Gần trưa, Chúc Phồn Tinh mới đến công ty. Mái tóc cô bồng bềnh, lớp trang điểm tinh tế, khoác lên mình chiếc váy liền màu đen, cô bước vào văn phòng với vẻ mặt rạng rỡ, phơi phới.
Ngoài cửa sổ, nắng vàng rực rỡ. Cô ngân nga một khúc hát, cầm bình xịt tưới cho chậu cây xanh trên bệ cửa sổ, rồi lại vào phòng trà pha cà phê. Trợ lý Tiểu Kim nhìn thấy cô, nói: “Stella, bốn giờ chiều nay có cuộc họp video với bên Paris, chị đừng quên nhé.”
“Yên tâm, chị nhớ mà.” Chúc Phồn Tinh đáp.
Khuất Yến Phương bưng ly cà phê sang văn phòng tìm cô, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi trêu: “Chà, mới sáng sớm đã gội đầu rồi à.”
Chúc Phồn Tinh mím môi cười: “Chồng em mới từ Thượng Hải về sáng nay, dính người lắm, không chịu cho em đi.”
“Chậc chậc chậc.” Khuất Yến Phương lắc đầu. “Chồng em tối qua vừa nhận giải, hôm nay đã bay về rồi à?”
Chúc Phồn Tinh nói: “Chứ còn gì nữa, em cũng đau đầu lắm đây.”
Miệng thì than vãn, nhưng vẻ mặt cô lại vừa e thẹn vừa ngọt ngào, gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng khiến Khuất Yến Phương vô cùng ngưỡng mộ: “Người trẻ đúng là dồi dào năng lượng. Chồng em kém em bốn tuổi phải không? Ông nhà chị hơn chị bốn tuổi, tuổi mụ bốn mươi rồi. Bây giờ chị muốn ấy ấy với ổng thì ổng hết kêu ‘Ôi mệt quá’ lại bảo ‘Tuần trước mới làm rồi sao em lại muốn nữa?’. Em nghe xem, có phải tiếng người không!”
Chúc Phồn Tinh cười phá lên. Khuất Yến Phương ngồi xuống đối diện cô, không tán gẫu nữa mà hỏi: “Chuyện mở bán vé chuẩn bị xong cả rồi chứ?”
“Vâng, xong hết rồi ạ.” Chúc Phồn Tinh đáp. “Còn hai ngày nữa, thật ra trong lòng em cũng không chắc chắn lắm, nếu đến lúc đó phản ứng không tốt thì lại phải nghĩ tiếp phương án marketing.”
Khuất Yến Phương nói: “Không sao, cứ làm hết sức mình, còn lại xem ý trời thôi. Nếu em không yên tâm quá thì mai hai chúng ta đến Ung Hòa Cung lạy Phật.”
Chúc Phồn Tinh lại bật cười. Cô và Khuất Yến Phương đã làm việc cùng nhau nửa năm, rất hợp tính nhau. Cả hai đều có tính cách hướng ngoại, phong cách làm việc cũng tương đồng, quen giải quyết công việc chứ không nhắm vào con người, nên giao tiếp vô cùng thuận lợi.
Tên tiếng Trung của vở nhạc kịch tiếng Pháp đó được đặt theo ý kiến của Trần Niệm An, chốt lại là “Mê đắm nước Pháp”. Vở kịch sẽ bắt đầu chuyến lưu diễn tại Trung Quốc vào tháng Mười năm nay, hai ngày nữa sẽ chính thức mở bán vé. Điểm dừng chân đầu tiên là Bắc Kinh, kế hoạch dự kiến là từ thứ Sáu đến Chủ nhật, mỗi ngày diễn hai suất. Sau khi mở bán vé sẽ xem xét phản hồi của thị trường rồi mới quyết định có tăng suất diễn hay không.
Nửa tháng gần đây, Chúc Phồn Tinh đã hợp tác với công ty marketing để quảng bá cho vở kịch trên các nền tảng mạng xã hội lớn. Sau khi mở bán vé ở Bắc Kinh, sẽ tiếp nối là Thượng Hải, Tiền Đường, Nam Kinh, Thành Đô, Vũ Hán, Quảng Châu và hơn mười thành phố khác. Toàn bộ chuyến lưu diễn sẽ kéo dài đến mùa hè năm sau.
