Niệm Niệm Phồn Tinh - Hàm Yên

Chương 206

Sau khi Trần Độ, chị Đào và anh Tưởng cũng bước lên thảm đỏ, năm người trong đoàn phim dàn thành một hàng ngang trước tấm bảng ký tên, tạo dáng để giới truyền thông chụp ảnh.

Hai quý cô đứng ở giữa, ba quý ông cam tâm làm nền. Trần Độ vẫn giữ tạo hình nghệ sĩ râu ria xồm xoàm, khoác lên mình bộ vest thường ngày màu đen đầy tính thiết kế. So với anh ta, Trần Niệm An trông trang trọng hơn nhiều, áo sơ mi và cà vạt chỉn chu không một nếp nhăn, trên mặt là nụ cười tươi, phong độ ngời ngời, còn chu đáo giúp chị Đào nâng tà váy.

Có người hâm mộ đứng bên ngoài gào lên: “Hoàng Di Nhiên, chị đẹp quá!”

Hoàng Di Nhiên cười tươi như hoa, bắn tim về phía người hâm mộ: “Cảm ơn nhé.”

MC có một cuộc giao lưu ngắn với họ. Đầu tiên là hỏi Trần Độ và chị Đào vài câu, cả hai trả lời trôi chảy không một kẽ hở. Sau đó, MC lại hỏi Hoàng Di Nhiên tại sao lại chọn đi thảm đỏ cùng biên kịch Trần Niệm An mà không phải là đạo diễn Trần Độ?

Ý đồ hóng chuyện lộ rõ mồn một. Hoàng Di Nhiên nhận lấy micro, nói: “Chắc mọi người chưa biết, tôi và thầy Tiểu Trần không chỉ là đồng hương Tiền Đường, mà còn là bạn từ thuở nhỏ. Chúng tôi quen nhau từ năm lớp bảy, lên cấp ba còn học chung một năm. Với mối quan hệ sắt son như vậy, đương nhiên tôi phải đi cùng cậu ấy rồi.”

MC kinh ngạc thốt lên: “Vậy hai vị là thanh mai trúc mã rồi, có bao giờ nghĩ đến việc…” Anh ta liếc nhìn Trần Độ rồi cười nói, “Đưa mối quan hệ này lên một tầm cao mới không ạ?”

Trần Độ: “?”

“Ha ha ha…” Hoàng Di Nhiên cười một tràng sảng khoái, “Đó là chuyện không thể nào, thầy Tiểu Trần đã kết hôn rồi!”

Trần Niệm An đỏ mặt. Thấy nhóm khách mời tiếp theo sắp đi hết thảm đỏ, MC không còn thời gian để hỏi thêm, chỉ gửi vài lời chúc đơn giản rồi mời họ vào hội trường.

Bên trong, đèn đuốc saáng trưng, sao trời hội tụ. Phía sau là những hàng ghế cố định của nhà hát, khu vực gần sân khấu nhất được bố trí vài chục bàn tròn. Khách mời trao giải và những người được đề cử đều ngồi ở đó để tiện cho việc lên sân khấu.

Năm người tìm được chỗ ngồi của mình. Trần Niệm An trông thấy Thi Nguyên Khải ở bàn bên cạnh, ông ta cũng ăn mặc lộng lẫy, đang trò chuyện với một vị đạo diễn danh tiếng. Thi Nguyên Khải cũng chú ý đến Trần Niệm An, ông ta mỉm cười đầy ẩn ý. Hai người chỉ nhìn nhau từ xa, không ai lên tiếng chào hỏi.

Hoàng Di Nhiên chỉ là một nghệ sĩ nữ hạng bốn, hạng năm, không chuẩn bị bộ lễ phục thứ hai. Cô ấy ngồi ngay ngắn trên ghế, miệng lẩm nhẩm điều gì đó. Trần Niệm An tò mò hỏi: “Cậu đang lẩm bẩm gì vậy?”

“Bài phát biểu nhận giải.” Hoàng Di Nhiên hỏi lại, “Cậu chuẩn bị chưa?”

“Chưa.” Trần Niệm An cười lắc đầu, “Tớ đến đây chạy nền thôi.”

