 202.
Bà Du ra mở cửa. Cánh cửa vừa hé mở, bà lão đã bật khóc.
Trần Niệm An gọi bà: “Bà ơi, chúng con về rồi.”
Bà Du run rẩy nắm lấy tay anh, rồi lại kéo tay Chúc Phồn Tinh, khóc nức nở như một đứa trẻ: “Tinh Tinh, Niệm An, đã bao nhiêu năm rồi.”
Chúc Phồn Tinh đau lòng ôm lấy bà, giúp bà lau nước mắt: “Bà ơi, đừng khóc mà. Chúng con đến thăm ông bà đây, bà phải cười mới đúng chứ.”
Bà Du lau nước mắt, gượng cười một cái, rồi quay vào trong nhà gọi lớn: “Ông nó ơi! Ông mau ra đây xem ai đến này!”
Ông Lưu chống gậy từ trong nhà bước ra. Chúc Phồn Tinh không thể tin vào mắt mình, bệnh tật đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ của ông. Ông đội một chiếc mũ len, cả người gầy gò, hốc hác, đôi mắt đục ngầu, da dẻ sạm đen, trông rất đáng sợ.
“Ông ơi…” Trần Niệm An không kìm được nữa, nước mắt tuôn trào, anh bước tới ôm chầm lấy ông Lưu, “Ông ơi, ông ơi, con đến thăm ông đây.”
“Này, đừng khóc, đừng khóc.” Ông Lưu ngược lại rất lạc quan, cười nói, “Ông vẫn ổn mà, chỉ là dạo này đang hóa trị, cứ dùng thuốc vào là chán ăn, da dẻ lại sạm đi. Hai đứa đừng sợ, bệnh này không lây đâu.”
Bốn người ngồi xuống bên bàn ăn. Trần Niệm An đưa những túi quà lớn nhỏ cho bà Du. Bà nói: “Các con đến là được rồi, mua nhiều đồ thế này làm gì?”
Trần Niệm An đáp: “Đều là những món ông bà thích ăn, ông bà cứ giữ lại ăn dần ạ.”
Ông Lưu há miệng cho anh xem: “Răng sắp rụng hết rồi, ăn không nổi nữa đâu.”
Trần Niệm An và Chúc Phồn Tinh trò chuyện rất lâu với ông bà, hỏi han cặn kẽ về bệnh tình của ông Lưu. Đầu năm nay đi tái khám, bác sĩ phát hiện tế bào ung thư đã di căn đến phổi và đề nghị ông phẫu thuật, nhưng ông không muốn, chỉ đồng ý điều trị bảo thủ.
“Tuổi mụ của ông đã bảy mươi tám rồi, thật sự không chịu nổi thêm một ca đại phẫu nữa đâu.” Ông Lưu nói, “Cứ kéo dài được ngày nào hay ngày đó, nếu có ra đi thật cũng không còn gì hối tiếc. Ông chỉ là… haiz, không yên tâm về bà nhà ông thôi.”
Bà Du đang ở trong bếp rửa hoa quả nên không nghe thấy. Bà bưng ra một đĩa lê và quýt cho hai đứa trẻ ăn. Lúc đặt đĩa xuống, bà bỗng chú ý đến chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái của Chúc Phồn Tinh, nheo mắt hỏi: “Tinh Tinh, con có người yêu rồi à?”
“Dạ?” Chúc Phồn Tinh cũng nhìn xuống tay mình, “Ồ, cái này ạ? Con kết hôn rồi.”
Trần Niệm An lén giấu tay trái xuống gầm bàn.
Bà Du kinh ngạc đến thất sắc: “Con kết hôn rồi? Con kết hôn lúc nào? Ở nước ngoài à? Con cũng lấy người nước ngoài sao?”
“Không phải ạ, con lấy người Trung Quốc.” Chúc Phồn Tinh tìm cách nắm lấy tay trái của Trần Niệm An. Anh gồng cứng người không cho cô nắm, trên mặt cô vẫn nở nụ cười, nhưng hàm răng lại nghiến chặt, “đấu vật” với anh dưới gầm bàn.
Ông Lưu và bà Du ngơ ngác nhìn hai người. Chúc Phồn Tinh không địch lại sức của Trần Niệm An, bèn bĩu môi với anh: “Hổ con, can đảm lên nào! Chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao? Phải thẳng thắn với ông bà, đây là ông bà của chúng ta mà, ông bà sẽ không mắng em đâu!”
Ông Lưu, bà Du: “???”
Trần Niệm An đành chấp nhận số phận, từ từ giơ tay trái lên, khoe chiếc nhẫn trên ngón áp út cho ông bà xem.
Chúc Phồn Tinh liền nắm chặt lấy tay anh, tươi cười rạng rỡ nói: “Ông bà ơi, báo cho ông bà một tin vui! Con và Trần Niệm An kết hôn rồi ạ!”
[1] Chu Bái Bì là một nhân vật địa chủ gian ác trong một tác phẩm văn học Trung Quốc, nổi tiếng với việc nửa đêm gà gáy đã bắt tá điền dậy làm việc. Ở đây, Chúc Phồn Tinh tự ví mình như vậy một cách hài hước.