Khuất Yến Phương lại hỏi: “Vợ chồng em bao giờ đi Cam Túc?”
Chúc Phồn Tinh đáp: “Ngày mười tháng Bảy, còn hơn một tuần nữa.”
“Đi chơi cho thỏa thích vào nhé.” Khuất Yến Phương nói, “Năm tới em sẽ bận rộn lắm đấy.”
——
Trần Niệm An ngủ đến chiều mới dậy. Trong Wechat có vô số tin nhắn chưa đọc, hộp thư công việc cũng đầy những email chưa mở. Nhìn qua, toàn là nhà sản xuất của các công ty phim ảnh tìm kiếm hợp tác, hay chuyên viên kế hoạch của các công ty văn hóa xin phương thức liên lạc… Dường như chỉ sau một đêm, anh đã trở thành một miếng bánh thơm ngon được mọi người săn đón.
Những bản tin về việc anh đoạt giải đều nhấn mạnh rằng, Trần Niệm An tài năng thiên bẩm, tác phẩm biên kịch đầu tay đã có thể giành được giải thưởng lớn của ngành truyền hình, tương lai xán lạn.
Nhưng người ta đâu biết rằng, Trần Niệm An đã vào nghề từ năm mười tám tuổi, làm biên kịch viết thuê ròng rã suốt ba năm rưỡi. Anh có lòng tự trọng, không muốn công khai quãng thời gian đó, chỉ có thể giấu kín trong lòng.
Anh ngồi bên giường, mắt vẫn còn ngái ngủ, chẳng buồn để tâm đến công việc. Trong đầu vẫn còn dư vị của cuộc mây mưa nồng nàn với Chúc Phồn Tinh buổi sáng. Chị đẹp quá, hôm nay còn đặc biệt chủ động, anh cũng toàn tâm toàn ý nhập cuộc, cuồng nhiệt vô cùng…
Bên cạnh giường là chiếc váy ngủ gợi cảm chị thay ra, Trần Niệm An nhìn chiếc váy, muộn màng cảm thấy ngượng ngùng, bèn nhặt lên mang vào nhà vệ sinh giặt.
Đúng lúc đang giặt đồ thì điện thoại đổ chuông. Tay dính đầy bọt xà phòng, Trần Niệm An vội chạy ra nghe máy, là Nguyễn Tuệ gọi.
Giọng cô ấy đầy phấn khích, chúc mừng Trần Niệm An đoạt giải trước rồi hỏi: “Cậu xem tin tức chưa?”
“Tin gì ạ? Em chưa xem.” Trần Niệm An nói, “Đàn chị, em bay chuyến sớm về Bắc Kinh, nãy giờ toàn ngủ thôi.”
“Vậy chị nói ngắn gọn nhé.” Nguyễn Tuệ nói, “Cậu còn nhớ chị từng kể với cậu về một chị biên kịch không? Chính là người viết ‘Tháng Năm Bình Lặng’ đó, chị ấy tên Hách Chân. Chị ấy đã kiện Thi Nguyên Khải ra tòa vì quyền tác giả, trong tay có rất nhiều bằng chứng, cả nhân chứng nữa. Giờ đang lên top tìm kiếm rồi đấy, cậu rảnh thì vào xem đi, Thi Nguyên Khải chắc sắp phát điên rồi.”
Trần Niệm An kinh ngạc, sau khi thông suốt mọi chuyện, lòng anh chợt bừng sáng: “Chị biết từ sớm rồi à? Nên mới nói ông ta không đoạt giải được?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Tuệ không phủ nhận, “Chị biết từ tháng Tư rồi, chị ấy nhờ chị làm nhân chứng, chị đã đồng ý.”
Trần Niệm An nói: “Vậy… có phải hội đồng giám khảo của giải Kim Ngọc Lan đã nghe phong thanh lúc chấm giải rồi không?”
“Chắc là vậy,” Nguyễn Tuệ đáp, “Cái giới này bé tí, chuyện Thi Nguyên Khải tìm người viết thuê cũng đâu phải bí mật gì. Ai bảo ông ta tham lam thế làm gì? Bản thân không làm việc, lại mặt dày mày dạn vừa muốn danh vừa muốn cả lợi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?”