Hoàng Di Nhiên lại hỏi Trần Độ ngồi bên trái: “Còn anh thì sao? Đã chuẩn bị bài phát biểu nhận giải chưa?”

Trần Độ cũng lắc đầu: “Chưa, anh không thể nào đoạt giải được đâu.”

“Đã vào danh sách đề cử thì không có gì là không thể.” Hoàng Di Nhiên nói, “Hai người thiếu tự tin quá đấy.”

Trần Độ nhún vai không tỏ ý kiến, Trần Niệm An cũng không nói gì thêm.

Anh thực sự không kỳ vọng nhiều. Giải thưởng là thứ không thể cưỡng cầu. Tác phẩm nghệ thuật không phải là một trận đấu thể thao mà có thể dùng số liệu để phân định quán quân, á quân. Cách mỗi người nhìn nhận một tác phẩm nghệ thuật đều rất chủ quan, chỉ dựa vào vài vị trong hội đồng giám khảo để bình chọn, Trần Niệm An cảm thấy mình gần như không có cơ hội chiến thắng.

Anh còn quá trẻ, chưa đầy hai mươi lăm tuổi, nghe nói là người trẻ nhất được đề cử cho giải Biên kịch xuất sắc nhất kể từ khi giải Kim Ngọc Lan được thành lập. Trần Niệm An rất biết mình biết người, anh hiểu mình được đề cử trước hết là vì “Rốt Cuộc Tôi Là Người Nhà Nào” được sản xuất xuất sắc, rating quả thực rất cao; thứ hai là vì vấn đề đề tài, chủ nghĩa hiện thực hướng đến phụ nữ đang đúng xu thế và rất phù hợp để tranh giải.

Vì vậy, Trần Niệm An cảm thấy việc được đề cử đã là một vinh dự to lớn, còn việc đoạt giải thì anh không hề có chút chấp niệm nào.

Ngược lại, anh có chút tò mò về những lời Nguyễn Tuệ nói. Chị ấy bảo, Thi Nguyên Khải chắc chắn sẽ đoạt giải, nhưng chị ấy có thể chắc chắn rằng ông ta sẽ không đoạt được. Tại sao lại thế?

Không lâu sau, lễ trao giải chính thức bắt đầu. Lòng Trần Niệm An cảm thấy nhẹ bẫng, cứ như thể đến xem một buổi biểu diễn văn nghệ. Anh tò mò nhìn lên sân khấu, nghe MC và khách mời nói đùa, cùng mọi người xung quanh vỗ tay.

Sau khi trao các giải thưởng như Truyền thông Quốc tế, Phim hoạt hình, Phim tài liệu, Chương trình tạp kỹ, hai vị khách mời trao giải bước lên sân khấu, tuyên bố giải thưởng sắp được công bố là Biên kịch xuất sắc nhất.

Hoàng Di Nhiên trở nên kích động, nói với Trần Niệm An: “Đến lượt cậu rồi, đến lượt cậu rồi!”

Trần Niệm An: “Suỵt.”

Ở phía bên kia, Thi Nguyên Khải vẫn thản nhiên sửa sang lại bộ vest, đã sẵn sàng để lên sân khấu.

Nữ khách mời nói: “Trước tiên, chúng ta hãy cùng nhìn lại danh sách đề cử. Xin mời hướng mắt lên màn hình lớn.”

Màn hình lớn bắt đầu chiếu các đoạn phim của sáu bộ phim truyền hình được đề cử, kèm theo tên phim và tên biên kịch.

Khi dòng chữ “Trần Niệm An – Rốt Cuộc Tôi Là Người Nhà Nào” hiện lên, Trần Niệm An chỉ cảm thấy thật kỳ diệu.

Anh nhìn những đoạn phim, nghe những lời thoại do chính tay mình viết ra, rồi nhớ lại cái đêm đông vào mấy năm trước, khi anh bị đám người gọi là “người thân” kia làm cho nản lòng thoái chí, hoảng hốt chạy trốn khỏi thôn Ngũ Kiều. Lúc ngồi chờ tàu ở ga Lục An, anh cảm thấy mình như một chiếc lá bay theo gió, không sao tìm được chốn nương về.

