Đây là đám cưới đầu tiên Trần Niệm An tham dự kể từ khi đến Tiền Đường. Mấy người trẻ tuổi ngồi cùng bàn với anh đều là những tay viết thuê từng theo gót Nguyễn Tuệ năm xưa, đa phần anh đều quen biết. Sau khi ngồi xuống, mọi người chào hỏi nhau rồi bắt đầu trò chuyện về tình hình gần đây của mỗi người.
Kinh tế đi xuống, dịch bệnh hoành hành, ngành điện ảnh và truyền hình cũng không ngoại lệ, cũng đang trải qua một mùa đông giá rét, các công ty lớn nhỏ lần lượt đóng cửa.
Cuộc sống của các biên kịch vô cùng khó khăn. Có người đã rút khỏi ngành, về quê làm giáo viên dạy Ngữ văn tiểu học. Có người chuyển sang lĩnh vực khác, không còn viết kịch bản nữa nhưng vẫn làm những công việc liên quan đến chữ nghĩa như làm KOL Wechat, hoặc làm hoạch định chiến lược trong các công ty lớn. Có người nói tình hình kinh tế hiện tại không tốt nên chẳng làm gì cả, chọn cách “nằm thẳng” ở nhà. Dĩ nhiên, cũng có người giống như Trần Niệm An, ôm ấp giấc mộng sáng tác, vẫn đang vất vả lăn lộn trong giới biên kịch.
Cả bàn này, không ai gia nhập studio của Thi Nguyên Khải. Còn bàn bên cạnh là bạn đại học của Nguyễn Tuệ, năm xưa không tham gia vào công việc viết thuê. Trong mắt họ, vầng hào quang trên đầu Thi Nguyên Khải vẫn chưa tan biến, ông ta vẫn là vị biên kịch gạo cội lừng danh, là thầy Thi đáng kính, hiền hòa và dễ mến.
Lúc Thi Nguyên Khải đến, các chàng trai cô gái ở bàn bên cạnh đồng loạt đứng dậy, xếp hàng để chụp ảnh chung với thầy Thi, có người còn xin chữ ký của ông ta.
Khách mời ở các bàn khác không hiểu chuyện gì, có người hỏi một cô gái: “Đây là ai vậy?”
Cô gái ấy tự hào đáp: “Đây là thầy Thi Nguyên Khải! Biên kịch lớn đấy! Bộ phim ‘Tháng Năm Bình Lặng’ năm nay chính là do thầy ấy viết.”
“Ồ ồ ồ, tôi xem ‘Tháng Năm Bình Lặng’ rồi! Thì ra là do ông ấy viết, tôi cũng phải đi chụp một tấm ảnh mới được.”
Thi Nguyên Khải mặc một bộ trang phục thời Đường cách tân, tươi cười trò chuyện với các học trò. Khi quay đầu lại, ánh mắt ông ta chạm phải ánh mắt của Trần Niệm An.
“Ôi chà, Tiểu Trần!” Ông ta đi đến bàn bên cạnh, vỗ vai một chàng trai, nụ cười vừa chân thành vừa sảng khoái, “Tiểu Giản, còn có Tiểu Mã nữa, ha ha ha… Lâu rồi không gặp, các cậu đều đến cả à?”
Mấy người trẻ tuổi lên tiếng chào: “Chào thầy Thi ạ.”
Thi Nguyên Khải thấy Chúc Phồn Tinh lạ mặt, bèn nói: “Bạn nữ này hình như tôi chưa gặp bao giờ.”
Trần Niệm An đáp: “Cô ấy là vợ tôi.”
Chúc Phồn Tinh có ấn tượng rất xấu về Thi Nguyên Khải, chỉ nhếch môi cười mà không nói tiếng nào.
“Cậu kết hôn rồi à?” Thi Nguyên Khải tỏ vẻ kinh ngạc, “Tiểu Trần bây giờ đúng là gió xuân phơi phới nhỉ, không chỉ có tác phẩm tiêu biểu mà còn có người đẹp mềm mại trong vòng tay. Mấy đứa các cậu cũng phải cố gắng lên nhé, nếu ai còn chưa ký hợp đồng với công ty nào thì có thể liên hệ với tôi, bên tôi dự án nhiều đến mức làm không xuể.”
