Chúc Phồn Tinh và Trần Niệm An ở lại Tiền Đường ba ngày. Hai người dọn dẹp vệ sinh căn nhà mới, rồi đến nghĩa trang tảo mộ cho Chúc Hoài Khang và ông Lưu. Vì có xe nên họ đã trả lại căn nhà thuê, chia làm mấy chuyến để chuyển hành lý về khu Dung Thạnh Phủ, chất tất cả vào phòng chứa đồ hướng Bắc.
Họ lại một lần nữa gặp gỡ những người thân quen như Nhậm Tuấn, Phó Giai Dĩnh, bà Du, rồi lần lượt nói lời tạm biệt với họ.
Khu Quang Diệu Tân Thôn đã trải qua ba mươi năm mưa gió, nay đã trở thành một khu chung cư cũ nát đúng nghĩa. Trên tường phòng khách của căn hộ 202 treo mấy tấm ảnh: ảnh gia đình bốn người của ông Lưu, bà Du và gia đình Lưu An An; ảnh ba chị em cùng hai ông bà chụp ở căn hộ 403 vào ngày sinh nhật thứ mười tám của Trần Niệm An; và cả những tấm ảnh ông bà quây quần bên gia đình trong những bữa ăn… Giờ đây, tấm nổi bật nhất là di ảnh của ông Lưu.
Bà Du đã trở thành một người già neo đơn. Bà bảy mươi sáu tuổi, sức khỏe đã không còn như trước. Cháu trai và cháu gái cứ hai ba ngày lại đến thăm bà. Lưu An An muốn đón mẹ sang Đức ở một thời gian, nhưng bà Du không đồng ý. Bà không muốn đi, nói rằng bây giờ vẫn còn tự đi chợ nấu cơm được, đợi đến ngày nào già yếu không đi nổi nữa thì sẽ vào viện dưỡng lão.
“Bà ơi, chúng con đi đây, lần sau lại đến thăm bà nhé.” Trần Niệm An ôm lấy bà lão mập mạp tóc bạc trắng, không nỡ nhìn những giọt lệ trong mắt bà, “Bà nhớ giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì thì gọi điện cho con.”
“Bà không sao đâu.” Bà Du vỗ vỗ lưng anh, “Các con công việc bận rộn, không cần phải nghĩ đến bà đâu, bà khỏe lắm.”
Khi Trần Niệm An và Chúc Phồn Tinh bước xuống cầu thang, anh không kìm được mà quay đầu nhìn lại. Bà Du tựa vào cửa nhà, mỉm cười vẫy tay với họ: “Mau đi đi, đi đường cẩn thận.”
Vành mắt Trần Niệm An đỏ hoe, Chúc Phồn Tinh khẽ kéo tay anh, nói nhỏ: “Đừng khóc, bà sẽ buồn đấy.”
“Vâng.” Trần Niệm An lại nở nụ cười, “Tạm biệt bà ạ.”
Trên đường trở về Thượng Hải, Chúc Phồn Tinh lái xe, Trần Niệm An ngồi ở ghế phụ: “Lần sau về lại Tiền Đường, chắc là mùa hè rồi nhỉ?”
“Đúng vậy.” Chúc Phồn Tinh nói, “Lúc đó chúng ta có thể ở nhà mới rồi.”
Trần Niệm An nói: “Em rất lo cho bà, bà nấu ăn không giỏi lắm.”
Chúc Phồn Tinh nói: “Hổ con, chuyện này không có cách nào khác đâu. Rồi sẽ có một ngày, bà cũng sẽ ra đi.”
Trần Niệm An quay đầu nhìn cô, hỏi: “Chị có sợ chết không?”
Chúc Phồn Tinh mỉm cười: “Sợ chứ, ai mà không sợ chết? Chính vì sợ chết nên chúng ta mới càng phải sống cho thật tốt, trân trọng người mình yêu và tận hưởng mỗi ngày.”
