Niệm Niệm Phồn Tinh - Hàm Yên

Chương 201

Ba người phụ nữ ngồi trong quán cà phê trò chuyện suốt buổi chiều. Chúc Phồn Tinh kể cho Khuất Yến Phương nghe về quá trình làm việc của mình: tốt nghiệp cử nhân Đại học A, du học Pháp hai năm, sau đó có bốn năm kinh nghiệm làm quản lý nghệ sĩ tại Paris, vô cùng am hiểu thị trường biểu diễn các vở nhạc kịch tiếng Pháp và có kinh nghiệm thực chiến phong phú.

Khuất Yến Phương và Ưng Phi đều là người trong ngành, đương nhiên biết đến vở nhạc kịch tiếng Pháp từng gây tiếng vang lớn khi lưu diễn tại Trung Quốc vào năm 2018. Chúc Phồn Tinh nói: “Dự án đó khởi động từ năm 2017, lúc ấy em vẫn chưa tốt nghiệp mà chỉ đang thực tập ở một công ty truyền thông. Vì em là người Trung Quốc, lại nói tiếng Pháp lưu loát nên đã may mắn được tham gia vào nhóm dự án, đồng hành trong toàn bộ quá trình đưa vở kịch đó về nước.”

Khuất Yến Phương cười đáp: “Hồi vở kịch đó được diễn ở Bắc Kinh, chị có đi xem một buổi. Rất đặc sắc, quả thật không giống với nhạc kịch Broadway.”

Ưng Phi nói: “Em cũng có xem một lần, là lúc đi công tác ở Thượng Hải. Ấn tượng sâu sắc nhất là không khí hiện trường cực kỳ sôi động, đến đoạn encore rất đông người hâm mộ tràn lên sân khấu, cảnh tượng ấy thật hoành tráng. Nhạc kịch tiếng Anh diễn xong không có cảnh tượng như vậy đâu.”

“Đúng vậy, không khí tại các buổi diễn nhạc kịch Pháp thực sự rất tuyệt vời, văn hóa ‘cháy’ hết mình và tràn lên sân khấu này vốn là đặc trưng của họ.” Chúc Phồn Tinh nói, “Năm 2018, vở kịch đó vô cùng ăn khách khi lưu diễn trong nước, buổi nào mở bán cũng hết vé ngay lập tức, vé chợ đen còn bị đẩy giá lên rất cao. Điều đó cho thấy thị trường trong nước vẫn có sức tiếp nhận nhất định đối với những vở kịch chất lượng cao thuộc các ngôn ngữ ít phổ biến này.”

Khuất Yến Phương nói: “Trước đây chị chưa từng hợp tác với các công ty bên Pháp, toàn làm việc với công ty của Mỹ và Anh thôi. Chị đã làm rất nhiều vở nhạc kịch của Broadway, Disney như ‘Bóng ma trong nhà hát’, ‘Người đẹp và quái vật’… những vở mà khán giả trong nước tương đối quen thuộc. Chị chỉ lo rằng, nhạc kịch Pháp vốn đã có rào cản ngôn ngữ, nếu nội dung lại quá kén khán giả thì liệu họ có chịu bỏ tiền mua vé không?”