Kết thúc cuộc gọi, Trần Niệm An mở Weibo xem tin tức. Quả nhiên trên top tìm kiếm là mục Hách Chân khởi kiện Thi Nguyên Khải xâm phạm quyền tác giả. Điều bất ngờ là cư dân mạng không tỏ ra quá sốc, một bình luận nhiều lượt thích viết rằng:
[#ỦnghộHáchChânbảovệquyềnlợi# Thi Nguyên Khải rõ ràng là tìm người viết thuê rồi! Cuối cùng cũng có người đứng ra vạch mặt tên trộm này. Làm gì có ông già năm mươi mấy tuổi nào viết được kịch bản học đường hay như thế? Mỗi năm còn ra bao nhiêu kịch bản, lúc thì cổ trang thần tượng, lúc thì đô thị kỳ ảo, lúc lại phim niên đại, có khả năng này không? Tuổi của ông ta nhìn máy tính còn không rõ, tốc độ gõ chữ chưa chắc đã được 500 từ một giờ.]
Trần Niệm An thầm tặng một like cho vị cư dân mạng này.
Anh biết khối lượng công việc của một biên kịch, sản lượng của Thi Nguyên Khải thực sự quá mức khoa trương. Mỗi người chỉ có một cái đầu, một đôi tay. Có những người dồi dào cảm hứng đúng là sẽ sáng tác được nhiều hơn, còn người quen với việc trau chuốt tỉ mỉ như Trần Niệm An, một năm nhiều nhất cũng chỉ có thể sáng tác được hai kịch bản phim dài tập. Thời gian còn lại phải dành cho việc nạp kiến thức, đọc sách hoặc xem phim, còn phải đi thực tế, đi khảo sát.
Anh sẽ không bao giờ trở thành Thi Nguyên Khải. Dù giải thưởng sẽ mang lại cho anh nhiều cơ hội việc làm hơn, anh cũng sẽ không vì danh lợi mà đi tìm người viết thuê, hay dùng AI để viết.
Sớm muộn gì cũng sẽ bị quả báo thôi, cứ nhìn Thi Nguyên Khải thì biết, từng huy hoàng bao nhiêu, giờ thảm hại bấy nhiêu.
Tối đến, Chúc Phồn Tinh tan làm về nhà, Trần Niệm An kể lại chuyện này cho cô nghe. Cô vui mừng khôn xiết: “Đáng đời! Ông ta bóc lột các em bao nhiêu năm như vậy, lẽ ra phải nhận báo ứng từ lâu rồi!”
Trần Niệm An hỏi: “Chị, chị nói xem nếu biên kịch của ‘Tháng Năm Bình Lặng’ là Hách Chân, liệu em có đoạt giải được không?”
“Được chứ!” Chúc Phồn Tinh quả quyết, nâng mặt anh lên nói: “Hổ con của chị, em phải tự tin lên. Kịch bản đó của em thật sự rất hay, trong mắt chị, em hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Biên kịch xuất sắc nhất. Điều duy nhất hội đồng giám khảo có thể phải đắn đo chắc là em còn quá trẻ. May mà cuối cùng họ đã không câu nệ tuổi tác. Chị thấy, xã hội này muốn phát triển tốt hơn, các ngành các nghề đều nên nâng đỡ người trẻ. Em phải tin chắc rằng, thế giới này sớm muộn cũng là thiên hạ của thế hệ 9X chúng ta!”
Trần Niệm An bị ép chu môi lên, nói: “Thế hệ 2K cũng trỗi dậy rồi.”
Chúc Phồn Tinh nói: “Vậy thì là thiên hạ của 9X và 2K!”
Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra, một thanh niên 2K thò đầu vào: “Anh rể, anh có thấy cái áo thun màu xanh của em đâu không?… Ối! Việc trái lễ chớ nên nhìn, hai người cứ hôn nhau tiếp đi!”
“Anh chị có hôn nhau đâu.” Chúc Phồn Tinh buông tay, hỏi: “Em lục tung đồ đạc lên làm gì thế?”
Chúc Mãn Thương nói: “Dọn hành lý ạ.”