Những triết lý về ý nghĩa cuộc sống thực sự có quá nhiều rồi, Chúc Phồn Tinh không muốn nói với Trần Niệm An một tràng đạo lý, cô tin rằng anh đều hiểu cả.
Cả cô và anh đều đã trải qua sinh ly tử biệt, đối với cái chết, họ có nhiều cảm xúc hơn so với hầu hết bạn bè cùng trang lứa. Nhưng họ cũng biết rằng, quá khứ đã qua, và mọi thứ ở hiện tại đang dần tốt đẹp hơn.
Họ chưa bao giờ từ bỏ khát vọng về một cuộc sống tốt đẹp. Những năm qua họ đã không ngừng nỗ lực. Nỗ lực hoàn thiện bản thân, nỗ lực nắm bắt cơ hội, nỗ lực tìm kiếm chính mình, nỗ lực giữ gìn một trái tim chân thành và lương thiện, không gây chuyện, cũng không sợ chuyện, chỉ muốn bám rễ sinh tồn trong xã hội tàn khốc này.
Trần Niệm An muốn chứng minh một điều, người thật thà không có gia thế nhưng có gia giáo, hoàn toàn có thể đứng vững trong xã hội này.
Sau khi đến Thượng Hải, Chúc Phồn Tinh sẽ có chuyến bay về Bắc Kinh vào buổi tối, vẫn còn nửa ngày, cô đã đi gặp Trương Nhã Lan.
Mấy năm nay, Trương Nhã Lan vẫn luôn phát triển sự nghiệp ở Thượng Hải. Sau khi tốt nghiệp trở về nước vào năm 2017, cô ấy làm mảng du lịch nước ngoài được hơn hai năm. Đến năm 2020 khi dịch bệnh bắt đầu, cả ngành du lịch bị giáng một đòn chí mạng, mảng du lịch nước ngoài thì bị xóa sổ hoàn toàn. Để sinh tồn, Trương Nhã Lan đành phải chuyển ngành. Đầu năm 2021 cô ấy vào làm ở một trung tâm giáo dục, dạy tiếng Anh cho học sinh cấp hai, kết quả là tháng Bảy năm đó, chính sách “giảm kép” được thực thi, cô ấy lại thất nghiệp!
Sau này, cũng giống như Chúc Phồn Tinh, cô ấy làm giáo viên dạy tiếng Pháp online trên nền tảng ngoại ngữ kia, miễn cưỡng kiếm được miếng cơm manh áo, cuối cùng cũng chờ được đến mùa xuân le lói ánh bình minh này.
“Hai đứa không biết chị đã thảm thế nào đâu, ‘ngọn đèn u ám của ngành’ chính là nói về chị đấy!” Trương Nhã Lan biểu cảm khoa trương, vừa gắp thịt nướng, cuộn vào lá xà lách rồi cho vào miệng, “Mẹ kiếp, thị trường du lịch cuối cùng cũng mở cửa rồi. Chị đã quay lại làm việc cho nền tảng cũ, hai đứa cứ chờ xem, hè năm nay du lịch sẽ bùng nổ cho coi.”
“Thật sao?” Chúc Phồn Tinh nói, “Em và Trần Niệm An còn định tháng Bảy đi chơi một chuyến, có khi nào sẽ đắt lắm không?”
Trương Nhã Lan hỏi: “Hai đứa định đi đâu?”
“Cung đường Thanh Hải – Cam Túc.”
“Thế thì chắc sẽ đắt lắm đấy, mùa cao điểm mà. Hai đứa lên kế hoạch sớm đi.”
Trần Niệm An phụ trách nướng thịt cho hai cô gái, bận rộn không ngơi tay. Chúc Phồn Tinh nói: “Hổ con, em cũng ăn đi chứ, chị thấy em có ăn gì đâu.”
