Ông Lưu không tổ chức lễ truy điệu. Bạn bè thân hữu của ông đa phần đã lớn tuổi, con rể và hai cháu lại đang ở Đức. Lúc sinh thời, ông đã dặn dò Lưu An An rằng những người muốn gặp thì ông đều đã gặp khi còn sống, vậy nên sau khi ông mất, mọi thứ cứ làm đơn giản thôi.
Đêm trước ngày lên đường đi Thượng Hải, Trần Niệm An và Chúc Phồn Tinh ngồi ngoài ban công ngắm sao.
Thành phố Bắc Kinh quá đỗi phồn hoa, những vì sao trên trời cũng vì thế mà trở nên lu mờ. Trần Niệm An ngước nhìn mấy ngôi sao thưa thớt trên bầu trời đêm, hỏi: “Chị nói xem, ông đã gặp được bố mẹ chúng ta chưa?”
“Chắc chắn là gặp được rồi.” Chúc Phồn Tinh vừa bóc bưởi vừa đưa cho anh một múi, “Em đừng buồn nữa. Không phải bà đã nói rồi sao, ông đi thanh thản lắm, không phải chịu nhiều đau đớn.”
Trần Niệm An nói: “Trước đây em luôn cảm thấy ông bà sẽ không bao giờ rời xa mình.”
Chúc Phồn Tinh thở dài: “Con người ai rồi cũng có ngày này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Thật lòng mà nói, từ sau khi bố mẹ mất, chị nhìn nhận chuyện này thoáng hơn nhiều. Hai người đang khỏe mạnh lành lặn, sáng sớm ra khỏi nhà, tối đến đã biến mất, biết tìm ai mà nói lý lẽ đây? Đôi khi chị còn thấy, gặp tai nạn còn chẳng bằng mắc bệnh, ít ra còn có thể sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, không ra đi vội vã như vậy, chẳng kịp trăng trối lấy một lời.”
Trần Niệm An nói: “Thế nên bây giờ mới có nhiều tiểu thuyết trùng sinh, xuyên không đến vậy. Quay về quá khứ, thay đổi vận mệnh, những chuyện không thể làm được ngoài đời thực thì để nhân vật trong truyện hoàn thành. Người viết thấy thỏa mãn, người đọc cũng thấy thỏa mãn. Em cực kỳ hiểu được cái cảm giác sung sướng đó.”
Chúc Phồn Tinh vừa ăn bưởi, vừa hứng thú hỏi: “Em có từng nghĩ sẽ viết một câu chuyện như thế không?”
“Có chứ.” Trần Niệm An cũng bóc một múi cho vào miệng, “Em có nhiều ý tưởng lắm, đều ghi hết vào cuốn sổ nhỏ rồi.”
Chúc Phồn Tinh nói: “Hổ con, chị hỏi em nhé, nếu con người thật sự có thể xuyên không, và chỉ được xuyên không một lần duy nhất, em muốn quay về năm nào nhất?”
Trần Niệm An vừa định trả lời “năm 2009”, Chúc Phồn Tinh lại nói thêm: “Điều kiện tiên quyết là không được thay đổi bất kỳ sự kiện trọng đại nào, chỉ có thể làm một vài chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.”
“Vậy à…” Trần Niệm An ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế thì em muốn quay về mùa hè năm 2006, nói với Trần Niệm An tám tuổi rằng đừng cho chị gái xinh đẹp đến từ thành phố ăn đào dại. Chị gái xinh đẹp ấy vốn dĩ sẽ ở lại thôn chơi mấy hôm, kết quả lại bị đưa đến bệnh viện. Một cơ hội tốt để vun đắp tình cảm cứ thế mà mất tong, thằng nhóc còn bị ăn một trận đòn nữa chứ, thảm vô cùng.”
