Niệm Niệm Phồn Tinh - Hàm Yên

Chương 198

Chúc Phồn Tinh biết Chúc Hoài Văn vốn có thành kiến với Trần Niệm An. Thành kiến này đã có từ rất lâu rồi, từ hồi Phùng Thái Lam và Chúc Hoài Khang yêu nhau, bà ta đã luôn ngứa mắt với Phùng Thái Lam, lúc nào cũng dùng suy nghĩ xấu xa nhất để đoán mò động cơ Phùng Thái Lam tiếp cận Chúc Hoài Khang.

Sau khi Phùng Thái Lam qua đời, Trần Niệm An ở lại bên cạnh Chúc Phồn Tinh, Chúc Hoài Văn lại tiếp tục trút những ác ý đó lên người anh, bà ta luôn đinh ninh rằng tình cảm tốt đẹp mà anh dành cho Chúc Phồn Tinh chỉ là giả tạo, mục đích thật sự của anh không phải vì tiền thì cũng là vì nhà cửa.

Chúc Phồn Tinh cảm thấy thật đáng buồn cho người cô của mình. Chúc Hoài Văn dường như không thể tin rằng trên đời này vẫn còn tồn tại tình cảm chân thành, không thể hiểu được mối quan hệ giữa người với người được hình thành như thế nào. Nó không được duy trì bằng máu mủ ruột rà, mà thực chất được vun đắp bởi những trái tim chân thành, thiện lương, cùng với sự tôn trọng và tin tưởng dành cho nhau.

Vì vậy, Chúc Phồn Tinh đã bỏ cuộc, cô không còn ý định xoay chuyển ấn tượng của Chúc Hoài Văn về Trần Niệm An nữa. Tình hình bây giờ đã quá rõ ràng, Trần Niệm An mới là người nhà của cô, Chúc Hoài Văn có nhảy nhót khoa trương đến đâu cũng chẳng liên quan gì đến họ. Cô đã không còn bận tâm đến người cô này nữa rồi.

Nốt nhạc trầm này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Chúc Phồn Tinh. Cô vừa ngân nga hát vừa đi tắm, còn Trần Niệm An ngồi trên sofa chơi với Dưa Hấu. Dưa Hấu mới năm, sáu tháng tuổi, đang trong thời kỳ ngứa răng nên cả ngày nghịch như quỷ sứ, đến chân bàn cũng ôm gặm không ngừng. May mà căn nhà này sắp được sửa sang lại nên Trần Niệm An cũng mặc kệ nó, định bụng ngày mai sẽ đi mua cho nó một món đồ chơi gặm cho đỡ ngứa răng.

Anh mở Wechat, thấy có người nhắn tin cho mình. Là Hoàng Di Nhiên.

[Hoàng Di Nhiên]: Chúc mừng thầy Tiểu Trần nhé, chúc cậu và chị Tinh Tinh tân hôn vui vẻ! Mình đợi kẹo mừng của hai người đó nha~

Trong lòng Trần Niệm An vừa ấm áp lại vừa hơi thắc mắc.

[Bàn Thạch]: Cảm ơn cậu, sao cậu biết vậy? Chị mình nói với cậu à?

[Hoàng Di Nhiên]: Chị ấy đăng lên trang công nhân công khai rồi đó! Cậu không biết sao? Mình còn thấy lạ nữa, thường thì công khai phải là hai người cùng đăng chứ, chị cậu đăng rồi mà cậu lại không đăng [toát mồ hôi].

[Bàn Thạch]: Mình không biết, để mình vào xem thử.

Anh mở Wechat, quả nhiên thấy Chúc Phồn Tinh đã đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn, còn thấy cả lượt thích và bình luận của những người bạn chung như Chúc Mãn Thương, Hoàng Di Nhiên, chú Nhậm, dì Giai Dĩnh, Khâu Tử Hàm…

Trần Niệm An vội vàng tải ảnh về, đăng một bài y hệt.

[Cô Chúc yêu dấu, tương lai xin được chỉ giáo nhiều hơn [trái tim]]

Ngay sau đó, từ phòng ngủ chính vọng ra tiếng hét của Chúc Phồn Tinh: “Hổ con! Em ăn cắp văn mẫu của chị!”