Trần Niệm An cười cười: “Không sao đâu, em đợi hai người ăn no rồi sẽ từ từ nướng sau.”
Trương Nhã Lan liếc nhìn anh, cười rất ranh mãnh: “Stella, em trai lớn kiêm ông xã này của em đúng là tuyệt vời thật đấy.”
Chúc Phồn Tinh đắc ý hất cằm: “Còn phải nói! Em đã nói với chị từ lâu rồi, em trai lớn của em tốt lắm.”
“Tốt đến mức bị em lừa lên giường luôn rồi.” Trương Nhã Lan quay sang nói với Trần Niệm An, “Em trai Tiểu Trần này, chị kể cho em nghe một bí mật nhé. Vợ em hồi ở Paris đã nói với chị rằng, cô ấy ghen tị với vợ tương lai của em đấy.”
Trần Niệm An ngạc nhiên ngẩng đầu: “Hả?”
Chúc Phồn Tinh la lên: “Yanna!”
“Ha ha ha…” Trương Nhã Lan cười lớn, “Thật đó! Là do em tự nói mà, chị đâu có nói dối. Em nói em muốn tìm một người bạn trai có tính cách giống em trai lớn, rồi lại nói ghen tị với vợ tương lai của cậu ấy. Em trai Tiểu Trần, em xem cô ấy đi, ghen tị làm con người ta biến dạng, cô ấy ra tay luôn rồi kìa.”
Chúc Phồn Tinh vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng Trần Niệm An lại rất vui, vì anh biết Trương Nhã Lan tốt nghiệp trước Chúc Phồn Tinh một năm, lúc họ trò chuyện ở Paris, chuyến đi đến huyện An vẫn chưa diễn ra.
Chúc Phồn Tinh nói: “Em đây gọi là phù sa không để chảy ra ruộng ngoài.”
Trương Nhã Lan nói: “Thỏ không ăn cỏ gần hang, em nghe qua chưa?”
Chúc Phồn Tinh nói: “Vậy thì con thỏ cũng không cản được cọng cỏ cứ nhất quyết mọc vào miệng nó!”
Trương Nhã Lan cười không ngớt, Trần Niệm An cũng cười, ánh mắt long lanh: “Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.”
Chúc Phồn Tinh đá nhẹ anh một cái dưới gầm bàn.
Tối đến, Chúc Phồn Tinh bay về Bắc Kinh, Trần Niệm An tiễn cô ra sân bay rồi quay trở lại phim trường nơi đoàn phim đang làm việc.
Anh còn phải ở lại Thượng Hải một tháng nữa, dự định nửa tháng sau sẽ về Bắc Kinh nghỉ ngơi hai ngày.
Sự chia ly lần này khác với những lời tạm biệt với người lớn tuổi. Trần Niệm An và Chúc Phồn Tinh không hề cảm thấy buồn bã, bởi vì trong lòng họ tràn đầy hy vọng, và cũng biết rằng nửa kia sẽ luôn nhớ mong mình ở phương xa.
Đây là một tình cảm đẹp đẽ biết bao, có thể khiến họ dồn toàn bộ tâm sức vào công việc của riêng mình, nỗ lực hết mình, rồi yên lặng chờ ngày hoa nở.
Tháng 4 năm 2023, Chúc Phồn Tinh đã tiếp đón đoàn chủ chốt của vở nhạc kịch đến từ Paris tại Bắc Kinh. Cô tháp tùng họ đi khảo sát thị trường tại bốn, năm thành phố trong nước và bước đầu đã đạt được thỏa thuận hợp tác.
Cuối tháng 4, Nguyễn Tuệ hạ sinh một bé trai ở Tiền Đường. Cô ấy hạnh phúc khoe ảnh con trên trang cá nhân, Trần Niệm An lập tức gửi cho cô ấy một phong bao lì xì Wechat và nói lời chúc mừng.
