[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 119

Chương 119 Chương 119Chương 119

Lương thực nhà cô bé vốn đã không nhiều, còn phải nuôi thêm một người nữa, lỡ như không đủ thì phải làm sao đây.

Hơn nữa, người trong thôn đều nói rằng Song Quý đã đi làm thổ phỉ rồi, tới một nhà giàu có cướp đồ rồi bị đánh chết, nhà cô bé đã uổng công nuôi phải một con sói mắt trắng* rồi.

*Sói mắt trắng (bạch nhãn lang): chỉ người vong ơn bội nghĩa. Nhỡ đâu Đại Lâm cũng giống như Song Quý, ban đầu trông có vẻ không tồi, về sau càng ngày càng trở nên xấu xa thì phải làm sao đây?

Tiểu Kiển "ồ" một tiếng, có hơi thất vọng, đột nhiên không biết nghĩ tới điều gì mà hai mắt sáng lên, lặng lẽ kéo Tiểu Lan qua thì thầm vào tai cô bé."Tiểu Lan, mọi người đều nói Đại Lâm là chàng rể nhỏ mà dì Nhị Mai nhặt về cho cậu, có phải không?"

"Tiểu Kiển, đừng có nói linh tỉnh."

Miên Hoa vỗ nhẹ Tiểu Kiển một cái: "Nói gì thế!"

Tiểu Lan gãi gãi đầu, không tim không phổi cười lớn: "Mẹ tôi bảo tuổi của Đại Lâm hợp với tuổi của tôi, có thể khiến cho nhà tôi trở nên thịnh vượng. Con rể cái gì mà con rể, để sau này hẵng hay, còn bao nhiêu năm nữa cơ mài" Mẹ của cô bé đã nói rồi, Đại Lâm không giống với Song Quý, là một đứa trẻ ngoan. Hơn nữa, Đại Lâm ở lại nhà bọn họ, người ngoài sẽ không nói nhà cô bé không có đàn ông, không bắt nạt bọn họ nữa.

Tiểu Kiển chớp chớp mắt, cũng cười theo cô bé, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ: "Dì Nhị Mai lúc nào đấy cũng nhặt tôi về thì tốt rồi."

Hai người Tiểu Lan và Miên Hoa tuy không có cha, nhưng ăn mặc có thua kém gì những đứa con gái khác trong thôn đâu?

Cô bé tuy rằng có cha có mẹ, nhưng ăn uống bữa đực bữa cái, mặc cũng chẳng bằng Tiểu Lan và Miên Hoa.

"Tiểu Kiển, cậu nói gì?"

Miên Hoa chưa nghe rõ, Tiểu Kiển mặt đỏ lên: "Không gì! Tôi về đây." Nói xong liền quay đầu chạy mất.

Thực ra, Miên Hoa đã nghe được câu nói vừa rồi của cô bé, nhưng câu nói này không hề là nói bừa.

Tiểu Kiển có cả cha lẫn mẹ, tuy rằng mẹ cô bé cả năm nay chỉ nằm trên giường, mấy phụ nữ trong thôn đều lén lút bàn tán rằng bà ấy không qua nổi năm nay, nhưng ít nhất cô bé cũng có mẹ ruột!

Lại có thêm vài hộ gia đình tới sống ở thôn Cốc Đôi, có người chưa từng đến thôn, cũng có người từ Tây Vương Trang qua. Họ đều sợ bị thổ phỉ làm hại, lại có họ hàng ở thôn Cốc Đôi nên tạm thời đến ở trong căn phòng trống của nhà họ hàng, đợi đường núi yên ổn trở lại rồi quay về thôn của mình. Nói tới thổ phỉ, có hai minh chứng sống là Tây Vương Trang cùng thôn Tiểu Cao, người trong thôn đều không dám lười biếng, trơn tru làm tốt những việc đã bàn bạc xong. Lần này, mọi người giăng rất nhiều gai nhọn cao thấp, trước sau và các góc có thể vào thôn, nên khơi ra thì khơi ra, nên lấp đi thì lấp đi. Tuy rằng thôn Cốc Đôi không lớn, số dân cũng không nhiều, nhưng cũng đã ở trong thung lũng này mấy trăm năm rồi. Ở đỉnh núi phía sau thôn có một Phong Hỏa đài, cũng không biết được lưu lại từ lúc nào, Phong Hỏa đài không lớn, to bằng bốn năm căn phòng, đỉnh đã bị sụp chỉ còn lại bốn bức tường đá, nền đất bên trong bức tường được lát chỉnh tề bằng đá xanh lớn được mài vuông vắn. Ở một góc còn có dụng cụ để nấu cơm, bếp lò và cối xay bằng đá, nghe người già kể rằng nơi này được xây lên từ thời xa xưa khi còn chiến tranh, khi đó nơi đây còn có binh lính sinh sống, còn có kho báu được cất giữ nữa. Nhưng thời gian đã trôi đi quá lâu rồi, Phong Hỏa đài đã sụp rồi, những bảo vật bên trong cũng chẳng biết là ai đã cuỗm đi mất.

Nhưng nếu đứng trong Phong Hỏa đài đã sụp đổ đánh mắt nhìn ra tứ phía, liền phát hiện địa thế ở đây đã được lựa chọn vô cùng tốt.
Bình Luận (0)
Comment