Hai ngày nữa, cậu sẽ lên đường đến Thanh Đảo để ghi hình cho chương trình giải trí kia.
Trần Niệm An nói: “Cái áo đó đang phơi ngoài ban công, em tự ra lấy đi.”
“Vâng ạ!”
Chúc Mãn Thương vui vẻ chạy đi lấy đồ, về đến phòng lại rề rà nấn ná không chịu đi, ngồi xổm dưới đất chơi với Dưa Hấu. Chúc Phồn Tinh còn đang muốn thân mật với Trần Niệm An, thấy cậu em út thật chướng mắt, bèn hỏi: “Em còn chuyện gì nữa à?”
Chúc Mãn Thương ôm Dưa Hấu ngẩng đầu lên: “Anh rể, chị, em muốn hỏi hai người một chuyện. Hai người nói xem, đến đó rồi em có nên tỏ ra trầm tĩnh một chút không? Kiểu mỹ nam trầm lặng giống anh rể ấy? Bạn cùng phòng em bảo em ồn ào quá, sợ khán giả thấy phiền.”
Chúc Phồn Tinh suy nghĩ một lát rồi nói: “Đây là một chương trình thực tế phải không? Chúc Tiểu Duệ, chị thấy em cứ là chính mình thôi. Thật ra khán giả rất khoan dung đối với mấy bạn trai xinh gái đẹp như các em, nhưng đồng thời họ cũng ngưỡng mộ kẻ mạnh. Điều em cần làm nhất là gây ấn tượng bằng kỹ năng chuyên môn của mình, đừng kéo chân cả đội. Nếu chị là khán giả, tính cách của các em nội tâm hay hoạt bát không ảnh hưởng đến chị, chị ghét nhất là mấy đứa ngu ngốc mà còn tự cho là đúng.”
Trần Niệm An nói: “Đồng ý, em không giả vờ trầm tĩnh được đâu. Hai tháng cơ mà, sớm muộn gì cũng lộ tẩy thôi.”
Chúc Mãn Thương ngẫm nghĩ một lúc: “Nghĩa là, em không cần phải diễn? Bình thường thế nào, đến đó cứ như vậy?”
Chúc Phồn Tinh nói: “Đúng thế, tính cách của em rất tốt mà. Chỉ cần không làm chuyện gì quá lố lăng, mọi người sẽ thích em thôi.”
Trần Niệm An nói: “Tiểu Duệ, em đừng căng thẳng quá. Chương trình này cũng không có vòng loại, em cứ coi như đi chơi một chuyến, học hỏi được vài điều, kết bạn được vài người thì càng tốt.”
Chúc Mãn Thương cười gật đầu: “Vâng! Em nhớ rồi, anh chị cứ hôn nhau tiếp đi, coi như em chưa từng đến.”
Chúc Phồn Tinh: “Đã bảo là tụi này không có hôn mà!”
Thanh niên 2K nhanh chóng chuồn khỏi phòng, còn mang cả Dưa Hấu theo.
Hai người thuộc thế hệ 9X ở lại trong phòng, đưa mắt nhìn nhau. Trần Niệm An đột nhiên kéo eo Chúc Phồn Tinh, để cô ngồi lên đùi mình. Cô khẽ “ưm” một tiếng rồi vòng tay qua cổ anh.
Ánh mắt cô ngập tràn tình ý, ngón tay luồn vào mái tóc dày của anh, hỏi: “Biên kịch xuất sắc nhất, anh muốn làm gì thế ạ?”
Trần Niệm An ngẩng mặt lên, cọ chóp mũi vào chóp mũi cô, cười nói: “Anh muốn hôn.”
Thế là, họ trao nhau một nụ hôn ngọt ngào và triền miên.
–
Hai ngày sau, Trần Niệm An làm việc một mình ở nhà. Mười một giờ năm mươi lăm phút trưa, chuông báo thức đúng giờ vang lên, anh mở ứng dụng Đại Mạch APP, không phải để giành vé, mà chỉ để theo dõi tình hình mở bán vé của “Mê Đắm nước Pháp”.
