[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 108

Chương 108 Chương 108Chương 108

Không phải còn một người nữa cũng đi với cậu à, Song Quý đâu rồi?"

"Mau gọi cha Nhị Đản đến!"

Chuyện lớn như thế này sao có thể thiếu sự góp mặt của Trương Hồng Hà được. Trương Hồng Hà nghiêng đầu quan sát cẩn thận bộ dạng của Nhị Đản, tròng mắt đảo nhanh, miệng cũng không ngừng liến thoắng: "Chắc chắn là Toàn Hữu lừa nhà Nhị Đản rồi! Ôi chao, xem kìa, thế này chẳng phải là hại Nhị Đản rồi sao? Vết thương trên mặt này cũng không biết có lành được hay không, sau này làm sao mà hỏi vợ được đây?"

"Mẹ ơi, cha ơi!"

Mẹ của Nhị Đản nghe tin lập tức ôm Nhị Đản vào trong lòng, hoảng hốt đến mặt biến sắc. Nước mắt của Nhị Đản tuôn ra, ôm cổ mẹ khóc lóc kể lể.

"Chú Toàn Hữu, không, là Vương Toàn Hữu, mấy lời của ông ta chỉ toàn lừa người thôi, ông ta đưa tụi con đến thôn khác, mọi người trong thôn đó đều là thổ phỉ!"

Tất cả mọi người nghe thế đều choáng váng.

"Hả? Vương Toàn Hữu sao có thể làm như vậy được? Thông đồng với bọn cướp? Tôi nói rồi mà anh ta nhìn không giống người tốt, chính là dạng không đứng đắn, anh ta ăn uống cũng toàn đồ ngon, nhà anh ta làm gì có những thứ đó, chắc chắc là từ chỗ xấu xa nào đó mới có được..."

Trương Hồng Hà nghe cậu kể xong thì đứng đó tuôn ra một tràng, những thôn dân khác cũng là anh một lời tôi một câu bàn tán với nhau, cũng may là bên cạnh có một trưởng lão có tiếng nói liếc nhìn cô ta nói: "Đều im lặng hết đi! Nghe Nhị Đản nói xong đãi"

Nhị Đản lắp bắp kể lại câu chuyện cậu và Vương Toàn Hữu vào thành phố.

Ngày đó Vương Toàn Hữu có nổi nóng ở nhà Nhị Đản, có động tay động chân, vốn chuyện cũng đã nguôi ngoai, nhưng cha mẹ Nhị Đản dù như thế nào thì rất xót cho con mình, bây giờ bị mất mùa, lương thực trong nhà eo hẹp, chắc chắn là không cầm cự nổi đến qua năm, đứa nhỏ có ở trong thôn cũng không có gì ăn, còn không bằng để cho nó sớm vào đời... Cha mẹ của cậu sống ba mươi năm còn chưa biết cổng của huyện thành nằm ở hướng nào đây này!

Cha mẹ Nhị Đản cả đời sống thành thật chưa từng có tâm tính mưu toan cái gì, lúc này lại đột nhiên thông suốt, lật rửa tủ, lục tung cả lên mới tìm được một đồng tiền bạc mà người lớn trong nhà tích góp được, họ gói mười quả hồng khô, lén lút dẫn Nhị Đản đến nhà Vương Toàn Hữu.

Thấy thế Vương Toàn Hữu mới miễn cưỡng thu nhận Nhị Đản, anh ta mang theo hai thiếu niên là Nhị Đản và Song Quý, sáng sớm rời khỏi Tây Vương Trang, hai thiếu niên vốn tràn đầy vui mừng kích động, khát khao muốn nhìn thấy cuộc sống của thành thị trong lời đồn, bọn họ vòng tới vòng lui chỗ mấy khe núi cho đến gần giữa trưa, Vương Toàn Hữu dẫn bọn họ vào một thôn nhỏ dưới chân núi.

Thôn này cũng không có quá nhiều người, người ở đây cũng chỉ tầm bảy tám hộ gia đình

Vương Toàn Hữu nói với các cậu đi cũng hơn nửa ngày rồi chắc cũng mệt, thôi thì vào đây nghỉ chân, đi đến nhà người quen của anh ta ăn nhờ miếng cơm, mấy cậu cũng chẳng nghỉ ngờ gì theo anh ta đi vào thôn.

Vào thôn rồi thì mới thấy kỳ lạ, đa số người ở đây đều là đàn ông, trông bọn họ cũng hơi lạ lạ. Trong thôn không có trẻ em và người già, phụ nữ cũng ít, chỉ có hai cô gái trẻ tuổi mặt bộ đồ màu đỏ đứng ở trước cổng liếc mắt nhìn bọn họ.

Nếu Lý Như thấy cảnh này, chắc chắn cô vừa nhìn là biết bọn họ là thổ phỉ.

Hai cậu nhìn vào là biết không phải người trong thôn, cũng không biết gì nhiều nên toàn ngây ngốc nghe theo Toàn Hữu, anh ta kêu làm gì thì mấy cậu làm đó.

Toàn Hữu dẫn bọn vào trong một căn phòng, rồi anh ta đi ra ngoài nói gì đó với đám người kia, sau đó có một cô gái mặc áo đỏ bưng cơm với vài cọng rau vào cho họ, mấy cậu ăn xong thì thấy có một người đàn ông to lớn có vết sẹo dài trên chân mày đi vào, nói ông ta là chủ nhà.
Bình Luận (0)
Comment