Chúc Phồn Tinh vừa nghe vừa cười: “Chị thì muốn quay về lúc em còn bé hơn nữa, để xem em lúc nhỏ trông thế nào. Trần Niệm An bốn, năm tuổi chắc chắn rất đáng yêu. Chị sẽ lén nhét cho em một khoản tiền để em dành tiêu từ từ, muốn ăn gì thì mua nấy, không cần phải nhìn sắc mặt của mợ em nữa.”
“Lúc em bốn, năm tuổi còn chưa biết tiền là gì, suốt ngày nước mũi lòng thòng chạy khắp thôn, là một thằng nhóc đen nhẻm, tốt nhất chị đừng gặp thì hơn.” Trần Niệm An nói: “Em thấy chị nên quay về năm 2017, bảo Chúc Phồn Tinh lúc đó đừng do dự nữa, cứ ngủ với Trần Niệm An luôn đi! Dù gì thì sớm muộn cũng ngủ thôi, chuyện này chắc không tính là sự kiện trọng đại đâu nhỉ?”
Chúc Phồn Tinh ngượng ngùng đấm nhẹ anh một cái: “Biến đi, ai thèm ngủ với em chứ.”
Trần Niệm An kéo vai cô qua: “Chị ơi, em phải đi công tác hai tháng lận, chị có nhớ em không?”
Chúc Phồn Tinh lười biếng nép vào lòng anh: “Cũng đâu phải giữa chừng em không về, chính em nói mà, nửa tháng sẽ về một chuyến. Đi Thượng Hải chứ có phải lên trời đâu.”
“Từ lúc cưới nhau đến giờ chúng ta chưa từng xa nhau.” Giọng Trần Niệm An có chút hụt hẫng, “Em thật sự không nỡ xa chị.”
Chúc Phồn Tinh đảo mắt, ngước mặt lên hỏi: “Chị đến đoàn phim thăm em được không?”
“Được chứ.” Trần Niệm An cười nói, “Chị báo trước cho em là được. Em ở riêng một phòng, chị đến có thể ở cùng em.”
Mắt Chúc Phồn Tinh sáng như sao: “Chị có thể… chụp ảnh chung với Cừu Việt được không?”
Nụ cười của Trần Niệm An đông cứng lại.
Cừu Việt là nam chính của bộ phim dân quốc sắp khởi quay, năm nay ba mươi mốt tuổi, cao 1m89, là một đại mỹ nam nổi tiếng trong giới giải trí.
Trần Niệm An nhíu chặt đôi mày rậm, hỏi: “Chị thích Cừu Việt à?”
“Thích chứ.” Chúc Phồn Tinh hớn hở nói, “Anh ấy đẹp trai thật sự luôn! Hồi đại học chị đã xem một bộ phim thần tượng anh ấy đóng, lúc đó anh ấy mới ngoài hai mươi, đúng là đẹp trai đến mức phạm quy! Hồi ấy chị với Trương Tư Đồng mê anh ấy lắm. Chị chưa bao giờ nghĩ có ngày lại được gặp người thật.”
Trần Niệm An: “…”
Chúc Phồn Tinh nhận ra mình đã lỡ lời, Hổ con của cô hình như ghen rồi.
Tối hôm đó, Trần Niệm An thể hiện hung hãn hơn thường ngày. Anh không nói một lời, chỉ vùi đầu “cày cuốc”, Chúc Phồn Tinh chỉ cảm thấy sóng sau xô sóng trước, triền miên không dứt.
Đến lúc Trần Niệm An mồ hôi đầm đìa ăn xong một tô mì gói, định làm thêm hiệp thứ ba, Chúc Phồn Tinh vội xin tha: “Chị không chụp ảnh với Cừu Việt nữa, chị không chụp nữa, được chưa?”
“Không được, em có cấm chị chụp ảnh với anh ta đâu.” Trần Niệm An nói, “Chị khó khăn lắm mới đến đoàn phim, chẳng phải là để gặp anh ta sao? Đến lúc đó em chụp ảnh cho hai người, tay nghề của em cũng được lắm. Chụp xong nhớ đăng lên mạng, em vào like cho.”
“Không cần đâu, không cần đâu.” Chúc Phồn Tinh r*n r*, “Chị đến đoàn phim là để thăm em mà.”