Lòng bàn tay anh túa mồ hôi, mắt dán chặt vào trang đếm ngược. Mười hai giờ đúng, vở nhạc kịch chính thức được mở bán. Trần Niệm An thử nhấp vào mua, nhưng trang web lại bị sập.
Anh thử đi thử lại hết lần này đến lần khác mà vẫn không vào được. Hai phút sau, cuối cùng cũng tải được trang mua vé, nhưng lại phát hiện chỉ còn lại hạng vé đắt nhất.
Hai phút nữa trôi qua, tất cả các hạng vé của sáu buổi diễn đều chuyển sang màu xám, trang web hiện thông báo “Đăng ký khi có vé”.
Trần Niệm An không nén được nụ cười, vội gửi tin nhắn Wechat cho Chúc Phồn Tinh.
[Bàn Thạch]: Vợ ơi, chúc mừng cháy vé!
Lúc này, công ty của Chúc Phồn Tinh và Khuất Yến Phương đã biến thành một biển trời hân hoan, mọi người đều reo hò, chúc mừng. Chúc Phồn Tinh ôm chặt Tiểu Kim, không kìm được mà rơi nước mắt.
Nửa năm qua cô đã bôn ba khắp nơi, tự tay lo liệu mọi việc. Thật ra trong lòng cô cảm thấy rất áp lực, đặc biệt lo lắng phản ứng của thị trường sẽ trái ngược với những nghiên cứu ban đầu của mình. Giờ đây, kết quả đã có, mọi thứ đều đúng như cô dự liệu. Trung Quốc thật sự có rất nhiều người yêu thích nhạc kịch Pháp, họ đã dành một sự nồng nhiệt vô cùng to lớn cho buổi diễn đã phải chờ đợi suốt bốn năm. Chưa đầy năm phút, vé của chặng Bắc Kinh đã thông báo bán hết sạch. Cùng lúc đó, chặng Thượng Hải cũng sẽ bắt đầu mở bán trước.
Chúc Phồn Tinh cuối cùng cũng thả lỏng thần kinh đang căng như dây đàn. Hai ngày nay cô ngủ rất ít, về đến nhà, tắm rửa xong liền lăn ra giường, định bụng sẽ ngủ một giấc quên trời quên đất.
Trần Niệm An gõ chữ trên bàn làm việc đặt cạnh chiếc giường lớn, tiếng gõ phím rất khẽ. Chúc Phồn Tinh trở mình trên giường, đạp tung cả chăn. Anh ngồi xuống mép giường đắp lại chăn cho cô, rồi cúi xuống hôn lên má cô. Chúc Phồn Tinh không hề hay biết, vẫn ngủ say sưa.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận mười giờ sáng hôm sau. Cô tỉnh dậy, phát hiện trong phòng ngủ chính không có ai, vừa dụi mái tóc rối bù vừa đi ra phòng khách, thấy cửa phòng của Chúc Mãn Thương đang mở. Chúc Phồn Tinh đi đến bên cửa nhìn vào, sững người một lúc, chăn ga gối đệm đã biến mất, chỉ còn lại tấm nệm trơ trọi.
“Hổ con?” Cô gọi một tiếng.
Từ ngoài ban công vọng lại tiếng trả lời của Trần Niệm An: “Em ở đây!”
Chúc Phồn Tinh đi ra ban công. Trần Niệm An đang phun thuốc cho đám hoa cỏ của mình. Ban công đầu tháng Bảy khác một trời một vực so với mùa đông, tràn ngập sắc xanh, căng tràn sức sống, còn có đủ loại rau củ quả trĩu cành. Dưa Hấu đang chơi đùa trên ban công, Trần Niệm An đeo găng tay ngồi xổm trên đất. Anh quay đầu lại, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng: “Chị ngủ đã rồi à?”
Chúc Phồn Tinh hỏi: “Chúc Tiểu Duệ đâu rồi?”
“Đi Thanh Đảo rồi, chuyến bay buổi trưa.” Trần Niệm An đứng dậy, nói: “Em thấy chị ngủ say quá nên không đánh thức.”
Chúc Phồn Tinh búng tay một cái: “Nói cách khác là…”
Trần Niệm An nói nốt nửa câu còn lại: “… chúng ta sẽ có hai tháng chỉ riêng hai người.”