Mọi người đáp lại một cách lấy lệ. Thi Nguyên Khải dường như không nhận ra, lại còn tìm một chiếc ghế trống ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Trần Niệm An rồi nói tiếp: “Tiểu Trần à, thật ra tôi khá tiếc cho cậu đấy. Bộ phim đó của cậu, nếu ban đầu hợp tác với tôi thì chắc chắn sẽ nhận được nhiều vốn đầu tư hơn, dàn diễn viên và đội ngũ sản xuất cũng sẽ hùng hậu hơn, chứ không như bây giờ, nhìn vào đã biết là sản phẩm của một công ty nghèo làm ăn vặt vãnh.”
Trần Niệm An nói: “Thầy Thi, tôi lại thấy dàn diễn viên trong phim của tôi rất tốt, mỗi diễn viên đều được chọn lựa vì hợp vai, chứ không hề cân nhắc đến danh tiếng hay độ hot. Đội ngũ sản xuất cũng rất xuất sắc, tôi hợp tác với họ vô cùng vui vẻ.”
Thi Nguyên Khải nói: “Suy nghĩ của cậu quá ngây thơ rồi. Bây giờ bên đầu tư làm phim, nếu không có diễn viên nổi tiếng đủ sức gánh phim thì mười bộ phải đến chín bộ thất bại, xem như phát sóng vô ích. Cậu thì thuộc dạng may mắn, là bộ phim còn lại trong mười bộ đó, chẳng hiểu sao lại nổi lên được. Nhưng cậu không được kiêu ngạo, cậu phải biết rằng trong ngành này, kinh nghiệm và thâm niên quan trọng hơn. Ra mắt đã ở trên đỉnh cao chưa hẳn là chuyện tốt, không có đủ tác phẩm xuất sắc để chống lưng thì cái tên của cậu sẽ hoàn toàn không thể gánh nổi những bộ phim sau này. Cậu nhất định phải dẹp bỏ kiêu ngạo và nóng vội, nếu không thì những tác phẩm sau này của cậu rất có thể sẽ thất bại nối tiếp thất bại, rồi dần dần bên đầu tư sẽ mất niềm tin vào cậu, cậu cũng sẽ chìm nghỉm giữa đám đông. Mười năm nữa, giới biên kịch thay cũ đổi mới, có lẽ sẽ chẳng còn chỗ cho cậu đứng đâu.”
Mọi người im lặng không nói gì, Chúc Phồn Tinh nghe mà tức sôi máu, cô nói: “Thầy Thi, thầy là tiền bối trong giới biên kịch, Trần Niệm An chỉ là người mới, anh ấy vừa có một bộ phim ăn khách, lẽ ra thầy nên động viên anh ấy nhiều hơn chứ, sao thầy có thể trù ẻo anh ấy như vậy?”
“Ấy, sao tôi lại trù ẻo cậu ấy được? Tôi đang nhắc nhở, thúc đẩy cậu ấy đấy chứ.” Thi Nguyên Khải nói, “Tính cách Tiểu Trần cứng nhắc, không biết tùy cơ ứng biến, ở trong ngành này sẽ chịu thiệt thòi lớn đấy. Cô cũng không muốn một bộ phim được gọi là ăn khách của cậu ấy, qua mười mấy hai mươi năm vẫn là tác phẩm tiêu biểu duy nhất của cậu ấy chứ?”
Chúc Phồn Tinh còn định nói tiếp, nhưng Trần Niệm An đã giữ tay cô lại và nói: “Thầy Thi, tôi không sợ mười năm sau sẽ chìm nghỉm giữa đám đông. Chuyện sáng tác vốn dĩ có lúc thăng lúc trầm, biên kịch tài giỏi đến đâu cũng không thể đảm bảo tác phẩm nào cũng là kiệt tác. Nhưng tôi có thể đảm bảo, những tác phẩm cả đời này của tôi chắc chắn sẽ do chính tay tôi gõ từng chữ một trên bàn phím. Có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến kết quả, thị trường sẽ cho chúng ta câu trả lời. Về phần mình, tôi chỉ mong không hổ thẹn với lòng.”