“Chị không cần lo về việc này đâu.” Chúc Phồn Tinh nói, “Thứ nhất, rất nhiều vở nhạc kịch Pháp được chuyển thể từ các tác phẩm kinh điển, ví dụ như ‘Nhà thờ Đức Bà Paris’, ‘Những người khốn khổ’. Vở ‘Bóng ma trong nhà hát’ mà chị nói cũng có phiên bản tiếng Pháp, rồi còn có ‘Romeo và Juliet’, đều là những tác phẩm mà khán giả đã quen tai thuộc lòng. Thứ hai, thực ra trong nước có một lượng đông đảo người hâm mộ nhạc kịch Pháp. Trước khi đến xem trực tiếp, họ đã xem video trên Bilibili mấy năm trời rồi, mức độ am hiểu vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta, mà lại còn rất cuồng nhiệt nữa. Doanh thu phòng vé của vở kịch năm 2018 đã chứng minh điều đó. Còn đối với những khán giả đại chúng chưa có nền tảng nào thì em nghĩ thế này. Người dân đã bị kìm nén suốt ba năm, tinh thần luôn trong trạng thái đè nén, họ rất cần những món ăn tinh thần chất lượng và mới lạ để khơi dậy cảm xúc. Hơn nữa, sang năm là năm diễn ra Olympic Paris, cũng là kỷ niệm 60 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Trung – Pháp, một dịp vô cùng thích hợp để triển khai các hoạt động giao lưu văn hóa giữa hai nước, việc xét duyệt cũng sẽ tương đối dễ dàng hơn.”

“Cũng đáng để thử đấy.” Khuất Yến Phương gật đầu tán thành, rồi lại nhìn đồng hồ, “Ôi, hơn năm giờ rồi, chúng ta đổi chỗ khác đi? Đi ăn cùng nhau, vừa ăn vừa nói chuyện tiếp, chị mời.”

Ba người chuyển đến một nhà hàng. Sau khi gọi món, Khuất Yến Phương không vội bàn chuyện công việc mà gọi video cho gia đình trước, báo với mẹ rằng mình không về ăn tối.

“Mạch Mạch, Tiểu Mạch Tử, có nhớ mẹ không con?” Chị cười tươi như hoa với màn hình điện thoại, giọng nói ngọt ngào nũng nịu, chẳng còn chút dáng vẻ nào của một người phụ nữ mạnh mẽ nơi công sở.

Cậu bé trong màn hình trông rất kháu khỉnh, chớp chớp mắt hỏi: “Mẹ ơi, khi nào mẹ về ạ?”

Khuất Yến Phương nói: “Mẹ ăn cơm xong là về ngay.”

“Mẹ ăn cơm với ai thế ạ?”

“Với hai dì xinh đẹp.” Khuất Yến Phương xoay camera, Chúc Phồn Tinh và Ưng Phi cùng lúc lọt vào khung hình, “Thấy chưa con? Chào các dì đi.”

Cậu bé ngoan ngoãn gọi: “Con chào các dì ạ!”

Chúc Phồn Tinh cười đáp: “Chào con, Tiểu Mạch Tử.”

Sau khi dặn dò vài câu, Khuất Yến Phương kết thúc cuộc gọi. Chúc Phồn Tinh hỏi: “Chị Yến Phương, con trai chị mấy tuổi rồi ạ?”

“Hai tuổi một tháng rồi.” Khuất Yến Phương lắc đầu cảm thán, “Nghịch như giặc ấy, suốt ngày chạy nhảy lung tung, bà ngoại cũng không trông nổi nó.”

Ưng Phi nói: “Stella, sau này sinh con gái đi, đừng sinh con trai.”

Chúc Phồn Tinh che miệng cười: “Chuyện này đâu phải do mình quyết định được.”

Khuất Yến Phương tò mò hỏi: “Chị nghe Ưng Phi nói em cưới rồi à?”

Chúc Phồn Tinh ngượng ngùng gật đầu: “Vâng, em mới đăng ký cuối tháng Chín năm ngoái.”

“Nhìn không ra đấy, em cưới sớm ghê.”

“Chị Yến Phương, lúc đăng ký em đã hai mươi tám rồi, đâu có sớm ạ?”

“Trời ạ, xã hội bây giờ hai mươi tám đã được xem là kết hôn sớm rồi, chị ba mươi hai tuổi mới lấy chồng đấy.” Khuất Yến Phương lại hỏi, “Chồng em làm gì thế? Cũng ở Bắc Kinh à?”

Nhắc đến Trần Niệm An, trong lòng Chúc Phồn Tinh dâng lên cảm giác ngọt ngào, cô nói: “Anh ấy là biên kịch, cũng ở Bắc Kinh ạ.”

