Chương 118
Chương 118Chương 118
"Tỉnh rồi à?"
"Ừ, ừ, tỉnh rồi, thấy mí mắt động đậy rồi!"
"Mẹ nói đợi Đại Lâm tỉnh thì cho anh ấy ăn cháo kê!"
"Vậy để chị đi hâm nóng..."
Mấy đứa con gái ríu ra ríu rít, nhỏ tiếng nói chuyện, giống như mấy chú chim con dậy sớm vậy. Đại Lâm mở mắt, nhìn thấy bản thân đang nằm trên giường, hai đứa con gái thì đang đứng sau bức tường ngăn thò đầu ra nhìn cậu bé. Mấy đứa cháu nhà lão Cao không có con gái, Đại Lâm đang mơ hồ phải nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra bản thân cuối cùng đã được thím Nhị Mai mang đi. Đại Lâm hai tay không cử động được, nghĩ cách ngóc đầu dậy, cố gắng mỉm cười với hai đứa con gái bên kia. Tiểu Lan và Miên Hoa, tuy rằng không cùng một thôn, nhưng cậu đều quen họ."Ôi, tỉnh thật rồi kìa!"
Hai đứa con gái giống như những chú chim bị kinh sợ, vỗ cánh kêu ríu rít, trong nháy mắt đã biến mất sau bức tường ngăn.
Đại Lâm không vội vàng, tuy rằng vẫn còn hơi hoa mắt chóng mặt, cậu vẫn quan sát kỹ căn phòng mình đang ở trước tiên.
Phòng nhỏ này thực chất là một góc của phòng chính được cách ra, được đặt vào một cái giường và tủ có ngăn kéo, tuy rằng hơi nhỏ nhưng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.
Mặc dù gia đình Đại Lâm có cuộc sống khá giả, nhưng số lượng người trong nhà cũng nhiều, Hữu Đức một nhà năm người sống ở căn phòng phía Tây sau sân, cha mẹ và Tam Lâm sống ở nhà chính, cậu bé và Nhị Lâm sống ở căn phòng nhỏ bên cạnh. Họ đều là mấy đứa trẻ hậu đậu không biết dọn dẹp, mẹ của cậu lại bận bịu không quản được, căn phòng nhỏ đó còn không ngăn nắp bằng nơi này.
Miên Hoa hâm nóng cháo kê rồi đổ vào bát, muốn bưng ra nhưng lại dừng lại, đẩy đẩy Tiểu Lan đang đứng bên cạnh.
"Em đem cho Đại Lâm đi."
Cô gái mười ba tuổi vốn đã hay e ngại, gặp phải con trai thôn khác lại càng thêm ngại ngùng.
Tiểu Lan cẩu thả bưng cái bát lên: "Đây có là gì chứ."
Cô bé mang bát cháo kê vào trong phòng, giọng lanh lảnh nói: "Đại Lâm, anh tự ăn được không?"
Cháo này đã được nấu rất lâu, dầu cháo vàng vàng nổi lên phía trên, ngửi rất thơm, cháo này cô bé có thể ăn mấy bát như uống nước vậy, nhưng mẹ chỉ nấu một nồi nhỏ, không có phần của cô. Đại Lâm còn chưa trả lời, bụng đã bắt đầu sôi lên ùng ục, dư âm còn kéo dài khiến mặt của Đại Lâm nhanh chóng nóng lên, ngượng ngùng nhanh chóng gật đầu.
"Vậy anh tự ăn đi."
Tiểu Lan đặt bát bên cạnh giường của Đại Lâm, thở phào nhẹ nhõm một cái, vẫy tay rồi chạy ra ngoài.
Nhưng mới chạy được hai bước. cô bé đã quay trở lại, lén lút trốn sau bức tường nhìn Đại Lâm, thấy cậu quả nhiên có thể tự bưng lên ăn, khóe miệng cong cong bước ra khỏi phòng.
Cô bé vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Tiểu Kiển hàng xóm đang đứng trước bếp lò nói chuyện với Miên Hoa, lại còn lén nhìn nồi cháo kê trên bếp. Tiểu Lan nhanh chóng chạy tới, mở nồi ra xem cháo có bị vơi đi hay không, lúc này mới có thời gian nói chuyện với Tiểu Kiển. "Tiểu Lan, Miên Hoa, chúng ta ra sau nhà bắt côn trùng đi?" Tiểu Kiển khịt khịt mũi, nhà cô bé mấy ngày trước cũng nấu cháo, trộn với không ít rau dại, mùi không thơm bằng cháo nhà Tiểu Lan.
Dì Nhị Mai hình như nấu món gì cũng ngon, có lúc cô bé tới chơi rất thường xuyên, dì Nhị Mai cũng để cô bé ăn thử một ít.
Tiểu Kiển vô cùng hâm mộ mấy người Tiểu Lan, đặc biệt là Miên Hoa.
Lần này dì Nhị Mai còn mang Đại Lâm của thôn Tiểu Cao về, Đại Lâm đã có thể được ăn cháo kê thơm ngon rồi.
Tiểu Lan lắc lắc đầu: "Hôm nay không đi được, lúc đi mẹ đã dặn tôi phải chăm sóc tốt cho Đại Lâm rồi."
Hôm trước lúc trời nhập nhoạng tối, mẹ và cậu cô bé mang Đại Lâm trở về, dọa cô bé và Miên Hoa một trận.
Vừa nghe mẹ nói từ giờ trở đi Đại Lâm sẽ là người nhà bọn họ, Tiểu Lan còn nhảy cẵng lên biểu đạt sự phản đối.