“Chị còn nhớ tới em à?” Ánh mắt Trần Niệm An u tối, ngón tay lướt qua gò má đẫm mồ hôi của cô, anh khẽ cười, “Muộn rồi, hổ đói bụng rồi, bây giờ phải dùng thêm bữa nữa.”
Chúc Phồn Tinh la lên: “Em đói cái gì chứ? Em vừa mới ăn mì xong mà!”
“Hổ là động vật ăn thịt.” Trần Niệm An nghiêm túc nói, “Thứ muốn ăn là cún con cơ.”
Chúc Phồn Tinh: “…”
Dưa Hấu không bị nhốt ngoài cửa mà nằm trong ổ của mình, kinh hãi nhìn trận chiến hết hiệp này đến hiệp khác ở trên giường, mãi cho đến khi nó ngủ thiếp đi, trên đó vẫn chưa dừng lại.
—
Chọn một ngày hoàng đạo, công ty do Khuất Yến Phương và Chúc Phồn Tinh hùn vốn chính thức khai trương. Ưng Phi vẫn đang làm việc ở Thành Đô, duy trì quan hệ hợp tác với họ, cô ấy đã nhờ một tiệm hoa gửi lẵng hoa đến chúc mừng họ khai trương hồng phát.
Sau khi công ty khai trương, các hạng mục kinh doanh nhanh chóng được đưa vào guồng. Khuất Yến Phương vẫn phụ trách nhóm khách hàng Âu Mỹ cũ, thị trường Pháp hoàn toàn giao cho Chúc Phồn Tinh quản lý. Họ muốn mang về một vở nhạc kịch tiếng Pháp phù hợp với giới trẻ, vậy nên Chúc Phồn Tinh phải bay một chuyến sang Pháp để trao đổi kỹ lưỡng với Claire trước.
Trần Niệm An đã theo đoàn phim đến Thượng Hải, Chúc Phồn Tinh cũng sắp lên đường đi Paris. Cô gửi Dưa Hấu đến một cửa hàng thú cưng, rồi gọi điện cho Chúc Mãn Thương: “Chúc Tiểu Duệ, cuối tuần về nhà nhớ đón Dưa Hấu về, còn cả đám hoa cỏ của anh em nữa, đừng quên tưới nước đấy.”
“Biết rồi ạ!” Chúc Mãn Thương nói, “Chị ơi, em nói chị nghe chuyện này. Có một chương trình truyền hình thực tế ghi hình vào kỳ nghỉ hè, liên quan đến nhạc kịch, mấy hôm nữa sẽ đến trường em sơ tuyển, em muốn đăng ký thử.”
Chúc Phồn Tinh nói: “Em cứ đăng ký đi, thể hiện cho tốt, cố gắng được chọn nhé.”
Chúc Mãn Thương nói: “Nếu được chọn thì tháng Bảy hoặc tháng Tám sẽ ghi hình khép kín, em sẽ không về Tiền Đường được.”
“Không về được thì thôi chứ sao.” Chúc Phồn Tinh cười phá lên, “Tháng Bảy anh chị định đi du lịch, trước đó còn đang phân vân có nên dẫn em theo không. Em mà được chọn thật thì anh chị khỏi phải đắn đo nữa, ha ha ha ha…”
Nghe tiếng cười của chị, Chúc Mãn Thương tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Em nhìn thấu hai người rồi nhé, hai người chỉ muốn bỏ rơi em thôi! Có phải không?”
“Không có đâu, em cứ đi tham gia sơ tuyển trước đi.” Chúc Phồn Tinh nói, “Nếu không được chọn, chị đảm bảo sẽ dẫn em đi chơi cùng, để an ủi tâm hồn bé bỏng của em.”
“Hừ.” Chúc Mãn Thương hừ mũi, “Thế còn tạm được.”
