Chương 115
Chương 115Chương 115
Nếu người tới là bọn thổ phỉ... Cao Đại Lâm không tự chủ được mà động thủ, cậu bé cắn chặt răng.
Nếu trên đời này có quỷ thì cậu bé sẽ biến thành quỷ để báo thù cho ông bà mình, những tên thổ phỉ đó và cả Khổng HỈ Vượng!
Cao Đại Lâm buông thống tay làm đổ cái bình bên cạnh cậu.
Cũng chẳng biết là mẹ của cậu hay là Đại Phương để lại nhưng có lẽ vẫn có hy vọng rằng cậu có thể tỉnh lại.
Cao Đại Lâm liếm liếm đầu lưỡi, cậu bé cảm thấy khát vô cùng. Dạ dày giống như đang bốc lửa nhưng cơ thể lại nhẹ tênh, Cao Đại Lâm cảm thấy bản thân đã biến thành một cái đèn lồng, bên trong thì nóng cháy còn bên ngoài lại là một lớp giấy mỏng dính, khi ngọn lửa trong đèn tắt thì chắc cậu bé cũng chẳng hay biết gì đâu nhỉ?
"Đại Lâm? Đại Lâm?"
Giọng nói của một người phụ nữ truyền tới lỗ tai cậu bé, Cao Đại Lâm cố hết sức mà mở to mắt.
Là mẹ của cậu? Mẹ cậu đã trở lại?
Đột nhiên cậu vừa mừng vừa lo, Cao Đại Lâm cũng không biết lấy đâu ra sức lực mà chống người ngồi dậy rồi hô một tiếng: "Mẹ?"
Tiếng bước chân hỗn loạn, một bóng người chạy vào.
Bóng dáng người phụ nữ kia không khác gì người mẹ Khổng Liên Thúy của cậu bé, vừa bước vào đã ôm lấy sống lưng cậu khóc lên thành tiếng."Đại Lâm!"
Cái ôm này rất ấm áp, còn mang theo mùi hương cây gỗ tùng êm ả, Cao Đại Lâm ngửi thấy thì có hơi tỉnh táo lại, cậu dùng sức trợn to mắt: "Mẹ... Thím Nhị Mai?"
Có phải sắp chết nên cậu bé hoa mắt rồi không?
Ấy vậy mà cậu bé lại thấy thím Nhị Mai của thôn Cốc Đôi?
Thím Nhị Mai còn ôm cậu bé mà khóc? Có phải cậu bé nghĩ sai rồi không? Miệng của Đại Lâm như nghẹn thứ gì đó, vừa cay vừa ngọt, Đại Lâm theo bản năng nhai rồi nuốt xuống thứ cay ngọt này, thứ ấy giống như nhen nhóm thêm một ít lửa trong cái bụng trống trơn của Cao Đại Lâm khiến cậu không còn khó chịu nữa, Cao Đại Lâm nhẹ nhàng thở ra xong lại ngất đi.
Khi tỉnh lại cậu bé mơ màng cảm thấy bản thân được người ta cõng lên, lắc qua lắc lại mà đi trên đường.
Rồi Cao Đại Lâm lại nghe thấy giọng nói của một người đàn ông: "Chị hai à, may là chị không có cha mẹ chồng, cha mẹ cũng không còn nữa, nếu không chị đi hướng đông nhặt một nhóc con về, đi hướng tây nhặt một cô nhóc trở về thì trong nhà không cãi nhau ngất trời mới là lạ đúng không?"
Nhị Mai thầm thở dài: "Ài, còn có cách nào khác nữa đâu, làm mẹ mà lại không lo lắng cho con mình, con bé Tiểu Lan là một cô gái lẻ loi đến các anh chị ruột cũng không có..."
Giọng nói của người đàn ông này nghe cũng có phần quen tai, nhất thời Đại Lâm không nhớ là ai nhưng nghe thím Nhị Mai vẫn ở đó thì cậu bé rất an tâm, bèn mơ mơ màng màng mà tiếp tục thiếp đi.
Sắc trời tối dần, Lý Như đi theo phía sau Xuyên Trụ với bước đi rất nhanh. Tuy trên mặt cô rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại khó chịu muốn khóc to. Cô thật sự không ngờ rằng thôn Tiểu Cao lại không thoát khỏi số phận trong câu chuyện xưa! Cô cũng nghe nói thôn Tiểu Cao đã đẩy lùi thổ phỉ một lần, người của thôn Tiểu Cao lại cảnh giác nên có khi sẽ không bị cướp nữa, ai mà biết còn có hai tên phản bội quê hương là HỈ Vượng và Toàn Hữu đâu chứ!
Đặc biệt là Hỉ Vượng!
Khi Lý Như nhớ lại, thật ra trong câu chuyện xưa mà bà ngoại kể cũng có xuất hiện người chú Hỉ Vượng này.
Chuyện xưa kể thôn Tiểu cao bị cướp, người dân thôn Tiểu Cao ly tán khắp nơi, cha mẹ Đại Lâm bỏ lại Đại Lâm đang bệnh nặng mà mang theo Nhị Lâm và Tam Lâm đi xa chạy nạn, nhưng điều họ không nghĩ tới là người cuối cùng ở thôn Tiểu Cao sống sót lớn lên lại là Đại Lâm.
Thôn Tiểu Cao bị cướp đến chẳng còn gì nên không còn một ai trong nhà, Đại Lâm bệnh nặng tỉnh lại, cậu bé sợ thổ phỉ lại đến nên giấy giụa bò ra khỏi nhà đi đến sau núi uống ít nước suối, xong xuôi lại gặm mấy cây cỏ và rau dại nhưng ai biết tự dưng lại có chuyển biến tốt đẹp.