[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 117

Chương 117 Chương 117Chương 117

Lý Xuyên Trụ hồng hộc cõng Đại Lâm đi, khóe mắt anh ấy liếc thấy chị hai của mình thi thoảng lại lau đôi mắt.

“Chị hai?"

Nguyên một nhà họ cao giàu có thịnh vượng như thế nhưng nói lụn bại là lụn bại ngay, đã thế còn gặp phải tên HỈ Vượng bị mọc mủ ở lòng bàn chân, đúng là ông trời không có mắt mà. Nhưng sao mà chị hai của anh ấy lại nhìn trúng đứa trẻ Đại Lâm này vậy?

Hôm qua lão thôn trưởng đã mang theo người đi tới Tây Vương Trang tìm Toàn Hữu nhưng lão nào biết có hai nhà ở Tây Vương Trang vừa bị thổ phỉ cướp giật. Lão thôn trưởng tìm tới cửa nhà Toàn Hữu, trong phòng của anh ta không có ai ngoại trừ người vợ của anh ta. Một người phụ nữ của gia đình giờ đây nằm lăn lộn trên mặt đất khóc than, cô ta sống chết không chịu thừa nhận Toàn Hữu có cấu kết với bọn thổ phi, còn bảo rằng người thôn Cốc Đôi đang bắt nạt cô ta vì người đàn ông nhà cô ta không có ở đây.

Thôn trưởng Vương Lão Mậu còn làm gì được cô ta bây giờ? Tất nhiên Vương Lão Mậu cũng không cho qua như vậy, ông ta ít nhiều gì cũng mang tin tức Toàn Hữu thông đồng với đám thổ phỉ nói cho thôn dân ở phía trên Tây Vương Trang, vốn dĩ nhân khẩu của Tây Vương Trang đã không được nhiều cho lắm, hai nhà bị cướp giật đã không thể sống được nữa mà bỏ chạy hết, có một người trẻ tuổi của một nhà trong đó trước khi đi đã mang lửa tới đốt vào bên trong nhà Vương Toàn Hữu, thiệu rụi hết cả nửa sân nhà anh ta, mấy người trong thôn cũng không có mấy ai đến dập lửa, ai mà chẳng hận tên Toàn Hữu cấu kết với đám thổ phỉ chứ? Người dân Tây Vương Trang không bị cướp giật cũng không dám ở Tây Vương Trang nữa, tất cả đều thu dọn đồ đạc đi tới nhà người thân ở cùng, có người đi tới thôn Cốc Đôi, có người lại đi thôn Đông Bình nhưng chẳng có lấy một ai dám đi thôn Bất Pha.

Chuyện HỈ Vượng của thôn Tiểu Cao bị thôn Bất Pha hại đã lan truyền tới cả hai ngôi làng này rồi.

Nghe nói thôn Tiểu Cao đã xảy ra chuyện, Lý Như lập tức như bị sấm sét đánh ngang đầu, chờ tới khi cô tỉnh táo trở lại thì đã lập tức cất bước chạy tới hướng thôn Tiểu Cao.

Xuyên Trụ đã nửa ngày không khuyên Lý Như lại được nên cùng đành phải đi theo cô.

Không phải, thôn Tiểu Cao còn một người không đi được thì chị hai của anh ấy sẽ không từ bỏ ý định đâu, cô tìm trước cửa sau hè hết cả nửa ngày mới có thể tìm thấy Đại Lâm thật sự nên tức tốc quay lại nhà mình.

Lý Như nghe Lý Xuyên Trụ hỏi mình thì biết rằng dáng vẻ này của bản thân ở trong mắt anh ấy sẽ có hơi kỳ lạ một chút.

Rõ ràng cô và thôn Tiểu Cao chưa từng có tới lui gì thì không nên đau khổ như thế chứ.

"Không có chuyện gì đâu, chỉ là do chị đi nhanh quá nên gió lớn làm đau mắt." Ôi lão tổ tông tôi ơi, các chị có thể sống sót đã thật sự là một chuyện không mấy dễ dàng rồi.

Lần này sẽ không để Đại Lâm chịu những ngày tháng ở trong núi một mình mà không có được bữa no nữa!

Lý Xuyên Trụ nghĩ thầm, đám phụ nữ ấy à chính là người mềm lòng có ánh mắt thiển cận!

Chị em hai người đi một đường quay về thôn Cốc Đôi, người đang canh giữ trước cửa thôn nhìn thấy bọn họ thì lắp bắp sợ hãi.

"Ôi chao đứa nhỏ này là ai thế? Là Song Quý à?"

"Ấy không phải, Song Quý không có lông mày đen như thế kia, đây chẳng phải Đại Lâm của thôn Tiểu Cao đây sao?"

“Nhị Mai, Xuyên Trụ, sao các người lại mang Đại Lâm tới đây thế? Người trong nhà của cậu nhóc đâu rồi? Không phải là chạy nạn hết rồi đó chứ?" Lại có thêm mấy cái miệng nữa cùng ôn ào,"Nhị Mai này, không phải là cô không có con, bây giờ lại mang Đại Lâm về đây thì không phải xem cậu bé thành con cô đấy chứ?"

Lý Như duỗi tay sửa lại cổ tay áo của mình và nói một cách vang dội,"Không phải xem thành con tôi mà là làm con rể!"
Bình Luận (0)
Comment