“Biên kịch à? Có đẹp trai không?” Khuất Yến Phương hỏi, “Có ảnh không? Cho chị xem với.”

Chúc Phồn Tinh mở điện thoại, cho cô xem ảnh chụp chung của mình và Trần Niệm An. Khuất Yến Phương kinh ngạc thốt lên: “Ồ, chàng trai đẹp quá! Trông trẻ ghê, em cao thế này, chắc cậu ấy cũng cao lắm nhỉ?”

“Anh ấy cao 1m85.” Chúc Phồn Tinh không kìm được mà “khoe” chồng mình, “Năm ngoái có bộ phim ‘Rốt Cuộc Tôi Là Người Nhà Nào’, hai người có xem không ạ? Kịch bản phim đó là do anh ấy viết đấy.”

“Ồ! Giỏi quá!” Khuất Yến Phương vô cùng ngạc nhiên, “Bộ phim đó có rating rất tốt mà. Chồng em đúng là vừa có tài vừa có sắc, lại còn có mối liên hệ với giới của em. Hai người đều hoạt động trong lĩnh vực văn hóa, đến Bắc Kinh là đúng rồi. Có định ở lại Bắc Kinh luôn không?”

“Bọn em vẫn chưa quyết định ạ.” Chúc Phồn Tinh nói, “Cả em và anh ấy đều là người Tiền Đường, nhà tân hôn cũng ở Tiền Đường, hiện đang trong giai đoạn hoàn thiện. Ừm, mấy năm tới chắc chúng em sẽ ở Bắc Kinh, em trai em vẫn đang học ở đây. Nó cũng được coi là người trong giới, học khoa Nhạc kịch ở Học viện Hý kịch Trung ương, mới năm nhất thôi ạ.”

Khuất Yến Phương cười lớn: “Gia đình em đúng là không thể tách rời khỏi giới văn hóa nghệ thuật rồi. Vậy bố mẹ em làm nghề gì? Cũng trong ngành này luôn à?”

Ưng Phi giật mình, lo lắng nhìn sang Chúc Phồn Tinh. Vẻ mặt cô không hề thay đổi, vẫn mỉm cười trả lời: “Dạ không ạ, bố mẹ em mất rồi.”

Khuất Yến Phương sững sờ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn: “Xin lỗi em nhé.”

Chúc Phồn Tinh nói: “Không sao đâu chị Yến Phương, họ đã mất mười mấy năm rồi.”

Khuất Yến Phương lại ngẩn người: “Mất mười mấy năm? Vậy lúc đó em mới…”

“Mười lăm tuổi, còn chưa vào cấp ba.” Chúc Phồn Tinh nói, “Những năm qua, may mà có chồng và em trai luôn ở bên cạnh, chính hai người họ đã kéo em ra khỏi vũng lầy đó. Bây giờ em sống rất tốt, không để lại tổn thương tâm lý nào cả. Em tin rằng bố mẹ vẫn luôn ở trên trời phù hộ cho chúng em.”

Khuất Yến Phương cảm động nói: “Vậy thì em đã vất vả nhiều rồi.”

“Cũng ổn ạ.” Chúc Phồn Tinh mỉm cười thản nhiên, “Chị Yến Phương, không giấu gì chị, bây giờ em đã về nước, tình cảm vợ chồng rất tốt, công việc của anh ấy cũng thuận lợi, em không còn phải lo lắng chuyện học hành của em trai nữa. Vấn đề duy nhất cần giải quyết lúc này chính là công việc của bản thân em. Em đã nghỉ ngơi nửa năm rồi, thực sự rất muốn được đi làm.”

