Chương 143
Chương 143Chương 143
Hiện giờ bọn quỷ binh vào thôn, nói không chừng những ông bà già tay chân bất tiện đó đã tự mình treo cổ rồi, giảm bớt rắc rối cho con cháu.
"Khi tôi trên đường từ Hà Tây đến, nghe thấy người ta nói qua, bọn quỷ binh kia đáng sợ lắm, không chỉ cướp vàng bạc châu báu với lương thực mà còn cướp cả người đấy!"
Hồng Anh ngồi cạnh mẹ chồng cô ấy, mặc dù cũng chạy nạn, nhưng lại lộ ra vẻ bình tĩnh, có lẽ là chạy từ Hà Đông tới Hà Tây, quãng đường dài nên biết nhiều thứ hơn.
“Cướp người làm gì vậy?"
Tiểu Xuân thật sự rất muốn giống như mấy người cha của cậu, canh gác ở bên ngoài, chỉ có điều bà nội cậu ôm cậu chặt quá, không thả ra, cậu bé đành phải ngồi trong hang nghe những người lớn nói chuyện, lúc này tò mò đặt câu hỏi.
"Có phải là giống như khi bọn thổ phỉ lừa gạt Nhị Đản, để người ta gia nhập cùng bọn chúng không?"
"Không phải đâu! Bọn quỷ binh này không cùng nước mình đâu, bọn chúng nói chúng ta nghe không hiểu, chúng ta nói bọn chúng cũng không hiểu, bọn chúng ở trên hòn đảo nhỏ ngoài biển ấy."
Là người có kiến thức rộng rãi nhất ở đây, Xuyên Trụ mở miệng phổ cập kiến thức về quỷ binh cho mấy đứa nhỏ.
Lần này quỷ binh vào thôn, người lớn đều sợ mất hồn mất vía, bọn nhỏ thì lại kích động nhiều hơn là sợ hãi. Tiểu Lan tò mò hỏi: "Lời nói cũng không hiểu, vậy bọn chúng tới thôn của chúng ta làm gì? Bắt người là muốn mang về ăn thịt sao?"
Xuyên Trụ trầm ngâm một lát rồi mới nói: "Cũng không khác ăn thịt là mấy." Anh ấy đã từng nghe nói, bọn quỷ binh ngoại trừ vơ vét tiền bạc tài sản bên ngoài, giết rất nhiều người, thì còn bắt một số người, những người đàn ông bị bắt đó phải đi làm công việc vất vả, có sửa chữa pháo đài, có cõng đồ cho các quỷ binh, còn có tới lò than, còn phụ nữ, bị bắt thì còn tốt được sao? Những thứ đó không cần thiết phải nói với bọn nhỏ, đỡ doạ đến bọn chúng.
Đám nhóc ở đây không khỏi hơi run rẩy, rõ ràng là bị doạ không nhẹ.
"Mọi người trong thôn chúng ta đều chạy hết, bọn chúng, bọn chúng có thể đuổi theo lên núi không?"
Tú Anh, vợ của Lý Xuyên Trụ ôm lấy cánh tay, như thể như vậy mới có thể khiến cô ta bớt sợ hơn một chút.
Trong hang núi không có ai lên tiếng, chuyện này thì ai biết được?
Lẽ ra thôn Cốc Đôi heo hút như vậy, gần khoảng một trăm năm rồi, cũng chưa từng thấy người của quan phủ tới, chỉ thấy duy nhất một phu nhân ngồi kiệu to có mái che, đeo giày thêu tơ lụa đi lại trong thôn còn chưa đầy nửa ngày.
Bọn quỷ binh này không biết làm cái gì, mới có thể bất chấp mọi giá chui tận đến thung lũng ở trong thâm sơn cùng cốc này?
"Chuyện này chắc là không đâu, ngọn núi này của chúng ta đường xa hẻo lánh, bọn chúng là người từ bên ngoài, lại không biết địa hình, làm sao biết được chỗ nào có người chỗ nào không? Nếu như đi theo đoàn, động tĩnh của bọn chúng lớn như vậy, người trong thôn chúng ta không nhìn thấy chắc? Không chạy xa xa một chút từ sớm? Còn nếu như chia thành đội nhỏ, không nắm được địa hình trong núi, không sợ bị chúng ta ở trên núi bất ngờ đánh chết à?"
Lúc này Lý Như tỉnh táo mở miệng, động viên tỉnh thần của mấy người lớn đang bị dọa hết hồn.
Cái gì gọi là nông thôn vây quanh thành thị, cái gì gọi là đánh du kích trong núi, chính là cái này.
Trên con đường núi hiểm trở, xe cộ với đại bác đều không dùng được, quỷ binh thì cũng phải dựa vào hai cái cằng chứ, kỹ năng leo núi của quỷ binh còn có thể so với người dân địa phương sống trên núi được sao?
Nhớ lại thời hiện đại, Lý Như từng xem một bộ phim về Nam Đảo, ở giữa có một ngọn núi nhỏ, khiến cho tất cả nhân vật đều rất kiêu ngạo, hơi một tí là tự hào mình ở nơi có địa hình xịn nhất toàn bộ Nam Đảo, như thể leo lên đỉnh núi là chuyện gì đó ghê gớm lắm.