Chúc Phồn Tinh dang tay reo hò: “Yoo-hoo!”
Trong phòng chờ sân bay, Chúc Mãn Thương hắt xì liền ba cái.
——
Ở cửa ra vào chất đống hai vali kéo, hai túi đựng máy tính, một ba lô và một túi đựng drone. Trên vali còn treo một chiếc mũ cói rộng vành.
Chú chó Dưa Hấu lè lưỡi ngồi xổm ở cửa, trên cổ đã đeo sẵn dây dắt.
“Vợ ơi, xong chưa?” Trần Niệm An đứng cạnh đống hành lý, gọi vọng vào phòng: “Chuẩn bị xuất phát thôi!”
“Ra ngay đây, ra ngay đây.” Chúc Phồn Tinh bước ra từ phòng ngủ chính, cô mặc một chiếc váy lanh màu cà phê rộng rãi, mái tóc dài uốn xoăn được buộc thành kiểu đuôi ngựa, một phong cách rất mộc mạc và tự nhiên. Gương mặt cô trắng trẻo, ánh mắt trong veo, vẻ mặt hân hoan, háo hức.
Trần Niệm An đưa cho cô một chiếc áo chống nắng: “Váy của chị không có tay, mặc thêm áo khoác vào đi.”
Chúc Phồn Tinh nói: “Không mặc đâu, xuống lầu là lên xe rồi, không nắng đâu.”
Trần Niệm An nói: “Trên xe bật điều hòa, chị cũng sẽ bị lạnh đó, ngoan nào, mặc vào đi.”
Chúc Phồn Tinh không từ chối nữa, ngoan ngoãn đưa tay ra để Trần Niệm An mặc áo giúp.
Cô đội chiếc mũ cói rộng vành lên, hỏi: “Nhiều đồ thế này, lại còn có cả Dưa Hấu nữa, chắc phải chuyển làm hai chuyến nhỉ?”
Trần Niệm An nói: “Chị cứ mang Dưa Hấu và mấy cái túi nhỏ xuống là được, đồ to để em mang.”
“Được thôi, vất vả cho em rồi.”
Chúc Phồn Tinh vừa định đeo ba lô lên thì bị Trần Niệm An cản lại: “Trong này toàn là nước, để em đeo cho, chị xách túi máy tính đi.”
Chúc Phồn Tinh không tranh với anh, cô khoác túi drone lên, xách hai túi máy tính, cuối cùng dắt theo chú chó nhỏ, cười nói: “Dưa Hấu, chúng ta xuất phát thôi nào.”
Dưa Hấu vô cùng phấn khích, vừa sủa “gâu gâu” vừa nhảy loạn xạ quanh chân cô.
Trần Niệm An vẫn chưa yên tâm, anh kiểm tra lại một lượt trong ngoài căn nhà, tắt hết đèn và điều hòa, cuối cùng đứng bên cửa ban công nhìn ra khoảng sân nhỏ xanh um tươi tốt, nền xi măng ướt đẫm nước, anh đã tưới đẫm cho chúng rồi.
Mười mấy ngày tới, anh và Chúc Phồn Tinh sẽ đi du lịch ở Thanh Hải và Cam Túc. Nửa tháng sau đó, họ sẽ về Tiền Đường ở một thời gian ngắn. Căn hộ 1001 ở Dung Thạnh Phủ đã lắp đặt xong nội thất, họ sắp được ở nhà mới.
Trong một tháng xa nhà này, Trần Niệm An đã đưa cho chị Dương chủ nhà một khoản tiền công, nhờ chị cứ hai ba ngày lại ghé nhà một chuyến để tưới cây giúp.
“Hổ con, em làm gì thế? Vừa nãy còn giục chị mà!”
Giọng nói tràn đầy năng lượng của Chúc Phồn Tinh từ phòng khách vọng tới. Trần Niệm An mỉm cười đồng tình: “Em ra ngay đây!”
Anh quay lại cửa chính, đeo ba lô lên, xách hai chiếc vali lớn, cùng vợ đi xuống lầu.
