Niệm Niệm Phồn Tinh - Hàm Yên

Chương 200

Ngày 8 tháng 12 năm 2022, Bắc Kinh ghi nhận thêm 1185 ca nhiễm mới.

Ngày 9 tháng 12, thêm 924 ca.

Ngày 10 tháng 12, thêm 784 ca.

Ngày 11 tháng 12, thêm 528 ca.

Số ca nhiễm dường như giảm liên tục, nhưng thực tế lại ngày một nhiều hơn. Người dân không cần phải xét nghiệm PCR nữa, nếu sốt thì tự uống thuốc và cách ly tại nhà, do đó cơ sở dữ liệu đương nhiên không thể ghi nhận được.

Quả nhiên, ngày 14 tháng 12, Ủy ban Y tế Quốc gia tuyên bố không công bố số liệu ca nhiễm nữa.

Chúc Phồn Tinh biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Hồi tháng Hai ở Paris, cô đã trải qua một đợt bùng phát lây nhiễm toàn dân. Cô bảo Chúc Mãn Thương thời gian này tạm thời đừng về nhà, dặn Trần Niệm An ra ngoài phải đeo khẩu trang cẩn thận. Tránh được thì tốt nhất, còn nếu không tránh được thì cũng đành chịu.

Tiếc thay, sau nửa tháng lo lắng thấp thỏm, Trần Niệm An vẫn không thể thoát khỏi. Buổi sáng ngày trước đêm Giáng sinh, anh tỉnh dậy và cảm thấy cả người không ổn, không còn sức để ngồi dậy. Anh nằm thêm một lúc trên giường, nhưng Dưa Hấu không cho anh ngủ nướng.

Dưa Hấu cũng ngủ trong phòng ngủ chính. Giờ nó không còn là chú cún con chỉ có thể lượn lờ bên mép giường nữa, mà đã có thể nhảy phắt lên giường, mỗi sáng đều nhảy tưng tưng trên người Trần Niệm An để thúc giục anh dậy.

“Suỵt, đừng quậy, để anh ngủ thêm chút nữa.” Trần Niệm An cố đuổi Dưa Hấu xuống giường.

Chúc Phồn Tinh mơ màng trở người, đưa tay ôm lấy anh, còn gác một chân lên người anh.

Đầu óc Trần Niệm An quay cuồng, anh đành phải lay cô dậy: “Chị, chị đừng lại gần em quá, em thấy hơi khó chịu.”

“Hửm?” Chúc Phồn Tinh lập tức tỉnh táo, hỏi: “Em sao vậy?”

“Chóng mặt, đau họng.” Trần Niệm An quay đầu đi, giọng khản đặc, “Chắc là dính rồi.”

Chúc Phồn Tinh vội vàng ngồi dậy, lấy nhiệt kế đo cho anh, 38.1 độ.

“Em sốt rồi.” cô nói, “Em đợi chút, chị đi lấy que thử.”

Trong nhà có sẵn bộ kit xét nghiệm virus, kết quả của Trần Niệm An là “dương tính”.

Điều cần đến cuối cùng cũng đã đến, Chúc Phồn Tinh ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm. Cô dựa vào bên cạnh anh, cười xoa đầu anh: “Anh chàng dương tính, mấy ngày này cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”

Trần Niệm An kéo chăn che mặt: “Chị, chị tránh xa em ra, em không muốn lây cho chị đâu.”

“Hai chúng ta ngày nào cũng ăn chung ngủ chung, nếu thật sự lây thì chị chắc chắn không tránh được đâu.” Chúc Phồn Tinh kéo chăn của anh xuống, “Không sao đâu, em cứ yên tâm nghỉ ngơi, chị sẽ chăm sóc em. Đợi em khỏi rồi, nếu chị dính thì đến lượt em chăm sóc chị.”

Trần Niệm An cười khổ: “Vậy không phải là không có hồi kết sao?”

“Không đâu, em khỏe mạnh thế này, sẽ nhanh khỏi thôi.” Chúc Phồn Tinh sờ mặt anh, “Đừng lo, có chị ở đây rồi.”

Trần Niệm An yên tâm nhắm mắt lại, rồi thiếp đi.

