Chương 124
Chương 124Chương 124
Con đường này mọi người đều rất quen thuộc, có đôi khi nhắm mắt cũng không đi sai chỗ được, ở đây mà Lai Hoa cũng bị lạc, có thể thấy được bình thường quá kiều quý rồi.
Mười người trong thôn Cốc Đôi vừa đi về, vừa không nhịn được mà bàn tán về nhà lão Trương dưới gốc cây đại thụ, hai vợ chồng này, đều không phải loại người có thể lao động!
Cũng may là ở thôn Cốc Đôi này, thôn trưởng có khả năng bảo vệ bọn họ, bằng không nếu bọn họ ở lại Lão Xoa Nhai giống như một nhà Lưu Lão Xoa, vậy chắc cũng sớm bị người ta cướp sạch không sống được!
Rẽ vào một khúc cua trong đường núi, Trương Hồng Hà tinh mắt, liếc thấy có cái gì đó trong bụi cỏ, nhìn kỹ hơn thì ra là một cái thùng, lập tức chỉ vào cái thùng kia hét ầm lên.
"Này! Kia không phải là một cái thùng trong bãi cỏ sao?"
Mọi người đều nhìn theo, quả nhiên là một cái thùng!
Không lâu sau, lại tìm được một cái thùng và quang gánh khác.
Chị dâu Tiên Cần thường xuyên giúp nhà lão Trương gánh nước nhận ra đây là đồ của Lai Hoa.
Gia cảnh nhà Lão Trương khá giàu có, đồ gánh nước cũng có hai bộ, một bộ nặng một bộ nhẹ, nhẹ là phụ nữ dùng, chị dâu Tiên Cần đã dùng rất nhiều, liếc mắt một cái là nhận ra.
Mọi người xuống sườn núi cạnh đó tìm, tìm loạn khắp rễ cây bụi cỏ, nhưng một chút bóng dáng của người đó cũng không thấy.
"Không phải là gặp sói chứ?" Có người nơm nớp lo sợ phỏng đoán, khiến mấy người khác sợ tới mức mặt trắng bệch.
Hiện giờ chính là ban ngày, một đám người đi cùng nhau, sao đám sói kia lại có bản lĩnh lớn như vậy được, kéo người sống đi mà không ai thấy?
"Không thể nào, gặp sói cũng phải kêu hai tiếng, gần như thế, lỗ tai mấy người lớn chúng ta lại không điếc, sao có thể không nghe thấy? Hơn nữa cũng chưa thấy có gì cả mà?"
Cứ coi như bị kéo đi, cũng phải lưu lại chút vết máu chứ?
“Vậy chúng ta nên làm gì?"
"Chúng ta có thể làm gì được, không tìm được Lai Hoa, chẳng lẽ chúng ta cũng không về thôn sao?"
Mặc dù đều là một thôn, nhưng nhà bọn họ bình thường không qua lại nhiều với người trong thôn, có thể tốn chút công sức tìm cô ta như vậy, cũng đã là sự tốt bụng của mọi người rồi.
Nhóm người này đi gánh nước trở về thôn, truyền tin cho nhà lão Trương, còn đi nói cho thôn trưởng.
Bởi vì việc này là một chuyện lớn, một nhóm người cùng nhau đến nhà lão Trương.
Lý Như cũng trà trộn vào đám người này.
Trương Đồng Tài gọi to vài tiếng, lão Trương mới từ từ đi ra mở cửa sân.
Lão Trương còng lưng, cao gầy giống như cây gai dầu, mặc áo vải đen rộng thùng thình, càng thấy rõ quần áo thoáng gió, sắc mặt vàng như nến, nhìn đám người đen nghịt đi tới cửa, sắc mặt càng khó chịu.
"Khụ, khụ, Đồng Tài, sao lại đến đây?"
Trương Đồng Tài khó xử gãi tai gãi má: "Anh, hôm nay chị Lai Hoa đi gánh nước, không, không, không thấy nữa rồi."
Lão Trương sửng sốt há hốc miệng, cũng không biết có nghe rõ hay không, nửa ngày không nói lời nào.
Trương Đồng Tài vội vàng đỡ lấy anh ta, ấp úng an ủi vài câu: "Anh, anh, đừng nóng vội, lát nữa chúng ta lại đi tìm."
Cát Tiên Cần sợ hãi mang quang gánh và thùng nước tới trước mặt lão Trương: "Anh à, chị Lai Hoa đi ở phía sau, bỗng chốc không thấy tăm hơi."
Ngay từ đầu cô ấy cũng muốn quan tâm hỗ trợ, nhưng Lai Hoa nói không cần quản cô ta, một mình cô ta sẽ từ từ bình tĩnh đi phía sau.
"“Khụ khụ khu..."
Lão Trương vừa thấy cái gánh kia, sắc mặt lập tức đại biến, che miệng ho dữ dội một trận, mọi người sợ tới mức đều nhanh chóng lui về phía sau, sợ bị anh ta truyền bệnh.
"Anh, anhl"
Lão Trương ho khụ khụ ngã về phía sau, Trương Đồng Tài vội vàng đỡ lấy, lại thấy một anh em nhà họ Trương bọn họ ở trong đám người, bảo cậu ta tới hỗ trợ đỡ lão Trương vào trong phòng.
Thực chất tất cả mọi người không qua lại nhiều cùng nhà lão Trương, sân dưới cây đại thụ này, rất nhiều người mấy năm cũng chưa từng tới một chuyến.