Thế là, anh đã viết ra đề cương sơ lược của “Người Nhà Nào” trong phần ghi chú của điện thoại, chỉ vỏn vẹn vài dòng. Nào ngờ lại có ngày hôm nay?

Trên màn hình lớn, Thẩm Chi Kỳ mười bốn tuổi vừa đấm ngực vừa gào khóc: “Tôi bằng lòng nuôi nấng Thiệu Tầm Đông! Tôi bằng lòng cho nó ăn học! Tôi chỉ muốn nó có thể rời khỏi cái làng quê nhỏ bé đó, thi đỗ đại học, trở thành một người có ích!”

Thẩm Chi Kỳ mười chín tuổi vung tay tát một cái: “Thiệu Tầm Đông! Tại sao em lại giấu chị đăng ký vào trường Trung học số 5?! Trường Trung học số 5 tệ như vậy! Em làm chị quá thất vọng rồi!”

Thiệu Tầm Đông mười lăm tuổi ôm má khóc nức nở: “Chị ơi, em xin lỗi, em chỉ không muốn chị vất vả như vậy…”

Thẩm Nhất Phàm bé nhỏ lao tới ôm hai chị: “Chị hai! Chị đừng đánh chị ba nữa! Nếu chị tức quá thì đánh em đi!”

Thiệu Tầm Đông do Hoàng Di Nhiên thủ vai ôm lấy Thẩm Chi Kỳ, dịu dàng nói: “Chị, chị đi du học đi, em ủng hộ chị.”

Thẩm Chi Kỳ khóc lóc lắc đầu: “Chị không đi, nhà chúng ta không có tiền…”

Thiệu Tầm Đông nói: “Vậy thì bán nhà đi, bán nhà rồi chị sẽ có tiền.”

Hai chị em gặp lại nhau trong một mùa đông tuyết rơi trắng trời. Thẩm Chi Kỳ dang rộng vòng tay về phía Thiệu Tầm Đông: “Tầm Đông, là chị đây, chị về rồi.”

Thiệu Tầm Đông lao vào vòng tay cô, khóc thét lên: “Chị ơi!”

Khi đó, trong suy nghĩ của Trần Niệm An, người chị có lẽ sẽ giống như dì An An, định cư ở Pháp và không bao giờ trở về nữa.

Anh đã gửi gắm tất cả niềm thương nhớ của mình vào kịch bản. Trong câu chuyện, Thiệu Tầm Đông sẽ được đoàn tụ với Thẩm Chi Kỳ. Hai người họ, cùng với Thẩm Nhất Phàm, sẽ làm chị em của nhau trọn đời.

Sau khi trích đoạn của sáu bộ phim lần lượt kết thúc, Trần Niệm An vẫn còn đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Bỗng nhiên, bên tai anh vẳng đến một giọng nói tựa như cõi mộng: “Tôi xin công bố, người đoạt giải Biên kịch xuất sắc nhất của giải Kim Ngọc Lan năm nay là… Trần Niệm An của ‘Rốt Cuộc Tôi Là Người Nhà Nào’!”

Trần Niệm An: “…”

Dù có người lộ vẻ kinh ngạc, nhưng những tràng pháo tay vẫn vang lên như đã hẹn. Đoàn phim “Người Nhà Nào” như vỡ òa. Hoàng Di Nhiên gần như nhảy dựng lên: “Thầy Tiểu Trần! Chúc mừng cậu!”

Chị Đào và anh Tưởng mừng ra mặt, Trần Độ cũng cảm thấy vinh dự lây, kéo Trần Niệm An đứng dậy, ôm anh thật chặt: “Thầy Tiểu Trần, chúc mừng, chúc mừng! Mau, lên sân khấu đi.”

Trần Niệm An cuối cùng cũng trở về với thực tại, nhìn thấy màn hình lớn thực sự hiện lên tên mình. Anh nhìn xung quanh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh, họ đang vỗ tay, đang tươi cười. Một cô gái trong đội lễ tân đến mời anh lên sân khấu. Trần Niệm An trấn tĩnh lại, sửa sang lại vạt áo vest rồi bước về phía sân khấu.