Hai năm nay, vì nhiều lý do mà các chương trình tuyển chọn tài năng trong nước đã bị dừng toàn bộ, nhưng khán giả vẫn có nhu cầu xem những gương mặt trẻ trung, xinh đẹp, và càng muốn xem những màn trình diễn hát nhảy xuất sắc. Một nền tảng video đã lên kế hoạch cho chương trình này, không cần khán giả bình chọn qua mạng, nhưng vẫn mang tính chất thi đấu.
Chương trình này có tên là “Nhạc Kịch Thanh Xuân Của Chúng Ta”, đối tượng sơ tuyển là sinh viên đang theo học chuyên ngành nhạc kịch tại các học viện nghệ thuật trên toàn quốc, tổng cộng có bốn mươi suất, một nửa nam một nửa nữ, ghi hình trong hai tháng hè, không ảnh hưởng đến việc học của sinh viên.
Khi ekip chương trình đến Học viện Hý kịch Trung ương để chọn người, Chúc Mãn Thương và các bạn học lần lượt tham gia phỏng vấn. Ngoài việc thể hiện các kỹ năng chuyên môn như hát và nhảy, giám khảo còn trò chuyện phiếm với sinh viên để xem họ có khiếu hài hước, phù hợp với chương trình giải trí hay không.
Đây đúng là sở trường của Chúc Mãn Thương. Từ nhỏ cậu đã là một cái máy nói, kỹ năng xã giao đạt cấp tối đa, không hề biết sợ sân khấu là gì. Chàng trai trẻ mặc một bộ đồ ngày thường, đứng trước hàng giám khảo với một dáng vẻ tươi tắn và sảng khoái, tự giới thiệu: “Em chào các thầy cô, em tên là Chúc Mãn Thương, nghệ danh là Chúc Duệ Hằng. Em đến từ Tiền Đường, tỉnh A, năm nay mười chín tuổi, là sinh viên năm nhất khoa Biểu diễn nhạc kịch khóa 2022 của Học viện Hý kịch Trung ương. Em cao 1m87, nửa năm nay không cao thêm được nữa, chắc là hết lớn rồi ạ!”
Các giám khảo đều bật cười. Một người đàn ông trung niên nói rằng khi ghi hình sẽ quản lý khép kín, có thể yêu cầu các học viên phải tự nấu ăn, làm việc nhà, rồi hỏi Chúc Mãn Thương khả năng tự lập thế nào.
Chúc Mãn Thương nói: “Em biết nấu ăn ạ! Làm việc nhà thì lại càng đơn giản, hai năm từ mười sáu đến mười tám tuổi, chị em làm việc ở Pháp, anh em làm việc ở Bắc Kinh, một mình em ở lại Tiền Đường, ngày thường ở ký túc xá, cuối tuần về nhà, đều tự nấu ăn, tự dọn dẹp vệ sinh. Bây giờ cũng thế ạ, anh chị em bận rộn công việc, cuối tuần này cũng chỉ có một mình em ở nhà. Em phải tưới nước cho hoa cỏ của anh trai, còn phải chăm sóc cún con nhà em nữa. Thầy cô ơi, không phải em khoe khoang đâu, nhưng ném em ra hoang đảo chắc em cũng sống được.”
Các giám khảo nghe cậu “bla bla” một thôi một hồi, ai nấy đều cười không ngớt. Một chị gái tò mò hỏi: “Em cứ nói về anh chị, vậy còn bố mẹ em đâu?”
“Em là trẻ mồ côi ạ.” Chúc Mãn Thương nói, “Bố mẹ em mất năm em năm tuổi, là anh chị đã nuôi em khôn lớn. Thầy cô ơi, cho em một cơ hội đi ạ. Anh chị em đều rất giỏi, em cũng muốn trở nên giỏi giang hơn một chút, để họ được nở mày nở mặt!”
–
Chúc Phồn Tinh đi Paris có mang theo một trợ lý nhỏ. Cô gái họ Kim, hai mươi tư tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Pháp. Tính cách cô ấy có phần mạnh mẽ, thẳng thắn, rất hợp cạ với Chúc Phồn Tinh.