Nguyễn Tuệ gọi điện đến hỏi: “Tiểu Trần, bộ phim của em có đăng ký giải Kim Ngọc Lan năm nay không?”
Trần Niệm An nói: “Có đăng ký, nhưng chưa chắc được đề cử đâu. Sao thế ạ?”
Nguyễn Tuệ nói: “Phim của Thi Nguyên Khải cũng đăng ký đấy. Ông ta quyết tâm giành giải, nhưng chị chắc chắn ông ta sẽ không được giải đâu.”
“Tại sao ạ?” Trần Niệm An hỏi.
“Bây giờ không tiện nói.” Nguyễn Tuệ cười nói, “Cậu cứ chờ xem kịch hay đi.”
Đầu tháng 5 năm 2023, bộ phim thời dân quốc đã đóng máy tại Thượng Hải. Trần Niệm An trở về Bắc Kinh đoàn tụ cùng vợ và em trai.
Cuối tháng, một bộ phim chiếu mạng chuyển thể từ tiểu thuyết cổ trang đóng máy vào nửa đầu năm 2022 đã được phát sóng. Đây là bộ phim thứ hai do Trần Niệm An làm biên kịch chính được ra mắt. Nguyên tác tiểu thuyết của bộ phim này rất nổi tiếng, bản chuyển thể của Trần Niệm An đã giữ lại được tất cả những phân cảnh kinh điển trong truyện. Sau khi phát sóng, phim nhận được phản hồi khá tốt, tuy không bùng nổ nhưng cũng giúp cả nam và nữ chính nâng tầm danh tiếng, nhà sản xuất vô cùng hài lòng với hiệu quả phát sóng.
Ngày 17 tháng 5 năm 2023, Chúc Mãn Thương đón sinh nhật tuổi mười chín. Vì là ngày trong tuần nên cậu không về nhà mà ăn mừng cùng bạn cùng phòng ở trường.
Hai ngày trước sinh nhật, Chúc Mãn Thương nhận được thông báo từ nhân viên của chương trình tạp kỹ kia, cậu đã vượt qua vòng phỏng vấn, sau khi kết thúc học kỳ sẽ phải đến Thanh Đảo báo danh để tham gia ghi hình.
Cuối tháng 5, giải thưởng truyền hình Kim Ngọc Lan Trung Quốc hàng năm công bố danh sách đề cử. Bộ phim truyền hình đề tài thời đại “Tháng Năm Bình Lặng” của biên kịch Thi Nguyên Khải nhận được ba đề cử, trong khi bộ phim truyền hình kinh phí thấp “Rốt Cuộc Tôi Là Người Nhà Nào” lại trở thành một con hắc mã, nổi bật giữa hàng trăm bộ phim đăng ký, lọt vào danh sách đề cử của nhiều hạng mục, bao gồm: Đạo diễn xuất sắc nhất, Nữ chính xuất sắc nhất, Nữ phụ xuất sắc nhất và Nam phụ xuất sắc nhất.
Và cả Biên kịch xuất sắc nhất.
Trần Niệm An sắp phải đến Thượng Hải để dự thảm đỏ.
Còn một tháng nữa là đến lễ trao giải, Chúc Phồn Tinh mở tủ quần áo ra, phát hiện Trần Niệm An vậy mà không có một bộ vest nào.
Cô hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Em ở Bắc Kinh ba năm mà chưa từng tham dự bất kỳ sự kiện nào cần mặc vest sao?”
Trần Niệm An nghĩ một lúc rồi nói: “Lần chụp ảnh gia đình, em có mặc mà.”
“Trời ơi, vest ở ảnh viện không tính.” Chúc Phồn Tinh nói, “Mấy bộ vest đó cứ như đồ chơi vậy, người này mặc rồi tới người kia mặc, vừa bẩn vừa cũ, toàn chỉ thừa, kích cỡ cũng không vừa.”
Trần Niệm An nói: “Em có thể nói với chị Giả một tiếng, chị ấy chắc sẽ mượn được giúp em.”
