[Niên Đại] Năm Mất Mùa (Dịch Full)

Chương 142

Chương 142 Chương 142Chương 142

Tiểu Xuân mở miệng muốn gọi, bà nội giơ tay ra bịt miệng cậu bé lại.

Nếu như bị bọn quỷ binh này nhìn thấy, lỡ đâu đuổi theo tới thì phải làm sao?

Ngay khi mọi người trong nhà đang nhìn muốn lòi mắt, trái tim nhảy lên đến tận cổ họng, Trương Đồng Tài mới thở hổn hà hổn hển leo lên từ một con đường nhỏ khác, ba người vừng mừng vừa sợ, cuối cùng cũng yên tâm.

Bà nội Tiểu Xuân bực bội vươn tay ra đập lên lưng Trương Đồng Tài hai phát: "Đi nhanh lên!"

Trương Đồng tài đuối lý, lau mồ hôi, vội vàng cõng mẹ anh ta lên lưng, gọi vợ và con, bước thật nhanh trên con đường nhỏ hướng vào núi sâu. Trên đường đi cũng không nói gì nhiều, quay lại nhìn cũng không còn thấy bóng dáng thôn Cốc Đôi đâu nữa, phía trước lại thấy loáng thoáng vài bóng người, nhìn kỹ lại là nhóm người Lý Xuyên Trụ và Lý Mai.

Gặp được người cùng thôn, lúc này sợi dây cung căng trong lòng mới được thả lỏng.

Bà nội Tiểu Xuân bảo Đồng Tài thả mình xuống, bà lão ngã xuống đất, mất mặt đánh Đồng Tài.

"Ôi! Tên ngốc nhà mày, người ta đều dẫn người nhà mình chạy trốn, mày thì hay rồi, mẹ già với vợ con cũng không quan tâm à? Mày muốn cho bọn quỷ binh chặt đầu đúng không, hả?"

Đồng Tài tránh trái tránh phải, vẻ mặt mất tự nhiên: "Này, không phải con nghĩ đến anh họ đang bị bệnh sao, cũng không biết tin, xem liệu có thể cõng anh ấy ra ngoài không."

Bà nội Tiểu Xuân mắng anh ta: "Vậy người trên lưng mày đâu?"

Đồng Tài gãi đầu gãi tai: "Con nói hết lời nhưng anh ấy không đi, nói là có chết cũng muốn chết trong nhà mình."

Thật sự anh ta có lòng tốt tới, nhưng nhìn dáng vẻ lão Trương kia đi một bước run ba cái, nói một câu ho một trận, đúng là không dùng được nữa... Haizzz, người phụ nữ Lai Hoa này cũng thật là...

Bà nội Tiểu Xuân khinh miệt anh ta: "Người ta đã không đi mày còn dùng dằng mãi cái gì hả? Mày không sợ mẹ mày với vợ con mày không chạy nổi rơi vào tay bọn quỷ binh à?"

Lại hướng về ba nhà khác nói anh ta: "Mấy đứa nói thử xem, đây có phải là lý do không? Thằng này từ bé đã cố chấp, không rẽ ngang rẽ dọc gì cả!"

Vợ của hai nhà kia cũng tới khuyên bà ấy: "Thím à, đừng tức giận nữa, mặc kệ có chuyện gì, mấy người chúng ta vẫn yên ổn ở đây cả rồi..."

Tạm thời trốn thoát được bóng ma của bọn quỷ binh, người của bốn gia đình đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ tới nhà cửa và tài sản bị bỏ lại, trong lòng lại hơi hoảng hốt.

Trên lưng chừng ngọn núi ở phía nam có một cái hang động không lớn lắm, người của bốn gia đình bàn bạc một hồi dự định hôm nay sẽ qua đêm ở đó.

Mặc dù hang động này cách xa thôn, nhưng khi nhóm Lý Xuyên Trụ và Trương Đồng Tài đi cắt cành mận gai hay đi đốn củi đều đi ngang qua, người lớn đi bốn năm dặm đường là tới hang động đó.

Cũng may bình thường những người đi đốn củi cũng thường đi qua hang động này, dọn dẹp cũng sạch sẽ, còn dựng một cái bếp lò đơn giản, ngược lại là nơi nghỉ chân khá tốt.

Cắt mấy bó cỏ bên ngoài hang, trải một lượt vào trong hang, lại trải chăn mền cõng được trong lúc vội vàng ra, mấy người đàn ông thay phiên nhau quan sát động tĩnh bên ngoài hang, những người trong hang ngồi trên đống chăn vừa được trải, lúc này mới coi như hoàn hồn lại.

"Bọn quỷ binh trời đánh này, đang yên đang lành đến thôn Cốc Đôi của chúng ta làm cái gì, thôn chúng ta chẳng có vàng, cũng chẳng có bạc đúng không?"

Bà nội Tiểu Xuân ôm Tiểu Xuân, nghiến răng nghiến lợi mắng bọn quỷ binh.

Bà ấy đi đứng tốt, có thể chạy được, con cháu cũng là đứa hiếu thảo, có thể cõng bà ấy trên lưng, lúc nãy binh hoang mã loạn, bây giờ bà ấy nhớ lại, có mấy nhà, ông bà già không thấy chạy ra!

Người già trong thôn càng ngày càng ít đi, gặp phải năm tai hoạ, coi như là con cái có hiếu thảo, những người già kia cũng không nỡ ăn lương thực, còn không phải là tiết kiệm cho bọn nhỏ hay sao?
Bình Luận (0)
Comment