Chương 141
Chương 141Chương 141
Khi ra khỏi thôn, Lý Như nhìn thấy hai nhà Xuyên Trụ và Toả Trụ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến khi lên đường núi, cách xa thôn khoảng bảy tám dặm, bỗng thấy cả nhà Toả Trụ muốn đi hướng ngược lại, Xuyên Trụ nhanh chóng gọi một câu: "Anh, chị dâu, đi hướng đông sợ là không ổn đâu."
Toả Trụ lớn hơn Lý Mai và Lý Xuyên Trụ mười mấy tuổi, là trưởng bối, vợ anh ấy và con dâu đều là người ở thôn Đông Bình, thấy không, mắt thấy quỷ binh Nam Đảo muốn đi về phía thôn Cốc Đôi, thứ đầu tiên bọn họ nghĩ tới là đi đến thôn Đông Bình tránh một chút.
Lý Toả Trụ hơi do dự một chút, vợ anh ấy hùng hùng hổ hổ kéo anh ấy đi về phía thôn Đông Bình: "Bây giờ là lúc nào rồi, còn nói linh ta linh tỉnh như vậy? Còn không đi nhanh lên, mạng cũng mất bây giờ!"
Cả gia đình Lý Toả Trụ, cả mấy đứa con cũng xúm vào lôi lôi kéo kéo, kéo anh ấy đi.
Lý Xuyên Trụ còn chưa nói hết câu.
Toả Trụ và mọi người trong gia đình anh ấy đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đi thêm được vài dặm.
Lúc này vợ Toả Trụ mới buông anh ấy ra, coi như không nghe thấy mấy câu oán trách muộn màng của Toả Trụ. Nhưng lại nháy mắt với con trai của mình, trong lòng cảm thấy rất may mắn.
Nghe nói cô ta không vừa mắt Lý Xuyên Trụ cho lắm, tài năng thì không có mấy nhưng vẫn có thể nhảy lên nhảy xuống, một hồi là có ý tưởng, nghĩ mình tài giỏi lắm sao? Có thể mang lại thứ gì tốt đẹp cho nhà mình không? Còn cả cô em chồng Lý Nhị Mai nữa, đã là một quả phụ còn không thành thật ở nhà đi, một hồi thì nhặt một đứa bé trai, một hồi lại nhận một đứa bé gái, chính bản thân mình vẫn còn phải cần hai người anh em trai tiếp tế đó, thế mà còn muốn mang lương thực đi nuôi người ngoài!
Khiếp, Lý Nhị Mai nghĩ mình có tấm lòng Bồ Tát à?
Hiện giờ quỷ binh vào thôn, trước tiên là chạy trốn đã, bọn họ tới thôn Đông Bình cũng là nương nhờ họ hàng bạn bè trước, cũng không muốn nhà mình còn lo chưa xong còn phải đi lo cho mấy người ngoài bắn đại bác cũng không tới kial
Vừa nãy Lý Toả Trụ bị kéo đi, Xuyên Trụ và Lý Như đều ngơ ngác một lúc, Xuyên Trụ há to miệng gọi mấy câu anh cả, nhưng cũng không có tác dụng mấy, Lý Như thở dài: "Chúng ta đi thôi!"
Lý Như cũng không biết người sau này anh cả của lão tổ tông thế nào, trong những câu chuyện cũ hình như không nhắc tới. Trong tình huống cấp bách như bây giờ, cũng chưa chắc nhóm Lý Như đi Nam lĩnh sẽ là phương hướng tốt nhất, cứ để bọn họ đi thôi!
Người dân thôn Cốc Đôi chạy khắp nơi, chạy lên núi, chạy sang các thôn khác, có lẽ là như nhau.
Chạy trốn vào sâu trong dãy núi phía nam cũng có ba bốn nhà, ngoài hai nhà Lý Như và Xuyên Trụ, còn có nhà Lưu Lão Xoa.
Nhà Lưu Lão Xoa chạy theo nhà Xuyên Trụ, từ nhỏ đã nghe Xuyên Trụ, thoát được một lần, Lưu Lão Xoa đã coi Xuyên Trụ là quý nhân, lúc này thấy bọn họ chạy về phía nam, cũng chạy theo về phía nam.
Cát Tiên Cần thì nhìn thấy nhà chồng của con gái cô ấy chạy về phía nam, chồng cô ấy lại không ở đó, hoang mang lo sợ cực kỳ, dẫn theo Tiểu Xuân cũng chạy theo phía sau, bà nội của Tiểu Xuân tuy có đôi chân nhỏ nhưng tốc độ chạy cũng rất nhanh, vừa chạy còn vừa mắng: "Ôi! Đồng Tài là tên ngốc chết tiệt, mạng cũng sắp mất rồi vẫn còn lo cho người ngoài!"
Thì ra khi bọn họ nghe được tin chạy ra ngoài, Trương Đồng Tài mới chạy được hai bước, nhớ tới ông anh họ lão Trương của anh ta còn đang bị bệnh dưới gốc cây Bách lớn, Trương Đồng tài bảo vợ con mình chạy đi trước, anh ta sang bên nhà đó gọi lão Trương. Một nhà ba người Tiểu Xuân đứng trên sườn núi, vươn cổ nhìn xuống dưới, mắt có thể thấy loáng thoáng thấy mấy người mặc đồ chó vàng đang thò đầu ra đường lớn, trái tim đập thình thịch như sắp vọt ra ngoài.