Chúc Phồn Tinh không có cha mẹ chống lưng, cũng không quen với việc để Trần Niệm An “nuôi” mình. Trước đây, vì tình hình chung không mấy khả quan nên cô đành phải ở nhà không làm gì, nhưng nay thời thế đã đổi khác, cô tha thiết mong muốn có được công việc này. Nó vừa đúng chuyên môn, vừa là lĩnh vực cô am hiểu, mà Khuất Yến Phương lại là một người chủ giàu kinh nghiệm. Chúc Phồn Tinh tin chắc rằng mình hoàn toàn có thể đảm đương tốt công việc này.

Khuất Yến Phương nhấp một ngụm trà, nói: “Stella, chị hiểu ý em. Em rất ưu tú, và chị cảm thấy mình khá có duyên với em. Có một chuyện chị cần trao đổi trước với em, công ty của chị đang trong giai đoạn chuẩn bị, địa điểm văn phòng cũng đã tìm được rồi, ở gần Sân vận động Công Nhân, quận Triều Dương. Chị rất hoan nghênh em gia nhập, có điều, chị vẫn muốn hỏi em một câu…”

Chúc Phồn Tinh ngỡ rằng đối phương đang tìm cách từ chối mình một cách khéo léo, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Nào ngờ, Khuất Yến Phương lại nói: “Em có hứng thú góp vốn không?”

“Hổ con, em nói xem chị có nên góp vốn không?”

Trên chiếc giường đôi, Chúc Phồn Tinh tựa vào vai Trần Niệm An, tay bưng một bát cherry, tự mình ăn một quả, rồi lại đút cho Trần Niệm An một quả.

Cô không sao quyết định được, đó là một khoản tiền không hề nhỏ.

Trần Niệm An ôm lấy cô, hỏi: “Phải góp bao nhiêu?”

Chúc Phồn Tinh nói: “Một triệu tệ, vốn đăng ký của công ty chị ấy là năm triệu.”

“Vậy thì cũng ổn mà.” Trần Niệm An nói, “Chị cứ góp đi.”

Chúc Phồn Tinh bật người ngồi dậy, mở to mắt nhìn anh: “Một triệu tệ đó!”

Trần Niệm An hỏi: “Chị không đủ tiền à? Chỗ em vẫn còn một ít.”

“Không phải, tiền thì đủ rồi, chị chỉ sợ mất trắng thôi.” Chúc Phồn Tinh nói, “Trước đây chị chỉ muốn đi làm ở chỗ chị ấy, làm công ăn lương, không phải gánh áp lực. Nếu góp vốn thì chị sẽ trở thành một trong những người chủ, thế thì có khác gì tự mình khởi nghiệp đâu?”

Trần Niệm An nói: “Vẫn khác chứ, có người cùng gánh vác rủi ro, vẫn tốt hơn nhiều so với việc một mình chị đơn thương độc mã.”

Chúc Phồn Tinh nói: “Nhà chị ấy giàu nứt đố đổ vách, chẳng sợ mất vài triệu này, em làm sao so được với chị ấy?”

Trần Niệm An nói: “Chúng ta cũng chẳng sợ. Kinh doanh mà, lúc nào cũng có được có mất, không thể có chuyện kinh doanh mà không có chút rủi ro nào. Nếu không thử thì chị sẽ chẳng nhận lại được gì cả, chỉ có thử mới biết được kết quả. Một triệu không phải là quá nhiều, chúng ta cũng không cần phải thế chấp nhà cửa. Chị cứ mạnh dạn góp vốn đi, em ở đây sẽ tiếp tục kiếm tiền, cho dù em có thua lỗ hết thì hai đứa mình cũng không chết đói được đâu.”

“Em nói cứ như thật ấy!” Chúc Phồn Tinh nghe mà bật cười, hai tay ôm lấy má anh, hôn chụt một cái rồi hỏi: “Nếu chị thật sự mất trắng, em có mắng chị không?”

Trần Niệm An lắc đầu: “Không đâu. Hai chúng ta đến Bắc Kinh là để bươn chải mà, đã là dân ‘Bắc tiến’ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.”