“Đừng mượn nữa.” Chúc Phồn Tinh ôm anh nói, “Chị đưa em đi đặt may một bộ. Em cũng nên có một bộ vest của riêng mình, kiểu dáng cơ bản là được, sau này cũng có thể mặc.”
Trần Niệm An mỉm cười: “Được, chị chọn giúp em nhé.”
—
Cuối tháng 6, lễ trao giải truyền hình Kim Ngọc Lan Trung Quốc được tổ chức long trọng tại Thượng Hải. Thảm đỏ lấp lánh ánh sao, sao nữ trong những bộ lễ phục đủ màu sắc đua nhau khoe sắc, trong khi sao nam tương đối kín đáo hơn, ngoài một số người trẻ tuổi theo đuổi thời trang sẽ mặc đồ màu mè, đa số các quý ông đều diện vest đen, trắng, xám.
Hai bên thảm đỏ chật kín các phóng viên với máy ảnh, ống kính dài ngoằng, cùng với người hâm mộ của các ngôi sao. Buổi livestream đã bắt đầu từ sớm, cư dân mạng liên tục bình luận, còn Chúc Phồn Tinh và Chúc Mãn Thương thì đang ở trong căn nhà thuê nhỏ bé ở Bắc Kinh, cùng nhau chờ đợi sự xuất hiện của đoàn phim “Người Nhà Nào”.
Trong các dự đoán trên mạng, mặc dù đoàn phim “Rốt Cuộc Tôi Là Người Nhà Nào” được đề cử nhiều giải thưởng, nhưng mọi người đều nhất trí rằng cơ hội đoạt giải của họ không lớn.
Đạo diễn Trần Độ khi quay phim mới hai mươi lăm tuổi, gần như là một cái tên vô danh trong giới đạo diễn. Biên kịch Trần Niệm An thì càng khỏi phải nói, ngoài giới biên kịch ra, không ai biết anh là ai. Nữ chính và nam phụ có chút danh tiếng, nhưng diễn xuất không thể so bì với các đề cử đình đám khác. Ngược lại, màn thể hiện của nữ phụ Hoàng Di Nhiên lại khiến người ta bất ngờ. Có bình luận cho rằng, đoàn phim “Người Nhà Nào” có lẽ sẽ không ra về tay trắng, người có khả năng đoạt giải nhất chính là Hoàng Di Nhiên.
Còn về người đoạt giải Biên kịch xuất sắc nhất, Thi Nguyên Khải là cái tên được kỳ vọng cao nhất.
Khác với các giải thưởng về diễn xuất mà người trẻ, thậm chí là người vị thành niên cũng có thể giành được, các giải thưởng về biên kịch và đạo diễn ít nhiều đều có sự phân chia theo thâm niên. Kể từ khi bộ phim học đường kia nổi tiếng trở lại, mấy năm gần đây, Thi Nguyên Khải cứ như được khai thông kinh mạch, liên tục cho ra đời những tác phẩm xuất sắc, gần như đã trở thành một tấm biển vàng đảm bảo chất lượng phim. Các biên kịch được đề cử khác rất khó có thể cạnh tranh với ông ta.
Lúc này, đoàn phim “Người Nhà Nào” đang ngồi trong xe chờ đợi, Hoàng Di Nhiên hỏi Trần Độ: “Đạo diễn Trần, lát nữa chúng ta đi thế nào đây?”
Trần Độ nói: “Đi cùng nhau thôi.”
Hoàng Di Nhiên muốn xỉu: “Năm người lận đó! Đi thành một hàng ngang à?”
Trần Độ hỏi: “Vậy em muốn đi thế nào?”
“Hai cộng ba đi, em và… Trần Niệm An đi.” Hoàng Di Nhiên nói, “Em mà đi với anh, lại bị đồn thổi nữa.”
Mặt Trần Độ đen lại.