Trần Niệm An bật dậy, chạy vào phòng vệ sinh chính, thấy người vợ mới cưới của mình đang ngâm mình trong bồn tắm. Trông cô vô cùng khoan khoái, tay cầm điện thoại, bên cạnh còn đặt một lon coca và một chùm nho. Trần Niệm An đứng bên bồn tắm, từ trên cao nhìn xuống, quét mắt từ đầu đến chân cô một lượt. Chúc Phồn Tinh ngượng ngùng, vơ vội chiếc khăn tắm che lên người, đỏ mặt nói: “Làm gì thế? Ra ngoài đi, đừng có ở đây giở trò lưu manh.”

Trần Niệm An không những không đi mà còn ngồi xuống mép bồn tắm, đưa tay vuốt lên bờ vai trắng nõn mịn màng của cô, khóe môi cong lên không sao đè xuống được: “Chồng ngắm vợ, sao lại gọi là giở trò lưu manh được?”

Chúc Phồn Tinh ngắt một quả nho đút vào miệng anh, nói: “Lần sửa nhà này, chúng ta làm bồn tắm đôi đi?”

Bồn tắm đôi… Trần Niệm An lập tức nghĩ miên man. Chúc Phồn Tinh nhìn ánh mắt biến đổi của anh, linh cảm có điều chẳng lành, vội vàng đuổi anh: “Em ra ngoài trước đi, chị còn chưa tắm xong, mới ngâm được một lúc thôi.”

Gò má cô ửng hồng vì hơi nước nóng, tóc ướt dính bên má, hàng mi cũng ướt nước. Ngón tay Trần Niệm An lướt trên làn da mịn màng của cô, anh khẽ nói: “Lát nữa tắm sau đi, chúng ta tắm chung.”

Chúc Phồn Tinh ngơ ngác: “Không phải em tắm rồi sao?”

“Vừa mới ra mồ hôi, phải tắm lại lần nữa.”

Chúc Phồn Tinh còn chưa kịp phản ứng, Trần Niệm An đã cởi phăng áo, để lộ thân hình với cơ bắp săn chắc tuyệt đẹp. Anh vươn tay bế thốc người phụ nữ trong bồn tắm lên, trong nháy mắt nước văng tung tóe. Chúc Phồn Tinh phải nhón chân, kêu oai oái trong vòng tay anh: “Em kéo rèm cửa trong phòng chưa?”

“Yên tâm đi, kéo rồi.”

“Người chị ướt sũng rồi, lấy cho chị cái khăn tắm!”

“Không sao, lát nữa thay ga giường là được, đằng nào cũng bị ướt mà.”

“Trần Niệm An! Mới có một lát mà em cũng không nhịn được à?”

“Ừ, không nhịn được.”

Trần Niệm An nhẹ nhàng đặt Chúc Phồn Tinh lên chiếc giường lớn, khắp người cô còn vương những giọt nước, chẳng mấy chốc đã làm ướt một mảng ga giường. Cô ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông bên mép giường đang c** q**n, “cậu bé” đã ngẩng cao đầu, hiên ngang trong tư thế sẵn sàng xuất trận.

Trong lòng Chúc Phồn Tinh vừa tức vừa buồn cười, lại còn cảm thấy ngọt ngào vô hạn. Đây chính là hậu quả của việc lấy chồng trẻ, thanh niên trai tráng đúng là không thể trêu chọc được mà, haizz… Cứ cái đà này, xem ra sáng mai lại phải đau lưng mỏi gối rồi.

Sau một hồi giày vò thật lâu, Trần Niệm An mới chịu buông tha cho Chúc Phồn Tinh.

Chiếc giường lớn trở nên bừa bộn vô cùng, người đàn ông tựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, còn người phụ nữ thì thỏa mãn nép trong lòng anh, dùng ngón tay chọc chọc lên lồng ngực rắn chắc của anh.