Hai người ở lại Paris hơn một tuần, trao đổi cặn kẽ nhiều lần với Claire. Claire đã giới thiệu một vài vở nhạc kịch, nhưng Chúc Phồn Tinh cảm thấy có vở thì quá khuôn mẫu, thiếu điểm nhấn, có vở thì quan niệm lại cũ kỹ, không hợp với thị hiếu của giới trẻ hiện nay. Mãi cho đến khi có một vở nhạc kịch được cải biên táo bạo từ một tác phẩm kinh điển mới khiến cô sáng bừng mắt.
Vở kịch đó sôi động từ đầu đến cuối, từ phối khí cho đến diễn xuất của diễn viên đều vô cùng truyền cảm. Dàn diễn viên chính khá trẻ, tràn đầy sức sống. Chúc Phồn Tinh xem liền hai ngày, rồi hỏi Tiểu Kim: “Em thích không?”
Tiểu Kim gật đầu lia lịa: “Thích ạ! Rất thích! Vở này hay hơn mấy vở trước nhiều!”
Chúc Phồn Tinh cũng nghĩ vậy, cô gửi ngay video toàn bộ vở kịch cho Khuất Yến Phương để cùng thẩm định.
—
Mùa xuân ở miền Nam tuy đẹp nhưng ngắn ngủi. Cuối tháng Ba, hoa anh đào nở rộ, chưa đầy một tuần sau, một cơn mưa xuân lặng lẽ kéo đến. Những cánh hoa bị mưa gột rửa rơi lả tả, lát con đường đá thành một lối mòn hoa anh đào.
Trần Niệm An đứng dưới gốc cây, ngước nhìn ngọn cây. Trời đã quang, trên cây vẫn còn vương những giọt mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống, làm ướt vai áo anh.
“Thầy Tiểu Trần.” Một giọng nữ ngọt ngào vang lên từ phía sau.
Trần Niệm An quay lại, thấy một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đang bước nhanh về phía mình. Đó là nữ phụ trong phim, diễn viên tên Sài Dĩnh, hơn Trần Niệm An hai tuổi.
Sài Dĩnh đứng trước mặt Trần Niệm An, nói: “Thầy Tiểu Trần, tôi muốn hỏi anh đoạn thoại này có thật sự ổn không? Có khiến tôi trông ngốc nghếch quá không?”
“Đoạn nào?” Trần Niệm An hỏi.
Sài Dĩnh đưa kịch bản cho anh xem, trên đó chi chít những dòng ghi chú bằng bút highlight đủ màu. Trần Niệm An xem xong, nói: “Đoạn này không có vấn đề gì. Lúc này cô không biết ý đồ của thầy Lâm, cô rất tôn trọng ông ấy, khi ông ấy đến moi tin, cô chắc chắn sẽ biết gì nói nấy. Đây không phải là ngốc nghếch, cùng lắm chỉ là ngây thơ thôi.”
“Có thể sửa một chút được không?” Sài Dĩnh nói, “Sửa cho tôi thông minh hơn một chút, quay thế này tôi sợ khán giả sẽ mắng tôi mất.”
Trần Niệm An đáp: “Nếu sửa thì sẽ không còn hợp logic nữa, về sau cô sẽ nhận ra thôi.”
“Ây da.” Sài Dĩnh nũng nịu, “Tôi nghe nói, anh đã sửa không ít lời thoại cho Cừu Việt và Thạch Oánh Tuyết. Anh sửa cho họ được, tại sao lại không thể sửa cho tôi?”
Thạch Oánh Tuyết là nữ chính. Trần Niệm An nói: “Hay là cô đi hỏi đạo diễn xem, nếu ông ấy đồng ý thì tôi sửa.”
Sài Dĩnh tiến lại gần Trần Niệm An hơn: “Thầy Tiểu Trần, đừng cứng nhắc như vậy mà. Chỉ vài câu thoại thôi, anh sửa xong rồi nói với đạo diễn một tiếng là được. Anh đi nói chắc chắn sẽ hiệu quả hơn tôi nói nhiều.”