Khi đi ngang qua chỗ Thi Nguyên Khải, anh thấy sắc mặt thầy Thi sa sầm, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Chúc mừng cậu nhé, Tiểu Trần.”

Trần Niệm An đáp: “Cảm ơn.”

Trong lúc anh lên sân khấu, MC tiếp tục đọc lời nhận xét của hội đồng giám khảo: “Đây là tác phẩm biên kịch đầu tay của Trần Niệm An, là tiếng lòng của những người trẻ ưu tú đương thời. Trong phim, anh đã thành công xây dựng nên những hình tượng phụ nữ kiên cường, tự lực tự cường, khắc họa sống động quá trình trưởng thành cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, nương tựa vào nhau của ba chị em không cùng huyết thống. Tác phẩm của anh đã làm rung động vô số khán giả bằng tình cảm tinh tế, chân thành và nguồn năng lượng tích cực dồi dào.”

Trần Niệm An đã đứng trên sân khấu, nhận lấy chiếc cúp pha lê từ tay khách mời trao giải.

“Chúc mừng em.” Nữ khách mời là một Ảnh hậu, chị cười nói với anh, “Em trẻ quá, đúng là tuổi trẻ tài cao, hậu sinh khả úy.”

Trần Niệm An mỉm cười lịch thiệp: “Em cảm ơn chị.”

MC nói: “Xin mời Trần Niệm An phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải.”

Các khách mời đều đã lui xuống, chỉ còn lại một m*nh tr*n Niệm An trên sân khấu. Anh cao lớn, tuấn tú, với gương mặt trẻ trung đến lạ thường. Tay cầm chiếc cúp, anh nhìn xuống đám đông đen kịt phía dưới, trầm ngâm một lát rồi cất giọng trước micro: “Xin chào mọi người, tôi là biên kịch Trần Niệm An. Tôi rất vinh dự khi nhận được giải thưởng này. Cảm ơn sự công nhận của hội đồng giám khảo, cảm ơn ban tổ chức giải Kim Ngọc Lan, cảm ơn nhà sản xuất Giả Phượng Hoa, đạo diễn Trần Độ, nhà đầu tư, nền tảng phát sóng, cùng tất cả các diễn viên và nhân viên trong đoàn phim ‘Rốt Cuộc Tôi Là Người Nhà Nào’. Chính nhờ sự cống hiến hết mình của mọi người mà câu chuyện này mới có thể được thể hiện một cách trọn vẹn nhất đến với khán giả.”

Anh thực sự không chuẩn bị bài phát biểu, nhưng trong đầu lại có muôn vàn lời muốn nói. Một khi đã nói thì có lẽ nói cả ngày cũng không hết, nhưng thời gian dành cho anh quá ngắn ngủi, anh chỉ có thể nói ra những lời mình muốn nói nhất.

“Có lẽ mọi người không biết, một phần của câu chuyện này thực ra là trải nghiệm của chính tôi. Vì vậy, tôi muốn thay mặt Thiệu Tầm Đông cảm ơn Thẩm Chi Kỳ, Thẩm Nhất Phàm và Lăng Tiểu Quyên trong câu chuyện. Chính họ đã làm nên một Thiệu Tầm Đông trọn vẹn. Còn ngoài đời thực, tôi muốn cảm ơn tất cả những người đã giúp đỡ, động viên tôi trong suốt quá trình trưởng thành. Trong số đó, người tôi muốn cảm ơn nhất… là vợ của tôi. Không có cô ấy, sẽ không bao giờ có tôi của ngày hôm nay.”

Anh giơ cao chiếc cúp, nói lớn: “Vợ ơi, anh đoạt giải rồi!”

Cả hội trường bật cười, tiếng vỗ tay như sấm dậy. Trần Niệm An cũng bật cười, nhưng đôi mắt đã rưng rưng lệ: “Cuối cùng, chúc cho mỗi đứa trẻ đang lang bạt ngoài kia đều có thể tìm thấy ‘ngôi nhà’ của riêng mình. Xin hãy nhớ rằng, bạn ở đâu thì nơi đó chính là nhà. Và người thật lòng yêu bạn sẽ không bao giờ lạc mất bạn. Xin cảm ơn tất cả mọi người.”