Trần Niệm An thấy nhột, liền nắm lấy “vuốt nhỏ” của cô, nghiêng đầu hôn lên tai cô, hỏi: “Sao đột nhiên lại quyết định công khai vậy?”

Chúc Phồn Tinh trả lời một cách yếu ớt: “Vì trong lòng chị thấy vui.”

Trần Niệm An lại hỏi: “Chị đăng bài đó có chặn Ôn Minh Viễn và Lương Tri Duy không?”

Chúc Phồn Tinh nói: “Không.”

“Không?” Trần Niệm An giật mình, “Chị không chặn họ à?”

“Không chặn mà.” Chúc Phồn Tinh đáp, “Chị đăng thẳng luôn, không chia nhóm bạn bè gì hết. Đây là chuyện đại hỷ, chị dám làm dám chịu, việc gì phải chặn họ?”

Trần Niệm An: “…”

Chúc Phồn Tinh cười hì hì, véo má anh: “Hổ con nhà chị có phải là người không thể gặp ai, không thể đem khoe đâu. Chú Nhậm còn muốn tìm em làm con rể cơ mà, chứng tỏ bây giờ em là món hàng hot trên thị trường hôn nhân đấy, chị phải để mắt trông chừng, kẻo bị người khác cướp mất.”

Trần Niệm An ôm chặt cô, dụi dụi vào người cô như một chú mèo lớn: “Không ai cướp được đâu, em là Hổ con của chị.”

Chúc Phồn Tinh luồn tay vào mái tóc ướt sũng của anh, cười thật vui vẻ.

Hai người âu yếm một lúc, Trần Niệm An lại hỏi: “Ôn Minh Viễn và Lương Tri Duy có bấm thích không?”

“Hả?” Chúc Phồn Tinh hơi mơ màng, “Sao em cứ nghĩ đến hai người họ thế? Chị không để ý, để chị xem thử.”

Cô mở điện thoại, Trần Niệm An cũng ghé đầu qua. Trong một danh sách bình luận dài dằng dặc, anh liếc mắt một cái đã thấy tên Ôn Minh Viễn.

[Ôn Minh Viễn]: Chúc mừng tân hôn! Chúc hai bạn mãi mãi hạnh phúc!

“Em xem người ta kìa, thật lịch thiệp.” Chúc Phồn Tinh lướt từ trên xuống dưới, nói, “Lương Tri Duy không bấm thích cũng không bình luận.”

Trần Niệm An bỗng dưng chột dạ: “Chị nói xem, anh ta thấy rồi sẽ nghĩ gì?”

Chúc Phồn Tinh đáp: “Chắc chắn là sững sờ rồi. Số lần anh ấy gặp em cũng không ít, bốn chúng ta còn từng đi chơi chung. Nghĩ kỹ lại thì cũng khá là khó xử, hay là… chị xóa anh ấy nhé?”

“Đừng.” Trần Niệm An nói, “Chị, có một nhà sản xuất tìm em, muốn em viết một kịch bản về đề tài công sở, liên quan đến ngành xe điện năng lượng mới. Trước đây em đã tìm hiểu một số tài liệu, nhưng có vài thứ chuyên ngành vẫn chưa hiểu lắm, rất muốn tìm một người trong ngành để phỏng vấn. Chị cứ giữ lại anh ta đi, biết đâu đến lúc đó em sẽ liên lạc, tư vấn có trả phí. Nếu anh ta không muốn, em sẽ nhờ anh ta giới thiệu đồng nghiệp khác. Chị yên tâm, sẽ không liên quan đến bí mật kinh doanh đâu.”

Chúc Phồn Tinh há hốc mồm, cằm như sắp rớt xuống: “Em đi phỏng vấn Lương Tri Duy á?”

“Ừm.” Trần Niệm An chớp chớp mắt, “Không được sao?”

“Chị không biết nữa.” Chúc Phồn Tinh bật cười, “Tư duy của em thật đặc biệt đó, Hổ con. Em không sợ anh ta đấm em à?”

“Tại sao anh ta phải đấm em?” Trần Niệm An rất thắc mắc, “Hai người chia tay có phải do em phá đâu.”