Sắc mặt Thi Nguyên Khải đột ngột thay đổi. Tiểu Giản cúi đầu cười trộm, lén giơ ngón tay cái về phía Trần Niệm An. Chúc Phồn Tinh nói: “Nói đúng lắm! Viết được thì cứ viết, viết không ra thà không viết còn hơn. Tuổi tác có gì đáng sợ chứ? Dù là tài năng cạn kiệt hay càng già càng dẻo dai, chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm mình là được.”
Ai cũng nhìn ra Thi Nguyên Khải rất tức giận, nhưng ông ta vẫn tỏ ra khá lịch sự, cười gượng vài tiếng rồi nói: “Các em đó, đúng là chưa bị xã hội vùi dập. Thôi, tôi qua bên kia trước, các em cứ từ từ trò chuyện.”
Ông ta đứng dậy rời đi, bàn của Trần Niệm An mới được thả lỏng.
Sau khi nghi thức hôn lễ kết thúc, Thi Nguyên Khải ra về ngay, không ở lại dùng bữa.
Đám cưới của Nguyễn Tuệ vừa hoành tráng vừa vui vẻ. MC đã chuẩn bị rất nhiều trò chơi và tiết mục biểu diễn. Trần Niệm An hăng hái lên sân khấu tham gia trò chơi, cùng mấy người trẻ tuổi và các em nhỏ thi nhau dẫm bóng bay. Sau một hồi điên cuồng dẫm đạp, anh thắng được một chú chó nhồi bông.
Anh chạy xuống sân khấu, cầm con thú bông như dâng báu vật cho Chúc Phồn Tinh. Cô vân vê chú chó nhỏ, cười rất ngọt ngào: “Lúc nãy trông em ngốc lắm.”
Trần Niệm An cười đến híp cả mắt lại: “Em chính là nhắm vào chú chó này đấy.”
—
Mấy ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Chúc Phồn Tinh và Trần Niệm An đã gặp gỡ rất nhiều bạn bè cũ, lần nào cũng đi cùng nhau. Họ đi ăn lẩu với Ngô Hạo Hạo và Trương Kha; đi uống cà phê, leo núi cùng Trương Tư Đồng và bạn trai cô ấy; đi hát karaoke với Phương Tập và Lý Tư Oánh… Trần Niệm An còn chơi một trận bóng rổ cùng Trịnh Lập, Tiêu Trình Trạch và các bạn học cấp ba khác.
Mấy chàng trai cao lớn lao vun vút trên sân bóng rổ ngoài trời, lúc thì khom lưng phòng thủ, lúc lại bật cao nhảy lên. Chúc Phồn Tinh chống cằm ngồi bên sân, ánh mắt luôn dõi theo Trần Niệm An.
Trình độ bóng rổ của Trần Niệm An chẳng đáng nhắc tới, ném năm quả vào được một quả đã là tốt lắm rồi, nhưng mà anh đẹp trai! Chúc Phồn Tinh chụm hai tay bên miệng, hét lớn: “Hổ con! Cố lên!”
Trần Niệm An quay đầu nhìn cô, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi. Anh nở nụ cười rạng rỡ, rồi bất ngờ ném cho cô một nụ hôn gió.
Chúc Phồn Tinh cười đến cong cả lưng, cũng đáp lại anh một nụ hôn gió.
Trịnh Lập nổi hết cả da gà: “Trần Niệm An! Chúng ta đang thua mười điểm đấy! Hai người đừng có tình tứ vào lúc này chứ!”
Cứ như vậy, Chúc Phồn Tinh với thân phận vợ mới cưới đã làm quen với mấy người bạn học cũ của Trần Niệm An, và Trần Niệm An với thân phận chồng mới cưới cũng tái xuất trước mặt những người bạn thân của Chúc Phồn Tinh.