Ngày đầu tiên là khó khăn nhất. Trần Niệm An đau nhức khắp người, lúc thì thấy lạnh, run cầm cập trong chăn, lúc lại thấy nóng, mồ hôi vã ra từ đầu đến chân. Chúc Phồn Tinh luôn ở bên cạnh anh, cho anh uống thuốc, uống nước, dùng khăn lau người cho anh. Cô nấu một nồi cháo, nhưng Trần Niệm An nói không muốn ăn, ăn được vài miếng đã không ăn nổi nữa, Chúc Phồn Tinh cũng không ép anh.

Người đàn ông khi ốm giống như một đứa trẻ hay nhõng nhẽo, mở mắt ra là muốn nhìn thấy cô. Anh nắm chặt tay cô không buông, thỉnh thoảng lại gọi: “Chị, chị ơi.”

“Chị đây.” Chúc Phồn Tinh đáp, “Em cứ ngoan ngoãn ngủ đi, chị không đi đâu cả.”

Trần Niệm An nhớ lại cô từng nói mình đã dương tính, bèn hỏi: “Chị, lúc chị bị, ai chăm sóc chị vậy?”

“Không có ai chăm sóc chị cả.” Chúc Phồn Tinh nói, “Lúc đó bạn bè xung quanh chị đều bị hết, Phạm Gia Nhàn, Claire, cả đồng nghiệp trong công ty nữa, mọi người gần như bị cùng một lúc. Chị chỉ trốn trong căn hộ, uống thuốc, ngủ và uống nước, chờ nó tự khỏi thôi.”

Trần Niệm An hỏi: “Vậy ăn uống thì sao?”

Chúc Phồn Tinh nói: “Không muốn ăn, giống như em bây giờ vậy, hoàn toàn không ăn được gì. Lúc đói quá thì lục tủ lạnh, có gì nấu nấy thôi, không chết đói được đâu.”

Trần Niệm An sốt đến mơ màng: “Giá mà lúc đó em ở bên cạnh chị.”

“Lúc đó chị cũng nghĩ như vậy đấy.” Chúc Phồn Tinh cười, “Khi ấy khó chịu lắm, trong lòng cứ nghĩ, giá mà Hổ con ở đây thì tốt biết mấy. Chị chắc chắn sẽ òa khóc nức nở, rồi làm nũng đủ kiểu với em, bảo em đừng đi.”

Giọng Trần Niệm An đầy tủi thân: “Chị chẳng bao giờ nói với em. Sau khi chị đến Pháp, chị ít liên lạc với em lắm, em cứ ngỡ chị ghét em rồi, nên cũng không dám liên lạc với chị.”

Chúc Phồn Tinh cố nén nỗi chua xót trong lòng: “Sao chị lại ghét em được chứ? Chị thích em như vậy cơ mà. Lý do chị ít liên lạc với em là vì chị muốn cho em nhiều không gian tự do hơn. Những năm đầu, chị và Tiểu Duệ đã quá dựa dẫm vào em, trói buộc em quá chặt. Nhưng em là một chú hổ con mà, chị không muốn nhốt em trong sở thú, em nên có một bầu trời rộng lớn hơn để trải nghiệm một cuộc đời khác.”

Trần Niệm An nói: “Nếu không có chị, em cũng sẽ không có cuộc đời như vậy.”

“Nói vậy cũng đúng, cho nên em phải ‘báo đáp’ chị chứ.” Chúc Phồn Tinh nói, “Báo đáp thế nào thì chị đã nghĩ giúp em rồi. Em phải tìm một công việc tốt, mỗi tháng kiếm được năm nghìn tệ. Nếu bố mẹ chúng ta còn sống, em cho mỗi người một nghìn, cho chị và Tiểu Duệ mỗi người năm trăm, còn mình chỉ giữ lại hai nghìn để tiêu thôi.”

“Hả?” Trần Niệm An nhíu mày, “Ý chị là sao?”

“Là một bài nhật ký em viết đó, em quên rồi à?” Chúc Phồn Tinh bật cười, “Tháng trước nữa lúc dọn dẹp hành lý, chị lại lôi cuốn vở bài tập đó ra đọc lại một lần nữa. Em còn nói muốn mua dây chuyền vàng cho mẹ, nếu chị thích dây chuyền vàng thì em cũng sẽ mua cho chị. Là em viết năm mười một tuổi đó, cuốn vở vẫn còn đây, lúc về Tiền Đường chị đưa cho em xem.”