Cô đưa tay kéo vạt áo Trần Niệm An, còn liếc mắt đưa tình với anh. Trần Niệm An lùi lại một bước, giữ khoảng cách với cô, nghiêm mặt nói: “Cô Sài, nếu ai cũng sửa tới sửa lui như vậy thì logic của cả bộ phim sẽ loạn hết cả lên.”
Sắc mặt Sài Dĩnh biến đổi: “Vậy tại sao anh lại sửa cho Thạch Oánh Tuyết và Cừu Việt?”
Trần Niệm An nói: “Họ tự mang theo biên kịch riêng, cô biết mà.”
Sài Dĩnh bĩu môi: “Mẹ kiếp, chẳng phải là vì tôi không đủ nổi tiếng hay sao.”
Trần Niệm An: “Xin lỗi, tôi thật sự không thể giúp được.”
Anh thực sự rất bất lực. Đội ngũ biên kịch của bộ phim này có ba người, Trần Niệm An là biên kịch chính, hai người còn lại phối hợp với anh. Nhưng khi nam nữ chính vào đoàn, mỗi người lại mang theo một biên kịch riêng, tranh giành nhau những phân cảnh đắt giá trong phim. Trần Niệm An bị kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan. Anh còn non kinh nghiệm, dĩ nhiên không có nhiều tiếng nói, vô cùng hoài niệm khoảng thời gian quay “Người Nhà Nào”. Khi cả đoàn phim đoàn kết một lòng, không ai chỉ tay năm ngón với biên kịch, đạo diễn, cuối cùng mới có thể tạo ra một tác phẩm hay.
Trần Niệm An quay lại phim trường, lòng có chút lơ đãng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại. Biên kịch Tiểu Hoàng nói: “Thầy Tiểu Trần, nếu anh có việc thì cứ về trước đi, hôm nay chắc không có vấn đề gì đâu.”
Trần Niệm An nói: “Tôi không có việc gì, đang đợi người thôi.”
“Đợi ai vậy ạ?”
Mặt Trần Niệm An ửng đỏ, anh cười nói: “Đợi vợ tôi.”
Chuyến bay bị trễ, mãi đến hơn năm giờ chiều, khi cảnh quay ban ngày sắp kết thúc, các diễn viên lục tục chuẩn bị tan làm, Trần Niệm An mới nhận được điện thoại: “Chị đến rồi à? Đợi đó, em ra đón chị.”
Họ đang quay phim tại một phim trường, khu phố dân quốc đã bị đoàn phim phong tỏa, có bảo vệ canh gác. Trần Niệm An đi đến cổng vào, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng cao ráo, xinh đẹp ấy.
Mái tóc xoăn của Chúc Phồn Tinh buông xõa trên vai, kính râm gài trên đỉnh đầu, cô mặc một bộ đồ công sở đầy cá tính, áo hai dây đen phối với quần tây ống rộng màu be, khoác thêm một chiếc áo blazer rộng cùng tông màu, tươi cười vẫy tay với anh: “Hổ con!”
Trần Niệm An đã nửa tháng rồi không gặp cô, nhớ đến không chịu nổi, vội sải bước về phía cô. Bảo vệ thấy họ quen nhau nên cho qua. Chúc Phồn Tinh đi đôi giày cao gót nhỏ, hân hoan bước về phía anh. Tuy nhiên, Trần Niệm An còn chưa kịp nắm lấy tay cô, đã thấy cô quay ngoắt 90 độ, chạy lon ton về một hướng khác.
Trần Niệm An ngẩn người: “Chị ơi! Chị đi đâu đấy?”
Chúc Phồn Tinh vừa chạy vừa gọi: “Cừu Việt, Cừu Việt! Hổ con, đó có phải Cừu Việt không? Anh ấy sắp đi rồi phải không? Mau lên mau lên, mau lại đây chụp ảnh giúp chị, chị muốn chụp chung với anh ấy!”
Trần Niệm An: “…”