Vì mang theo chó nhỏ, họ quyết định không đi máy bay hay tàu cao tốc, mà dự định tự lái xe suốt chặng đường. Xe là xe thuê, một chiếc SUV việt dã, thích hợp để chạy ở Thanh Hải và Cam Túc. Sau khi xếp hành lý xong, hai người một chó lên xe, khởi hành về phía Tây. Điểm dừng chân đầu tiên sẽ là Sơn Tây, địa điểm cụ thể vẫn chưa được quyết định, cứ lái đến đâu hay đến đó.
Trần Niệm An lái xe, Chúc Phồn Tinh bật nhạc, lại mở một concert trong xe. Cả hai cùng lắc lư đầu theo giai điệu, nhịp nhàng đồng điệu. Dưa Hấu ngồi ở ghế sau, nhìn hai cái gáy đang lắc lư cùng tần số mà “cạn lời”.
Lúc nghỉ giữa chừng, Chúc Phồn Tinh uống nửa chai nước, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Không biết Chúc Tiểu Duệ bây giờ thế nào rồi, chẳng có tin tức gì cả.”
Chương trình đó được ghi hình khép kín, các học viên đều bị thu điện thoại, không thể liên lạc ra ngoài. Trần Niệm An bật cười: “Lúc nó ở nhà thì chị chê nó phiền, giờ nó đi rồi thì lại nhớ, phải không?”
“Đương nhiên là chị nhớ nó rồi, nó mới mười chín tuổi, vẫn còn là một em bé mà.” Chúc Phồn Tinh nói.
“Một ‘em bé’ cao 1m87.” Trần Niệm An nói, “Trước đây em thật sự không thể ngờ được nó lại có thể cao hơn cả em.”
“Ha ha ha ha…” Chúc Phồn Tinh cười lớn. “Em ghen tị à?”
“Đúng vậy, em ngưỡng mộ, ghen tị, và cả căm hờn.” Trần Niệm An nói, “Em đoán là có liên quan đến việc hồi nhỏ em bị gãy chân. Chân em mà không bị gãy thì chắc chắn sẽ cao trên 1m85.”
Chúc Phồn Tinh cười ngặt nghẽo.
Đó là một buổi sớm mai ngày 10 tháng 7 năm 2023, Bắc Kinh nóng như đổ lửa, còn nơi họ sắp đến sẽ mát mẻ hơn nhiều.
Chúc Phồn Tinh đã mong chờ chuyến đi này từ rất lâu rồi. Cùng Trần Niệm An lên đường, mang theo chú chó Dưa Hấu, đến vùng Tây Bắc rộng lớn để ngắm nhìn địa mạo Yardang, hồ Phỉ Thúy xinh đẹp, Mắt Quỷ thần bí, kiệt tác của tự nhiên Đan Hà bảy màu, hang Mạc Cao Đôn Hoàng cổ kính…
Trong chuyến đi, Trần Niệm An sẽ đón sinh nhật tuổi hai mươi lăm, còn sinh nhật của cô thì họ muốn trở về Tiền Đường đón mừng trong căn nhà mới.
Họ đã hẹn với nhau, sau này sinh nhật mỗi năm đều sẽ ở bên nhau. Họ cũng đã hẹn sẽ cùng nhau đi ngắm non sông gấm vóc của tổ quốc, đi Paris xem Olympic, đi Đông Nam Á lặn biển…
Hiện tại, họ không giàu, không có nhà, cũng chẳng có xe ở Bắc Kinh, nhưng họ chẳng bận tâm.
Họ mơ về một ngày nào đó có thể sở hữu một ngôi nhà nhỏ có sân vườn ở một thành phố nhỏ xinh đẹp, nơi có thể ngắm nhìn trời sao lấp lánh. Trong sân trồng đầy hoa cỏ, có tiếng chó con sủa vang, hai người vai kề vai ngồi dưới bầu trời sao, không nói gì, không nghĩ gì, anh nắm tay cô, cô tựa vào vai anh, cứ thế cùng nhau già đi.
Chúc Phồn Tinh quay đầu nhìn Trần Niệm An. Anh đang nhìn thẳng về phía trước, tập trung lái xe, gương mặt được ánh ban mai dát lên một lớp vàng óng.
Cô mỉm cười thu lại ánh mắt, rồi cũng nhìn về phía trước. Con đường tương lai còn rất dài.
[Hoàn chính văn]