Nửa sau của lễ trao giải, các giải thưởng lần lượt được xướng tên. Trần Độ, chị Đào và anh Tưởng vui vẻ làm bạn đồng hành, kết quả này cũng đã được dự đoán từ trước. Hoàng Di Nhiên quả không phụ lòng mong đợi, vượt qua các đối thủ nặng ký, thật sự giành được giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất. Trên sân khấu, cô ấy vừa khóc vừa cười trong niềm xúc động, bài phát biểu đã chuẩn bị sẵn lại nói lắp ba lắp bắp, không được bình tĩnh như Trần Niệm An.

Đoàn phim “Tháng Năm Bình Lặng” trắng tay ra về, Thi Nguyên Khải tức đến mức bỏ đi khi lễ trao giải còn chưa kết thúc. Đoàn phim “Người Nhà Nào” năm người được hai giải, có thể xem là một kết quả vô cùng tốt đẹp. Giả Phượng Hoa cũng có mặt tại hội trường, vui vẻ nhắn tin trong nhóm, nói rằng sau khi kết thúc, mọi người sẽ đi ăn mừng, không say không về.

[Bàn Thạch]: Chị Giả, em không đi đâu, sáng mai em có chuyến bay lúc 6 giờ về Bắc Kinh rồi.

[Giả Phượng Hoa]: Em về sớm thế làm gì?

[Hoàng Di Nhiên]: Còn làm gì nữa? Cậu ấy về với vợ chứ sao, nếu tối nay kịp thì có khi cậu ấy đã đi ngay trong đêm rồi.

[Giả Phượng Hoa]: [toát mồ hôi]

[Hoàng Di Nhiên]: Chị Giả! Tụi em không về đâu! Tụi em có thể đi quẩy mà!

Trên ban công nhỏ của căn hộ 702, Chúc Phồn Tinh ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, hai chân gác lên một chiếc ghế khác, vừa ăn nho vừa hóng mát. Dải đèn led lấp lánh như những vì sao nhỏ thắp sáng xung quanh cô. Chú chó Dưa Hấu vẫn chưa ngủ, cứ nhảy tưng tưng trên ban công.

Cuối cùng điện thoại cũng đổ chuông, Chúc Phồn Tinh mỉm cười bắt máy: “Xem ai gọi đến này. Oa, ra là biên kịch xuất sắc nhất trẻ tuổi nhất nhất nhất trong lịch sử giải Kim Ngọc Lan à. Thầy Tiểu Trần, chúc mừng nhé.”

Trong điện thoại vang lên tiếng cười trầm thấp của người đàn ông: “Chị, đừng trêu em nữa.”

“Chị không trêu em, chị thật sự mừng cho em.” Chúc Phồn Tinh không đùa nữa, “Lễ trao giải có vui không? Chị thấy nhiều ngôi sao lắm.”

“Ừm… cứ như một giấc mơ vậy.” Trần Niệm An nói, “Chị đã xem hết à?”

“Xem chứ, chị và Tiểu Duệ cùng xem livestream.” Chúc Phồn Tinh nói, “Lúc em lên sân khấu, cả hai chị em chị đều khóc đấy.”

Trần Niệm An nói: “Sáng mai em về, chuyến bay lúc hơn sáu giờ.”

“Sớm vậy sao?” Chúc Phồn Tinh nói, “Thế thì tối nay em ngủ được mấy tiếng đâu. Mọi người không ăn mừng à?”

“Em không tham gia.” Trần Niệm An nói, “Chị, em nhớ chị, muốn về sớm một chút.”

Lòng Chúc Phồn Tinh ngọt ngào như được tưới mật: “Được thôi, mai chị đến công ty muộn một chút, ở nhà đợi em.”

Trần Niệm An nói: “Chị mặc chiếc váy đó nhé.”

Chúc Phồn Tinh ngẩn ra: “Váy gì cơ?”

Trần Niệm An nói: “Chính là chiếc váy chị mang về từ Paris đó.”

“…” Chúc Phồn Tinh sau khi hiểu ra liền ngại ngùng hét lớn, “Trần Niệm An!”