Ánh mắt anh trong veo và sáng ngời, khiến người ta cảm thấy an lòng. Lòng Chúc Phồn Tinh dâng lên một nỗi xúc động: “Vậy chị góp vốn thật nhé?”

“Góp đi.” Trần Niệm An ôm lấy eo cô, “Cứ tìm hiểu kỹ giai đoạn đầu trước, chỉ cần xác định đối phương không phải kẻ lừa đảo thì chuyện gì cũng dễ nói. Em nghe những kế hoạch chị kể thấy rất khả thi đấy chứ. Chị à, chị phải có niềm tin vào bản thân mình.”

Vẻ mặt của Chúc Phồn Tinh đáng yêu vô cùng: “Hổ con, chị yêu em quá đi mất.”

Trần Niệm An không hẳn là không lo lắng chút nào. Một triệu tệ không phải là con số nhỏ, thị trường biểu diễn còn lâu mới ấm lại, chẳng ai có thể đoán trước được việc đầu tư khởi nghiệp sẽ mang lại kết quả tốt hay xấu. Nhưng anh biết, trong lòng Chúc Phồn Tinh thực ra đã có dự tính cả rồi. Cô hỏi anh là muốn có được sự ủng hộ của anh, chứ không phải muốn nghe anh dội gáo nước lạnh.

Anh sẽ không để cô thất vọng, cũng như vô số lần trước đây khi họ cùng nhau đối mặt với những lựa chọn, anh luôn sẵn lòng ủng hộ quyết định của cô. Chỉ là ngày trước, anh chưa đủ khả năng để cùng cô gánh vác hậu quả, còn bây giờ thì anh đã có khả năng ấy rồi.

Anh nguyện làm hậu phương vững chắc cho cô, để cô có thể không chút vướng bận mà phấn đấu.

Trần Niệm An đột nhiên rất muốn hôn cô, cánh tay anh dùng sức, thân trên của Chúc Phồn Tinh liền áp sát vào người anh. Anh nói: “Sếp Chúc, em cũng yêu chị.”

Chúc Phồn Tinh đỏ bừng cả mặt: “Sếp Chúc gì chứ!”

“Sẽ sớm thôi mà…”

Trần Niệm An cúi đầu, cắn nhẹ lên đôi môi mềm mại của người phụ nữ, thỏa lòng nếm được một nụ hôn mang hương vị cherry.

Đêm giao thừa năm ấy rơi vào cuối tháng Một. Chúc Phồn Tinh, Trần Niệm An và Chúc Mãn Thương không về Tiền Đường mà cùng nhau ăn bữa cơm tất niên trong căn nhà thuê ở Bắc Kinh.

Trần Niệm An nấu một nồi lẩu nóng hổi, lại làm thêm vài món ăn. Chúc Phồn Tinh dán lên cửa chính một chữ “Phúc” ngược có hình chú thỏ nhỏ. Chúc Mãn Thương mặc một bộ đồ ngủ bằng lông mềm mại, dắt theo chú chó Dưa Hấu ra ban công chơi đùa.

Chúc Phồn Tinh tựa vào khung cửa dẫn ra ban công, nhìn những dây đèn nhỏ lấp lánh ánh sáng ấm áp trong màn đêm, chỉ cảm thấy hạnh phúc vô ngần.

Có người ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên vành tai cô, hỏi: “Mở cửa thế này không lạnh à?”

“Không lạnh.” Chúc Phồn Tinh nói, “Trong nhà khô quá, chị ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.”

“Em bật máy tạo độ ẩm rồi, vào nhà ăn cơm đi.” Trần Niệm An lại quay ra ban công gọi, “Chúc Tiểu Duệ, ăn cơm thôi!”

“Đến đây, đến đây!” Chúc Mãn Thương nói, “Anh, chị, để em bảo Dưa Hấu biểu diễn một tiết mục cho hai người xem. Dưa Hấu, ngồi xuống, ngồi xuống!”