Chị Đào, nữ diễn viên được đề cử Nữ chính xuất sắc nhất, che miệng cười: “Hai người đâu phải tin đồn, đây là sự thật rành rành mà.”
Hoàng Di Nhiên nũng nịu: “Chị Đào, chị đi với Trần Độ đi, được không chị?”
Chị Đào nói: “Được được được, tôi đi cùng Trần Độ và anh Tưởng, để hai người họ làm nền cho tôi.”
Anh Tưởng là người được đề cử Nam phụ xuất sắc nhất, trong phim đóng vai cậu của Thiệu Tầm Đông, một nhân vật khiến khán giả căm ghét đến nghiến răng nghiến lợi.
Trần Niệm An từ đầu đến cuối đều không nói gì, Hoàng Di Nhiên nhìn anh, hỏi: “Cậu hồi hộp lắm à?”
“Không hồi hộp.” Trần Niệm An nới lỏng cà vạt, “Chỉ là hơi không quen.”
Hôm nay anh được trang điểm và làm tóc, còn khoa trương hơn cả lần chụp ảnh gia đình, trên mặt có cả phấn nền và son môi, thực sự rất không quen.
“Từ từ sẽ quen thôi.” Hoàng Di Nhiên cười nói, “Cậu là lá xanh của tớ, chỉ cần làm nền cho tớ thật đẹp là được rồi.”
Anh Tưởng cười ha hả: “Cậu ta mà là lá xanh á? Cô cẩn thận cậu ta lấn át cả chủ đó.”
Cuối cùng cũng đến lượt họ xuất hiện. Trước màn hình livestream, Chúc Mãn Thương phấn khích la lớn: “Chị, chị ơi! Anh em và chị Di Nhiên đến rồi!”
Chúc Phồn Tinh mở to mắt, nhìn về phía thảm đỏ đầy mong chờ.
Hoàng Di Nhiên khoác tay Trần Niệm An, bước lên thảm đỏ đầu tiên.
Cô gái trắng trẻo, mảnh mai, mặc một chiếc váy dạ hội cúp ngực màu tím, mái tóc dài được búi lỏng, đôi mắt to long lanh, toát lên vẻ đẹp ngọt ngào khó tả. Người đàn ông bên cạnh cô ấy cao ráo, mặc một bộ vest đen lịch lãm, kiểu tóc điển trai, mày kiếm mắt sáng, chỉ có điều nét mặt có chút rụt rè và non nớt.
Khi anh và Hoàng Di Nhiên bước qua thảm đỏ, tựa như một cơn bão thanh xuân quét qua, các phóng viên thi nhau chụp lia lịa, còn trên màn hình bình luận của buổi livestream thì hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
[Anh chàng này là ai vậy? Đẹp trai quá!]
[Trong phim “Người Nhà Nào” có nam diễn viên này à? Sao tôi không phát hiện ra?]
[Anh ấy có phải là bạn trai của Hoàng Di Nhiên không?]
[Bạn trai của Hoàng Di Nhiên không phải là Trần Độ sao?]
[Biên kịch! Nghe MC giới thiệu rồi, anh ấy là biên kịch!]
[Trời đất ơi, biên kịch nhà ai mà đẹp trai thế?]
…
Đây là lần đầu tiên biên kịch Trần Niệm An xuất hiện trước công chúng, lần đầu tiên mặc vest đặt may, lần đầu tiên đi thảm đỏ, lần đầu tiên được xin chữ ký, lần đầu tiên bị nhiều máy ảnh chĩa vào chụp như vậy. Anh không biết ống kính livestream ở đâu, chỉ có thể lặng lẽ đi bên cạnh Hoàng Di Nhiên, nhìn về phía biển ánh đèn flash và thầm nghĩ, *Chị, Tiểu Duệ, hai người có thấy em không?*
Mẹ, bố, ông nội, bà ngoại… mọi người có thấy con không?