Chương 125
Chương 125Chương 125
Lúc này lão Trương ngất đi, mọi người ào ào tiến vào trong, vừa là hỗ trợ, vừa tò mò.
Lý Như cũng đi theo vào sân.
Cái sân nhỏ này ở thời hiện đại cũng coi như hơi quen thuộc, cô đi vào mới phát hiện về cơ bản không có thay đổi gì, chẳng qua lúc này phía Đông Đầu tây còn chưa xây dựng một loạt nhà gỗ nhỏ.
Nhìn lão Trương bị người ta dựng lên, nửa sống nửa chết được người ta đưa vào trong nhà chính, Lý Như nhịn không được liếc mắt nhìn phòng nhỏ phía Bắc, nghĩ đến chiếc giường trong phòng kia, trong lòng không khỏi rùng mình một cái.
Hiện giờ Lai Hoa vợ lão Trương đại khái chạy mất không thấy đâu. Nếu như chuyện của nhà lão Trương trong miệng Trương Hồng Hà có một nửa là thật, Lý Như cảm thấy lúc này, sợ là Lai Hoa cố ý muốn chạy.
Nhìn dáng vẻ ốm yếu này của lão Trương, thật đúng là rất giống bệnh lao phổi, hai vợ chồng này lại không có con, nói không chừng lương thực trong nhà cũng không nhiều, Lai Hoa không thể trông cậy vào nữa, nên bỏ lại lão Trương chạy đi?
Lý Như đang suy nghĩ thì nghe mấy người phụ nữ chạy tới phòng bếp nhà họ Trương hô to kêu nhỏ: "Ôi chao, cái vại lớn này cũng thấy đáy rồi! Nhà lão Trương cũng có ngày trải qua hoàn cảnh này!"
"Mau, mau đi hỏi lão Trương một chút, xem đồ của Lai Hoa còn đó không?"
Cuối cùng lão Trương bị mọi người đánh thức, chỉ vào cái lồng trên giường kêu mở ra. Loại công việc này Trương Hồng Hà thích làm nhất, nhanh chóng mở hòm tìm Đông tìm Tây, trong túi lớn lật túi nhỏ, cuối cùng cũng tìm được một cái hộp nhỏ, đưa đến trước mặt lão Trương, lão Trương run rẩy đầu ngón tay, mở hộp ra nhìn, bên trong trống rỗng, chỉ còn lại mấy đồng tiền!
Phải biết rằng, lão Trương gia ở trong thôn là phú hộ nổi danh, tính ra mấy năm nay, hai vợ chồng không làm việc nhiều, nhưng tài sản từ ngày xưa vẫn còn! Cứ tính không phải một hộp đầy bạc đi, thì cũng phải có tổng cộng mấy chục khối bạc chứ? Sao lại còn có nhiêu đây tiền đồng?
Vả lại ở thôn này cũng chẳng có chỗ để tiêu tiền mà?
“Lai Hoal"
Lão Trương nhào dậy, phun ra một ngụm máu. Tiền lăn lóc trên bàn, cái hộp kia rơi xuống đất, nhanh chóng lăn đến bên chân Lý Như.
Một đám người an ủi, mắng mỏ Lai Hoa.
Nhưng dám đến gần, cũng chỉ có Trương Đồng Tài và một anh em trong nhà khác.
Đám phụ nữ năm mồm bảy miệng nhớ lại hôm nay khi thấy Lai Hoa, Lai Hoa đã giấu đồ ở chỗ nào nhỉ?
Chỉ có Cát Tiên Cần còn thật lòng một chút, xoay người đi vào bếp nấu canh nóng cho lão Trương.
Lý Như rụt chân lại, cảm thấy một nhà rối loạn thế này, cô cũng không giúp được gì, len lén ra khỏi phòng, mới bước một bước, Trương Hồng Hà thấy hiếm lạ nên nhặt cái hộp lên, đôi mắt láo liêng nhanh chóng đảo quanh, cân nhắc lớn nhỏ, nghiêng miệng quở trách Lai Hoa: "Lúc lão bà bà còn sống ở dưới gốc cây đại thụ này, cuộc sống rất sung túc, còn có thể bỏ tiền ra đưa anh Trương đến thị trấn học! Có ai trong thôn chúng ta không hâm mộ anh Trương có một bụng chữ đâu chứ?"
Người phụ nữ bên cạnh gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, lúc đó mỗi lần anh Trương trở về, đều ăn mặc giống như người trong thành kia, chúng tôi thấy cũng không dám nhận quen!”
"Nhưng từ khi cưới chị Lai Hoa trong thị trấn, hai vợ chồng ngồi không núi vàng ăn cũng hết! Anh Trương sinh bệnh, nhưng Lai Hoa thì sao, có đúng là người tốt không? Cũng không thấy xuống ruộng, ngay cả gánh nước, cũng do Tiên Cần gánh cho nhà cô ta!"
"Lần này hay rồi, đầy một hộp vàng bạc, đều bị người phụ nữ kia trộm đi! Ôi, đây là 8ì thế? Còn khắc cả hoa nữa hả?"
Trương Hồng Hà lật tới lật lui cái hộp rỗng kia, tinh mắt phát hiện dưới đáy hộp thế mà còn có hình khắc!
Mấy người phụ nữ tò mò truyền tới truyền lui, các loại hoa văn họ đều nhận ra, chữ cũng đã thấy qua, nhưng hình ảnh này, chữ không giống chữ, hoa không phải hoa, là cái gì vậy?
Lý Như dừng chân, đi tới chỗ đám phụ nữ, vừa nhận lấy, cảm thấy rất nặng nề.