Dưa Hấu lè lưỡi bám vào chân cậu, mắt chỉ dán chặt vào món ăn vặt trong tay chủ.

Chúc Mãn Thương cảm thấy mất mặt: “Chậc, con chó ngốc này, chỉ biết ăn thôi!”

Trần Niệm An và Chúc Phồn Tinh cười vang.

Trong bữa ăn, họ trò chuyện về kế hoạch công việc sau Tết. Bộ phim tình cảm trinh thám bối cảnh dân quốc sẽ khởi quay ở Thượng Hải vào cuối tháng Hai, Trần Niệm An sẽ theo đoàn đến phim trường làm biên kịch, phải ở đó ít nhất hai tháng. Chúc Phồn Tinh đã quyết định góp vốn vào công ty mới của Khuất Yến Phương, văn phòng đặt tại một tòa nhà trên đường phía Bắc Sân vận động Công Nhân, chỉ cách Thập Lý Bảo khoảng sáu, bảy cây số.

Chúc Phồn Tinh đã đưa Trần Niệm An đến công ty tham quan. Vì nghỉ Tết nên công ty vẫn chưa trang hoàng xong. Đó là một mặt sàn rộng lớn ở tầng mười hai, cô có một văn phòng riêng nho nhỏ, cửa sổ hướng về phía Nam, những ngày trời quang mây tạnh có thể đón trọn vẹn ánh nắng.

Đứng trong văn phòng trống trải, Trần Niệm An ôm Chúc Phồn Tinh cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thầm bên tai cô: “Sếp Chúc, nơi này cũng được đấy chứ.”

Công ty nhỏ không có chủ tịch hội đồng quản trị, Khuất Yến Phương là tổng giám đốc, bổ nhiệm Chúc Phồn Tinh làm phó tổng giám đốc. Trần Niệm An rất ranh mãnh, dạo này cứ luôn miệng gọi “sếp Chúc ơi, sếp Chúc à”, ngay cả lúc l*m t*nh cũng gọi như thế, quyết không chịu thôi cho đến khi làm Chúc Phồn Tinh đỏ bừng mặt mới vừa lòng.

Mấy tháng này, Chúc Phồn Tinh đã về Tiền Đường hai chuyến để xem tiến độ thi công căn hộ 1001 ở Dung Thạnh Phủ. Có Phó Giai Dĩnh trông coi giúp, việc trang trí nhà cửa diễn ra vô cùng thuận lợi. Trước Tết, phần trang trí cứng đã hoàn tất, chỉ chờ đồ nội thất và thiết bị điện tử được chuyển đến. Chúc Phồn Tinh dự định sau Tết sẽ về Tiền Đường một chuyến nữa để đặt công ty làm tủ bếp theo yêu cầu.

Mùa đông ở Bắc Kinh khô và lạnh, cây cối trên đường phố đều trơ trụi, hiếm thấy màu xanh. Chúc Phồn Tinh vô cùng nhớ nhung mùa xuân ở Tiền Đường, đó là mùa đẹp nhất trong năm của thành phố này. Trăm hoa đua nở, xuân sắc ngập tràn, mọi người sẽ ra bờ hồ uống trà, đánh bài, tắm nắng, còn dựng lều trên bãi cỏ để dã ngoại…

Sáu năm rồi, Chúc Phồn Tinh đã bỏ lỡ sáu mùa xuân ở Tiền Đường.

Giữa tháng Hai, kỳ nghỉ đông của Chúc Mãn Thương vẫn chưa kết thúc, Chúc Phồn Tinh và Khuất Yến Phương đã tất bật chuẩn bị cho việc khai trương công ty mới.

Chiều hôm đó, Chúc Phồn Tinh đang ở văn phòng trao đổi với bộ phận nhân sự về việc tuyển dụng thì đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Niệm An.

Anh nói: “Chị ơi, ông sắp không qua khỏi rồi.”

Bình Luận (0)
Comment