Chúc Phồn Tinh nói: “Em chắc chắn là không phải em đến đó để khoe khoang chứ?”

“Khoe khoang?” Trần Niệm An đảo mắt một vòng, “À, cũng hơi giống nhỉ.”

“Gì mà hơi giống? Rõ ràng là em muốn đi chọc tức người ta.” Chúc Phồn Tinh bĩu môi, “Hay là em viết thêm một kịch bản về thiên tài toán học đi? Cử nhân Thanh Hoa, thạc sĩ tiến sĩ MIT, chị còn có thể giúp em liên lạc với Ôn Minh Viễn nữa đấy.”

Trần Niệm An đáp: “Cũng được đấy, đề tài này khá hay.”

“Hay cái con khỉ.” Chúc Phồn Tinh vén chăn trèo xuống giường, chuẩn bị đi tắm, quay đầu lại chỉ vào anh, “Chị nói cho em biết, ở Paris chị còn quen một ‘hồng tam đại’ Bắc Kinh[1], siêu siêu siêu giàu, cuộc sống của anh ta ăn đứt mấy ông tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình. Nếu em hứng thú, chị cũng có thể mặt dày đi tìm anh ta, để em làm một buổi phỏng vấn độc quyền.”

Trần Niệm An ngồi dậy, cảnh giác hỏi: “Ai vậy?”

Chúc Phồn Tinh cười: “Một trong những người theo đuổi chị.”

Trần Niệm An: “…”

Chúc Phồn Tinh uốn éo vòng eo đi vào phòng vệ sinh chính, Trần Niệm An gọi lớn: “Là sao vậy? Chị! Không phải chị nói ở Paris chị chưa từng yêu đương sao? Chị?”

Ngày thứ ba của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Trần Niệm An và Chúc Phồn Tinh cùng nhau đến dự đám cưới của Nguyễn Tuệ.

Chỉ trong vài ngày, nhiệt độ ở Tiền Đường đã giảm mạnh, tiết thu muộn màng cuối cùng cũng đã đến. Trần Niệm An khoác lên mình chiếc áo gió hàng hiệu mang về từ Paris, thân hình cao ráo, chân dài miên man, trông vô cùng phong độ. Chúc Phồn Tinh để tóc xoăn xõa vai, trang điểm tinh tế, mặc một chiếc váy dài hai dây màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo cardigan len rộng rãi màu be, tổng thể trang phục vừa đơn giản, thanh lịch lại không bị lạnh.

Cô dâu chú rể đứng đón khách ở cửa sảnh tiệc. Nguyễn Tuệ mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, nhìn thấy Trần Niệm An thì vô cùng vui mừng: “Tiểu Trần! Cậu đến rồi!”

Trần Niệm An đưa bao lì xì: “Đàn chị, chúc mừng chị kết hôn! Chúc hai người đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm.”

“Cảm ơn cậu.” Nguyễn Tuệ nhận bao lì xì, tò mò nhìn người bên cạnh anh.

Trần Niệm An nắm tay Chúc Phồn Tinh, giới thiệu hai người với nhau. Đối diện với ánh mắt dò xét của Nguyễn Tuệ, anh vẫn đỏ mặt: “Đàn chị, đây là vợ em, Chúc Phồn Tinh.”

“Xin chào, xin chào.” Nguyễn Tuệ cười tươi như hoa, “Tối qua tôi thấy trang cá nhân của Tiểu Trần rồi, suýt nữa thì bị hai người vượt mặt rồi đấy.”

Chúc Phồn Tinh che miệng cười: “Không vượt được đâu, chúng tôi còn lâu mới tổ chức đám cưới.”

Nguyễn Tuệ và Trần Niệm An đã hai năm không gặp, sau khi chụp ảnh chung, nhân lúc không có khách đến, hai người trò chuyện một lát.

Trần Niệm An hỏi: “Hôm nay  thầy Thi có đến không ạ?”

