[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 114

Chương 114 Chương 114Chương 114

Mặt khác hai cô con dâu còn lại đã mặc kệ không hé răng mà thu thập gia sản, con ốm nặng, trong thôn này cũng không tìm được đại phu nên chỉ có thể dùng cái sọt gánh đồ xem có thể đi nơi khác bảo toàn mạng sống hay không. Bốn anh em đi nhanh về nhanh, trong tay còn xách theo một túi gạo cho gà nhỏ, nhìn nhiều lắm cũng chỉ có hai cân.

Cao Hữu Võ đỏ hoe mắt: "Tên chó HỈ Vượng kia chạy trốn rất nhanh! Nó hại cả nhà chúng ta, em mà tha mạng cho nó thì em không phải họ Cao!" Hàng xóm ở thôn Bất Pha nói hôm qua Hỉ Vượng đã bỏ trốn cùng vợ mà chẳng nói cho ai biết.

Mấy anh em nhà họ Cao đã đập nát ngôi nhà của HỈ Vượng và họ tìm thấy gạo cho gà ở trong góc. Lúc này một hạt lương thực thôi cũng thật sự trân quý, lương thực của cả nhà họ Cao đều đã bị cướp đi hết, một nắm gạo cho gà cũng đủ nuôi sống một người. Cuối cùng con trai thứ hai của nhà họ Cao cũng đã trút đi hơi thở cuối cùng. Mấy anh em lại mang thằng hai đi chôn, vợ của thằng hai khóc đến chết đi sống lại rồi chỉ vào Cao Hữu Đức và Khổng Liên Thúy mắng to: "Con trai tôi và tôi sẽ không ở một chỗ với các người, nếu không phải vì các người thì chồng tôi đã không chết!"

Đám đàn ông của nhà họ Cao im lặng không hé răng, Cao Hữu Đức cắn chặt răng đặt chiếc túi gạo trước mặt thằng tư: "Thằng tư, em chăm sóc chị dâu của thằng hai và Thạch Lâm."

Trên đường trở về, thằng năm Cao Hữu Võ nói cậu ta muốn đi nhập ngũ rồi sau đó trở về báo thù cho cha mẹ!

Để Cao Hữu Võ giúp vợ của thằng hai một số gánh nặng trên đường còn được chứ để thằng nhóc thô lỗ này chăm sóc người già trẻ nhỏ thì không thể trông cậy vào.

Thằng ba và vợ của mình cũng không hé răng, họ cam chịu chia tay với nhà anh cả.

Mắt thấy ba anh em đều mang vợ con đi rồi.

Cao Hữu Đức quay đầu nhìn vợ của mình đang chăm sóc Đại Lâm, khi Đại Lâm tỉnh ngủ thì sắc mặt vàng như nến, cậu bé gượng thân mình dậy nhưng không được.

"Đi thôi!"

Cao Hữu Đức vác con nhỏ lên, vợ của hắn xách hai cái tay nải cắn răng một cái ra khỏi phòng mà không dám quay đầu lại rời khỏi sân sau nhà họ Cao. Làng trên xóm dưới nổi danh là vùng đất phong thủy trù phú, nhà họ Cao giàu có cứ như vậy mà suy tàn.

Cao Đại Lâm nằm ở trên giường, trong phòng không có một ai, căn phòng nhỏ này là nơi hẻo lánh nhất trong sân sau nhà họ Cao nên dù cho người ngoài đi vào cũng không nhất định có thể tìm được cậu nhóc.

Cũng chẳng biết qua bao lâu Cao Đại Lâm vẫn mê man, cơ thể cậu bé lúc nóng lúc lạnh, lỗ tai toàn là tiếng khóc hệt như mẹ cậu bé ngồi bên cạnh khóc vậy. Nhưng khi Đại Lâm mở mắt ra thì lại phát hiện trong phòng chỉ có mình cậu bé, mẹ cậu bé đã mang theo hai đứa em trai đi chạy nạn rồi, thứ cậu bé nghe được thật ra là tiếng gió trong núi.

Cả người Cao Đại Lâm khó chịu không nói lên lời khiến cậu cũng chẳng cầu kỳ nghĩ nhiều về việc như sắp chết rồi nhưng cha mẹ cậu lại bỏ cậu mà chạy trốn. Thật ra nếu có thể sống yên ổn mà nghĩ lại thì cậu bé cũng chỉ buồn bã chứ không có oán hận.

Không đến bước đường cùng thì có người nông dân nào nguyện ý bỏ cả sản nghiệp để đi chạy nạn đâu? Những người Hà Đông chạy nạn, họ vàng vọt gầy khô và đen nhẻm, quần áo rách rưới nom rất bất lực, thật sự là đáng thương đến độ nhìn không ra hình người. Nhưng những người này vẫn còn may mắn, có nhiều người chạy nạn chưa đến được nơi có thể kiếm được cơm ăn thì ngã xuống ngay trên đường đi... Cao Đại Lâm cảm thấy bản thân cậu bé sắp không trụ được nữa rồi. Dù sao tốt xấu gì cậu bé cũng đang ở trong phòng mình, chờ tương lai người nhà họ Cao trở lại chắc chắn sẽ đưa cậu bé đi chôn cất đúng không? Chắc chắn cậu bé sẽ dọa cho bọn họ nhảy dựng.
Bình Luận (0)
Comment