Vì đã công khai trên mạng xã hội nên mọi người đều có thời gian chuẩn bị tinh thần, gặp mặt cũng không quá kinh ngạc. Nhưng nghĩ kỹ lại thì chuyện này vẫn rất khó tin. Tại quán cà phê trên đỉnh núi, Trương Tư Đồng cứ nhìn Trần Niệm An chằm chằm, khiến anh thấy mất tự nhiên, nói: “Chị Tư Đồng, chị đừng nhìn em như vậy nữa.”
Trương Tư Đồng vỗ trán một cái: “Trời đất ơi, Tinh Tinh, hai người đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Mấy năm trước có giết tớ, tớ cũng không đoán được cậu lại kết hôn với em trai mình đâu.”
“Cậu ấy có phải em trai ruột của tớ đâu.” Chúc Phồn Tinh khoác tay Trần Niệm An, cười hì hì, “Với lại, mấy năm trước bọn tớ có nảy sinh tình cảm gì đâu. Mãi đến khi tớ về nước, hai đứa mới phải lòng nhau đó chứ.”
Trương Tư Đồng không hề nghi ngờ, cô ấy chính là người đã chứng kiến toàn bộ quá trình yêu đương của Chúc Phồn Tinh và Lương Tri Duy. Ít nhất là trước khi họ tốt nghiệp đại học, cô ấy chắc chắn giữa Chúc Phồn Tinh và Trần Niệm An không hề có gì mờ ám.
Còn về những tâm tư thầm kín thời niên thiếu của Trần Niệm An… thì chỉ có trời biết, đất biết, và Hoàng Di Nhiên biết.
Kỳ nghỉ lễ dài kết thúc, Chúc Phồn Tinh và Trần Niệm An không vội quay về Bắc Kinh. Họ thuê một căn hộ một phòng khách một phòng ngủ ở tầng hai khu Quang Diệu Tân Thôn, diện tích chỉ 46 mét vuông, rồi tìm một công ty chuyển nhà, chuyển toàn bộ hành lý đã đóng gói qua đó. Hai người một chó tạm thời sống ở đây, căn 1001 được dọn trống hoàn toàn.
Công ty trang trí nội thất là do Phó Giai Dĩnh giới thiệu. Bà nói mình đã nghỉ hưu, ngày thường không có việc gì làm, có thể giúp Chúc Phồn Tinh giám sát công trình, cứ vài ngày lại ghé qua xem tiến độ.
Chúc Phồn Tinh ký hợp đồng với công ty trang trí, nhưng không thể lay chuyển được Trần Niệm An, đành để anh trả tiền đặt cọc. Trần Niệm An rất nghiêm túc nói với cô rằng anh có hơn bốn trăm nghìn tiền tiết kiệm, chi phí sửa chữa lần này sẽ do anh chi trả toàn bộ.
“Thế sửa xong, chẳng phải em sẽ quay thẳng về thời kỳ trước giải phóng sao? Nghèo đến mức chỉ còn mỗi cái quần đùi thôi đấy.” Chúc Phồn Tinh cười nói, “Mỗi người một nửa đi, hai chúng ta không cần tính toán rõ ràng như vậy đâu, em cũng phải giữ lại chút tiền bên người chứ.”
Trần Niệm An không đồng ý: “Tiền hết rồi có thể kiếm lại. Chị, em sẽ cố gắng kiếm tiền.”
Sau khi nhà thiết kế đo đạc kích thước xong, vài ngày sau đã có bản thiết kế. Căn hộ 1001 nhanh chóng được tiến hành tháo dỡ. Tiếng búa tạ của người thợ vang lên chát chúa. Chúc Phồn Tinh đứng ngoài cửa, tận mắt nhìn những viên gạch men bị đập vỡ, sàn nhà bị cạy lên, chiếc tủ quần áo mà ba mẹ cô đã lắp mười mấy năm trước giờ đây biến thành những mảnh gỗ vụn.