Trần Niệm An đỏ mặt: “Chị đọc trộm nhật ký của em à?”

“Là do em không mang đi đấy chứ.” Chúc Phồn Tinh chọc nhẹ vào mũi anh, “Hổ con, thực ra chị rất tin những gì em nói. Nếu bố mẹ còn sống, em chắc chắn sẽ là đứa con hiếu thảo nhất nhà. Chị thậm chí còn nghĩ, rất có thể chị sẽ làm việc ở nước ngoài, Tiểu Duệ cũng sẽ đi học đại học ở nơi khác, còn em vì muốn chăm sóc bố mẹ mà sẽ tình nguyện ở lại Tiền Đường, rồi nghiêm túc nói với chị rằng ‘Chị ơi, ở nhà có em rồi, chị cứ yên tâm đi’.”

Trần Niệm An nói: “Vậy thì hai chúng ta sẽ không ở bên nhau.”

“Cho nên mới nói, trên đời này làm gì có ‘nếu như’.” Chúc Phồn Tinh dịu dàng nói, “Hổ con, chị muốn nói với em rằng, người thật lòng yêu em sẽ không muốn kiểm soát hay trói buộc em. Ở bên chị, em không cần phải kìm nén h*m m**n của mình, không cần phải đặt chị lên trên hết mọi việc. Em tự do, và chị cũng tự do. Chị không cần em ‘trả ơn’, chỉ mong em có thể sống vui vẻ và tự tại. Chúng ta là chỗ dựa của nhau, chứ không phải là gông cùm của nhau, em hiểu không?”

Trần Niệm An nhìn vào mắt cô, nở một nụ cười nhẹ: “Em hiểu.”

Chúc Phồn Tinh đắp lại chăn cho anh: “Em chẳng ăn được gì cả, có đói không? Nếu đói, chị đi nấu một bát hoành thánh nhỏ, em muốn ăn không?”

“Muốn.” Trần Niệm An nói, “Hơi đói rồi.”

Chúc Phồn Tinh chuẩn bị xuống giường, Trần Niệm An lại nắm lấy tay cô, gọi một tiếng: “Chị.”

“Sao vậy?” Chúc Phồn Tinh quay đầu lại hỏi, “Muốn đi tiểu à?”

“Không phải.” Trần Niệm An nói, “Em muốn nói với chị rằng, chị chưa bao giờ là gông cùm của em. Em đối tốt với chị là vì chị đối tốt với em. Em yêu chị là vì em cảm nhận được tình yêu của chị dành cho em. Chị ơi, chưa từng có ai yêu em như chị, ngay cả mẹ em cũng không.”

Sống mũi Chúc Phồn Tinh cay sè, cô đan mười ngón tay vào tay anh: “Nói ngốc gì vậy chứ, chị yêu em là vì em xứng đáng được yêu. Hãy nhớ lời chị nói, Trần Niệm An, em xứng đáng được yêu!”

Vài phút sau, tiếng máy hút mùi trong bếp vang lên. Trần Niệm An vẫn nằm trên giường ngẩn ngơ. Dưa Hấu lại nhảy lên bên cạnh anh, nhảy tưng tưng trêu đùa. Trần Niệm An nắm lấy bàn chân nhỏ của nó, hỏi: “Em có nghe thấy cô ấy nói gì không?”

Dưa Hấu: “Gâu gâu!”

Trần Niệm An bỗng muốn khóc: “Cô ấy nói, anh xứng đáng được yêu.”

“Cô ấy nói, anh xứng đáng được yêu.”

Người trẻ tuổi có sức khỏe tốt. Chúc Phồn Tinh chăm sóc Trần Niệm An hai ngày một đêm, đến tối đêm Giáng sinh, anh đã hạ sốt. Anh không có triệu chứng ho hay sổ mũi, chỉ còn mệt mỏi, đau nhức và khó chịu ở cổ họng, khẩu vị cũng đã khá hơn nhiều. Sau khi tắm nước nóng thoải mái, anh cùng Chúc Phồn Tinh ngồi bên bàn ăn mì.

“Chị, hình như em không nếm được vị gì cả.” Trần Niệm An nói, “Mất vị giác rồi.”