“Không biết, chị có gửi thiệp mời cho ông ấy.” Nguyễn Tuệ nói, “Thực ra chị đã nghỉ việc ở studio của ông ấy rồi. Chỉ là, chị và ông ấy đã hợp tác bao nhiêu năm, người trong giới ai cũng biết ông ấy là thầy của chị, nếu chị không mời, người ta sẽ tưởng chị và ông ấy xích mích. Chị không muốn làm mọi chuyện khó xử nên đành phải mời, còn ông ấy có đến hay không thì chị không quan tâm. Cậu yên tâm, chị không xếp cậu ngồi cùng bàn với ông ấy đâu, chị biết cậu không thích ông ấy.”

Trần Niệm An hỏi: “Chị nghỉ việc từ khi nào? Bây giờ làm ở đâu ạ?”

Nguyễn Tuệ xoa xoa bụng, khẽ nói: “Mới nghỉ tháng trước, bây giờ đang ở nhà nghỉ ngơi. Nói cho cậu biết, chị có thai rồi.”

Trần Niệm An: “Hả?”

“Đúng lúc làm cái cớ.” Nguyễn Tuệ nói, “Thực ra chị đã không muốn làm ở chỗ ông ấy từ lâu rồi. Trước đây mỗi lần nói muốn đi, ông ấy lại thao túng tâm lý chị, khiến chị mãi không đi được. Sau khi phát hiện có thai, chị vui như điên, cầm báo cáo xét nghiệm đến nói với ông ấy, ông ấy không còn cách nào khác, đành phải để chị đi.”

Trần Niệm An nhíu mày, hỏi: “Ông ấy đối đãi với chị không tốt sao? Em nhớ là ông ấy luôn rất trọng dụng chị mà.”

“Haizz… đừng nhắc nữa.” Nguyễn Tuệ nói, “Ngày xưa chúng ta viết thuê cho ông ấy, mỗi tập hai, ba nghìn, ông ấy trả tiền rất sòng phẳng. Sau này chị đòi giá thị trường, ông ấy không đồng ý nữa, tìm đủ mọi cách keo kiệt, trừ của chị rất nhiều tiền.”

Trần Niệm An đột nhiên tò mò, hỏi: “Nửa đầu năm nay bộ ‘Tháng Năm Bình Lặng’ của ông ấy phát sóng cũng khá thành công, có phải do chính ông ấy viết không ạ?”

“Làm sao có thể là ông ấy viết được? Chị dám nói bảy, tám năm gần đây, ông ấy chưa từng tự mình viết kịch bản.” Nguyễn Tuệ hạ thấp giọng, “Đó là do một biên kịch lâu năm trong studio của ông ấy viết. Chị ấy thuộc thế hệ 7X, bản thân cũng có những trải nghiệm riêng, rất giỏi viết những câu chuyện đầu những năm 90, đã dồn hết tâm huyết cho kịch bản này. Thi Nguyên Khải lúc đầu đồng ý để chị ấy làm tổng biên kịch, sau đó nghe nói bộ phim này nhắm đến việc đoạt giải, ông ấy liền đổi ý, chỉ để tên chị ấy ở mục đồng biên kịch, còn mình thì làm tổng biên kịch. Ngay ngày quyết định chuyện đó, chị ấy đã nghỉ việc, lúc đi khóc rất thương tâm. Chị thấy rất thất vọng, cứ nghĩ vài năm nữa, liệu mình có kết cục như vậy không? Ở chỗ ông ấy làm việc quần quật, kiếm chẳng được bao nhiêu tiền, lại không được ghi tên, cậu nói xem, chúng ta cố gắng vì cái gì chứ? Chồng chị bảo chị mau chóng chạy lấy người, thế là chị nghỉ việc.”

Đúng lúc này thì có khách khác đến, Nguyễn Tuệ và chồng phải đi tiếp đãi họ. Trần Niệm An không làm phiền cô ấy nữa, cùng Chúc Phồn Tinh sánh vai đi vào sảnh tiệc.

[1] Hồng tam đại Bắc Kinh: cháu của các cán bộ cấp cao thời cách mạng, sinh ra và lớn lên tại Bắc Kinh, thường có địa vị xã hội cao và ảnh hưởng lớn.

Bình Luận (0)
Comment