Dù là căn 102 ở khu Quang Diệu Tân Thôn, hay căn 1001 ở khu Dung Thạnh Phủ, từ nay sẽ chẳng còn lại dấu vết nào của Chúc Hoài Khang và Phùng Thái Lam nữa.
Mãi đến cuối tháng Mười, Chúc Phồn Tinh và Trần Niệm An mới mang Dưa Hấu trở về Bắc Kinh. Phó Giai Dĩnh nói sẽ liên lạc với họ qua video, truyền hình trực tiếp tiến độ sửa chữa.
Anh chị đi vắng một tháng, Chúc Mãn Thương tự chăm sóc mình rất tốt, mỗi cuối tuần còn trở về căn 702 để tưới nước, bón phân cho hoa cỏ ngoài ban công.
Trời thu trong xanh, lá phong ở Bắc Kinh đã đỏ rực. Chúc Mãn Thương ngày thường ở ký túc xá, Trần Niệm An và Chúc Phồn Tinh không phải đi làm theo giờ hành chính, lại quay về cuộc sống tại gia thư thái và vui vẻ.
Vợ chồng son mới cưới, ngày ngày quấn quýt như sam, luôn tay trong tay cùng nhau ra ngoài mua rau, dắt chó đi dạo, đi siêu thị. Khi nổi hứng, họ còn đi leo núi, thưởng ngoạn cảnh sắc mùa thu tuyệt đẹp của Bắc Kinh.
Trong khoảng thời gian này, Chúc Phồn Tinh vẫn làm gia sư bán thời gian trên nền tảng dạy ngoại ngữ. Trần Niệm An thì bận rộn hơn, lúc về Tiền Đường cũng mang theo laptop, không hề ngừng làm việc.
Bản thảo tiểu thuyết “Người Nhà Nào” đã nộp vào cuối tháng Chín, nhà xuất bản làm rất nhanh, nói rằng tháng Mười hai có thể ra mắt. Kịch bản gốc về khu nhà bỏ hoang tạm thời bị gác lại. Trần Niệm An đang tập trung toàn lực cho bộ phim chuyển thể đề tài trinh thám thời dân quốc kia. Anh đã đọc xong tiểu thuyết gốc từ lâu và đang trong giai đoạn viết kịch bản.
Giữa tháng Mười một, Bắc Kinh bắt đầu có hệ thống sưởi ấm tập trung. Chúc Phồn Tinh biết rằng, mùa đông sắp đến rồi.
Trong ba năm, khi con người dần quen với mã sức khỏe, mã hành trình, xét nghiệm PCR, khẩu trang, phong tỏa khu dân cư và những thứ tương tự gắn liền với cuộc sống của mình, một vài điều đã lặng lẽ đổi thay.
Người Trung Quốc đa phần kiên cường và lạc quan, dù rơi vào nghịch cảnh cũng biết tìm niềm vui trong nỗi khổ. Tận sâu trong lòng, mọi người vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi, chờ ngày đông giá qua đi, xuân về hoa nở.
Và ngày ấy, đã đến một cách đột ngột.
Ngày 7 tháng 12 năm 2022, Tổ tổng hợp của Cơ chế Liên phòng Liên kiểm đã ban hành “Thông báo về việc tối ưu hóa hơn nữa các biện pháp phòng chống và kiểm soát dịch bệnh COVID-19”.
Thông báo này có nghĩa là giai đoạn phòng thủ nghiêm ngặt, cây cỏ xung quanh cũng ngỡ là quân địch, đã qua rồi. Cuộc sống của mọi người sắp trở lại quỹ đạo vốn có. Tương lai có lẽ sẽ đối mặt với không ít thử thách, nhưng trong mắt Chúc Phồn Tinh, ngoài thử thách ra, cô có thể nhìn thấy một thứ khác mang tên hy vọng.
Cô cầm một ly cà phê nóng đứng ở ban công, cảm nhận không khí lạnh lẽo và khô hanh xung quanh. Mái tóc dài bị gió thổi rối bời, nhưng khóe môi lại không kìm được mà cong lên.
Cô thầm nghĩ, mùa xuân thật sự sắp đến rồi.