Hai người trò chuyện nửa tiếng mới cúp máy. Chúc Phồn Tinh dắt Dưa Hấu vào nhà, vừa nhìn điện thoại đã thấy rất nhiều tin nhắn Wechat, toàn là bạn bè gửi ảnh chụp màn hình tin tức Trần Niệm An đoạt giải. Chúc Phồn Tinh lần lượt “cảm ơn” từng người một. Cô nằm trên chiếc giường lớn, nhớ lại bài phát biểu của Trần Niệm An, anh nói: “Không có cô ấy, sẽ không bao giờ có tôi của ngày hôm nay.”

Đồ ngốc, Chúc Phồn Tinh cầm điện thoại, gửi một tin nhắn cho Trần Niệm An.

[Stella]: Không có em, cũng sẽ không bao giờ có chị của ngày hôm nay.

[Bàn Thạch]: ?

[Stella]: Thẩm Chi Kỳ đã thú nhận với Thiệu Tầm Đông, rằng ban đầu, cô ấy giữ Thiệu Tầm Đông lại, nói là để trả ơn, nhưng thực ra là muốn tìm cho mình một người thân. Thẩm Chi Kỳ rất nhút nhát, không dám sống một mình, muốn có người bầu bạn, đó là sự ích kỷ của cô ấy. Chính vì có Thiệu Tầm Đông đến, Thẩm Chi Kỳ mới có thể nhanh chóng vượt qua những ngày tháng hoang mang vô định đó. Vì vậy, không phải cô ấy đã làm nên Thiệu Tầm Đông, mà là Thiệu Tầm Đông đã làm nên cô ấy.

[Bàn Thạch]: Thẩm Chi Kỳ không hề nhút nhát chút nào. Trong lòng Thiệu Tầm Đông, cô ấy chính là cô gái dũng cảm nhất trên thế gian này.

Chúc Phồn Tinh mỉm cười.

[Stella]: Chị yêu em, Hổ con của chị.

[Bàn Thạch]: Em cũng yêu chị, ngôi sao nhỏ của em.

Sáng hôm sau, Trần Niệm An bay về Bắc Kinh.

Khi hạ cánh ở sân bay, không ai nhận ra anh. Anh vẫn mặc một bộ đồ đơn giản là áo thun và quần jean, trong mắt người qua đường, anh chỉ là một chàng trai trẻ đẹp trai. Về đến khu chung cư ở Thập Lý Bảo, cũng không ai nhận ra anh. Bác bảo vệ thấy anh kéo vali, còn chào hỏi: “Tiểu Trần, đi đâu về thế?”

“À, cháu đi Thượng Hải về ạ.” Trần Niệm An nói, “Cháu đi công tác ở đó.”

Mỗi năm, làng giải trí có vô số lễ trao giải, nào là lễ hội này, đêm hội nọ. Giải Kim Ngọc Lan đã được xem là một giải thưởng chính thống trong ngành truyền hình, nhưng đối với người dân bình thường, nó còn chẳng liên quan đến cuộc sống của họ bằng tin tức về thị trường chứng khoán hay bất động sản. Họ cùng lắm chỉ quan tâm xem nam nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là ai, ngắm nghía những bộ lễ phục trên thảm đỏ, chứ khó lòng để ý đến các giải thưởng khác.

Tuy nhiên, ở Tiền Đường, tình hình lại khác.

Các tài khoản công chúng và trang tin tức bùng nổ, giật những cái tít vô cùng bắt mắt.

[TỐI HÔM QUA! HAI GIẢI XUẤT SẮC NHẤT! ĐỀU LÀ NGƯỜI TIỀN ĐƯỜNG!]

Ảnh bìa là một cặp nam nữ bị cắt đi nửa trên khuôn mặt, người nam mặc vest, người nữ mặc lễ phục, khiến người ta không thể không bấm vào xem.

Trong văn phòng hiệu trưởng của trường trung học Thanh Nha, Kim Hòa Bình bấm vào tin tức, ban đầu chỉ xem cho vui, nhưng càng xem ông càng sững sờ. Ông tháo cặp kính lão xuống lau sạch sẽ, rồi đeo lại đọc từ đầu.