“Bình thường thôi.” Chúc Phồn Tinh nói, “Trên tin tức nói nhiều người cũng có di chứng này.”

Cô gọi điện cho Chúc Mãn Thương, báo rằng Trần Niệm An đã dương tính, bảo cậu ở lại trường thêm vài ngày nữa.

Chúc Mãn Thương tủi thân: “Chị ơi, hôm nay ký túc xá em có hai người sốt rồi, em nghĩ em cũng sắp rồi.”

Chúc Phồn Tinh: “…”

Hai ngày sau, Trần Niệm An đã không còn gì đáng ngại. Chúc Mãn Thương vắt chân lên cổ chạy về nhà. Ngày thứ hai sau khi về, cậu chàng đã sốt, nằm trong chăn r*n r*: “Anh, chị, em khó chịu quá…”

Những dây thần kinh vừa được thả lỏng của Chúc Phồn Tinh lại căng lên. Cô đành phải vực dậy tinh thần, cùng Trần Niệm An chăm sóc em trai.

Giai đoạn này, vô số gia đình trên khắp Trung Quốc cũng đang trải qua những chuyện tương tự, tình cảnh hỗn loạn, chạy chữa khắp nơi. “Dương tính”, điều từng khiến người ta nghe mà tái mặt, giờ đây lại trở thành một chuyện vô cùng phổ biến.

May mắn thay, Chúc Phồn Tinh tiếp xúc gần với hai “anh chàng dương tính” cả tuần mà không hề bị lây. Cô đoán có lẽ vì mình đã từng bị hồi đầu năm nên trong người đã có kháng thể.

Tóm lại, đêm giao thừa năm nay không mấy bình yên, nhưng cũng không quá bận rộn hỗn loạn. Chúc Phồn Tinh đã nấu một bữa tối thịnh soạn tại nhà để bồi bổ cho hai chàng trai vừa khỏi bệnh.

Đầu năm 2023, lại có chính sách mới được ban hành. Từ ngày 8 tháng 1, người nhập cảnh sẽ không cần phải cách ly tập trung và xét nghiệm PCR nữa.

Tin tức này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với Chúc Phồn Tinh. Cô trông sao trông trăng, trông ngóng suốt nửa năm trời, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.

Cô lập tức gọi điện cho người bạn ở Thành Đô là Ưng Phi. Ưng Phi cũng rất phấn khích, nói rằng cuối cùng cũng đã mở cửa, họ có rất nhiều việc phải làm, đã chuẩn bị sẵn “địa lợi, nhân hòa”, chỉ còn thiếu “thiên thời” nữa thôi.

Ưng Phi bay đến Bắc Kinh gặp Chúc Phồn Tinh. Hai người cùng nhau đi gặp một người bạn lâu năm của Ưng Phi, cũng là một người chị tên Khuất Yến Phương, năm nay ba mươi lăm tuổi.

Ưng Phi nói với Chúc Phồn Tinh rằng Khuất Yến Phương là người Bắc Kinh chính gốc, gia cảnh giàu có, thu nhập cũng không thấp. Sau khi tốt nghiệp đại học, chị ấy vẫn luôn làm việc tại một công ty văn hóa, đã lên đến chức phó tổng, phụ trách mảng kinh doanh liên quan đến xuất khẩu kịch trong nước và nhập khẩu kịch nước ngoài, chỉ có điều các dự án trước đây chủ yếu hợp tác với các nước nói tiếng Anh.

Năm 2019, Khuất Yến Phương định tách ra làm riêng, không ngờ lại gặp phải dịch bệnh, kế hoạch buộc phải gác lại. Mấy năm nay, chị đã hoàn thành những việc lớn trong đời như kết hôn và sinh con. Sau khi chính sách được nới lỏng, Khuất Yến Phương chủ động liên lạc với Ưng Phi, lại đưa kế hoạch làm riêng vào chương trình nghị sự.

Chị ấy cần chiêu binh mãi mã, còn muốn mở rộng hướng kinh doanh, không chỉ làm các vở kịch tiếng Anh mà còn nhắm đến thị trường biểu diễn của các ngôn ngữ ít phổ biến hơn như tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha.

Vì vậy, Ưng Phi đã giới thiệu Chúc Phồn Tinh cho Khuất Yến Phương.

Bình Luận (0)
Comment