“Trần Niệm An, Biên kịch xuất sắc nhất.” Kim Hòa Bình nở nụ cười mãn nguyện, gửi tin nhắn cho cô Mạnh.

[Cô Mạnh, cô còn nhớ Trần Niệm An mà cô từng dạy không?]

Trường tiểu học Đông Diệu số 2 đã nghỉ hè, cô Lâu đang ở nhà nghỉ ngơi. Chồng cô sắp ra ngoài đi làm thì cô Lâu đột nhiên chạy ra khỏi phòng ngủ, kích động hét lên: “Chồng ơi, chồng ơi, anh xem tin tức chưa? Cái giải Kim Ngọc Lan tối qua đó, người đoạt giải Biên kịch xuất sắc nhất là học sinh của em, là học sinh của em đó!”

Nhóm chat của lớp 10/1 trường trung học Chí Thành náo nhiệt như Tết, trong lớp vậy mà lại có đến hai người đoạt giải Kim Ngọc Lan. Trịnh Lập điên cuồng spam, yêu cầu Trần Niệm An và Hoàng Di Nhiên về Tiền Đường phải mời mọi người đi ăn.

[Hoàng Di Nhiên]: Không thành vấn đề!!!

[Trần Niệm An]: Cuối tháng Bảy tớ về Tiền Đường, lúc đó chúng ta họp lớp, tớ mời.

Vương Thư Dương chuyển tiếp tin tức cho Chúc Hoài Văn, hỏi:

[Mẹ, Trần Niệm An này có phải là Trần Niệm An nhà chị không?]

Chúc Hoài Văn không trả lời.

Trong lòng bà ngổn ngang trăm mối, tay xách chiếc túi bảo vệ môi trường đứng giữa chợ, không tài nào hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Dịp Tết, bà đã gọi điện cho Nhậm Tuấn, hỏi thăm tình hình của Chúc Phồn Tinh. Nhậm Tuấn nói với bà rằng Chúc Phồn Tinh đã hợp tác với người khác mở một công ty truyền thông ở Bắc Kinh, nhà ở Tiền Đường đang sửa sang. Mấy năm gần đây, ba chị em có lẽ sẽ sống chủ yếu ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng mới về Tiền Đường ở một thời gian ngắn.

Vương Đông đã oán trách Chúc Hoài Văn mấy lần, nói đầu óc bà không tỉnh táo.

“Bà nói xem, bà đi quản chuyện của Tinh Tinh làm gì?” Vương Đông tức muốn chết, “Tôi đã nói từ lâu rồi, Tinh Tinh là một cô gái thông minh, tài giỏi, lớn lên nhất định sẽ có tương lai. Bà thì hay rồi, không làm cô, lại cứ muốn làm kẻ thù của nó. Nó cưới ai thì có liên quan gì đến bà? Bà nói bà lo Trần Niệm An ăn bám, thế thì cho dù Tinh Tinh cả đời không lấy chồng, nhà của nó cũng không đến lượt bà, không đến lượt Dương Dương, đúng không? Cùng lắm cũng là của Mãn Bảo. Bây giờ thì hay rồi, quan hệ căng thẳng, công việc của Dương Dương còn chưa đâu vào đâu, Tinh Tinh chắc chắn sẽ không giúp nữa, bà vừa lòng rồi chứ?”

Lúc đó, Chúc Hoài Văn vẫn còn cứng miệng: “Tôi là vì tốt cho Tinh Tinh thôi. Ông cứ chờ xem, thằng nhóc Trần Niệm An đó chỉ là một kẻ ăn bám, cả ngày ở nhà, chẳng bao giờ đi làm, cả nhà chúng đều dựa vào Tinh Tinh, hai đứa nó làm sao mà bền lâu được?”

Giờ đây, Chúc Hoài Văn ngây người nhìn tin tức được đề xuất. Trần Niệm An trong ảnh mặc vest lịch lãm, phong độ ngời ngời, đẹp trai như một sao nam. Tay anh cầm một chiếc cúp pha lê, nụ cười tự tin như một nhát dao đâm thẳng vào tim Chúc Hoài Văn.

Bình Luận (0)
Comment